Đương nhiên, tuần trăng mật cũng bị hủy bỏ.
Buổi tối, Tần Kiêu ôm Đường Khê vào lòng, vẻ mặt khó giấu được sự hưng phấn, luôn đặt bàn tay lên bụng dưới của cô, thỉnh thoảng vuốt ve vài lần, hôn chùn chụt từng cái một từ má, môi, đến bụng dưới của cô.
Động tác anh cẩn thận, nhẹ nhàng chậm chạp, dịu dàng lưu luyến.
Tóc anh cọ sát vào làn da trắng nõn của cô, hơi thở ấm áp của anh không ngừng phả vào bụng dưới của cô, khiến toàn thân cô tê dại.
Đường Khê đẩy đầu anh, thì thầm: “Được rồi, đừng hôn nữa.”
Tần Kiêu ngẩng đầu lên, thấy gò má trắng nõn của cô ửng hồng, cúi người hôn lên môi cô, khàn giọng nói: “Muốn không?”
Hai má Đường Khê càng đỏ hơn, ngượng ngùng lắc đầu nói: “Bây giờ không thể được, nghe nói ba tháng đầu không ổn định, không thể phát sinh quan hệ vợ chồng.”
Tần Kiêu áp môi vào tai cô: “Anh có thể dùng biện pháp khác, em có muốn thử không?”
Giữa hai vợ chồng, muốn thỏa mãn thì có cách, Đường Khê không phải là một cô bé ngây thơ không hiểu chuyện nhân tình. Cô nghe anh nói như vậy thì lập tức hiểu ý, hai má càng nóng bừng: “Không muốn, em không cần.”
Tần Kiêu hôn lên trán cô, ánh mắt nghiêm túc mà yêu thương: “Sao em còn dễ dàng thẹn thùng như vậy, thật sự không muốn sao?”
“Tần Kiêu!” Đường Khê lườm anh một cái: “Còn nói nữa thì em sẽ không cho anh ngủ trong phòng ngủ.”
Cô chỉ hơi động lòng trước nụ hôn của anh thôi, vùng bụng dưới vốn dĩ là chỗ nhạy cảm của cô, cô không dám để anh chạm vào quá nhiều. Nhưng hôm nay nhìn thấy anh thật sự rất vui vẻ, muốn thân mật với đứa con trong bụng cô, nên cô mới cố kìm nén để anh sờ soạng, hôn lâu như vậy.
Cô có chút phản ứng sinh lý cũng là chuyện bình thường, làm sao anh lại nói như thể cô rất đói khát vậy.
“Được được, anh sẽ không nói gì.”
Tần Kiêu không trêu chọc cô nữa, vòng tay qua cổ cô, để cô tựa vào cánh tay anh, trong giọng nói có chút tủi thân: “Đừng đuổi anh vào ngủ trong phòng làm việc.”
Đường Khê cọ cọ bên mặt vào cổ anh, nói: “Giống như một giấc mơ vậy.”
Trước đó họ chỉ bàn bạc qua về việc sinh con, nhưng họ chưa chuẩn bị đầy đủ cho sự xuất hiện của sinh linh bé nhỏ. Vì vậy sự xuất hiện của sinh linh bé nhỏ này khiến cả hai đều bất ngờ.
Tần Kiêu lại đặt ngón tay lên bụng cô, nhìn thoáng qua vết ửng hồng còn chưa hoàn toàn biến mất trên mặt cô, ngón tay anh thành thật, không di chuyển linh tinh. Anh hỏi Đường Khê: “Khê Khê, em cảm thấy con của chúng ta là trai hay gái?”
Đường Khê nói: “Không biết, anh thích nam hay nữ?”
“Anh đều thích.” Ánh mắt Tần Kiêu rơi vào trên bụng của cô, tò mò nhìn chằm chằm bụng của cô, nó vẫn bằng phẳng như thường, nhưng nơi đó lại có thêm một sự sống bé nhỏ.
Đó là con của anh và Đường Khê.
Khuôn mặt Tần Kiêu càng ngày càng nhu hòa, Đường Khê có chút không ngờ anh lại thích trẻ con như vậy.
Trước đây khi bọn họ nói chuyện con cái, phản ứng của anh bình thường, giống như chuyện có con là chuyện có cũng được, không có cũng không sao. Nhưng chỉ vì cô nhắc đến chuyện đó, nên anh mới hợp tác nói với cô vài câu. Hơn nữa anh luôn là người nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng anh thích gì cũng kiềm chế không để lộ ra ngoài, phải đợi cô phát hiện ra rồi vạch trần, anh mới chịu thừa nhận.
Không ngờ hôm nay lại vui vẻ như vậy, cười như trẻ con.
Chắc chắn anh là một người bố rất tốt.
“Mấy giờ rồi?” Đường Khê hỏi.
