Tình Yêu Của Tổng Tài Và Cô Vợ Bác Sĩ
Chương 22: Cẩn thận với tiểu tam
Hôm nay Cũng là ngày Nhã Kiều xin nghĩ để đến nhà của Mỹ Tuệ sau bao nhiêu tháng không gặp nhau. Nhã Kiều lái một chiếc xe Bugatti Veyron phiên bản giới hạn đang trước cổng nhà của Mỹ Tuệ.
Tiếng còi xe ” Bíp Bíp” chiếc cổng tự động mở ra, chiếc xe chạy vào sân rộng của nhà Trịnh Hàn…. Bước xuống xe một cô gái mặc và váy ngắn đang bước bào trong nhà, đứng trước cửa là bà quản gia đang cúi chào.
– ” Xin chào vị tiểu thư này, phu nhân chúng tôi đang đợi cô ở bên trong “
Hai người họ đi đến sopha sang trọng của nhà Trịnh Hàn, căn biệt thự rộng lớn, sáng sủa, không u ám.Hai con mắt đang nhìn nhau, môi mĩm cười thể hiện sự hạnh phúc nhớ nhung của họ.Nhã Kiều chạy đến ôm Mỹ Tuệ miệng cũng không ngừng nói:
– ” Tớ nhớ cậu nhiều lắm đấy”
Mỹ Tuệ nhớ Nhã Kiều cũng không kém, vì từ lúc đi học đại học trêи thành phố này Cô cũng không thân với ai khác ngoài Nhã Kiều nên khi xa nhau họ rất nhớ nhau.
– ” Tớ cũng nhớ cậu nhiều lắm đó”
Nhã Kiều buông tay ra rồi đỡ Mỹ Tuệ ngồi xuống ghế, sợ cô đứng mệt.
– ” Nào nào ngồi xuống đi, mõi mệt bé cưng nhà tớ”
– ” Tớ biết rồi, mà dạo này cậu sao rồi, từ khi tớ xuống quê cũng chả gọi điện hỏi thăm”
Nhã Kiều xoa xoa đứa bé trong bụng của Mỹ Tuệ , mĩm cười sau đó nói chuyện với cô:
– ” Tớ vẫn khỏe, chẳng sao cả đấy, ngược lại là cậu có chăm sóc tốt cho bé con nhà tớ không đấy.”
– ” Tất nhiên là tốt rồi cậu quên là tớ cũng là bác sĩ đấy”
Hai người nói chuyện vui vẽ một hồi lâu, lúc này đang gần giữa trưa, từ trêи lầu có bước chân đi đến.Nhã Kiều vì tò mò là ai nên quay đầu lại xem.Bất chợt cô ấy nhìn thấy một cô gái đang ăn mặc hở hang bước đến gần họ.Thư lên tiếng:
– ” Xin chào cô”
Nhã Kiều cũng không ngại ngần chào lại.
– ” Chào”
– ” Bạn của chị sao Mỹ Tuệ?”
Mỹ Tuệ mĩm cười nhìn cô rồi ,cũng chẳng ngần ngại trả lời lại câu hỏi của Thư:
– ” Đúng vậy, Kiều là bạn thân của tôi”
Thư cười khểnh kiểu đang cười mĩa mai cô và Nhã Kiều vậy:
-” Ra vậy…..Vậy tôi xin phép tìm cái gì ăn đây “
Thư không để người ta trả lời lại cô mà trực tiếp quay lưng bỏ đi . Nhã Kiều nhìn thấy vậy rất tức giận….vì cô không thích những người không tôn trọng người khác như cô gái ban nãy, không biết là ai nên cô nhìn sang Mỹ Tuệ rồi hỏi:
-” Cô ta là ai vậy? sao lại có thái độ kiêu ngạo như thế chứ?”
Mỹ Tuệ cười rồi nhìn sang cô…..sau đó nói cho cô biết thư là ai:
– ” Cô ấy chắc là bạn của Hàn đấy?”
Trong đầu Nhã Kiều hiện lên dòng suy nghĩ nghi nghờ ” Bạn sao? Tiểu tam thì có đấy!”. Nghĩ xong cô liền nói cho Tiểu Tuệ:
– ” Tớ thấy chắc chắn cô ta không phải bạn….em gái nuôi thì đúng hơn đấy, Bạn bè sao lại ở trong nhà người khác như thế lại còn ăn mặc hở hang?”
– ” Hihi….. Cậu đừng nghĩ xấu về người khác như vậy chứ, thật ra cô ấy là thanh mai trúc mã, cũng là mối tình đầu của Hàn!
Nhã Kiểu mở to mắt há hốc mồm khi nghe câu trả lời của Mỹ Tuệ…..Cô cứ tưỡng chỉ là tiểu tam đơn giản ai ngờ lại là thanh mai trúc mã….còn là mối tình đầu nữa chứ.
