Tình Yêu Của Sói (Full) - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1965


Tình Yêu Của Sói (Full)


Chương 1


Mẹ tôi cõng tôi chạy vào bụi cỏ lau ven đường.

– Chạy đi con, dù nghe thấy gì cũng không được khóc, không được dừng lại nghe con. Giữ kỹ sợi dây chuyền này, không được tin ai, dù là cảnh sát. Nhất định phải sống, nhất định phải sống, mẹ yêu con…

– Mẹ ơi… con sợ.. con sợ…

– Chạy đi…

Bà hôn tôi lần cuối, rồi chạy ra khỏi bụi bỏ lau. Lúc này có một đám gian hồ chạy theo đến nơi. Bà biết lần này bà khó sống rồi, căn biệt thự nhà bà, máu chảy thành sông.

– Bà Nhạn, định chạy hả?

– Lũ khốn nạn chúng mày, coi luật pháp không ra gì mà.

Ngọ Đen gác cây mã tấu lên vai, cười khềnh khệch.

– Bà nói gì mà lạ vậy.Luật pháp, luật pháp là gì chứ? Ông Đạt mới là luật pháp. Giao cái thẻ nhớ ra đây.

– Thẻ nhớ gì, tao không biết.

– Hay bà muốn giống chồng và con trai bà.

Mẹ tôi khóc, bố và anh trai tôi chết thảm quá mà. May mà hôm nay tôi ốm nặng, ở phòng riêng nên mẹ con tôi mới trốn được từ cầu thang thoát hiểm.

– Lũ chúng mày là đồ súc vật, giết người không ghê tay. Rồi chúng mày sẽ gặp quả báo.

– Nói nhiều.

Ngọ Đen, mặt mày hung tợn,đầu trọc lóc, hướng mũi dao về phía bà rồi ra lệnh cho đàn em.

– Chém nó.

Mẹ tôi cố chạy thật xa, để tránh ảnh hưởng đến con gái. Bà biết dù sao bà cũng chết.

Mới được vài bước chân,mẹ tôi đã gục xuống bởi 2 nhát dao ngang lưng. Tụi nó lục soát nhưng không có gì.

– Mẹ kiếp, bà ta cũng không có. Cái thẻ bé xíu biết tìm đâu được.

Một tên đi theo lên tiếng.

– Hay là nó giấu đâu trong nhà.

– Đi, về nhà nó lục.

– Anh nhanh chứ cảnh sát đến.

Ngọ Đen lại cười.

– Mày cứ lo, có ông Sơn bão kê rồi, khi nào mình xong công an mới được đến. Đi thôi.

– Dạ. Mà anh ơi còn con bé con nữa.

Chát…

Cái tán tai giáng thẳng vào mặt tên đó.

– Mẹ mày, sao không nói sớm. Lục đi..

Bọn chúng lục đám cỏ lau quanh đó một lúc nhưng không thấy.

– Anh ơi, không thấy..

– Mẹ nó, thôi đi, tìm thẻ nhớ là chính. Con nhỏ đó coi chư chết rồi đi, nó nhỏ xíu không đáng ngại. Đi.

Lũ chúng nó đi rồi,mẹ tôi thấy thân thể nóng rát, mắt nhòa đi, đến thở cũng khó. Ngày mốt thôi gia đình tôi sẽ lên đường ra nước ngoài. Là ai, là ai đã hãm hại nhà tôi chứ ?

Hạ Yên bé nhỏ là tôi vừa đi vừa khóc. Mới 7 tuổi thôi mà giờ đây tôi phải chịu cảnh mồ côi. Không có chốn dung thân. Cái tên Hạ Yên chính là bình yên mùa hạ, từ nay đã không còn bình yên nữa rồi. Cảnh tượng mà tôi còn kịp nhìn thấy là gian hồ chém chết bố và anh trai tôi.
Cái mà tôi ghi nhớ suốt đời là tên đã giết họ, dù hắn có cháy thành tro tôi cũng nhận ra.

[…]

Tại căn biệt thự khác, bên ngoài bao nhiêu đàn em canh gác. Còn bên trong khá là vui vẻ. Ông Sơn – đại úy công an của bộ tay ôm lấy cô gái õng ẹo hở hang. Tay kia còn nhấm nháp rượu ngoại xịn. Còn lão Đạt thì ngồi hút xì gà, đằng sau cũng có một cô gái hở hang khác bóp vai.

Ngọ Đen đi vào bẩm báo.

– Thưa anh.

– Sao rồi?

– Không có anh ạ.

Lão Đạt ném ly rượu vào đầu hắn.