“Mười giờ ba mươi.”
Đường Khê: “Có phải em nên đi ngủ sớm không, phụ nữ mang thai không thể thức khuya.”
Lần đầu tiên làm mẹ, cô không biết gì cả, trực giác của cô là phải chăm sóc cơ thể thật tốt, để em bé trong bụng khỏe mạnh hơn.
Tần Kiêu rất thích cảm giác được cô dựa dẫm vào, khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Đường Khê, anh mới nhận ra rằng vừa rồi mình đã hành động quá mất bình tĩnh. Với tư cách là một người chồng và người bố, anh phải vững vàng hơn để đem lại cảm giác an toàn cho vợ và con.
Anh không hiểu những điều cần chú ý khi mang thai, nhưng ngủ sớm có lợi cho sức khỏe là lẽ thường tình. Anh ôm bả vai Đường Khê, tỏ vẻ rất thấu hiểu: “Em không thể thức khuya, phải đi ngủ sớm một chút, đi ngủ đi.”
Thấy anh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô, Đường Khê đưa tay sờ mí mắt anh, nói: “Anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải đến bệnh viện kiểm tra.”
Tần Kiêu ừ, vỗ vỗ lưng cô, nói: “Ngủ đi, em ngủ rồi anh sẽ ngủ.”
Đường Khê nhắm mắt lại, sự kích động trong lòng còn chưa bình tĩnh lại, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến đứa nhỏ, đã rất lâu mà cô vẫn chưa đi vào giấc ngủ.
Tần Kiêu ở bên cạnh có lẽ sợ quấy rầy cô, cho nên không nhúc nhích, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Đường Khê thăm dò gọi anh một tiếng: “Tần Kiêu.”
“Ừm.”
Đường Khê thấy anh chưa ngủ, cô mở mắt ra, hơi nhìn về phía anh.
Cô thường thích nằm nghiêng khi ngủ, nhưng vì sợ bị đè vào bụng nên hôm nay phải hạn chế trở mình, không biết tư thế ngủ đúng cho bà bầu là như thế nào.
“Sao còn chưa ngủ?” Tần Kiêu sờ trán Đường Khê.
Đường Khê nói với Tần Kiêu: “Ngày mai đi bệnh viện, anh phải nhớ hỏi bác sĩ tư thế ngủ của phụ nữ mang thai, em sợ ngày mai em nhớ không nổi.”
Tần Kiêu: “Được.”
Đường Khê dặn dò xong, cô nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở ra.
Đường Khê: “Nhớ hỏi bác sĩ xem khi mang thai có cần kiêng ăn gì không, món nào không được ăn.”
“Được.”
“Cũng nên hỏi bác sĩ xem có cần tập thể dục khi mang thai không, vận động như thế nào.”
“Ừm, anh hiểu rồi, em đi ngủ trước đi, bác sĩ rất có kinh nghiệm đối với những chuyện này. Người ta sẽ chủ động nhắc nhở những điểm cần chú ý. Ngày mai sau khi đến bệnh viện xác nhận kết quả, Chúng ta trở về nhà cũ một thời gian đi, nơi này không có phòng trẻ con, cần sửa chữa một chút.”
Lúc trước khi kết hôn, anh không nghĩ đến chuyện con cái, những phòng còn lại trong nhà đều được mở ra làm phòng chứa đồ, thậm chí không có phòng cho trẻ nhỏ. Bây giờ muốn chuẩn bị phòng trẻ em trước khi em bé chào đời.
Hơn nữa, mẹ anh và thím hai đã sinh con, rất có kinh nghiệm mang thai, có họ ở bên, anh có thể yên tâm hơn.
Khi Đường Khê nghe anh nói ngày mai sẽ chuyển về nhà cũ, cô lập tức cảm thấy yên tâm hơn. Mẹ Tần và thím hai Tần chắc hẳn rất hiểu những vấn đề mà phụ nữ mang thai nên chú ý, những gì có thể ăn và những gì không thể ăn. Cô không cần phải lo lắng về điều đó nữa.
Lần này Đường Khê ngủ rất nhanh. Sau khi cô ngủ say, Tần Kiêu lấy những số câu hỏi mà Đường Khê đã bảo anh ghi nhớ và viết chúng vào một bản ghi nhớ trên điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, hai người đến bệnh viện kiểm tra, xác nhận lại chuyện có thai. Đường Khê cầm bảng kiểm tra trên tay, vừa đi vừa nhìn, không nhịn được cười.
Sau khi xuất viện, khi lên xe Tần Kiêu đã gọi điện cho mẹ Tần để báo tin vui cho bà.
Mẹ Tần cũng rất vui vẻ khi biết Đường Khê có thai, bà ấy hỏi Tần Kiêu và Đường Khê hiện đang ở đâu, bà ấy muốn nấu canh đưa tới cho Đường Khê.
