Đứa trẻ đang say giấc nồng chẹp chẹp miệng, nghẹn ngào nức nở vài tiếng.
Đường Khê nhìn cơ thể nhỏ bé trong lòng của mình, đau lòng cúi xuống hôn lên mặt cậu.
Tần Kiêu từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn thấy Tiểu Thành Thành đang ngủ, thấp giọng hỏi Đường Khê: “Đã ngủ bao lâu rồi?”
Đường Khê nói: “Mới vừa ngủ, anh quay về ngủ trước đi, hôm nay em sẽ ở bên cạnh Thành Thành.”
Lông mi Tần Kiêu khẽ rũ xuống, anh hơi nheo mắt nhìn cô, âm thầm phản kháng với cô.
Đường Khê quay đầu tránh đi ánh mắt của anh, anh cúi người, khẽ gõ ngón tay lên chóp mũi con trai, nói: “Cái đồ vô ơn này, dám cướp vợ của bố.”
Đường Khê lườm anh một cái, Tần Kiêu rút tay về, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mặt cô, mím môi, toàn thân tràn ngập bầu không khí oán hận vì bị ruồng bỏ.
Đường Khê mặc kệ anh, anh ghé vào bên tai Đường Khê, nhẹ giọng nói: “Em thiên vị, dỗ nó ngủ rồi mà không dỗ anh, anh rất tổn thương đấy.”
Đường Khê: “…”
Mặt mũi của người đàn ông này đâu rồi, một người ba mươi tuổi vậy mà lại có thể nói ra câu này.
“Anh còn cần dỗ cái gì nữa?”
Tần Kiêu vẫn tiếp tục không biết xấu hổ: “Gần đây anh bị mất ngủ, ngủ không được, dỗ anh ngủ đi.”
Gần đây anh không đi công tác, ngày nào cũng ngủ bên cạnh cô, sao cô lại không biết anh bị mất ngủ thế nhỉ.
Đường Khê tức giận liếc anh một cái, Tần Kiêu ngồi ở đầu giường, cọ vai vào người cô: “Dỗ anh đi.”
Đường Khê bất đắc dĩ gật đầu: “Được, được, được lát nữa sẽ dỗ anh, anh quay về phòng chờ em đi, lát nữa em sẽ quay về.”
Tần Kiêu hài lòng nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên, không vội trở về phòng ngủ, anh ngồi bên cạnh không nói lời nào, ánh mắt rơi vào người cậu nhóc đang nằm trong lòng cô.
Tên nhóc này lúc ngủ cũng rất cảnh giác, nằm ở trong lòng Đường Khê, nếu như vừa mới ngủ say mà đặt nó xuống, rất dễ sẽ đánh thức nó, phải đợi cậu nhóc ngủ say rồi mới có thể bỏ nó xuống được.
Hai vợ chồng yên lặng đợi hơn mười phút, đứa nhỏ đã ngừng không còn thỉnh thoảng nức nở nữa, trong không khí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cậu bé, Đường Khê và Tần Kiêu đưa mắt nhìn nhau, ăn ý phối hợp công việc.
Tần Kiêu vào phòng tắm để làm ẩm một chiếc chiếc khăn, Đường Khê cẩn thận đặt đứa trẻ lên giường, xuống giường và cúi xuống đắp chăn cho nó.
Nước mắt trên mặt nó đã khô, Tần Kiêu cầm khăn lau mặt đi tới lau mặt cho nó, đang chuẩn bị cùng Đường Khê trở về phòng ngủ, cậu bé lại đột nhiên lật người, đá bay chăn ra.
Đường Khê còn tưởng rằng cậu nhóc đã tỉnh rồi, vội vàng vỗ vỗ bụng để dỗ ngủ, nhìn kỹ đứa nhỏ vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành.
Tần Kiêu nói: “Không có tỉnh.”
Anh đắp chăn lại cho Tiểu Thành Thành, nhìn vẻ mặt do dự của Đường Khê, anh đoán chắc cô muốn ở lại đây ngủ cùng Tiểu Thành Thành, liền bế ngang cô lên, đi thẳng ra ngoài.
