Tình Yêu Của Sói (Full)
Chương 4
Cốc.. cốc…
Gã bực tức quát lớn, đang cao trào mà làm gã muốn tụt hứng vậy đó.
– Ai đó?
– Nhân viên khách sạn, anh ơi đồ ăn anh đặt đã tới rồi.
– Tôi không có đặt đồ ăn.
Cốc… cốc…
– Gì nữa?
– Anh ra nhận đồ ăn dùm em.
Gã bực mình, vơ vội cái khăn quấn ngang hông, định bụng sẽ chửi tên nhân viên ra trò.
Khi cánh cửa mở ra, gã tim đập chân run. Luống cuống đi lùi lại phía sau. Vợ gã cùng hai thằng em trai của ả cùng xông vào.
– Mày được lắm, mày dám lén tao đi chơi đĩ hả?
Gã sợ hãi van xin.
– Em ơi tha cho anh, lần sau anh không dám nữa.
– Mày quỳ xuống đó, tao xử lý mày sau..
Mệnh lệnh của vợ gã đưa ra gã răm rắp nghe theo. Còn vợ gã lại túm tóc Ngọc đánh vào mặt vào người chan chát. Ngọc cố né, cố chống trả.
– Chồng chị không yêu chị nữa, chị níu kéo làm gì.
– Ai nói mày là nó không yêu tao?
– Anh ấy bảo thế, bảo li dị chị và theo tôi.
Vợ gã cười nghiêng ngã, ra lệnh cho hai thằng em.
– Lôi nó lại đây.
Hai thằng em lôi gã lại sát giường, cái khăn quấn vội cũng bị tụt mất. Vợ gã đanh giọng, bản năng “cọp cái” trỗi dậy.
– Mày nói gì với nó?
– Anh.. anh có nói gì đâu.
Ngọc bị túm tóc, nhưng vẫn cố biện minh.
– Anh từng hứa chuộc thân cho em mà, rồi mình xây dựng hạnh phúc.
– Tôi không có, cô đừng đặt điều.
Gã bò sát lại, vịn vào chân vợ gã năn nỉ.
– Em ơi, đừng nghe đĩ đặt điều. Anh bị nó dụ thôi, em tha cho anh.. tha cho anh một lần thôi…
Giờ Ngọc sáng mắt cũng đã quá muộn rồi. Người mà cô yêu thương nguyện dâng hiến hết, không chỉ là gã sở khanh, mà còn hèn nhát nhu nhược.
– Đồ khốn nạn, anh là đồ chó chết…
Vợ gã vẫn túm tóc Ngọc, nghiến răng kin kít.
– Giờ mày thấy chưa hả? Mày dám dụ dỗ chồng tao, loại đĩ thõa như mày chết đi..
Vợ gã vẫn tiếp tục đánh, rồi cầm lưỡi lam rạch khắp mặt mày, thân thể của Ngọc. Cô đau đớn kêu gào.
– Aaa… tha cho tôi… đau quá.. tha cho tôi..
– Tha này… cho thứ như mày lần sau không còn phá vỡ gia đình người khác được nữa này…
Vợ gã hăng tiết đánh hung tợn hơn, còn dùng kéo cắt tóc của Ngọc lởm chởm.
Công an ập vào ngăn cản hành động tàn nhẫn của cô vợ.
– Dừng lại, sao cô lại đánh người.
– Nó cướp chồng tôi, còn dụ chồng tôi bỏ vợ. Đáng đánh.
– Nếu thật sự như vậy cô phải trình báo công an chứ.
– Trình báo ? Trình báo rồi sao, rồi không có bằng chứng, rồi lại thả về. Thà tôi đánh nó trước.
– Cô như vậy là sai rồi.
Anh công an ra lệnh cho hai người đi cùng.
– Đưa hết về đồn xử lý.
Mấy người kia được đưa đi, anh công an mới lại bên Ngọc, lấy cái mền che lên thân thể trần truồng đầy vết thương của cô.
– Cô ơi, có sao không?
– Tôi… tôi…
Ngọc ngất đi, còn anh công an cho gọi cứu thương đến. Lúc này anh nhân viên tốt bụng mới dám đi vào, nhìn Ngọc mà thở dài.
– Cùng là phụ nữ với nhau mà sao tàn nhẫn thế.
– Phụ nữ khi ghen giống hổ đói vậy. Cảm ơn anh đã báo tin.
– Không có gì anh ạ.
[…]
Ngọc tỉnh lại, đôi mắt mệt mỏi cố gắng mở ra. Hình ảnh mờ đầu tiệ mà cô thấy chính là Ngân.
