Đường Khê ở trong phòng bếp nấu cơm tối, Tiểu Thành Thành đang nghịch ô tô đồ chơi một mình trong phòng khách. Thấy Tần Kiêu trở về, cậu bé ném đồ chơi yêu thích của mình đi, chạy lon ton đến trước mặt Tần Kiêu.
Tần Kiêu đặt hộp đồ lên tủ ở lối vào, cúi người bế cậu bé lên. Tiểu Thành Thành tò mò nhìn hộp đồ, đập tay hỏi Tần Kiêu: “Bố ơi, đây là gì ạ?”
Tần Kiêu đáp: “Lát nữa sẽ nói cho con biết.”
Bây giờ Tiểu Thành Thành rất muốn biết, rốt rít nói: “Con không đợi đâu.”
Tần Kiêu: “Đợi lát nữa.”
Tần Kiêu mặc kệ lời kháng nghị của con trai, trực tiếp bế cậu bé vào phòng bếp tìm Đường Khê.
Tiểu Thành Thành nằm trên lưng anh, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hộp đồ trên tủ ở lối vào. Cậu bé nghiêng đầu, rất muốn biết trong đó rốt cuộc là cái gì.
Bởi vì lần nào Tần Kiêu trở về cũng mua quà cho cậu bé, lòng cậu bé nhớ rõ, khi bố đi công tác về, trong vali sẽ có quà mua cho cậu bé.
Lần này Tần Kiêu về đúng là có mua quà cho cậu bé, nhưng tối hôm qua lúc anh về thì cậu đã ngủ rồi, sáng sớm dậy lại vội đi làm, chưa có thời gian lấy quà ra dỗ con trai.
Đối với Tần Kiêu mà nói, đưa sớm hay muộn cũng như nhau, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng trong thế giới bé nhỏ của Tiểu Thành Thành, bố vẫn chưa đưa quà cho cậu bé, đó là một việc rất mất trật tự.
Sau khi ăn sáng xong, cậu bé bỗng nhớ ra bố vẫn chưa đưa quà cho mình, trong đầu vẫn luôn nhớ rõ việc này. Thế nên khi trông thấy bố về và xách một hộp đồ theo, cậu bé cho rằng trong đó chính là quà tặng cho mình.
Tần Kiêu bế cậu bé đi đến trước mặt Đường Khê, Đường Khê quay đầu nói với anh: “Thêm món tôm viên nữa là xong rồi.”
Tôm viên là món làm riêng cho Tiểu Thành Thành, cậu bé rất thích ăn cái này.
Quả nhiên, nghe đến tôm viên, cậu bé lập tức ngẩng đầu khỏi vai Tần Kiêu, quay người lại, giơ tay chỉ vào món ăn trong nồi, nói: “Đây là… là tôm viên của Thành Thành.”
Tần Kiêu cầm tay cậu, lùi về phía sau một chút, tránh dầu trong nồi bắn vào cậu.
Đường Khê cười nói: “Ừ, là tôm viên của Thành Thành, Thành Thành thích món này nhất đúng không nào?”
“Vâng.” Tiểu Thành Thành gật đầu.
“Vậy lát nữa Thành Thành của chúng ta hãy ăn hết món tôm viên mà mẹ đã nấu, để mẹ xem con có thật sự thích hay không nhé?”
“Được ạ.”
“Giỏi quá, ngoan quá.”
Đường Khê khen Tiểu Thành Thành một câu, nói với Tần Kiêu: “Anh bế nó ra ngoài đi.”
Tần Kiêu cụp mắt, vẻ mặt hơi bất mãn, nói: “Của anh đâu?”
Ánh mắt Đường Khê hiện ý cười, cố ý giả vờ không hiểu ý của anh: “Của anh cái gì?”
Tần Kiêu: “Làm món tôm viên mà nó thích ăn, còn món anh thích thì không làm?”
Đường Khê nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh, buồn cười bảo: “Nó còn chưa đầy ba tuổi, anh mấy tuổi rồi?”
Tần Kiêu mím môi, không nói không rằng nhìn Đường Khê chằm chằm.
Tiểu Thành Thành nghe thấy câu hỏi của mẹ, chủ động trả lời hộ bố mình: “Bố một… một trăm tuổi rồi ạ.”
Bạn nhỏ vẫn chưa hiểu tuổi tác là gì, gần đây cậu bé đang học đếm, có thể đếm đến một trăm, thế là bèn nói đại một số mà mình biết. Nói xong cậu bé còn vô cùng đắc ý, cảm thấy bản thân rất giỏi giang, vui vẻ lúc lắc cái đầu trong lòng Tần Kiêu.
Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Khê đi tắm trước, Tần Kiêu bế Tiểu Thành Thành đến chỗ bình thường cậu bé hay chơi, đồng thời cầm theo cả hộp đồ mà anh mang về nhà.
Cuối cùng Tiểu Thành Thành cũng được nhìn thấy “món quà” mà mình nhớ mãi không quên, cậu bé ngồi trước hộp đồ, đợi Tần Kiêu mở nó ra.
Tần Kiêu giơ tay xoa mái tóc xù của cậu bé: “Thành Thành có phải người đàn ông dũng cảm không?”
Tiểu Thành Thành cất giọng non nớt: “Đàn ông là gì ạ?”
Tần Kiêu bảo: “Đàn ông giống như bố vậy, có thể bảo vệ mẹ.”
“Con phải.” Tiểu Thành Thành nghe thấy đàn ông có thể bảo vệ mẹ thì lập tức nắm chặt tay, hét to lên, “Dũng cảm.”
Tần Kiêu nói: “Con không phải.”
Tiểu Thành Thành sửng sốt: “Con phải mà.”
Tần Kiêu: “Con không phải.”
“Con phải.” Tiểu Thành Thành hơi giận, dịch sang một bên, cách xa bố mình ra.
Tần Kiêu nói: “Phải giống như bố mới là đàn ông chân chính.”
Tiểu Thành Thành lại dịch đến gần bố, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm bố mình, nói: “Con giống bố.”
Tần Kiêu: “Con không giống.”
Tiểu Thành Thành mím môi, khóe miệng trễ xuống, cậu bé đứng dậy, quay người đi, tức giận muốn đi tìm mẹ.
Tần Kiêu nói: “Muốn trở thành người đàn ông giống như bố không?”
Tiểu Thành Thành dừng bước lại, nghiêng đầu sang lý luận với Tần Kiêu: “Con là… đàn ông.”
Tần Kiêu: “Giống bố mới là đàn ông, con nhìn này, tóc bố rất ngắn, còn con thì rất dài.”
Tiểu Thành Thành sờ đầu mình, nói giọng trẻ con: “Con đáng yêu mà.”
Các cô đều khen cậu bé đáng yêu.
Tiểu Thành Thành tự thấy mình thắng rồi, khoe khoang với Tần Kiêu: “Con đáng yêu, bố… bố không đáng yêu.”
Tần Kiêu nói: “Đàn ông không cần đáng yêu, bố hy vọng con có thể trở thành một người đàn ông biết bảo vệ mẹ.”
Tiểu Thành Thành vẫn không hiểu đàn ông có nghĩa là gì, nhưng cậu bé biết bố là một người rất lợi hại.
“Bố.”
Tiểu Thành Thành quay trở lại bên cạnh Tần Kiêu, mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
Tần Kiêu xoa đầu cậu bé: “Có muốn cắt tóc ngắn giống như bố không?”
Tiểu Thành Thành nghe thấy phải cắt tóc thì lập tức sợ đến mức nhào vào lòng Tần Kiêu, ôm cổ anh, nói: “Con sợ.”
“Đừng sợ.” Tần Kiêu dỗ cậu bé, “Bố cắt cho con.”
Tiểu Thành Thành vẫn nói sợ.
Tần Kiêu kiên nhẫn nói: “Đừng sợ, bố cắt cho con.”
Tần Kiêu mở hộp đồ ra, bên trong là một bộ dụng cụ cắt tóc chuyên nghiệp. Anh lấy một cái kéo nhỏ, cắt một ít tóc trên đầu mình cho Tiểu Thành Thành xem, “Con xem, cắt xong rồi, bố cũng không sợ.”
Tiểu Thành Thành giơ tay ra xoa đầu Tần Kiêu.
Tần Kiêu bế cậu bé lên cái ghế nhỏ, để cậu ngồi đó, anh lấy một tấm khăn buộc quanh người cậu, dùng giọng nói dịu dàng nhất của bản thân để dỗ dành: “Ngoan lắm, cắt tóc xong là con sẽ trở thành người đàn ông giống như bố ngay.”
Tiểu Thành Thành vâng một tiếng, nói: “Con là đàn ông.”
Tần Kiêu mở điện thoại ra ghi âm, hỏi: “Bố có thể cắt tóc cho con không?”
Tiểu Thành Thành luyến tiếc mái tóc của mình, nhưng lại muốn biến thành đàn ông, giọng nghẹn ngào: “Có thể ạ.”
Ghi lại chứng cứ con trai đã đồng ý cho mình cắt tóc, Tần Kiêu vén mái tóc có thể tết thành đuôi sam của con trai lên, cắt xoẹt một cái không chút do dự.
Đường Khê đã tắm xong và đang sấy tóc, nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Thành Thành, cô lập tức bỏ máy sấy xuống rồi chạy ra ngoài.
Tiếng khóc truyền ra từ phòng trẻ con, cô đi đến cửa phòng, trông thấy Tiểu Thành Thành ôm cái gương nhỏ trong phòng của cậu bé, khóc xé gan xét ruột: “Bố tồi, bố tồi, hu hu hu… con không bao giờ để ý đến bố nữa.”
Cậu bé úp mặt trên cái gương, Đường Khê không nhìn thấy chính diện, chỉ có thể phán đoán dựa vào cái gáy bị cắt lệch xiên lệch xẹo của cậu, cậu khóc nức nở như vậy là bởi vì Tần Kiêu đã cắt tóc của cậu.
Tần Kiêu đứng một bên, ngượng ngập nhìn Đường Khê vội vã chạy đến.