Đường Khê vừa định nói với anh rằng tối nay cô sẽ ngủ với Tiểu Thành Thành, lại bị anh cưỡng ép ôm vào lòng, sợ quấy rầy Tiểu Thành Thành nên cô cũng không dám giãy giụa, đợi đến khi bế ra khỏi phòng của Tiểu Thành Thành, cô mới giơ tay đánh vào lồng ngực anh vài cái.
Nắm đấm của cô đối với anh không đau cũng chẳng ngứa, Tần Kiêu thậm chí còn không hề chớp mắt bế thẳng cô về phòng ngủ, đặt cô lên giường.
Nghĩ đến những lời anh nói lúc ở trong phòng của Tiểu Thành Thành, Đường Khê nói đùa: “Anh Tần, anh còn cần mặt mũi nữa không hả.”
Tần Kiêu cầm lấy tay cô, đặt lên mặt anh: “Muốn sờ mặt anh thì cứ nói thẳng, anh để em sờ.”
Đường Khê buồn cười nói: “Anh tưởng em là anh à, một câu nói có thể ngoằn ngoèo vòng vo tận mười tám ngã, anh muốn gì thì lại không nói thẳng, cứ nhất định phải để người khác đoán, anh còn đi tranh giành tình thương với con trai mới ba tuổi của mình, thật là trẻ con.”
Tần Kiêu nói rất hùng hồn, thẳng thắn: “Rõ ràng là em thiên vị, mỗi lần thằng nhãi đó giận dỗi với anh, em đều đứng về phía nó, bắt tay với nó cô lập anh. Em là vợ của anh, tại sao lại để cho một tên con trai khác bá chiếm em? Anh đã chịu ấm ức rồi còn không được nói sao.”
Vẻ mặt Tần Kiêu đầy ấm ức nói: “Vợ à, trong lòng em, anh với thằng nhãi đó, ai quan trọng hơn?”
Đường Khê không thèm quan tâm đến anh nữa.
Tần Kiêu không chịu buông tha, cứ thúc giục: “Nói cho anh biết, ai quan trọng hơn.”
Đường Khê không nói gì mà vén chăn chui vào trong, quay lưng về phía anh.
Tần Kiêu lập tức lên giường, từ phía sau ôm lấy cô, ôm cả người cô vào trong lòng, kề sát mặt vào cổ cô, ngậm lấy vành tai non mềm của cô, vừa cùng cô làm chuyện thân mật, vừa không biết xấu hổ than oán kêu gào: “Em không thương anh, hiện tại anh đang ở trước mặt em, tên nhóc đó không có ở đây, anh hỏi em ai quan trọng hơn, ngay cả một câu “anh quan trọng hơn” để lấy lệ với anh em cũng không muốn nói, có thể thấy trong lòng em, thằng nhóc đó quan trọng hơn.”
Đường Khê nói lấy lệ: “Anh quan trọng hơn.”
Tần Kiêu càng thêm ấm ức, lòng bàn tay nhéo eo cô: “Anh biết ngay là em chỉ đang qua loa lấy lệ với anh thôi.”
Đường Khê khẽ “hứ” một tiếng, tức giận đẩy vai anh, đuổi anh ra khỏi giường.
Cô không trả lời anh, anh nói rằng cô thậm chí còn không muốn qua loa đáp lại cho anh một câu.
Cô qua loa rồi, anh lại nói cô chỉ đang lấy lệ vậy thôi, rõ ràng là đang kiếm chuyện mà.
“Đi chỗ khác.”
Cô quay đầu tránh nụ hôn của anh, không cho anh hôn.
Tần Kiêu ôm chặt lấy cô, rồi nói: “Đã khuya thế này rồi, em bảo anh phải đi chứ?”
Đường Khê: “Ngủ dưới đất đi.”
“Em nỡ sao?”
Đường Khê có chút không nỡ, nhưng cô biết anh nhất định sẽ không ngủ dưới đất, vì vậy cô lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Em có gì mà nỡ hay không nỡ, không phải anh đã nói rồi sao? Em không thương anh.”