– Mày tỉnh rồi à, sao lại ra đến nỗi này?
Khuôn mặt Ngọc được băng bó, cô vẫn cảm nhận được từng cơn rát kéo kéo đến. Nhưng vẫn cố nhếch mép khinh bỉ.
– Đĩ mà, không bị trước cũng bị sau… tại tao ngu thôi…
– Tao đã nói rồi mà, không tin đám đàn ông được đâu.
Ngọc im lặng, không nói gì được nữa. Trái tim cô đang tan vỡ lắm lắm, yêu hai lần, hai lần đều gặp họa. Hai lần tin vào đàn ông là hai lần bị đẩy xuống địa ngục.
Trong thời gian nằm viện, chỉ có mỗi Ngọc cô đơn. Ngân thì lúc rãnh mới đến thăm cô được, bởi công việc của bọn họ thật sự rất mệt mỏi.
[…]
Hôm nay cũng đã hơn mười ngày, bác sĩ tháo băng trên mặt cho Ngọc. Cô chẳng đủ can đảm nhìn vào gương đâu. Cô chẳng đủ can đảm nhìn mình xấu xí đâu. Cô cứ bịt áo kín hết mà về thôi.
Thấy Ngọc về, tôi mừng rỡ lắm.
– Chị Ngọc ơi, chị về rồi ạ, chị khỏe chưa?
Ngọc đi lơ qua tôi vào thẳng trong nhà thôi. Tôi thấy có vẻ Ngọc đang buồn lắm nên muốn vào an ủi.
– Chị Ngọc ơi, đừng buồn nữa, ốm vài hôm sẽ khỏi thôi mà.
Ngọc cáu gắt với tôi
– Đi ra.. cút ra ngoài cho tao… cút…
Tôi sợ quá ù té chạy đi, tôi hiểu người bị ốm sẽ mệt mỏi và khó tính lắm. Tôi đi ra Ngọc đóng cửa lại, rồi ngồi trước gương. Tay cô run run gỡ mũ, gỡ khẩu trang trên mặt.
Cái mũ mở xuống, tóc cô ngắn lắm, lởm chởm như rơm như rạ. Khẩu trang gỡ xuống, gương mặt cô còn sưng vù. Sưng thì vài hôm sẽ xẹp, nhưng những vết sẹo dài chống chèo lên nhau thì nó không bao giờ biến mắt. Nước mắt chảy dài ra, Ngọc hét lên, ném vỡ gương và những thứ nằm trong tầm tay.
– Aaaaa…. khốn nạn.. đồ khốn nạn…đồ chó chết…aaaa…
Tôi nghe tiếng đồ đạc rơi vỡ, tim cũng muốn nhảy luôn ra ngoài.Tôi vẫn hi vọng chị Ngọc của tôi không nghĩ quẩn giống chị Xuân.
[…]
Nay tôi đã nấu ăn xịn đét rồi, không còn rơi vỡ nữa. Tôi dọn mâm cơm lên chờ Ngân và Ngọc cùng ăn. Ngân cũng tranh thủ tắm lẹ ăn miếng cơm, rồi còn phải tranh thủ trang điểm đi làm.
– Con Ngọc đâu?
– Em không biết chị ạ.
Ngân ngó nghiêng ra ngoài xem sao, vẫn không thấy Ngọc, điện thoại thì để nhà, không biết đâu mà tìm.
– Thôi ăn cơm, ăn cơm đi.
– Vâng, em mời chị.
Hai chị em Ngân và được mấy miếng cơm thì Ngọc về. Nay cô ấy đã đội tóc giả, gương mặt vết thương đã cắt chỉ hết chỉ còn lại sẹo thôi.
– Mày về rồi à, ăn cơm luôn.
– Ừ.
– Lại uống rượu à, tối còn tiếp khách đấy.
– Tao biết rồi.
Ngọc cũng ngồi vào ăn cùng, từ lúc bị thương Ngọc chưa hề đến karaoke lần nào.
Tối nay Ngọc đã cố gắng hết khả năng có thể, cũng chẳng thể che mờ hết các vết sẹo. Váy ngắn hở trên hở dưới, cũng làm lộ ra những vết sẹo khác.
Đến nơi ai thấy Ngọc cũng đủ lời chê bai, khinh bỉ.
– Tưởng ngon lắm, cả ngày kênh kiệu, giờ thì nhìn tởm.
Cô gái khác cũng hùa theo.
– Phải đó, lúc trước ngon còn giựt khách của tao, giờ mày chó nó cũng không thèm.
Rồi hòa nhau cùng cười. Ngân thấy vậy tức lắm, nhảy ra bênh bạn.