– Mẹ kiếp, có chút việc cũng làm không xong.

Ngọ Đen đưa tay lên xoa đầu, máu cũng chảy ra.

– Nhưng thưa anh, em đốt luôn cái nhà đó rồi.

Lão Đạt đập tay mạnh xuống bàn, khuôn mặt giận dữ vài giây, rồi cười hớn hở.

– Tốt, làm tốt lắm. Lui ra đi.

Ngọ Đen lui ra, lão Đạt quay qua nói chuyện nhã nhặn với ông Sơn.

– Anh à, có lẽ công an cũng nên tới hiện trường rồi đó.

– Được, được.

Ông Sơn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

– Điều quân đi được rồi đó.

Ông Sơn cúp máy, liền nhìn thấy trên bàn có cọc tiền thật dày, lại thật cao nữa.

– Anh Sơn, cái này quà cho anh.

Ông Sơn cười tít mắt.

– Quà cáp mãi thế này, sao tôi nhận được.

– Anh đừng khách sáo mà, mọi việc còn nhờ anh nhiều.

– Vậy tôi nhận.

– Anh Sơn lát chơi chán, mời lên phòng nghĩ ngơi, kẻo em út trên đó nó đợi lâu quá.

Ông Sơn lại cười lên tít mắt, rượu ông uống nãy giờ cũng thấm đỏ khuôn mặt tà dâm của ông.

– Được, được. Mà nè, ông định đãi ngộ thằng Sâm như thế nào? Nhờ nó mà anh em mình mới còn ngồi đây.

– Uây, anh khỏi lo. Em để cho nó thay thằng anh mới chết của nó quản lý mọi thứ. Chẳng phải hắn cũng vì mọi thứ đó mới bán đứng thằng anh nó còn gì.

– Vinh hoa phú quý trên đời nếu không tạo nên được, thì chẳng phải làm đủ mọi thủ đoạn mới có sao.

– Chí phải, chí phải.

[…]

Ngân vừa đi vừa chửi đổng.

– Mẹ nó chứ, đéo có tiền mà cũng chơi gái. Chơi chán rồi móc túi không có một đồng. Đen thế không biết.

Ngân ngồi lại bên vệ đường lấy điếu thuốc ra, đưa lên miệng châm lửa hút. Thấy khói trắng bay bay sẽ làm lòng cô nhẹ bớt. Phải chi ba mẹ cô đừng cờ bạc quá đà, đừng thiếu nợ người ta, thì đâu đến nỗi cô bị gán đi trả nợ. Cô vẫn nhớ rõ lắm, lúc cô bị chủ nợ cướp đi trinh tiết như thế nào, và đẩy cô vào đây. Số cô đúng là chó thiệt, đầu thai nhầm nhà.

Cô khẽ thở dài, đưa hồn bay bay theo khói thuốc. Tiếng trẻ con khóc thút thít với cái giờ này, nó khiến cô nổi hết da gà. Cô co giò bỏ chạy, nhưng vẫn ngoảnh đầu lại thấy một con bé đi ra từ bụi cỏ lau.

Lúc đầu cô đứng từ xa nhìn con bé ngồi khóc bên vệ đường. Cô sợ, sợ âm hồn vất vưởng nào đó hiện ra ghẹo cô. Cô đứng quan sát lâu lắm, rất lâu mới nhận ra được… đó là con người.

Ngân liều mạng tiến lại gần.

– Nè… mày bị sao vậy, mấy giờ rồi mà ngồi đây khóc.

Tôi liếc mắt lên nhìn Ngân, không trả lời rồi lại khóc. Ngân điên tiết lắm, đứa trẻ ranh mà dám bỏ qua lời cô.

– Nè… mày điếc hả con kia, sao tao hỏi không trả lời.

Ngân lên tiếng lớn làm tôi sợ, lại khóc to hơn. Ngân hoảng nên dịu giọng dỗ dành.

– A, thôi thôi… tao thua tao thua. Nín đi, khóc lóc ồn chết đi được.

Hạ Yên an lòng nên sụt sịt thêm vài tiếng. Ngân lại ngồi sát bên hỏi tiếp.

– Sao mày ở đây ? Ba mẹ mày đâu? Nhìn cách ăn mặc mày là con nhà giàu thì phải. Mày đi lạc hả, đưa số điện thoại tao điện cho.

Tôi an lòng khẽ lắc đầu, rồi như cơn sốt lại đến nó khiến tôi mệt lã, hoa mắt rồi ngất đi. Ngân đỡ lấy tôi.

– Nè.. nè, mày bị sao vậy hả? Chết, sao nó nóng thế này chứ.

