Lý Anh, người trước đó đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ông chủ giao cho, sau khi nhận được câu trả lời của bà chủ thì nhẹ nhàng thở ra.
Cơ thể khỏe mạnh, không có bệnh tật gì thì tốt rồi.
Nếu ông ấy mắc bệnh, lỡ như xảy ra chuyện thật thì cậu biết ăn nói thế nào với bà chủ đây.
Ánh mắt của anh chuyển từ màn hình điện thoại sang ông chủ đang nghiêm túc làm việc.
Tần Kiêu lạnh lùng nhìn màn hình máy tính trước mắt, một tay đặt lên chuột, thỉnh thoảng lại nhấn nhấn trượt trượt mấy cái.
Từ phía này nhìn sang, trông anh như đang xử lý một dự án trị giá trăm triệu.
Nhưng dựa vào hiểu biết của Lý Anh với ông chủ, anh dám chắc rằng thứ đang xuất hiện trên màn hình máy tính là kết quả tìm kiếm của xác suất đàn ông trên 60 mắc bệnh tim và cao huyết áp, thêm cả xác suất phát bệnh của người mắc hai bệnh này khi hoảng sợ.
Sau khi rời khỏi Đường thị, anh ta lập tức về báo cáo tình hình lúc mình “ra oai’’ trước mặt chủ tịch tập đoàn Đường thị, đúng lúc bạn của ông chủ, Quý Chính Sâm, cũng đang ở đó.
Bởi vì quan hệ giữa anh ta và ông chủ rất tốt nên lúc báo cáo Lý Anh cũng không giấu giếm gì.
Đối phương cũng tò mò tại sao ông chủ lại muốn “chấn chỉnh” bố vợ mình, ông chủ ra vẻ không quan tâm nhưng làm vậy lại vô tình khoe ân ái.
Anh nói nhà họ Đường bắt nạt vợ anh, anh tự thấy mình phải nhắc nhở một chút nhưng vợ anh lại bảo anh là con rể mà trách móc bố vợ thẳng mặt như vậy sẽ bị người ta nói là bất hiếu.
Anh còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện muốn tự mình đi “nhắc nhở” bố vợ nhưng vợ anh lại lo lắng cho danh tiếng của anh chứ không phải của bố vợ anh.
Nên anh mới giao chuyện này cho Lý Anh làm.
Quý Chính Sâm không kịp đề phòng đã bị anh nhồi cơm chó, cũng chẳng biết xuất phát từ mục đích gì, người anh em thân thiết này đột nhiên nhắc nhở ông chủ anh rằng, nếu cơ thể ông ta có bệnh thì sau khi hoảng sợ hoặc tức giận rất có thể bệnh tình sẽ chuyển biến xấu, thậm chí là phát bệnh tử vong.
Lúc đó, sắc mặt ông chủ vẫn không hề thay đổi, chờ sau khi Quý Chính Sâm đi rồi, ông chủ mới mở máy tính, mím môi, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm màn hình máy tính đến tận bây giờ.
Là trợ thủ đắc lực nhất của ông chủ, anh nhạy bén nhận ra, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh chắc chắn sẽ là người phải chịu trách nhiệm, nên chủ động nhắn tin cho bà chủ hỏi thăm.
Chuyện này sớm muộn gì bà chủ cũng sẽ biết.
Không giấu được.
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Anh, anh mở mắt ra, bình tĩnh lên tiếng: “Nói.”
Lý Anh cũng chẳng lòng vòng, nói thẳng: “Tần tổng, theo tôi biết, Đường Hưng Xương tạm thời không có bệnh gì.”
Con ngươi Tần Kiêu khẽ nhúc nhích, gương mặt như cứng lại: “Cậu nhắn tin cho Đường Khê.”
Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.
Lý Anh vội nói: “Vâng ạ. Tần tổng, phu nhân chỉ nói rằng Đường Hưng Xương không có bệnh gì chứ không nói thêm gì khác, có vẻ hài lòng với hành vi của ông chủ. Dù sao thì trong lòng phu nhân, ông chủ quan trọng hơn Đường Hưng Xương nhiều.”
Lý Anh cố nói mấy lời tốt đẹp hợp ý anh.
Tần Kiêu thu hồi ánh mắt, lạnh lùng ừ một tiếng.