Đường Khê chạy đến trước mặt Tiểu Thành Thành, muốn bế cậu bé lên.
Tiểu Thành Thành ôm chặt hai bên cái gương bằng hai tay, dán mặt lên gương, không chịu quay mặt sang.
Đường Khê vỗ lưng cậu bé, an ủi: “Là mẹ, cục cưng, cho mẹ xem nào.”
Tiểu Thành Thành vẫn không chịu quay mặt sang, tiếng khóc kèm theo sự tức giận: “Bố tồi, bố tồi.”
Tần Kiêu cúi người vỗ vai cậu bé: “Thành Thành.”
Tiểu Thành Thành nghe thấy giọng anh, khóc càng dữ hơn: “Không cần bố, mẹ, mẹ ơi.”
“Mẹ đây, cục cưng, để mẹ hôn con nhé?”
Tiểu Thành Thành: “Hu hu hu…”
Đường Khê kiên nhẫn an ủi một lúc Tiểu Thành Thành mới chịu ngẩng đầu khỏi gương, ngoan ngoãn để Đường Khê xoay mặt mình ra, ôm vào trong lòng.
Đường Khê nhìn mái tóc đằng trước của con trai bị cắt nhơm nhá như chó gặm, cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiểu Thành Thành lại không chịu quay mặt ra cho cô nhìn.
Tên Tần Kiêu thối tha này, đi cắt tóc con trai xấu như vậy.
Tiểu Thành Thành khóc đỏ cả mắt, má vẫn còn đọng nước, thật sự là đau lòng quá đỗi. Cậu bé nằm trên vai Đường Khê, nức nở tố cáo: “Bố bắt nạt con.”
Không cần cậu nói, Đường Khê cũng có thể đoán ra đầu đuôi sự việc, nhưng cô vẫn muốn để Tiểu Thành Thành tự nói.
“Bố bắt nạt con thế nào?”
“Bố… bố…” Tiểu Thành Thành nấc không thành lời.
Đường Khê dịu dàng bảo: “Không sao, con nói chậm thôi.”
Tiểu Thành Thành giơ tay sờ đầu mình, mím môi, lại muốn khóc tiếp.
Đường Khê vứt bỏ lương tâm, nói: “Tóc con làm sao, đây là bố cắt cho con à? Đẹp trai lắm mà.”
Tuy Tiểu Thành Thành không nắm rõ khái niệm đẹp hay xấu lắm, nhưng cậu bé vẫn có thẩm mĩ của riêng mình. Cậu quen để tóc dài, biết cách nhìn vào kiểu tóc của người khác để phán đoán xem kiểu tóc bình thường là thế nào.
Huống chi Tần Kiêu cắt tóc cậu thành ra như vậy, người không có mắt thẩm mĩ cũng có thể nhìn ra là xấu.
Mặc dù Tiểu Thành Thành còn nhỏ, nhưng cái gen thích sĩ diện của bố được thể hiện vô cùng rõ ràng trên người cậu bé. Cậu không thể chấp nhận nổi tóc mình xấu như vậy.
Trong thế giới nhỏ bé của Tiểu Thành Thành, có một mái tóc xấu như vậy là một chuyện long trời lở đất.
Cậu bé không muốn để ý đến bố mình nữa, cũng không gọi Tần Kiêu là bố nữa.
Đêm khuya, Tiểu Thành Thành không chịu ngủ một mình, ôm cổ Đường Khê nằm trong lòng cô để cô hôn mình. Cái chân nho nhỏ cố ý vắt ngang giường, chiếm hết vị trí của Tần Kiêu, không cho anh có chỗ ngủ.
Đối với việc cắt tóc Tiểu Thành Thành xấu như vậy, sau khi Tiểu Thành Thành ngủ, Tần Kiêu đã giải thích với Đường Khê. Anh không hề cố ý, trước khi cắt anh còn đặc biệt xem video dạy cắt tóc, nhưng không ngờ lúc thao tác thực tế lại thành ra như vậy.
Đường Khê tin anh không cố ý.
Bởi vì anh là người đàn ông thích sĩ diện, anh cũng không mong con trai mình mang gương mặt giống hệt mình mà lại có kiểu tóc ngốc nghếch như vậy.
Nhưng mà chưa trải qua nỗi khổ của người ta thì không thể khuyên người ta lương thiện được.
Cô không thể khuyên một Tiểu Thành Thành bị chuyện này tổn thương nghiêm trọng tha thứ cho bố của mình.
Tiểu Thành Thành nói với cô, cậu bé không muốn để ý đến bố nữa. Nhưng khi thật sự không nhìn thấy bố, cậu lại bắt đầu nhớ nhung.
Sáng ngày hôm sau, lúc Tiểu Thành Thành dậy, Tần Kiêu đã đi làm rồi.
Cậu bé lắc lư trong phòng khách một vòng, Đường Khê bế cậu vào phòng ăn sáng, cậu bé ngồi trên chiếc ghế thiếu nhi, không chịu cầm thìa của mình.
Đường Khê hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu Thành Thành giơ tay lau mặt hệt như người lớn, ngượng ngập nói: “Ai kia đâu rồi ạ?”
Đường Khê: “…”