– Tụi mày im đi, cười người khác như thế không sợ nghiệp quật tụi mày hả?
– Ây chà, nghiệp nó khó quật tụi tao lắm.
Ngân cãi nhau với bọn họ thật hăng, đến khi Cẩm Tú vào thì ai cũng im lặng hết.
– Giờ mà còn tụ tập cãi nhau hả, muốn tối nay đói hết không?
– Dạ không thưa má.
– Vậy mau mau đi làm hết đi.
Cẩm Tú nhìn qua dung mạo của Ngọc khẽ giật mình.
– Trời ơi Ngọc, mặt mày như vậy còn làm ăn gì được hả? Thế này có chết không chứ?
– Má ơi, không sao đâu má, em che kỹ lắm rồi. Với tối nên khó thấy lắm.
– Haizzz, thế này khách mà trách thì tao biết tính sao.
– Em rót bia thôi không sao đâu má.
Ả Tú liếc Ngọc lần nữa rồi thở dài.
– Thôi đi đi.
– Vâng, em cảm ơn má.
Ngọc chỉnh chu lại trang phục rồi vào phòng đã được chỉ định. Phòng karaoke đèn mờ, có những ánh đèn chớp sáng, hôm nay Ngọc chỉ dám làm gái nhảy và tắm bia thôi. Cuộc vui được một hồi, có gã đàn ông thấm men lại mân mê sờ soạng Ngọc.
– Ái chà, em xinh đẹp quá, tối nay đi khách với anh nha.
Gã đàn ông nhét tờ 200 ngàn mới cáu vào quần lót của Ngọc. Cô gái bên cạng ghen tỵ áp sát lại chỗ Ngọc.
– Anh à, nó đẹp lắm đó, đây là nó che giấu nhan sắc. Chứ thực ra nó đẹp như này nè.
Cô gái đó nắm tóc giả của Ngọc vứt đi. Mái tóc giả mất đi, để lộ lên khuôn mặt đầy sẹo. Gã đàn ông thoáng giật mình.
– Gì vậy trời, xấu xí vậy mà dám làm ở đây à. Đáng khinh bỉ.
Gã liền thò tay vào quần lót, lấy lại tờ tiền. Rồi cả đám vừa khách vừa gái thi nhau cười cợt đùa giỡn Ngọc, thậm chí còn đổ bia từ đầu Ngọc xuống. Cô quá uất ức, xấu hổ và chạy ra ngoài.
Cô chạy đi lâu lắm, không biết mình đã chạy được bao xa nữa. Con đường thành phố hoa lệ này, ai nhìn thấy cũng chỉ chỏ cô chế giễu, đâu đó vẫn có người nhìn cô cảm thông. Cô cứ đi thẫn thờ rồi ngồi bệt xuống vỉa hè, tâm hồn cô bây giờ thật trống rỗng.
[…]
Với diện mạo của cô bây giờ chẳng thể làm việc ở quán karaoke được nữa, nhưng tiền mỗi tháng vẫn phải trả. Ban ngày cô cố xin làm việc tại xưởng, xí nghiệp nhưng người ta không nhận cô, họ sợ diện mạo của cô. Cô xin việc bưng bê nhưng cũng không được. Vì khoản tiền lãi mỗi tháng Ngọc đành ra đứng đường.
Khu đường này tối, nhiều cây cối, đèn đường mờ ảo đủ thấy mặt người đối diện. Ngọc cũng chọn một gốc cây để đứng, đứng lâu lắm mới có khách hỏi, muỗi cắn nữa chứ.
Có gã ngà ngà say, thân thể ốm yếu, dơ dáy chạy con xe wave tàu cũ kỹ đi tới. Ngọc thấy gã hỏi gái ngay từ cô đầu tiên, rồi đến lượt cô.
– Đi không em ơi.
– Có anh, đứng đây không đi, chứ đứng đây cho muỗi chích hả.
– Đanh đá thế? Mà anh thích. Bao nhiêu đấy?
– 100 ngàn thôi, tiền nhà nghĩ anh lo.
Gã cười hềnh hệch, hơi thở còn bốc ra mùi tỏi rất khó chịu.
– Gì mà 100 ngàn, đứng đường mà mấy em làm giá cao thế? 50 ngàn thôi.
– Mở hàng cho em đi anh, trả thấp thế lấy gì ăn?
– Làm đĩ mà cần gì ăn cao sang, mì gói qua bữa cũng là ăn.
Ngọc đành xuống nước, tiến lại sát gã, gương mặt đầy sẹo cũng lộ ra. Gã nhìn thấy cô thoáng giật mình.
– Trời, trời… gì mà kinh vậy. Gương mặt này mà đòi 100 ngàn. Thôi, thôi không chơi nữa.