Trong giọng nói Tần Kiêu mang theo ý cười: “Mẹ, mẹ không cần tới đây, con và Khê Khê dự định trở về ở một thời gian.”
“Được, mấy giờ các con tới?”
Tần Kiêu liếc nhìn Đường Khê và hỏi: “Em ngồi xe có mệt không?”
Vừa rồi bác sĩ nói với họ, phụ nữ mang thai có thể dễ dàng xuất hiện các triệu chứng mang thai sớm và ốm nghén, Tần Kiêu lo lắng rằng cô sẽ cảm thấy khó chịu sau khi ngồi trong xe trong một thời gian dài.
“Không chóng mặt.” Lúc này cô không có phản ứng gì: “Về khu nhà cũ luôn đi.”
Hôm qua đã lên kế hoạch về khu nhà cũ, sáng ra họ đã dọn va li đựng đồ đi tuần trăng mật tối qua cho vào cốp xe, không cần phải quay lại lấy đồ.
Mẹ Tần nghe thấy giọng nói của Đường Khê, bảo Tần Kiêu đưa điện thoại cho Đường Khê.
“Mẹ.”
“Khê Khê, bây giờ mẹ đi nấu canh cho con, con muốn uống canh gì?”
Đường Khê nói ngọt ngào: “Cái gì cũng được ạ, chỉ cần là mẹ làm thì con đều thích uống.”
Mẹ Tần bị lời nói của cô làm cho vui vẻ: “Vậy mẹ nấu canh gà cho con nhé, canh gà không dễ ngán đâu.”
“Được, cảm ơn mẹ.”
Mẹ Tần: “Bảo Kiêu Kiêu đi trên đường lái xe chậm lại, con đang mang thai sẽ khó chịu.”
Đường Khê: “Dạ, mẹ đừng lo lắng, anh ấy lái xe rất ổn định.”
Buổi sáng hai người đến thẳng bệnh viện, cũng chưa ăn sáng, Tần Kiêu đưa cô đi ăn sáng trước, sau đó dùng tốc độ lái xe cực chậm trở về nhà cũ của nhà họ Tần. Người nhà họ Tần đã biết cô mang thai, tất cả họ đều tươi cười chờ đợi họ trong phòng khách.
Ngay cả Tần Thù cũng cùng với Oánh Oánh trở về, chỉ có Thẩm Cố đang đi công tác nên không trở về cùng Tần Thù.
Mẹ Tần và thím hai Tần vây quanh Đường Khê một trái một phải, hỏi han cô cảm thấy thế nào, có cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi thức ăn mặn hay không.
Tần Kiêu bị đẩy sang một bên, thậm chí không thể nói được gì.
Canh gà cần đun một lúc nữa, mẹ Tần hỏi Đường Khê: “Con có mệt không, có muốn vào phòng nghỉ ngơi một lát không?”
Tinh thần Đường Khê rất tốt, không buồn ngủ, nên cô ngồi ở trên sô pha tán gẫu cùng mọi người nhà họ Tần.
Cô vừa mới mang thai, chủ đề toàn là thứ cần chú ý khi mang thai. Đường Khê chăm chú lắng nghe mẹ Tần và thím hai Tần chia sẻ kinh nghiệm, Tần Kiêu ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha nhỏ đối diện, mở ghi chú trên điện thoại, vừa nghe vừa ghi chép.
Oánh Oánh chạy đến trước mặt Đường Khê hỏi: “Mợ à, trong bụng mợ là em trai hay em gái vậy?”
Đường Khê cười xoa đầu cô bé: “Mợ còn chưa biết là em trai hay là em gái, chờ mợ sinh ra mới biết được. Oánh Oánh muốn có em trai hay là em gái?”
Oánh Oánh nói: “Con muốn em trai.”
“Tại sao con lại muốn có một người em trai?” Đường Khê rất quan tâm, hỏi cô bé.
Miệng Oánh Oánh ngọt như được bôi mật: “Bởi vì con nghe nói con gái giống bố, con trai giống mẹ. Mợ dịu dàng và xinh đẹp như vậy, con nghĩ có con trai giống mợ thì tốt hơn.”
Lý do này dường như cũng giống ý của Tần Kiêu.
Tần Thù cười trêu ghẹo: “Oánh Oánh, cậu của con còn ngồi ở chỗ này, những lời này đợi khi không có cậu của con ở đây hãy nói.”
Oánh Oánh nhìn Tần Kiêu, không sợ cậu con bé tức giận chút nào: “Có cậu ở đây cũng không sao, ở trong lòng cậu, mợ là đẹp nhất, chỉ cần con khen mợ thì cậu sẽ rất vui.”
Tần Kiêu mỉm cười: “Oánh Oánh thật thông minh.”