Ngân đành cõng tôi về “nhà” của mình.

[…]

– Mở cửa, mở cửa…

Ngân gõ cửa phòng, nơi mà Ngân ở cùng với mấy chị em khác cùng “ngành”.

Xuân uể oải lại mở cửa, cô bực mình vì làm cả đêm rồi giờ cũng không được ngủ yên nữa.

– Chờ tao chút, gọi gì mà ầm ĩ vậy con kia.

Cánh cửa phòng mở ra, Ngân liền đưa tôi vào trong, đặt xuống nệm.

Xuân trố mắt lên nhìn, tay chống vào hông.

– Trời, trời, thân mày còn lo chưa xong, vác thêm cái cục nợ ở đâu về nữa vậy.

Động tác Ngân rất nhanh, lấy nước ấm lau cho tôi.

– Nó đang sốt đó, lấy thuốc hạ sốt cho tao.

Xuân tuy làu bàu, nhưng vẫn đi lấy thuốc cho Ngân.

– Mày coi mà đưa nó đi đi, để thằng Duy biết là mệt lắm đó.

Ngân xé viên thuốc cho vào cốc nước.

– Cái đó để tao lo.

– Ê mày cho nó uống nguyên viên vậy được không? Nó mấy tuổi hả?

– Tao… tao không biết, thôi cho nó uống một nữa vậy. Giúp tao.

Xuân liền lại đỡ tôi lên, để Ngân đút thuốc cho tôi.

– Nè, coi sao coi, con Ngọc về là mệt à nghe.

Ngân để tôi nằm xuống, rồi thở dài khi nghe Xuân nhắc đến Ngọc. Ngọc xinh đẹp nhất ở đây nhưng kênh kiệu khó tính, cái kiểu bất cần đời và không muốn quan tâm ai.

[…]

– Ba ơi.. mẹ ơi… đừng bỏ con… anh hai ơi… huhu…

Ngân ôm lấy tôi mà vỗ về.

– Tao đây… tao đây… đừng khóc.

Tôi mở mắt ra, nước mắt nhòe đi con ngươi, bọng mắt muốn bụp hết lên. Tôi cố nhìn cái không gian bé nhỏ, cũ kĩ lạ lẫm này. Vì phòng của tôi ở nhà thôi cũng to hơn và thơm tho hơn ở đây nữa.

– Lại mơ gì hả, cả đêm đã lảm nhảm vậy biết bao lần.

Ngân đưa tay lên sờ tráng tôi.

– Hết sốt rồi nè, mày tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu?

Tôi vẫn cố thủ, nhìn chăm chăm Ngân, không trả lời.

– Nói đi, mày câm hả? Hay mày đi lạc, hay là mày bị bắt cóc hả?

Tôi giọng run run.

– Em… em không nhớ gì hết. Em không biết sao em ở đây nữa.

– Chết chưa, rồi mày tên gì, mấy tuổi?

– Em… em không nhớ gì hết.

– Thôi mày rửa mặt đi, lát tao đưa mày lên công an để họ tìm dùm.

Tôi sợ hãi nắm lấy tay Ngân.

– Đừng, em sợ, em sợ lắm.

– Sao sợ, công an mới giúp được mày chứ. Tao sao nuôi mày được.

– Chị ơi, cho em ở với chị, khi nào em nhớ ra em sẽ đi.

Ngân mềm lòng, thấy tôi cũng đáng thương nên cũng đành chấp nhận vậy.

– Thôi được rồi, mày ở đây đi. Thôi tạm gọi mày là Nga vậy, Thanh Nga. Còn tao là Thanh Ngân.

Tôi lau đi nước mắt cảm ơn Ngân rối rít. Tôi ngày hôm đó đã chết rồi. Chỉ mong ông trời thương, có cơ hội sẽ trả thù.

[…]

– Mày ngu vừa vừa thôi, có mấy cái đồ cũng không biết giặt.

Ngọc bưng thau nước đang còn ngâm đồ, đổ từ đầu tôi đổ xuống. Tôi chùi mặt không kịp, khóc rấm rứt. Điên tiết Ngọc còn tát thêm cho tôi vài tai.

Vừa hay Ngân đi làm về, lại ôm lấy tôi. Nghề của cô, ban đêm đi khách, ban ngày đi làm gái tay vịn ở Karaoke. Tiền nhận được phải đưa cho bảo kê hết 40 phần trăm. Còn tiền nợ thì chắc chết vài kiếp cũng không trả được.

– Mày làm gì vậy hả, sao đối xử với con bé thế kia.

