Đường Khê dự định sẽ đến gặp Tần Kiêu trước lễ Giáng sinh một ngày, vé máy bay cũng đã mua xong, chỉ còn chờ đến ngày để tạo cho anh niềm vui bất ngờ. Sau khi Tần Kiêu đến thành phố khác làm việc, anh cũng chia sẻ vị trí giống như lần trước, để cô có thể nhìn thấy khoảng cách giữa mình và anh.
Đêm trước ngày xuất phát, cô đang thu dọn hành lý trong phòng quần áo thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Tần Kiêu.
Chồng yêu: [Khê Khê, mở chia sẻ vị trí.]
Khi Đường Khê nhìn thấy tin nhắn này, tim đập thịch một cái, thầm đoán rất có thể anh đã về trước dự kiến, cô bấm vào vị trí mà anh chia sẻ, khoảng cách hiện tại là 56 mét.
Cô nhét vội bộ quần áo đang gấp vào vali, xoay người chạy ra ngoài.
Vừa mới chạy xuống phòng khách đã nhìn thấy Tần Kiêu kéo vali từ ngoài cửa vào.
Cô dừng chân lại, đứng trước sô pha mỉm cười nhìn anh, cũng không đi về phía anh nữa.
Tần Kiêu thay dép lê ở cửa ra vào, sau đó bước đến trước mặt cô, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, như thể đang dùng mắt kiểm tra xem trên người cô có thiếu mất miếng thịt nào không.
“Sao không mang dép?”
Ánh mắt anh rơi xuống bàn chân trắng nõn của cô, hơi cúi người muốn bế cô lên.
Đường Khê đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh, cơ thể mềm mại nhảy bật lên, cả người như treo ở trên người anh, cô hơi nghiêng đầu, âm thanh ngọt ngào: “Tình yêu của em về rồi!”
Tần Kiêu cực kỳ hài lòng trước cách gọi mới của cô, khóe môi hơi cong lên, lặp lại cách gọi của cô: “Anh là tình yêu của em.”
Hai người nhìn nhau cười, Tần Kiêu gấp gáp muốn hôn cô, ôm cô ngồi xuống sô pha, bàn tay đỡ lấy gáy cô, dịu dàng thưởng thức đôi môi.
Đường Khê ngồi trong lồ ng ngực anh, hai tay vòng qua cổ anh, hợp tác đáp lại.
Tiểu biệt thắng tân hôn, đây cũng là lần đầu tiên cả hai chia xa sau khi yêu nhau một cách đúng nghĩa, không chỉ Tần Kiêu, mà ngay cả Đường Khê cũng rất nhớ nụ hôn của anh.
Đường Khê để mặc anh đè mình trên sô pha, ôm hôn hết lần này đến lần khác, nhiệt độ trong phòng dường như không ngừng tăng lên, môi của Đường Khê gần như tê liệt vì nụ hôn của anh. Mãi đến khi móc áo lót bị ngón tay của anh cởi ra, cô mới đưa tay vỗ nhẹ bả vai anh, nhắc nhở nói, “Anh vẫn chưa tắm.”
Dù rất nhớ anh nhưng vẫn phải tắm rửa sạch sẽ trước khi làm.
Sở dĩ vừa rồi cho anh hôn lâu như vậy, là bởi vì cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong miệng anh, hẳn là trước khi về nhà anh đã súc miệng bằng nước súc miệng ở trên xe rồi.
Tần Kiêu ngồi dậy, vòng tay qua eo cô, đỡ cô lên, lồ ng ngực vẫn còn đập một cách mạnh mẽ, anh không lên lầu ngay mà muốn nói chuyện với cô trước, khuôn cằm cương nghị dán lên vành tai cô: “Có nhớ anh không?”
Đường Khê gật đầu nói, “Nhớ.”
Cô kéo tay anh, sờ lên vết chai trên ngón giữa của người đàn ông, giọng điệu oán trách nhưng lại mang theo vẻ làm nũng nhiều hơn: “Sao anh về mà không nói trước với em một tiếng, em còn định đi tìm anh đấy. Vốn định hôm nay sẽ đi, nhưng lại sợ đến sớm sẽ quấy rầy công việc của anh nên đổi thành ngày mai. Cũng may là em đổi thời gian, nếu không hai chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi.”
Tần Kiêu bất ngờ: “Em định đi tìm anh?”
“Đúng thế, vé máy bay cũng mua cả rồi, anh có muốn xem không? Em lấy cho anh xem.”
Cô đưa tay muốn lấy điện thoại, Tần Kiêu lại hôn cô một cái, nói: “Không cần, anh tin em. Khê Khê, sao em lại tốt như vậy?”
Anh lại hỏi câu này.
Đôi mắt sâu thẳm của anh dán chặt vào mặt cô, vừa nhìn lại muốn hôn.
Khuôn mặt Đường Khê nóng dần lên, bị anh nhìn đến ngượng, lí nhí nói: “Hây da, em nào có tốt như vậy, anh đừng hỏi câu này nữa…”
“Khê Khê.” Tần Kiêu hôn lên d ái tai phải của cô, thấy cô rụt cổ, hai má ửng hồng, lại hôn lên d ái tai trái, giọng nói trầm khàn: “Khê Khê.”
“Vợ à.”
“Bé con.”
Tần Kiêu hôn một cái, đổi một cách gọi khác.
“Tình yêu… Của anh.”
Anh gọi cô một tiếng, cô liền quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh mắt ngập tràn ý cười của anh, thế nhưng anh cũng đuổi theo mà hôn sang bên khác.
Đường Khê bị anh đùa giỡn đến không thở nổi, đầu ngón tay vuốt v e vết chai trên ngón tay của anh, cố gắng đánh lạc hướng, “Vết chai trên ngón giữa của anh dày như vậy, có phải là do cách cầm bút của anh không đúng không? Anh nhìn tay em này.”
Đường Khê đưa tay cho anh xem, “Tay em không có vết chai.”
Tần Kiêu mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô: “Hôm nào em dạy anh cách cầm bút đúng chuẩn đi.”
“Là như vậy này.” Đường Khê trực tiếp lấy ngón giữa của anh làm bút, khoa tay múa chân nói, “Ngón cái với ngón trỏ nắm nhẹ thân bút, còn ngón giữa đặt ở phía sau bút, đừng dùng quá nhiều sức, nếu không sẽ có vết chai.”
Tần Kiêu đáp ừ một tiếng: “Anh hiểu rồi.”
Đường Khê nhìn những ngón tay thon dài của anh, cảm thán nói: “Tay anh to thật đó, có thể ôm trọn bàn tay của em.”
Tần Kiêu để mặc cô sờ nắn tay mình: “Như vậy có thể bảo vệ em.”
Đường Khê mỉm cười dựa vào ngực anh.
Tần Kiêu bế cô lên lầu.
Lên đến phòng ngủ, Đường Khê đi vào phòng quần áo lấy từng bộ quần áo trong vali xếp vào tủ, bên trong còn có quà Giáng sinh mà cô đã chuẩn bị cho Tần Kiêu, nhân lúc anh xuống lầu lấy vali, Đường Khê liền giấu hộp quà vào trong một chiếc túi xách.
Tần Kiêu tắm rửa xong đi ra, Đường Khê ngồi trên giường hỏi anh: “Ngày mai anh có bận gì không?”
Ngày mai là cuối tuần.
Cô hỏi như vậy chắc là có việc muốn làm cùng anh.
Tần Kiêu nói: “Không bận.”
“Ngày mai là đêm Giáng sinh (24/12), phải ăn táo, đại diện cho sự bình an. Sáng mai em sẽ dậy sớm đi mua ít táo, gửi sang cho Tô Chi với Sơ Hạ, buổi tối cũng định ra ngoài chơi với hai cậu ấy, cho nên sau buổi trưa ngày mai em sẽ không ở nhà.”
Tần Kiêu nghe xong, im lặng một lát rồi sửa miệng: “Ừm, vừa khéo ngày mai anh cũng có chút việc.”
Đường Khê quan sát sắc mặt của anh, nói: “Ngày mốt em sẽ đón Giáng sinh (25/12) với anh.”
Tần Kiêu vén chăn nằm vào, giọng điệu hào phóng: “Anh biết rồi, bọn họ là bạn thân của em.”
Sau khi Đường Khê nói ra kế hoạch của mình thì mỉm cười thơm lên má anh, rồi cầm điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm chat ba người của cô, Tô Chi và Diệp Sơ Hạ.
Đường Khê: [Các chị em, ngày mai có muốn ra ngoài chơi không ~]
Tô Chi trả lời trong vài giây: [Không phải cậu muốn đi gặp chồng cậu sao?]
Đường Khê: [Hôm nay anh ấy về trước rồi.]
Tô Chi: [Anh ta về rồi, cậu không ở bên cạnh mà tìm bọn mình làm gì?]
Đường Khê: [Ngày mai là đêm Giáng sinh, mình muốn trải qua với hai cậu.]
Tô Chi: [Chậc chậc chậc, chuyện lạ có thật à nha, lần này lại định kéo mình với Sơ Hạ đi tìm chồng cậu à, bắt hai đứa mình nhìn cậu khoe khoang tình cảm sao?]
Tô Chi rất cảnh giác với hành vi coi mình thành công cụ rải cơm chó của Đường Khê hôm trước.
Đường Khê: [Yên tâm, lần này mình tuyệt đối sẽ không làm như vậy.]
Tô Chi: [Cậu thề đi.]
Đường Khê: [Mình thề sẽ không làm vậy.]
Tô Chi: [Lúc trước hẹn mình đi mua sắm, cậu có còn nhớ bản thân đã thề cái gì nếu lỡ hẹn không? Cậu phải thề giống lần đó mình mới tin.]
Đường Khê ngay lập tức nhớ đến lời thề trước đây, chột dạ nhìn Tần Kiêu.
Tần Kiêu dựa lưng vào đầu giường, sắc mặt bình thản không biểu cảm.
Mặc dù lời thề này rất có lỗi với Tần Kiêu, nhưng cô sẽ không vi phạm lời thề, cho nên có thề cũng chẳng sao.
Đường Khê: [Mình xin lấy nửa dưới của Tần Kiêu ra thề, nếu ngày mai cố tình kéo cậu với Sơ Hạ ra ngoài tìm Tần Kiêu thì Tần Kiêu sẽ không lên được.]
Tô Chi: [Được rồi, mình tin cậu, ngày mai hẹn nhau ở đâu? Sơ Hạ đâu rồi, thấy được tin nhắn thì “chít” một tiếng đê.]
Đường Khê: [Chắc Sơ Hạ vẫn đang bận việc.]
Diệp Sơ Hạ: [Chít ~]
Tô Chi: [Cậu kêu “chít” thật đấy à?]
Diệp Sơ Hạ: [Mình đang tăng ca, mình yêu công việc, công việc yêu mình.]
Cái câu “mình yêu công việc, công việc yêu mình” này, không biết là đang tẩy não ai.
Tô Chi: [Ngày mai có thời gian ra ngoài chơi không?]
Diệp Sơ Hạ: [Ngày mai cũng phải tăng ca, chắc phải đến tối mới rảnh, hai cậu chọn địa điểm gần công ty mình đi.]
Tô Chi: [Mấy chỗ vui chơi gần công ty của cậu, cậu rành hơn nên chọn đi.]
Diệp Sơ Hạ: [Vậy đến quán bar lần trước đi, ngày mai là đêm Giánh sinh nên náo nhiệt hơn đó.]
Đường Khê: [Quán bar tên là “Kiêu ngạo” phải không?]
Diệp Sơ Hạ: [Đúng rồi, nó đó, OK không?]
Đường Khê: [OK.]
Tô Chi: [OK.]
*
Sáng hôm sau, Đường Khê dậy sớm đi siêu thị mua táo với Tần Kiêu, bởi vì chào đón đêm Giáng sinh, khu trái cây trong siêu thị tràn ngập táo và cam được đóng gói đẹp mắt.
Đường Khê không lấy những trái đã đóng gói, mà là mua một ít táo, cam, giấy gói nhiều màu và ruy băng rượu sâm banh về nhà, sau đó ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách tự mình gói.
Tần Kiêu ngồi bên cạnh nhìn ngón tay linh hoạt của cô, xét thấy mình không học được nên cũng không làm thử để mất mặt. Anh cầm ruy băng trên tay, đợi cô gói xong trái cây thì đưa cho cô.
Bàn tay của cô rất khéo léo, nhanh chóng gói xong rất nhiều táo và cam, đặt chúng lên bàn trà trước mặt.
“Bạn anh có mấy người? Thế này đã đủ chưa? Không đủ em lại gói thêm.”
Đường Khê ngước mắt lên hỏi Tần Kiêu.
Tần Kiêu đáp: “Chỉ có hai người thôi, đủ rồi.”
Đêm qua, sau khi Đường Khê bảo rằng sẽ trải qua đêm Giáng sinh với Tô Chi và Diệp Sơ Hạ, đúng lúc Ngôn Tầm cũng nhắn tin hỏi anh buổi tối có muốn ra ngoài tụ tập không, Đường Khê không ở nhà nên anh đã đồng ý.
Đường Khê biết tối nay anh sẽ đi gặp bạn bè, vì vậy cố tình gói nhiều hơn một chút để anh mang đến cho bạn mình.
Tần Kiêu cầm điện thoại chụp một tấm ảnh, định gửi vào nhóm chat cho đám người Quý Chính Sâm xem thì phát hiện mình đã bị Quý Chính Sâm xóa ra khỏi nhóm, đến bây giờ vẫn chưa được thêm vào lại.
Anh đặt điện thoại xuống, nghĩ đến tối nay gặp mặt phải bảo Ngôn Tầm thêm vào lại, chứ như vậy quá bất tiện.
– ——————-
Tác giả có điều muốn nói:
Tần Kiêu: Không ở trong nhóm chat thì không tiện khoe mẽ tình cảm.