Lý Anh: “…”
Ông chủ cũng chẳng biết khiêm tốn gì cả. Ai cho anh ấy cái tự tin rằng một người chồng mới kết hôn được mấy tháng, số lần gặp chỉ đếm trên đầu ngón tay lại quan trọng hơn người đàn ông người ta gọi là bố hơn hai mươi năm trời.
Lý Anh tiếp tục nịnh bợ: “Phu nhân không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, có vẻ như muốn hỏi riêng ông chủ. Anh bận rộn công việc cả ngày, không có nhiều thời gian nói chuyện với phu nhân lắm. Phu nhân lại là người thấu tình đạt lý, da mặt mỏng, muốn nói chuyện với ngài cũng sẽ xấu hổ, không biết bắt chuyện như thế nào.”
Chồng phái trợ lý sang làm bẽ mặt bố mình, uy hiếp rút vốn, chuyện này cũng được xem là khá nghiêm trọng. Dưới hoàn cảnh bình thường, Lý Anh thấy chắc chắn Đường Khê sẽ tra hỏi Tần Kiêu mấy câu, về phần có cố ý lấy cớ để nói chuyện với Tần Kiêu hay không thì anh ta thấy khả năng này không lớn lắm.
Nhưng chuyện này không quan trọng, ông chủ anh thích nghe là được.
Nói xong, Lý Anh thấy lông mày ông chủ hơi nhíu lại, có vẻ lo lắng. Thôi xong, anh ta nói sai gì à?
Văn phòng rơi vào im lặng trong chốc lát, sau đó ngón tay Tần Kiêu gõ gõ lên mặt bàn, phân phó: “Hoãn buổi họp một tiếng nữa sang sáng mai đi.”
Muốn dành thời gian trò chuyện với bà chủ đây mà.
“Vâng.”
Tần Kiêu cầm điện thoại lên, bấm vào trang trò chuyện WeChat với Đường Khê, không có động tĩnh gì.
Anh liếc nhìn Lý Anh: “Ra ngoài đi.”
Lý Anh: “Vâng.”
…
Phải mấy tiếng sau, Đường Khê mới biết được nguyên nhân Lý Anh lại hỏi chuyện đó. Bố cô gọi điện đến giải thích sự việc một lần, nói Đường Miểu đã biết sai rồi, muốn gặp cô trực tiếp để xin lỗi.
Đường Khê từ chối, cô chẳng cần câu xin lỗi của Đường Miểu làm gì, cũng chẳng nhận nổi mấy lời đó.
Ở bên kia điện thoại, Đường Hưng Xương thở dài: “Lần này là em gái con sai, bố đã dạy bảo lại con bé rồi.”
Đường Khê thản nhiên ừ một tiếng.
Đường Hưng Xương ngập ngừng nói tiếp: “Bên phía Tần Kiêu, chuyện rút vốn…”
“Trước giờ con không hỏi chuyện công việc của anh ấy.” Không đợi Đường Hưng Xương nói hết, Đường Khê chặn họng ông ta: “Bố có thể tự đi nói chuyện với anh ấy.”
Đường Hưng Xương: “Tiểu Khê à, từ nhỏ em gái con đã không biết giữ mồm giữ miệng. Con cũng biết con bé bị thằng nhóc nhà họ Tống kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo, mỗi lần nói tới những chuyện liên quan đến thằng nhóc đó, con bé đều không kiếm chế được cảm xúc. Giờ nó đã biết sai rồi, cứ ở trong phòng khóc suốt thôi. Lần này con nể mặt bố, tha thứ cho con bé nhé.”
Đường Khê bình tĩnh nói: “Bố cũng biết tính tình Tần Kiêu không tốt, bố có thể nể mặt đứa con gái này, đừng làm khó con nữa được không. Không có việc gì thì con cúp máy đây, con còn phải làm việc.”
Cúp điện thoại, Đường Khê còn chưa kịp suy nghĩ về nội dung của cuộc trò chuyện vừa rồi thì Tô Chi đã cười hì hì sáp lại gần: “Oaaa! Tần Kiêu thật sự cho người đi trút giận thay mày hả? Còn rút vốn khỏi Đường thị nữa.”
Lúc Đường Khê nghe điện thoại, Tô Chi đang ở ngay bên cạnh, Đường Hưng Xương nói gì cô đều nghe được hết, sợ Đường Khê buồn bực vì chuyện này nên mới trêu chọc cô để di dời sự chú ý của cô.