Oánh Oánh đắc ý lắc đầu, sau đó nghĩ đến chuyện mình chỉ đứng thứ hai trong kỳ thi lần này, nên chạy lên lầu làm bài.
Khi đưa ra chủ đề về con trai con gái, Mẹ Tần hỏi Tần Kiêu và Đường Khê rằng họ đã đặt tên cho em bé trong bụng chưa.
Đường Khê nói: “Chưa ạ.”
Vậy là cả nhà bắt đầu thảo luận về tên của em bé.
Trong khi ở lại nhà họ Tần dưỡng thai, mẹ Tần và thím hai Tần đã chăm sóc Đường Khê rất tốt, nấu những món ăn yêu thích của Đường Khê theo những cách khác nhau mỗi ngày.
Dáng người Đường Khê gầy yếu, người nhà họ Tần lo lắng cô mang thai sẽ rất vất vả, mỗi ngày trước khi ăn cơm đều hỏi cô có buồn nôn không, sau đó mới dọn món mặn ra.
Nhưng Đường Khê thật sự không có bất kỳ phản ứng mang thai sớm nào, bác sĩ nói cô nhìn thì gầy nhưng sức khỏe rất tốt. Tuy vậy cô ăn nhiều nhưng bụng cũng không lộ ra bao nhiêu.
Mãi đến hơn năm tháng bụng mới to ra rõ ràng.
Buổi tối, sau khi Đường Khê tắm rửa sạch sẽ, cô dựa vào đầu giường chờ Tần Kiêu đến dưỡng thai cho em bé.
Cô cúi đầu chạm nhẹ vào bụng mình, cảm thấy bụng cô nhỏ hơn rất nhiều so với những thai phụ khác mang thai cùng số tháng.
Một lúc sau, Tần Kiêu đi từ phòng tắm ra, nhìn thấy Đường Khê đang cầm một chiếc gương nhỏ trong tay, cẩn thận soi. Anh đi tới hỏi: “Sao vậy?”
“Anh nhìn xem, có phải em mập lên nhiều không? Tại sao mỗi ngày ăn nhiều như vậy mà bụng của em không lớn lên? Có phải là do đồ ăn đều bị em hấp thu rồi nên em bé không hấp thu được dinh dưỡng không?”
Tần Kiêu nói: “Bác sĩ nói, con của chúng ta rất khỏe mạnh.”
Đường Khê: “Vậy em có béo không?”
Phụ nữ rất quan tâm đến sự béo gầy của bản thân, trước đây Đường Khê không cảm thấy mình mập lên bao nhiêu, nhưng hôm nay không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, mà cô luôn cảm thấy mặt mình có rất nhiều thịt.
Cô hơi nằm nghiêng, ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước.
Khi mang thai, đúng thật là cô có mập lên một chút, nhưng khung xương cô nhỏ, khi mặc quần áo nhìn cũng không béo. Chỉ là khi cô đang mặc bộ đồ ngủ nằm trên giường thì Tần Kiêu có thể nhìn thấy qua cổ áo trễ xuống của cô, thấy chỗ đó nở nang lên rất nhiều vì mang thai.
Hầu kết của anh nhấp nhô lên xuống, một cảm giác khô nóng dâng lên trong cơ thể anh. Anh vội quay đi, nhặt một cuốn sách giáo dục tiền sản cho trẻ sơ sinh trên tủ đầu giường, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không béo. “
Kể từ khi Đường Khê mang thai, anh đã hạn chế chạm vào cô, đây là một thử thách lớn đối với anh, ngọn lửa trong cơ thể anh rất dễ bị cô khuấy động.
Anh cúi đầu, tập trung đọc truyện giáo dục tiền sản để bình tĩnh lại.
âm thanh của anh không cao không thấp, Đường Khê đã quen nghe anh đọc truyện để đi vào giấc ngủ. Rất nhanh cô đã cảm thấy có chút buồn ngủ, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Một lúc sau, Tần Kiêu đặt sách xuống, vén chăn lên giường.
Đường Khê di chuyển vào bên trong để giữ khoảng cách với anh.
Gần đây, vì để tránh va chạm, lại không giải quyết được nên buổi tối bọn họ ngủ như khi mới lấy giấy chứng nhận vậy, một người nằm ở trong cùng, một người ở ngoài cùng, khoảng cách giữa họ khá xa.
Khi Đường Khê sắp ngủ thiếp đi, cô cảm giác thấy Tần Kiêu đang nghiêng người về phía mình.
Tiếng hít thở của anh truyền vào tai cô, ý thức của Đường Khê tỉnh táo hơn, vô thức nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Biết cô chưa ngủ, Tần Kiêu hôn lên môi cô một cái, nắm lấy tay cô, khàn giọng nói: “Khê Khê, hôm nay có chút ngột ngạt, em có ngại không, giúp anh một chút.”