Gã định rồ ga đi, Ngọc liền kéo lại.
– Anh.. anh… 50 ngàn thì 50 ngàn. Mặt vậy thôi chứ hàng em ngon lắm.
Gã nhìn Ngọc từ cổ xuống dưới.
– Ai tin được.
Ngọc mặt dày vạch áo, để lộ đôi ngực trần, tuy có vài vết sẹo nhưng không ăn thua. Gã thấy bộ ngực đầy đặn thì thèm thuồng lắm.
– Được, vậy đi thôi. Mà cần gì nhà nghĩ cho tốn tiền, qua khu nhà hoang bên kia là được rồi.
Ngọc hơi lưỡng lự, nhưng vì tình thế nên đành leo lên xe.
Khu nhà hoang cũ cách đó không xa, đường vào cỏ mọc cao quá đầu, ếch nhái kêu rền vang. Thậm chí muỗi bay nhiều như ong vỡ tổ. Chiếc xe máy của gã dừng lại trước sân khu nhà hoang. Nơi đây vắng vẻ quá, có chết chắc cũng dễ gì tìm thấy xác.
– Vào đây, vào đây. Chỗ này anh dẫn gái vào chơi quen rồi, không sao.
Gã lấy cái áo mưa cũ rồi kéo tay Ngọc vào trong, gã trải áo mưa cũ xuống nền đất ẩm ướt lạnh lẽo. Rồi nhanh tay cởi hết quần áo của gã ra.
– Nào, nhanh nhanh anh còn về.
Trước mặt Ngọc bây giờ là thân thể trần truồng, gớm ghiếc. Thấy cô lưỡng lự, gã liền ép đầu cô ngậm lấy của quý của gã mà nuông chiều. Ngọc thấy dơ bẩn muốn ói nhưng đành phải chấp nhận. Gã phê pha rồi đè Ngọc xuống, cái hơi thở đầy mùi tỏi ấy cứ chiếm lấy miệng của cô. Rất khó chịu cô đẩy miệng gã xuống dưới ngực cô. Gã cười tà mị rồi nắn bóp thô tục khắp cơ thể cô, như chịu không nổi nữa gã liền nhét của quý gớm ghiếc của gã vào bên dưới cô một cách thô bạo.
Xong việc, gã chở cô về lại chỗ cũ. Toàn thân cô ê ẩm, nhức mỏi. Có 50 ngàn thôi mà gã bắt cô làm đủ trò bệnh hoạn, đúng là ăn đồng tiền của họ không dễ mà.
Thấy còn sớm nên Ngọc lại chỗ cũ đứng kiếm thêm khách. Lại có một gã mà cô cho là nghèo khổ lại đang tiến đến hỏi cô. Cô đang làm giá với khách thì mấy cô gái kia đi đến dằn mặt.
– Con kia, mày từ đâu đến mà cướp cơm của bọn tao.
– Làm đĩ mà cũng cần xuất sứ à.
– Mẹ mày, đây là chỗ chị em tao làm ăn, khôn hồn cút đi. Đến sau mà còn giám phá giá hả?
Thấy tình hình có vẻ căng nên gã kia cũng rú ga chạy mất. Ngọc tiếc, nên cũng cố ăn thua đủ với đám kia.
– Mày im mồm vào, đường này của mày à, chỗ này của mày à? Có tên không hả?
– Đây là chỗ bọn tao làm ăn lâu nay, biến…
– Tao không biến đấy, làm gì được tao.
– Mẹ mày, con đĩ, tao cho mẹ mày nhận mày không ra luôn. Đánh..
Những cô gái còn lại xông vào đánh Ngọc, kẻ đạp vào bụng, kẻ đá vào người. Quá đau đớn, cô cố gồng lại chụp ngay lấy con cầm đầu đấm vào mặt nó. Còn lấy cục đá ven đường đập vào đầu ả chảy máu nữa.
Mấy cô còn lại sợ mà né ra, Ngọc một tay nắm tóc ả , còn một tay chỉ về phía mấy ả kia, hơi thở mệt nhọc.
– Mẹ bọn mày, còn con nào nữa, ngon nhào vô đây…
Bọn họ biết sợ nên né đi, ai về chỗ nấy. Thấy thế Ngọc mới đạp ngã ả kia ra đường. Không quên nhổ thêm bãi nước bọt.
– Mẹ mày, lần sau việc ai nấy làm nha mày. Cùng làm đĩ với nhau thì bớt cao ngạo đi.
Ngọc bước qua người ả, cao ngạo bỏ đi. Hôm nay cô mệt rồi, về thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!