– ” Tớ biết ngay có vấn đề mà, sao không nói sớm , tốt nhất cậu nên cẩn thận với cô ta, kiểu người đấy có thể cướp đi người cậu yêu bất cứ lúc nào đấy!”
Mỹ Tuệ cũng biết được là mình nên cẩn thân cô gái này, cô ta không phải là loại tiểu tam tầm thường, một khi Hàn còn yêu Thư, bất cứ lúc nào cô cũng sẽ không còn vị trí trong trái tim của Hàn.Vì không muốn cô bạn thân quá lo lắng cho mình nên cô cũng chỉ nói phớt lờ qua.
– ” Tớ biết rồi, tớ sẽ cẩn thận, cô ấy cũng là người tốt…..Khi nào cô ấy tìm được nhà sẽ ra khỏi thôi mà”
Nói mới được vài câu thì bà quản gia lên tiếng cắt ngang câu chuyện của họ:
– ” Thiếu phu nhân, bữa trưa xong rồi , cô có qua ăn không ạ?”
Mỹ Tuệ vẫn lễ phép trả lời bà quản gia:
– ” Dạ có, gì cứ chuẩn bị đi ạ”
– ” Vâng” Bà quản gia nói xong liền lui xuống dọn dẹp bàn ăn .
Mỹ Tuệ liền nhìn sang Nhã Kiều rồi nói:
– ” Cậu cũng đi qua ăn cơm với tớ đi, chắc chắn là cũng đói rồi”
-” Vậy tớ không khách khí đâu đấy,Tớ từ chối không bằng tuân mệnh” Nhã Kiều không phải đói mà là muốn xem cô tiểu tam kia sẽ như thế nào đây.
Hai người vừa đi vừa cười nói với nhau ra bàn ăn.Nhã Kiểu còn kéo ghế cho Mỹ Tuệ ngồi, thể hiện tình bạn thân thắm thiết.
– ” Đây đây, ngồi xuống cẩn thân bảo bối của tớ” Đang trong lúc họ nói chuyện thì có một người lên tiếng nói những câu ngộ nghĩnh:
– ” Chị cũng ăn qua ăn trưa sao, em cứ tưỡng chị không ăn chứ Mỹ Tuệ”
Nghe câu nói này xong Nhã Kiều tự dưng nổi giận trong lòng, nhưng không bộc ra bên ngoài, rồi lên tiếng trả lời Thư.
– ” Cô gái này hỏi gì lạ lùng thế nhỉ, nhà của người ta muốn ăn sao chả được, đâu như ai kia, khách mà làm như chủ nhà, chỉ ở nhờ thôi mà”
Câu nói này của Nhã Kiều như nói đúng tim đen của Thư…..Thư bực dọc, xấu hổ, hai má đều đó, thể hiện là rất đang tức giận.
– ” Em biết em là khách, tại em ăn gần xong mà bây giờ 2 chị qua, nên em cứ tưỡng hai người không ăn, nếu biết 2 người ăn chắc em cũng chờ 2 người ăn cùng rôi, em không có ý gì khác đâu”
– ” Hừ….. Vậy sao, cô biết mình là khách cũng tốt đấy, đừng mà có tưỡng bản thân là chủ” Mỹ Tuệ thấy Nhã Kiều nói hơi quá đáng liền đưa tay mình lên tay Cô ấy, nhìn sang lắc đầu, như muốn đừng nên nói quá đáng như thế. Thư thấy Nhã Kiều nói như vậy, liền đứng lên nói:
-” Em ăn xong rồi, em xin phép trước nha chị Mỹ Tuệ ” Thư khi nghe xong câu nói đấy mặt đỏ như lửa đốt, vừa đi vừa hiện lên dòng suy nghĩ ” Cô ta nghĩ cô ta là ai, Trước sau gì cũng sẽ là chủ nhân của căn nhà này thôi, hừ”
Mỹ Tuệ nghe Thư bảo thế cũng chỉ gật đậu lặng lẽ nhìn Cô ta bước đi.
Khi hai người họ ăn xong thì Kiều cũng bảo là phải ra về.
– ” Cảm ơn vì bữa ăn của cậu nha, bây giờ tớ phải về rồi, anh xã của tớ gọi điện tới”
Mỹ Tuệ giống như bản thân nghe lầm, cô bạn thân vừa bảo là ” anh xã” gọi điện tới sao.
– ” Cậu có ý gì đấy, anh xã, có phải cậu đã có người yêu rồi không?”
-” Hihi , Bây giờ tớ phải đi, bữa sau tớ kể cho cậu nghe , đi đây, bye bye!”
Mỹ Tuệ cũng vẫy lại cô bạn thân. Từ lúc trưa tới tối cô cũng chẳng chạm mặt Thư, đến khi Trịnh Hàn về nhà .
.
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!