Ngọc cầm cái váy của cô, ném thẳng xuống trước mặt Ngân.

– Mày tự đi mà xem, dính chút dơ mà nó đổ thuốc tẩy loang hết đồ rồi còn gì.

– Hư thì mua cái khác, con bé còn nhỏ mà sao đánh nó.

– Mua, mày làm như bọn mình nhiều tiền lắm hả, hở chút lại mua. Với con nhỏ này, phải dạy cho nó biết đời này không dễ sống đâu.

Ngọc hứ lên rồi bỏ ra ngoài. Ngân nhìn theo thở dài lắc đầu. Họ ở cùng nhau hơn hai năm, nên Ngân hiểu tính Ngọc lắm. Vì hận mà gặp ai Ngọc cũng cáu ghét, tự làm con nhím để không ai lại gần.

Ngân lấy cái khăn lau cho tôi.

– Mày đó, hết người chọc.

– Em có chọc đâu, em chỉ muốn giúp mấy chị thôi, nhưng em không ngờ lại làm hỏng việc.

– Thôi nín đi, hở tí là khóc. Tao cho mày biết, cuộc đời này mày không mạnh mẽ là nó vùi dập mày ngay. Vào tắm thay đồ đi.

– Vâng ạ.

Ngân để hai hộp cơm lên bàn, tranh thủ lăn ra giường nghĩ ngơi. Ngày nào cũng rượu với bia, khiến cô mệt chết được. Cô chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

– Nga, tí xong mày tự ăn cơm trước đi. Đừng phiền tao, tao ngủ lúc.

– Vâng.

Tôi tắm rửa xong, ra thấy cơm trên bàn nên lấy đi một hộp, cầm hộp cơm chạy tút xuống phòng cuối cùng để nghe tin tức. Ngày nào tivi cũng chiếu đi chiếu lại vụ án nhà tôi.

Cái tôi muốn xem là hung thủ giết nhà tôi đã tìm ra chưa. Nhưng tôi luôn thất vọng khi tivi luôn nói nhà tôi chết do mâu thuẩn với kẻ thù thôi, thi thể bị thiêu rụi. Nghe thế tôi lại ôm hộp cơm qua bên kia đường mà khóc.

[…]

Buổi tối trong căn phòng này thật náo nhiệt. Người tìm đồ này, kẻ tìm đồ nọ cứ nhốn nháo hết cả lên. Cuối cùng lại thì tôi phải dọn dẹp mọi thứ.

Bên ngoài có hai ba chiếc xe máy chờ sẵn, để chở những cô gái trong cái “chuồng” này đến quán karoke làm việc.

Duy là bảo kê của cái “chuồng” này, mỗi ngày đều đưa gái đến quán karaoke theo sự điều hành của “cấp trên”.

Ngân đi ra cũng không quên dặn con bé Nga.

– Mày ngủ trước đi, nhớ khóa cửa trong lại, tí về tao gọi.

– Vâng.

Ngân đi ra định leo lên xe máy, Duy dúi vào tay Ngân cái gì đó.

– Tí uống đi rồi làm việc.

Ngân từ chối, không lấy, mặt lạnh tanh. Xuân chêm vào vài câu trêu chọc.

– Anh tặng nó làm gì, nó không cần, em cần. Đẹp trai như anh, em nguyện đổ.

Đám gái còn lại cười nghiêng ngã. Duy quát lớn, giọng trầm khàn nghiêm lắm.

– Im mồm hết đi, đừng nhiều chuyện.

Rồi xe máy chở gái đi, Ngân cũng không quay lại xem Duy thế nào. Ngân biết tình cảm Duy dành cho mình. Nhưng Ngân nghĩ một con đĩ rẻ tiền với một thằng bảo kê thì cuộc đời lại không tới đâu.

Mọi người đi rồi, tôi an phận lại mở cuốn sách dạy võ ra đọc, cuốn sách mà Ngân mua cho. Duy lại cửa sổ gọi tôi.

– Này, mày làm gì đấy.

– Em học võ ạ.

– Mày học trên đấy thì được vài chiêu?

– Em đang cố đọc hiểu đây, khó quá anh ạ.

– Mà mày học võ làm gì?

– Chị Ngân bảo phải học để không sợ ai ức hiếp.

– Ra đây, tao dạy cho.

– Vâng ạ.

Tôi kéo cửa đi ra, không biết sao Duy nghiêm lắm nhưng tôi lại không thấy sợ.

Rồi Duy tung vài đường, bày cho nó tầm 10 phút.

– Mày vào trong phòng tập đi, tao đi làm rồi.

– Vâng, em cám ơn anh ạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN