Hơn nửa tiếng sau, Tần Kiêu được tài xế đưa về đến nhà. Nghe thấy chuông cửa, Đường Khê đang ngồi trên sô pha vội ra mở cửa.
Tần Kiêu hai tay đút vào túi đứng trước cửa, không để tài xế đỡ, người nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt đỏ bừng, vì không nhớ cách quét vân tay nên cứ đứng lì ở đó như ông thần giữ cửa.
Tài xế đứng bên cạnh, thấy cô đi ra thì thở phào, “Phu nhân, Tần tổng bảo tôi đưa anh ấy về đây. Nếu tối nay có chuyện gì thì cô cứ gọi một tiếng, tôi sẽ đến ngay.”
Đường Khê đỡ cánh tay Tần Kiêu, đáp, “Được rồi, phiền anh quá, anh về trước đi.”
Tài xế gật đầu, “Không việc gì đâu phu nhân.”
Anh ta thấy Tần tổng còn chưa vào nhà, định hỏi xem có cần anh ta giúp dìu Tần tổng vào không, chưa kịp mở miệng thì đột ngột bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tần tổng nhìn mình, vội vàng nuốt hết lời định nói xuống, biết thân biết phận mà xoay người rời đi.
Đường Khê đi vào nhà nhưng Tần Kiêu vẫn cứ đứng nguyên ở đó, dường như không định vào nhà.
Đường Khê lắc nhẹ cánh tay anh, nhỏ giọng nói, “Ngoài này lạnh, anh vào nhà đi.”
Tần Kiêu nâng mắt liếc cô một cái, theo cô đi vào.
Anh loạng choạng, chưa được hai bước đã đổ ập lên người Đường Khê làm cô lảo đảo, suýt không đỡ được anh.
Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô, chẳng biết anh đã uống bao nhiêu nữa.
Đường Khê cố nén xúc động muốn chửi anh, dìu anh đến sô pha.
Tay anh vịn vai Đường Khê ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cố nén cơn buồn nôn.
Đường Khê thấy anh muốn nôn thì hốt hoảng, sợ anh nôn ra quần áo sẽ giặt không sạch nên vội vàng cầm cái thùng rác bên chân anh lên.
Nhưng dáng vẻ anh ngả người ra sô pha chẳng khác nào một ông sếp lớn, đời nào lại chịu cúi người nôn vào cái thùng rác chứ.
Đôi mắt Đường Khê đảo một vòng quanh phòng, bước nhanh vào bếp, lúc đi ra cầm theo một cái tạp dề, mặc lên người anh. Lát nữa anh có nôn cũng sẽ nôn lên tạp dề, không làm bẩn quần áo, cơ thể cũng không bị dính mùi.
Đã say đến mức này thì cô cũng chẳng hỏi ý kiến Tần Kiêu làm gì, buộc thẳng tạp dề quanh cổ anh. Vừa buộc xong, Tần Kiêu lại đột nhiên mở mắt ra, thoáng liếc qua chiếc tạp dề màu hồng phấn trên nguc, nhíu mày chán ghét, muốn lôi nó ra.
Phần trên của tạp dề được thắt chặt sau gáy anh, anh kéo như vậy không những không kéo ra được mà còn thắt chặt hơn, lực tay anh lớn, suýt tự siết chết mình.
Anh ho khụ khụ, ấn đường vốn đã nhăn nay lại càng nhíu chặt hơn.
Đường Khê giữ tay anh lại, “Đừng bỏ ra, em sợ lát nữa anh khó chịu sẽ nôn lên người.”
Tần Kiêu cố nén sự khó chịu của dạ dày, nhìn cô, thản nhiên nói, “Anh sẽ không nôn.”
Anh ghét bỏ cởi chiếc tạp dề trên cổ ra, vứt sang một bên, lại dựa về sau ghế, đưa tay cởi bớt nút áo, hai mắt khép hờ quét qua trước bàn trà trước mặt.
Đường Khê hỏi, “Anh tìm gì?”
“Điều khiển điều hòa.” Người anh đang nóng rực hết lên.
Đường Khê nói, “Anh vừa uống rượu xong, để nhiệt độ thấp rất dễ bị cảm. Đừng chỉnh nhiệt độ nữa, em đã nấu canh giải rượu rồi, anh mau uống đi.”
Đề phòng anh không chịu uống, Đường Khê nói thêm, “Nấu ngon lắm đấy.”
Tần Kiêu ừ một tiếng.
Đường Khê vào bếp lấy canh giải rượu cho Tần Kiêu tự uống.