Đường Khê cười: “Chắc là dọa ông ta chút thôi. Trợ lý của Tần Kiêu vừa nhắn cho tao, hỏi sức khỏe bố tao thế nào rồi, chắc là sợ gây ra chuyện thật.”
Tô Chi thắc mắc: “Sao mày biết chỉ là hù dọa mà không phải rút vốn thật?”
Đường Khê cầm cốc nước trên bàn lên nhấp một ngụm: “Đoán.”
Với tính tình của Tần Kiêu, nếu thật sự muốn rút vốn, sẽ không để Lý Anh làm vậy.
Tô Chi “chậc” một tiếng: “Mày hiểu chồng mày quá nhỉ, sao lúc trước bảo không thân?”
Đường Khê lườm cô ấy: “Tao cũng khổ lắm đó, trời sinh trí tuệ hơn người, liếc mắt một cái là đọc được ý nghĩ của người khác.”
Tô Chi phản bác lại: “Mày tự kỉ thế này chồng mày có biết không?”
Đường Khê lắc đầu: “Tao không thân, ai biết được anh ấy có biết không.”
Tô Chi: “…”
Tô Chi chống cằm nhìn Đường Khê: “Hôm qua tao bảo chồng mày là bạch mã hoàng tử, giờ nghĩ lại, đột nhiên thấy có một từ khác hợp hơn.”
“Từ gì?” Đường Khê hỏi.
“Hắc kỵ sĩ. Tao thấy anh ấy giống hắc kỵ sĩ của mày ấy, lặng lẽ bảo vệ mày, thấy mày bị bắt nạt thì xông pha thay mày trút giận. Không phải hắc kỵ sĩ thì là gì?”
“Hắc kỵ sĩ.” Đường Khê lặp lại ba chữ này, khẽ cười lắc đầu: “Mày xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy.”
Đường Khê cúi đầu lấy máy tính ra, mở tệp tài liệu, chuẩn bị sửa lại mấy tấm ảnh để dời sự chú ý sang chuyện khác.
Ánh mắt đảo sang chiếc điện thoại bên cạnh, tay hơi nhúc nhích, phân vân không biết có nên nhắn tin cho Tần Kiêu để hỏi thăm tình hình không.
Cô cầm điện thoại lên, vào WeChat, lại đặt xuống.
Tần Kiêu làm gì cũng có mục đích và giới hạn của mình, cô không hỏi thì hơn.
Mãi đến lúc tan tầm, Đường Khê vẫn đang sửa ảnh.
“Đêm nay dẫn mấy cô ấy ra ngoài ăn cơm không? Dù sao khoảng thời gian vừa rồi mọi người đều rất vất vả.” Tô Chi đi tới hỏi.
“Được đấy. Ăn gì?”
Đường Khê ngả ra sau vươn vai rồi thu dọn đồ đạc.
“Để tao đi hỏi bọn họ.”
Tô Chi ra ngoài hỏi nhân viên tối nay muốn ăn gì, mọi người lập tức ồn ào hẳn lên.
“Ăn lẩu đi.”
“Lẩu +1.”
Nhân viên của studio đều là người trẻ tuổi, thích náo nhiệt, lần ra ngoài ăn cũng chọn lẩu.
Cả nhóm vừa ăn lẩu vừa nói chuyện phiếm, ăn một bữa cơm mà mất hơn hai tiếng.
Ăn lẩu xong, không biết là ai bảo muốn đến KTV hát, Đường Khê không có ý kiến gì, mọi người đi thì cô cũng đi theo.
Trong căn phòng ồn ào, mọi người đòi Tô Chi hát với Đường Khê, bảo hai cô là ông chủ, nhất định phải hát trước.
Ra ngoài đương nhiên là để chơi cho thỏa thích.
Tuy Đường Khê không phải ca sĩ chuyên nghiệp nhưng lại có chất giọng trời sinh dễ nghe, trình độ cũng tạm coi là ổn nên không từ chối, cầm micro song ca với Tô Chi bài “Ếch con nhảy” vì Tô Chi chỉ biết hát nhạc thiếu nhi.
Bất giác đã hơn mười một rưỡi, Đường Khê lại bị Tô Chi lôi lên hát tiếp, được một nửa thì có một nhân viên tên Lâm Giản đột nhiên gọi cô.
“Chị Khê Khê, điện thoại chị kêu.”
