Đường Khê làm nũng nói: “Nhưng mà em rất muốn anh học vẻ mặt của chó, em thấy anh học theo biểu cảm của chó nhất định là rất giống, rất đáng yêu.”
Tần Kiêu híp mắt: “Anh giống chó?”
Rất giống.
Đường Khê nhìn chằm chằm mặt người kia, trong lòng thầm trả lời một câu, sau lại lắc đầu nghĩ một đằng mà nói một nẻo: “Dĩ nhiên là không giống, vậy nên mới muốn anh học đó. Nếu như giống rồi thì cần gì học nữa, anh đồng ý với em đi mà, em chụp ảnh xong sẽ giữ lại tự mình ngắm thôi, không cho ai nhìn đâu. Anh coi đó, anh thường xuyên đi công tác bên ngoài, em ở nhà một mình, những lúc nhớ anh sẽ có thể xem hình của anh, giảm bớt nhung nhớ.”
Tần Kiêu lạnh lùng nói: “Lúc em nhớ anh có thể video call cho anh, hoặc là xem ảnh chụp khác.”
Nói có lý nha.
Đường Khê: “Trời ơi, em chính là muốn xem ảnh anh học vẻ mặt của chó cơ, được không?”
Tần Kiêu mím môi, không nói lời nào.
“Được không?”
Tần Kiêu cụp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt ngập tràn vẻ lấy lòng của cô, im lặng một lát rồi đưa tay lên sờ tóc cô, nói: “Anh muốn suy nghĩ một chút.”
Đường Khê nghe anh nói muốn cân nhắc cảm thấy có hi vọng bè cười tủm tỉm: “Được, anh cứ suy nghĩ đi.”
Mặc dù không có đồng ý ngay nhưng có thể khiến anh nói muốn cân nhắc cũng không hề dễ dàng, dù sao học vẻ mặt của chó để chụp hình đối với người trọng sĩ diện như anh mà nói quả là một thử thách rất lớn.
Trong lòng Đường Khê bắt đầu tưởng tượng ra sẽ bắt Tần Kiêu làm ra mấy động tác mình muốn thấy, lại nóng lòng hỏi tới: “Vậy anh muốn cân nhắc mấy hôm?”
Tần Kiêu không bày ra biểu cảm gì, nói: “Em thấy như nào?”
Đường Khê nghe giọng điệu không tình không nguyện đó của anh lập tức sinh ra một cảm giác được chiều đến hư: “Năm phút được không?”
Năm phút thì cũng vừa vặn là lúc bọn họ về tới nhà, cô sẽ có thể trực tiếp cầm máy ảnh chụp hình cho anh rồi.
Tần Kiêu nói: “Một ngày.”
Ý chính là năm phút thì không thể nào, anh muốn cân nhắc một ngày.
Một ngày thì một ngày vậy, sáng mai cũng không có đi làm, sáng mai chụp cũng vậy thôi.
Sau khi về nhà, Đường Khê cũng hào hứng lên mạng tìm hiểu mấy tài liệu chụp chó thực tế, còn kéo Tần Kiêu cùng nhau xem để dò hỏi ý của anh, rất quan tâm cho anh tự chọn, cảm thấy cái biểu cảm nào có thể mô phỏng theo được.
Tần Kiêu bị ép nhìn mấy tấm hình đó, không có một chút hứng thú với mấy ý kiến đề nghị của cô.
Đều là chó cả, có gì hay mà chọn chứ.
Nhưng mà lòng nhiệt tình muốn học nấu cơm của anh cũng không vì mấy chuyện sốt sắng như học làm theo chó này mai một đâi, buổi trưa và buổi tối đều rất tích cực vào bếp bảo Đường Khê dạy mình nấu cơm.
Đường Khê đứng bên cạnh nhìn, toàn bộ quá trình đều do anh làm tất, đến cả nước cô cũng chưa hề đụng tay.
Bởi vì mùi vị khi làm theo tài liệu hướng dẫn cũng khác Đường Khê chỉ dẫn là bao, cũng không khác mấy thao tác thường ngày cô vẫn hay làm, chỉ là không biết anh lại nấu thành ra loại gì thôi.
Buổi tối, sau khi tắm xong, Đường Khê tiếp tục ôm laptop ngồi trên ghế sofa chọn ảnh, Tần Kiêu từ phòng tắm bước ra ngoài cũng bị cô gọi qua nhìn xem.
“Anh qua xem chút đi, mấy tấm này như nào.”
Cô chọn hơn 100 tấm, mở từng cái ra cho Tần Kiêu nhìn. Người kia cũng nhẫn nại ngồi xem cùng với cô, nghe giọng cô hỏi: “Sao hả, có phải đều rất đáng yêu hay không?”
Ánh mắt của Tần Kiêu dán chặt vào gò má trắng nõn của cô, ý tứ mờ mịt: “Ừm, đáng yêu.”
Anh cúi người tiến gần bên cổ của Đường Khê ngậm lấy vành tai trắng mịn của cô khẽ cắn, lấy đi laptop trong tay người kia trực tiếp ném qua phía kia của ghế sofa.