Đường Khê nhìn anh thành thật uống hết, cô thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, may mà anh vẫn chưa uống đến mức sống dở chết dở, nếu không, với cơ thể cường tráng của anh, anh mà không nghe lời thì cô cũng chẳng làm gì được.
Đợi anh uống xong, Đường Khê nhìn chằm chằm với cái cổ đỏ bừng của Tần Kiêu, liếc nhìn cầu thang, khó rồi đây.
Tầng một không có phòng ngủ, muốn nghỉ ngơi phải lên lầu hai. Chẳng biết Tần Kiêu thế này có leo cầu thang được không, giữa chừng anh mà ngã ra thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Thôi thì cứ để anh ngồi nghỉ ở tầng một đi, đợi lát nữa anh tỉnh táo hơn chút rồi hẵng lên lầu.
Đường Khê vào bếp rót một cốc nước ấm để khi nào Tần Kiêu khát thì uống, vừa mới đặt lên bàn trà, Tần Kiêu đã cầm lấy, ngửa cổ uống một hơi hết sạch.
Khát đến vậy cơ à.
Đường Khê nhận lấy cốc rỗng, hỏi, “Anh uống nữa không?”
“Có.”
Đường Khê lại rót thêm một cốc nữa, lần này Tần Kiêu không uống hết, uống được non nửa cốc thì đứng dậy khỏi sô pha.
“Sao thế? Anh muốn làm gì?” Đường Khê hỏi.
“Lên lầu.”
“Anh đi được không? Nhỡ ngã thì sao?”
Tần Kiêu không để ý đến cô, đi về phía cầu thang.
Đường Khê vội đuổi theo, dìu tay anh.
Tần Kiêu dừng lại trước đầu cầu thang, liếc mắt nhìn Đường Khê một cái, gạt tay cô ra, không để cô đỡ, hất cằm, ý bảo cô lên trước.
Đường Khê nói, “Hay cứ để em đỡ anh lên cùng đi? Em sợ anh trượt chân ngã xuống.”
Tần Kiêu xua tay, nhắm mắt thở dài, mất kiên nhẫn nói, “Em lên trước đi.”
Đường Khê tưởng anh cậy mạnh nên mới không cho cô đỡ.
“Thế để em đi sau cũng được, anh mà có ngã thì em còn đỡ được.”
Cô lùi về sau vài bước, “Anh lên trước đi.”
Tần Kiêu vẫn cứ đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, khóe môi hơi cong, trên mặt hiện ý cười.
Các đường nét trên khuôn mặt anh vốn cương nghị, chẳng mấy khi thấy được nụ cười nào, trông cực kì lạnh lùng. Giờ anh đột nhiên cười lên, trông ấm áp dịu dàng hơn bình thường.
Bởi vì say rượu nên đuôi mắt anh phiếm hồng, dáng vẻ này của anh đâm thẳng vào tim cô, khiến khóe môi cô không kiềm chế được mà cong lên.
“Chân tay lèo khoèo này mà cũng đòi đỡ anh à?”
Đường Khê, “…”
Cười tươi rói như vậy hóa ra là cười nhạo cô.
“Chân tay lèo khoèo thì làm sao, em…”
Đường Khê vốn định phản bác rằng chân tay lèo khoèo vậy mà vẫn chăm sóc được cho tên say rượu là anh đấy, nhưng nghĩ đến chuyện anh chỉ là một tên say rượu, cô lại tranh cãi với một tên say rượu làm gì chứ, đành nhẫn nhịn, nuốt lời định nói xuống.
Cô chỉ có thể bước lên trước theo ý anh, nhưng vừa đi vừa ngoái đầu nhìn anh, sợ anh đột nhiên ngã xuống.
Tần Kiêu đi theo sau cô, tay bám vào tay vịn cầu thang, bước đi chậm rãi, chắc chắn.
Cuối cùng cũng lên đến nơi, Đường Khê thở phào một hơi. Tần Kiêu không chịu nổi nữa, chống tay lên tường, run run.
Dù sao anh vẫn còn say, không đứng vững nên dựa vào tường để tránh bị ngã.
“Không phải anh nói đi được sao? Sao cứ đứng đấy mãi thế?”
Đường Khê đưa tay ra đỡ, cố ý trêu anh một câu.
Anh lườm cô, gạt tay cô ra, tự mình đi vào phòng ngủ.
Đường Khê nhìn bóng dáng to lớn chuệnh choạng trước mắt, lè lưỡi.
Đồ ngạo kiều*.
* Ngạo kiều: ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “ngoài lạnh trong nóng”.
Sau khi vào phòng ngủ, Tần Kiêu đi thẳng vào phòng tắm.
“Này, anh làm gì đấy?’’