Đường Khê quay đầu lại, nhìn thấy tên người gọi thì sửng sốt.
Vậy mà lại là Tần Kiêu.
Đã trễ thế này rồi, Tần Kiêu gọi cô làm gì nhỉ?
Cô cầm điện thoại, nhìn quanh phòng.
Rất ồn, không có chỗ nào thích hợp để nói chuyện điện thoại.
Cô đành đi ra ngoài.
“Đi đâu đấy?” Tô Chi hỏi.
“Ra ngoài nghe điện thoại.”
“Tao đi với mày.”
Trong KTV tốt xấu lẫn lộn, khuôn mặt của Đường Khê quá xinh đẹp, Tô Chi lo cô ra ngoài một mình sẽ gặp chuyện, vội vàng bỏ micro xuống theo cô ra ngoài.
“Ai gọi đấy?”
“Tần Kiêu.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Khê không nhận, nó cứ kêu mãi không thôi.
Ngoài hành lang cũng nghe thấy tiếng trong phòng vọng ra ngoài, Đường Khê và Tô Chi phải đi thang máy xuống sảnh, ra ngoài cửa lớn của KTV rồi Đường Khê mới bắt máy.
“A lô?”
“Ở đâu?” Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại trầm thấp quyến rũ. Chẳng biết có phải ảo giác của Đường Khê không mà cô nghe ra chút sốt ruột từ trong giọng nói ấy.
Đường Khê hơi giật mình, đầu óc rối loạn, vô thức nói thật: “Liên hoan với đồng nghiệp ở KTV.”
Đầu bên kia không nói gì.
Dường như Đường Khê cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, có hơi chột dạ, tự nhiên thấy mình như đang phạm lỗi.
Cô đợi vài giây, chủ động phá vỡ sự im lặng: “Tần Kiêu?”
Người ở đầu dây bên kia đã lấy lại được bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Anh gọi cho em mấy cuộc rồi?”
Đây là đang chất vấn tại sao lâu như vậy cô mới bắt máy đây mà.
Đường Khê nhỏ giọng giải thích: “Trong KTV ồn quá, không tiện nghe điện thoại, em phải ra ngoài nghe. Anh gọi em có việc gì à?”
Tần Kiêu ngưng một lát mới hỏi: “Mấy giờ về?”
Giờ đã hơn mười một rưỡi rồi.
Đường Khê đáp: “Em cũng không biết, mọi người vẫn còn đang hát.”
Thanh niên ra ngoài chơi đương nhiên không muốn về.
Tần Kiêu hiểu được ý trong lời nói của cô, không nói gì.
Im lặng, nhưng lại không cúp điện thoại.
Tâm trạng lại không tốt rồi.
Đường Khê thấy hôm nay anh hơi kỳ lạ, đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi: “Không phải anh về nhà đấy chứ?”
Lúc Đường Khê hỏi câu này, trong lòng cô đã tự có câu trả lời cho mình.
Hẳn là Tần Kiêu về nhà, thấy cô muộn như vậy còn chưa về nên mới gọi điện cho cô.
“Anh không được về?”
Sao giọng điệu này nghe cứ như đang trách móc thế?
“Đương nhiên không phải.” Đường Khê nhẹ nhàng trả lời: “Không phải anh bận rộn công việc sao? Về biệt thự cũng không tiện mà mọi khi có bao giờ thấy anh về vào tối thứ hai đâu…”
Càng về cuối, giọng Đường Khê càng nhỏ đi, như để giải thích rõ với anh, là tự anh không muốn về chứ không phải cô không cho anh về.
Tần Kiêu thản nhiên đáp: “Để quên một tập tài liệu ở đây nên quay về lấy.”
Hóa ra là để quên tài liệu ở nhà, thảo nào lại về vào thứ hai.
Nhưng mà hôm qua từ tiệc sinh nhật của bố cô quay về, cô có thấy anh cầm tập tài liệu nào đâu nhỉ?
“Ừm… được rồi.’’ Đường Khê dỗ dành anh: “Nếu anh đã về rồi thì em không ở đây chơi với mọi người nữa, em về ngay đây.’’
Tần Kiêu: “Chờ đó.’’
“Hả?”
“Anh đến đón.’’
“Không cần đâu, anh đi làm cả ngày đã rất vất vả rồi, mau nghỉ ngơi đi, em tự lái xe về là được.’’ Chỗ này rất gần nhà, lái xe khoảng hơn mười phút là đến.