Vừa nãy Đường Khê liên tục nhìn chằm chằm màn hình vi tính, vành tai bỗng bị gặm lấy, máy tính bị lấy mất mới di chuyển tầm nhìn qua phía anh. Để ý được sắc mặt của anh không vui, nhận ra được tín hiệu nguy hiểm mới từ trong lồng ngực anh dụi người muốn đứng lên nhưng lại bị người kia kéo trở về đè xuống ghê sofa, ngón tay chui vào trong quần áo của cô nắm chặt lấy vòng eo tinh tế.
Hai chân Đường Khê vùng vẫy mấy cái trên ghế sofa, chân đạp vào người anh lại bị anh nắm chặt lấy, hung ác cào vào dưới lòng bàn chân của cô.
Đường Khê sợ nhột, sợ đến mức vội vã rụt chân về lại. Bị anh cù đến sắc mặt ửng hồng, vùng vẫy mãi không thoát ra được chỉ có thể nhìn anh bằng đôi mắt ngập hơi nước, cầu xin: “Tần Kiêu.”
Tần Kiêu mạnh bạo hôn lấy môi của cô, hỏi: “Anh giống chó không?”
Đường Khê nghe được câu nói mang đầy sự bất mãn này mới kịp phản ứng mình hiện tại là đang bị tính sổ.
Cả người cô vẫn còn bị anh áp chế, không chịu được bàn tay cứ vuốt nhẹ trên eo mình bèn run rẩy eo, muốn dỗ cho anh vui lên mà buông mình ra nhưng đứng trước đôi mắt đen lay cùng câu nói “Anh giống chó không” cứ quanh quẩn trong đầu lại không nhịn được bật cười.
Ngón tay của Tần Kiêu đặt trên eo cô khẽ véo một chút.
Đường Khê nhích người ra sau tránh né, run người nói: “Không giống, không giống.”
“Còn muốn xem anh học vẻ mặt của chó không?”
“Muốn.”
“Muốn?” Tần Kiêu ghé sát vào tai cô, thấp giọng cảnh cáo: “Muốn thật hay muốn giả?”
Đường Khê nghe được mùi uy hiếp bèn cắn môi một cái, đôi mắt long lanh ánh nước hờn dỗi: “Anh không thể bắt nạt em như vậy.”
Tần Kiêu nâng cằm người kia lên để cô nhìn thẳng vào mình, nghiêm túc nói: “Khê Khê ghét anh vậy sao? Không sướng à?”
Đường Khê giận dữ cùng xấu hổ trừng mắt nhìn anh.
Tần Kiêu khẽ phát ra tiếng cười khẽ nơi cổ họng, ôm cô từ trên ghế sofa đặt lên trên giường.
Cuối cùng Đường Khê cũng không thể khiến Tần Kiêu đồng ý chuyện học vẻ mặt của chó chụp hình với mình được, nhưng mà vào lúc cô cố ý dỗi anh, nửa tiếng không thèm nói chuyện với anh thì hai người đều nhường một bước.
Anh học theo vẻ mặt của chó cho cô xem, nhưng mà cô không thể chụp ảnh.
Tần Kiêu cũng không nhắc lại chuyện dọn nhà nữa, chung quy là vì đụng mặt cả Lý Tráng Tráng rồi, cũng không quan tâm chuyện anh ta bêu rếu mình ở chợ.
Sau kì nghỉ Tết nhàn nhã, công việc của Tần Kiêu lại bắt đầu bận rộn.
Có lúc Đường Khê rảnh rỗi sẽ lặng lẽ tới công ty thăm anh, cho anh chút cảm giác bất ngờ cùng lãng mạn, mỗi lần qua như vậy đều khiến Tần Kiêu rất vui vẻ.
Cả hai đã chốt xong ngày đám cưới, mùng 8 tháng 7, là Tần Kiêu chọn.
Vốn dĩ mẹ Tần và thím Tần đều đề nghị đám cưới của họ nên chọn vào tháng 5, thời tiết mát mẻ mặc váy cưới cũng thích hợp.
Lúc trước, Tần Thù và Thẩm Cố làm đám cưới cũng là chọn vào tháng 5.
Nhưng Tần Kiêu nói muốn chốt ngày cưới vào mùng 8 tháng 7, Đường Khê cũng không có ý kiến gì. Đám cưới là của cô và Tần Kiêu, dĩ nhiên người nhà họ Tần cũng tôn trọng quyết định của hai người họ.
Nhưng mà người nhà họ Tần thấy ngày 8 tháng 7 này không có gì đặc biệt cả, dù sao cũng là chuyện đám cưới long trọng như vậy nên mẹ Tần cũng hỏi một câu tại sao lại muốn chọn ngày cưới là mùng 8 tháng 7.
Tần Kiêu nói ngày 8 tháng 7 là ngày đầu tiên anh và Đường Khê gặp mặt, lúc đó Đường Khê cũng ngây ngốc, không ngờ anh thậm chí còn nhớ rõ ngày đầu tiên mà cả hai gặp nhau.
Cô chỉ có thể nhớ được lần đầu tiên bọn họ gặp là vào kì nghỉ hè, nếu như không phải vì nhớ rõ bản thân gặp được anh là trên đường về nhà lúc luyện tập vũ đạo trong trường thì có khi cả chi tiết gặp vào dịp hè này cô cũng sẽ không nhớ được.
Lúc đó, với cô mà nói Tần Kiêu chính là một người qua đường, vốn dĩ cô không ngờ được nhiều năm sau mình sẽ trở thành vợ của anh.
Mà anh lại nhớ rõ ngày tháng đầu tiên mà hai người gặp nhau.
Ngày đó lúc quyết định xong ngày cưới trên đường từ nhà họ Tần quay về, Đường Khê cũng không nhịn được ôm lấy Tần Kiêu, nói một đống lời mát lòng với anh.
Buổi tối Tần Kiêu làm việc trong phòng làm việc, Đường Khê cầm điện thoại ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của anh, điều khiến cô hài lòng nhất là trên wechat phía người phụ trách của công ty tổ chức sự kiện tiệc cưới đang thông báo về chuyện đám cưới.
Từ sau khi Tần Kiêu cầu hôn với Đường Khê, mẹ Tần và thím Tần đều vẫn luôn sắp xếp những chi tiết nhỏ vặt nhất trong đám cưới, cả khách sạn của công ty tổ chức sự kiện tiệc cưới cùng đội ngũ makeup đều đưa cho Đường Khê và Tần Kiêu mấy cái lựa chọn, để cả hai chọn cái mình thích nhất.
Đường Khê và Tần Kiêu đều rất mong đợi ngày đám cưới này, cho nên chuyện chọn khách sạn của công ty tổ chức sự kiện tiệc cưới cũng phải rất thận trọng, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới đám cưới nên cũng không cần gấp gáp, có thể chậm rãi tham khảo.
Lúc người phụ trách hỏi cô đã xác định ngày đám cưới chưa, Đường Khê nhớ tới nguyên nhân khiến Tần Kiêu chốt ngày cưới là 8 tháng 7 bèn ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiêu đang làm việc chăm chỉ ở kia, do dự một lúc rồi từ trên ghế sofa đứng lên đi tới bên cạnh anh, cúi người xuống hôn lên một cái.
Dưới tình huống thông thường thì Đường Khê sẽ không quấy rối anh lúc anh đang làm việc.
Nhưng cô chỉ cần nghĩ tới Tần Kiêu yêu thầm mình bao nhiêu năm như vậy lại không nhịn được tình yêu tràn lan, muốn cho anh biết cô cũng rất yêu anh.
Hôn một cái xong xuôi, trong lòng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, xoay người đang chuẩn bị trở về ghế sofa tiếp tục bàn chuyện đám cưới với người phụ trách của công ty tổ chức sự kiện tiệc cưới.
Nhưng Tần Kiêu lại kéo cô ngồi trên đùi mình, xoa lấy đỉnh đầu của cô, trong mắt đầy ý cười, đôi con ngươi sâu sắc tập trung dời gần về phía cô hỏi: “Sao lại bỗng hôn anh?”
Đường Khê nghiêng đầu, cười với anh: “Chính là muốn hôn anh vậy thôi.”
Tần Kiêu nghe giọng nói ngọt ngào của cô, trái tim đều mềm nhũn: “Hôn thêm cái nữa đi.”
Đường Khê đưa môi tới gần mặt anh hôn thêm một cái.
Tần Kiêu cúi xuống hôn lên môi cô, nói: “Ngoan lắm.”
Đường Khê nghe giọng điệu như đang dỗ dành con nít của anh lại không hiểu sao có chút ngại ngùng, đẩy bả vai của anh muốn từ lồng ngực anh đi xuống nhưng lại bị anh ôm chặt không tha.
“Làm gì thế, đừng có ôm, anh làm xong việc chưa đó?”
Tần Kiêu nói: “Vẫn chưa.”
“Chưa làm xong thì anh nhanh đi làm đi, bỏ em xuống.”
Tần Kiêu đặt cằm lên bả vai của cô, nói: “Ôm thêm tý nữa.”
Đường Khê ngoan ngoãn ngồi trong lồng ngực của anh, Tần Kiêu một tay nắm chặt tay của cô, một tay khác lại di chuyển con chuột lướt qua trang web.
Đường Khê nhìn màn hình trong máy tính trôi qua 3 phút bèn vỗ vỗ tay đang làm việc của anh, nói: “Được rồi, bỏ em xuống đi.”
Tần Kiêu vẫn không tha, nói: “Cứ ôm như vậy cũng có thể làm việc được.”
Đường Khê buồn cười nói: “Làm gì có người đang làm việc nào lại để người khác ngồi lên người bao giờ, anh có thể nào tôn trọng công việc chút được không?”
Tần Kiêu hợp tình hợp lý nói: “Thế tại sao công việc lại không tôn trọng anh, anh muốn ôm vợ anh thôi tại sao lại có nhiều công việc như vậy.”
Đường Khê: “…”