Đường Khê chạy chậm đến lách qua người anh, đứng trước cửa phòng tắm ngăn anh lại.
Tần Kiêu cố mở hai mắt đang díu lại lên, thản nhiên trả lời, “Đi tắm.”
“Sau khi uống rượu không được tắm, phải đợi khi nào lượng cồn trong cơ thể giảm bớt mới được.”
Tần Kiêu nhíu mày, “Vậy khi nào anh mới được tắm?”
Đường Khê nói, “Đợi khoảng nửa tiếng nữa, anh ngồi xuống trước đi, không thì nằm nghỉ trước cũng được.”
Tần Kiêu day day ấn đường, đầu đau như búa bổ, ngồi xuống giường, đưa tay cởi bớt hai nút áo.
Áo sơ mi anh mặc chỉ còn lại một chiếc nút chưa cởi, lỏng lỏng lẻo lẻo trên người anh. Đường Khê chỉ nhìn thoáng qua đã thấy được cơ bụng săn chắc của anh.
Đường Khê ngây người một lúc, vội xoay người lại, hai má nóng bừng.
“Đường Khê.”
Anh đột nhiên gọi cô.
“Ơi.” Đường Khê đáp, “Sao thế?’’
Tần Kiêu, “Anh nóng, muốn tắm.”
Đường Khê nghe giọng say khướt của anh, không dám cho anh tắm, bèn đề nghị, “Em lấy khăn ướt cho anh lau mặt trước đã nhé.”
Tần Kiêu thản nhiên ừ một tiếng.
Đường Khê đi thẳng vào phòng tắm, mở ngăn tủ lấy mấy cái khăn mới, dùng nước ấm thấm ướt ba phần. Lúc ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt Đường Khê là lồng nguc trần của Tần Kiêu.
Bước chân của cô hơi dừng lại, ánh mắt dời sang chỗ khác, đi đến cạnh giường, đưa khăn mặt cho anh.
Tần Kiêu nhắm hờ mắt, không nhận lấy.
Đường Khê liếc nhìn khuôn mặt anh, hình như anh ngủ rồi, gương mặt đỏ bừng, trông như bị sốt cao.
Đường Khê không bận tâm đến cảm giác xấu hổ nữa, đặt tay lên trán anh.
Rất nóng.
Đường Khê lo lắng hỏi, “Tần Kiêu, anh có khó chịu không? Không phải anh sốt đấy chứ?”
Tần Kiêu “hừ” một tiếng trong cổ họng, “Không.”
Không sốt là tốt rồi.
Đường Khê nhìn chằm chằm anh, hơi chần chừ một lát rồi lau mặt cho anh để hạ nhiệt.
Tần Kiêu mở mắt ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng nay bị cồn hun đỏ lên, Đường Khê phải nhìn kỹ mới nhận ra, không khỏi trách, “Uống đến mức này, rốt cuộc là anh uống rượu với ai vậy?”
Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, không nhúc nhích.
Đường Khê tưởng anh khó chịu vì cô hỏi đến việc riêng của anh, lạnh lùng nói, “Em thuận miệng hỏi thôi, anh không cần trả lời đâu.”
“Ngôn Tầm.”
Tần Kiêu đột ngột nói hai tiếng, giọng đặc sệt hơi rượu, không rõ ràng.
Đường Khê không nghe rõ, “Gì cơ?”
Hiếm khi Tần Kiêu kiên nhẫn được một lần, lặp lại, “Uống rượu với Ngôn Tầm.”
Đường Khê à một tiếng, cô cũng chẳng biết Ngôn Tầm mà anh nói là ai, nhưng đây là lần đầu tiên cô và anh nói những chuyện này. Đường Khê nhân tiện hỏi, “Tửu lượng của anh ta tốt lắm phải không?”
Tuy rằng trước kia chưa thấy Tần Kiêu uống nhiều rượu thế này bao giờ nhưng cô có cảm giác tửu lượng của anh không tệ, người có thể chuốc say Tần Kiêu đến mức này chắc chắn có tửu lượng rất tốt.
Tần Kiêu híp mắt, ậm ừ, nói nhỏ, “Không bằng anh.”
Đường Khê lại không nghe rõ, ghé sát tai lại gần anh, “Cái gì?”
Tần Kiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, không biết có phải vì bận rộn trước sau chăm sóc cho anh không mà đôi má cũng ửng đỏ.
Hầu kết Tần Kiêu lên xuống, anh nghiêng người sang.
Đôi môi ấm áp dán lên má cô, Đường Khê giật mình, vội đứng bật dậy, gương mặt đỏ rực, đi lên trước mấy bước, hít một hơi thật sâu, bối rối không biết làm sao.