Tần Kiêu vô cảm nói: “Không an toàn.’’
Đường Khê: “Vậy để em gọi Tiểu Trương tới đón.’’
Tần Kiêu chẳng thèm nói nữa, cúp điện thoại.
Đường Khê cúi đầu, gửi vị trí của mình cho Tiểu Trương,
Tô Chi kéo tay cô: “Sao thế? Chồng mày về nhà hả? Sao lúc trước tao nghe mày là nếu mày không gọi thì anh ấy sẽ không về cơ mà?’’
Đường Khê nhún vai: “Nhìn tao giống như biết anh ấy sẽ về không?”
Cô mà biết anh về thì cũng chẳng đi chơi muộn thế này.
Hơn mười phút sau, Đường Khê nhận được tin nhắn của Tần Kiêu.
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu: “Ra ngoài.”
Đường Khê: “???”
Sao anh lại đến đón rồi? Không phải đã bảo là để Tiểu Trương đến đón rồi sao?
Đường Khê chào tạm biệt mọi người rồi cầm túi xách ra ngoài.
Bên ngoài KTV, chiếc xe màu đen quen thuộc chạy đến trước mặt cô.
Từ cửa sổ nhìn vào, Tần Kiêu đang ngồi ở ghế lái, vẻ mặt thờ ơ nhìn cô một cái.
Đường Khê mở cửa xe, khom người ngồi vào.
Tần Kiêu không nói gì, chờ cô thắt dây an toàn xong thì đạp ga lái xe đi.
Trên đường về, trong xe hoàn toàn im lặng.
Đường Khê biết anh có thói quen không nói chuyện trong lúc lái xe, không muốn tán gẫu làm anh phân tâm.
Xe dừng trước cửa biệt thự.
Đường Khê xuống xe, đi vào trước, đưa tay quét vân tay, cúi người lấy dép lê ra khỏi tủ giày ở cửa.
Người đàn ông cao lớn cũng đi vào, đứng cạnh cô, cùng cô thay giày, sau đó lại cùng nhau lên lầu.
Tần Kiêu đi theo sau Đường Khê, vào thẳng phòng ngủ.
Đường Khê vào phòng quần áo lấy đồ, lúc đi ra thấy Tần Kiêu đang ngồi trên ghế đôn, nghĩ một lát rồi đi qua chọc vào vài anh.
Tần Kiêu đưa mắt nhìn cô.
Đường Khê hơi nghiêng đầu, mắt hạnh trong suốt nghiêm túc nhìn anh: “Tần Kiêu, hôm nay em ra ngoài chơi muộn như vậy, anh không giận chứ?”
Tần Kiêu nói: “Không có.”
Đường Khê sợ anh nghĩ một đằng nói một nẻo, cẩn thận giải thích: “Mọi người trong studio của bọn em liên hoan, vốn chỉ định ăn bữa cơm rồi về nhưng người trẻ tuổi mà, ham chơi, nên sau đó mới đi KTV.”
Tần Kiêu ậm ừ, lạnh nhạt nói: “Anh sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ của em, nhưng con gái ra ngoài buổi tối phải chú ý an toàn.”
Còn lí luận nữa cơ đấy.
Đường Khê gật đầu: “Biết rồi, em đi tắm đây.”
Cô xoay người đi vào phòng tắm.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.
Tần Kiêu nghiêng người, nhìn phòng tắm sáng đèn, khóe môi cong xuống.
Từ giữa trưa hôm nay, anh đợi Đường Khê gửi tin nhắn cho mình mà mãi chẳng thấy đâu, đến khi về nhà thì không thấy người đâu, lúc cô nghe anh nói đang ở nhà thì cực kì ngạc nhiên.
Dường như, cho đến tận bây giờ, người phụ nữ này chưa từng nghĩ anh sẽ trở về.
Tần Kiêu ngồi trên ghế, nhớ đến mấy lời nhớ thương của Đường Khê lúc trước, dường như thứ sáu nào cô cũng nhớ đến anh, cũng chỉ có mỗi thứ sáu mới nhớ đến anh.
…
Bây giờ, đến cả thứ sáu cũng chẳng nhớ đến anh nữa.
Lúc Đường Khê bước ra khỏi phòng tắm thì Tần Kiêu cũng đã dùng phòng tắm trong thư phòng tắm xong, ánh mắt anh đặt trên người cô.