Tần Kiêu nắm lấy tay cô đặt trên ngực anh, hôn cô một cái rồi nói: “Em đối xử với anh như vậy, có bao giờ nghĩ tới, sau này đứa con trai quý giá của em lớn lên cưới vợ, cũng có thể bị vợ đuổi xuống giường, em có đau lòng không?”
Đường Khê: “…”
Tiểu Thành Thành chỉ mới ba tuổi, cô thực sự không hề nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng khi nghe anh nói như vậy, Đường Khê nghĩ đến Tiểu Thành Thành có tính cách rất giống bố mình, nếu như sau này lấy vợ, trước mặt vợ cũng sẽ trẻ con như bố của nó. Đừng nói là đuổi xuống giường, có khả năng còn bị đuổi ra khỏi nhà.
Đường Khê cảm thấy tính tình của mình cũng được xem như là khá tốt rồi, những cô gái bình thường sẽ không tốt tính như cô đâu.
Người này bình thường không thừa nhận con trai giống mình, hiện tại lại lôi con trai ra để tỏ vẻ tội nghiệp cùng với mình.
Vốn dĩ cô chỉ muốn lớn tiếng dọa dẫm đuổi anh ra khỏi giường, cho dù không nhắc đến Tiểu Thành Thành, cô cũng sẽ cảm thấy đau lòng khi anh phải ngủ dưới đất mà.
Đường Khê không chú ý đến cái bẫy trong câu hỏi này, đêm khuya rồi cô cũng không muốn dây dưa, vì vậy cô rút tay lại và nói: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đưa Tiểu Thành Thành đến trường nữa.”
Tần Kiêu cảm khái nói: “Quả nhiên ở trong lòng em cái thằng nhóc quan trọng hơn, vừa nhắc tới nó em đã đau lòng rồi.”
Đường Khê: “…”
Đường Khê tức giận bật cười, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo nói: “Anh có thôi đi hay không?”
Còn nói thêm một câu nữa, tối nay cô sẽ đến phòng Thành Thành ngủ.
Ánh mắt Tần Kiêu âm u nhìn Đường Khê và nói: “Thôi rồi đây.”
Sáng hôm sau, sau khi Đường Khê và Tần Kiêu tắm rửa sạch sẽ, bọn họ cũng không thấy Tiểu Thành Thành đến tìm mình.
Buổi sáng cậu nhóc thường thức dậy rất sớm, thường tự sửa soạn, mặc quần áo xong xuôi trước khi Tần Kiêu và Đường Khê thức dậy, rồi chạy đến gọi cửa, nhưng hôm nay đến giờ này rồi cậu vẫn chưa đến, không biết có phải là do chưa thức dậy hay là vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn khi phải đến trường mẫu giáo nữa.
Bởi vì ngày hôm qua trước khi đi ngủ cậu bé còn đang giận Tần Kiêu, không hòa giải với Tần Kiêu, để tránh cho cậu bé có cớ nổi giận mà không đi đến trường mẫu giáo, Tần Kiêu không tới phòng của cậu bé, việc đánh thức cậu bé dậy giao cho Đường Khê.
Đường Khê đi tới gõ cửa phòng của cậu bé: “Cục cưng, con đã dậy chưa?”
Lời vừa dứt, lập tức nghe thấy tiếng Tiểu Thành Thành đáp lại: “Mẹ, con đã dậy rồi.”
Có vẻ như đã dậy từ lâu rồi.
Đường Khê hỏi: “Mẹ vào được không?”
Tiểu Thành Thành: “Ừm.”
Đường Khê đẩy cửa vào, nhìn thấy Tiểu Thành Thành đang nằm úp mặt ở trên giường, cả người trùm chăn che kín mít, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đặt ở trên gối, một đôi mắt to long lanh nước nhìn cô, cậu bé hơi mím môi, trông rất không vui.