“Đường Khê.”
Giọng anh khàn khàn gọi tên cô, âm thanh rõ ràng lọt vào tai cô.
Tim cô đập mạnh, cảm thấy bản thân hoảng hốt chẳng khác nào bị người khác chiếm tiện nghi*, còn Tần Kiêu lại là tên lưu manh trêu chọc cô.
* Chiếm tiện nghi: sàm sỡ, quấy rối t1nh dục
Cô cố gắng bình tĩnh lại, hít thở sâu, quay đầu trừng anh.
Ánh mắt dừng trên người anh, sững sờ.
Anh tùy ý ngồi đó, hơi nghiêng đầu, mái tóc hơi rối, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm, dưới ngọn đèn pha lê, đáy mắt anh có tia sáng vụn vỡ.
Mắt Đường Khê giật giật, đột nhiên thấy hơi bực mình, quay đầu tránh ánh mắt anh, ổn định lại tâm trạng, chẳng thèm nói chuyện với Tần Kiêu nữa, lấy đồ ngủ đã chuẩn bị từ sớm đi vào phòng tắm.
Đường Khê không thèm quan tâm đến tên say rượu này, ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không quên được cảm giác lúc nãy.
Cô đưa tay lên chạm vào má của mình.
Lúc nãy Tần Kiêu… hôn cô?
Phải, anh hôn cô.
Là anh trêu chọc cô.
Người nên xấu hổ là anh, việc quái gì cô phải xấu hổ chứ?
Đường Khê tự an ủi bản thân vài câu, nghênh ngang bước ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng ngủ, Tần Kiêu vẫn ngồi trên giường như trước khi cô đi tắm nhưng tư thế đã ngay ngắn hơn nhiều, ánh mắt cũng rõ ràng hơn, hình như mái tóc lộn xộn đã được anh chỉnh lại, nút áo cũng đã được cài lại.
Nhìn qua thì có vẻ tỉnh táo hơn rồi.
Liệu anh có nhớ được hơn một tiếng trước, anh say rượu hôn cô một cái không nhỉ?
Nếu đã tự chỉnh trang lại được cho bản thân rồi thì cô cũng chẳng cần phải chăm sóc anh nữa, Đường Khê làm như không có việc gì, chui chăn vào, che kín cả mặt.
Cô từ từ nhắm mắt lại, nghe tiếng Tần Kiêu vào phòng tắm.
Theo tiếng nước ào ào từ phòng tắm vọng ra, tâm trí của Đường Khê dần buông lỏng.
Nhưng âm thanh ấy vừa ngừng lại, tim cô lại nảy lên một cái, không biết lúc Tần Kiêu lên giường nên cư xử thế nào cho tự nhiên.
Không lâu sau, Tần Kiêu bước ra khỏi phòng tắm.
Phần giường bên kia theo động tác nằm xuống của người đàn ông mà lún xuống, Đường Khê tự giác dịch sát vào trong.
“Cạch” một tiếng.
Tần Kiêu tắt đèn.
Trong bóng tối, ngoại trừ thị giác, dường mọi giác quan khác đều nhạy cảm hơn, cô cảm nhận được Tần Kiêu hơi dịch về phía mình.
Cô siết chặt tấm chăn trên người, lùi sát vào tường.
Một lúc sau, bả vai to lớn của người đàn ông kề sát người cô, Đường Khê không thể giả vờ ngủ được nữa, đưa tay đẩy anh ra, nói nhỏ, “Anh… Anh đè em.”
Tần Kiêu ậm ừ, chẳng thèm nhúc nhích.
Đường Khê thôi không đẩy anh nữa, trên người anh vẫn còn mùi rượu, cô sợ anh đột nhiên lên cơn, chỉ đành thuyết phục anh, “Anh nằm dịch ra ngoài một chút được không?”
Tần Kiêu ừ, hơi nhích ra ngoài, chưa được hai phút, lại lăn vào trong.
Đường Khê, “…”
“Không thì anh vào trong nằm cũng được, em ngủ phía ngoài.”
Đường Khê xuống giường, đang định đi ra phía ngoài thì Tần Kiêu đột ngột bắt lấy cổ tay cô, kéo cả người cô vào nguc.
Sau lưng là lồng nguc nóng rực, Đường Khê giật mình, “Anh làm gì…”
“Anh nóng.” Tần Kiêu ghé sát tai cô than thở, tiếng hít thở nặng nề, giọng nói khàn khàn tựa như đang kiềm chế gì đó, “Nếu không ngại thì giúp anh chút nhé!”