Hôm nay cô mặc đồ ngủ kiểu khác, áo dài quần dài che kín người cô.
Trước đây cô đều mặc váy ngủ.
Đường Khê thích mặc váy ngủ, trước đây Tần Kiểu nằm tuốt mép giường bên kia, trông như Đường Tăng rơi vào động bàn tơ, chẳng hề có chút đe dọa nào với cô.
Vậy nên Đường Khê yên tâm mặc váy ngủ.
Nhưng bây giờ không giống vậy nữa.
Đường Khê thấy anh nhìn mình chằm chằm thì ngẩng đầu lên hỏi anh: “Sao thế?”
Đường Khê hỏi xong, tiếng nói trong lòng và giọng Tần Kiêu cùng cùng lúc vang lên: “Không có gì.”
Quả nhiên, cô biết anh sẽ nói như vậy mà.
Vì đoán trúng câu trả lời của Tần Kiêu nên Đường Khê không nhịn được mà mỉm cười.
Tần Kiêu nheo mắt nhìn.
Cô vội vàng bước đến cuối giường, cởi dép trèo lên.
“Em xong rồi đó, nếu anh không có gì thật thì tắt đèn đi.”
Tần Kiêu đưa tay chuẩn bị tắt đèn, khóe mắt thoáng liếc qua Đường Khê đang chui vào chăn, kéo chăn lên đến tận cổ, bọc người kín mít, chỉ để lộ khuôn mặt trắng nõn vùi vào gối, hơi ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo chớp chớp, hàng mi khẽ rung rung.
Cô vừa mới tắm xong, hai má vẫn còn ửng hồng, dưới ánh đèn, đôi tai trông hấp dẫn đến lạ.
Đường Khê cảm nhận được ánh mắt của anh, lông mi lại càng rung dữ hơn, nghiêng người đi, chỉ để lại cho anh đúng một cái gáy.
Khóe môi anh khẽ cong, dưới bụng như nóng lên.
Nhìn cô cuộn người trong chăn như mèo con, ngón tay trắng nõn nắm chặt chăn, dùng chăn ngăn cách ở giữa.
Một cái giường bị cô chia làm đôi.
Tần Kiêu ngắm nhìn Đường Khê một hồi lâu mới tắt đèn đi.
Tần Kiêu nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của cô.
Mày anh nhăn lại, cuối cùng cũng nói ra chuyện quanh quẩn trong đầu mình suốt cả tối: “Lúc tối anh gọi cho em, hình như em rất tủi thân vì anh không thường về nhà.”
Đường Khê: “…”
Trong lòng cô xuất hiện một dự cảm không lành.
Tần Kiêu chậm rãi nói: “Nếu đã vậy, sau này ngày nào anh cũng sẽ về.”
Sau này ngày nào anh cũng về?
Đường Khê hoảng sợ bật dậy khỏi giường, quay sang nhìn anh.
Tần Kiêu nằm ngửa, hai tay duỗi thẳng, mặc dù không nhìn rõ sắc mặt anh nhưng giọng điệu không giống như đang nói đùa.
“Mỗi ngày đều về sao?” Đường Khê không chắc chắn hỏi.
Tần Kiêu trả lời: “Mỗi ngày đều về thì anh không làm được, hơn một nửa thời gian anh phải đi công tác rồi, chỉ có thể đồng ý với em lúc ở Nam Thành thì ngày nào anh cũng về với em.”
Đường Khê: “…”
Cái gì mà đáp ứng với cô lúc ở Nam Thành thì ngày nào cũng về với cô? Cô bảo anh về nhà mỗi ngày lúc nào chứ?
“Tần Kiêu?”
Đường Khê đang định nói mấy lời thấu tình đạt lý bảo anh tập trung vào công việc, không cần ngày nào cũng về nhà, nhưng trong bóng tối, Tần Kiêu đột nhiên cười lạnh một cái, cứ như biết rõ cô sắp nói gì vậy.
Đường Khê thấy vậy thì lặng lẽ rụt người lại.
Kệ anh.
Muốn về mỗi ngày thì cứ về đi.
Cô nhắm mắt lại ngủ.
Tần Kiêu lắng nghe tiếng thở nhẹ như bông của cô, nhiệt độ trong cơ thể mãi chẳng thể giảm xuống.
Đường Khê đang mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
“Đường Khê, nếu không ngại thì giúp anh chút nhé?”