Đường Khê đi tới bên giường, hơi cúi người nhìn cậu bé, nhỏ giọng nói: “Ây da, là cục cưng con nhà ai, sao lại đáng yêu đến như vậy?”
Tiểu Thành Thành vẫn còn khó chịu vì tối qua mình không thể kiên trì được, đã ngủ thiếp đi, bây giờ trời đã sáng, cậu bé phải đi đến trường mẫu giáo, trong lòng cậu khó chịu vô cùng, nhưng khi nghe mẹ khen cậu bé đáng yêu, cậu cũng phụ họa theo: “Là cục cưng của mẹ.”
Trái tim Đường Khê sắp tan chảy, cô hỏi: “Cục cưng của mẹ, mẹ có thể hôn con được không?”
Tiểu Thành Thành ngẩng đầu khỏi gối, ngồi dậy, tiến mặt lại gần Đường Khê để cho cô hôn.
Đường Khê hôn lên má cậu và nói: “Cục cưng à, dậy đi thôi.”
Khi Tiểu Thành Thành nghe thấy Đường Khê bảo mình dậy, cậu bé lập tức nằm xuống và kéo chăn lên, định dùng chiêu không dậy để né tránh khỏi việc đi trường mẫu giáo.
“Mẹ ơi, con có thể không đi học mẫu giáo được không?”
Đường Khê: “Nhưng Thành Thành tối qua đã hứa với bố mẹ rằng hôm nay sẽ đi học mẫu giáo à.”
Tiểu Thành Thành: “Mẹ, con thấy trường mẫu giáo không tốt.”
Đường Khê cười hỏi: “Con cảm thấy chỗ nào tốt?”
Tiểu Thành Thành: “Ở nhà.”
Đường Khê: “…”
Tiểu Thành Thành: “Mẹ, trong tất cả những nơi mà con đã từng đi qua, trường mẫu giáo là chỗ mà con không thích nhất.”
Đường Khê an ủi: “Lúc trước khi mới vào mẫu giáo mẹ cũng không thích đến trường mẫu giáo, nhưng sau khi đi vài lần mẹ lại rất muốn đi.”
“Tại sao?” Đường Khê đã thành công khơi dậy sự tò mò của Tiểu Thành Thành.
Đường Khê nói: “Bởi vì mẹ đã gặp dì Chi Tử con ở trường mẫu giáo, nếu mẹ không đi học mẫu giáo, mẹ đã không thể có một người bạn tốt như dì Chi Tử của con rồi, Thành Thành có muốn quen thêm vài người bạn để cùng chơi với con không?”
Tiểu Thành Thành suy nghĩ, cân nhắc những ưu và nhược điểm, rồi nói: “Con không muốn quen nhiều bạn hơn, con có thể không đến trường mẫu giáo không?”
Đường Khê: “Không được đâu nhé.”
Tiểu Thành Thành đưa tay lên ôm mặt, tuổi còn nhỏ như vậy mà giọng nói đột nhiên lại trở nên càng thêm tang thương, phảng phất việc bị thời gian hủy diệt: “Con lại muốn khóc nữa rồi.”
Đường Khê nói: “Không sao đâu, cục cưng à, con có thể khóc.”
Tiểu Thành Thành buông tay xuống, khuôn mặt giàn giụa nước mắt: “Hôm nay có còn biến thành cún con nữa không?”
Không lẽ cậu bé đang nghĩ rằng hôm qua mình kêu vài tiếng như thế đã biến thành một chú cún côn rồi à.
“Không đâu cục cưng à.”
Tiểu Thành Thành thở phào nhẹ nhõm, ngay khi hai hàng nước mắt rơi xuống, cậu chợt nhìn thấy bố mình đang đứng ở cửa phòng, cậu bé vội vàng lau nước mắt.
Tần Kiêu đi tới trước mặt cậu bé, nhéo nhéo mặt cậu bé và nói: “Không phải muốn khóc sao? Nhìn thấy bố lại không khóc nữa à, sợ bố cười nhạo con sao?”
Tiểu Thành Thành “hứ” một tiếng, hơi hếch cằm lên và nói: “Bố xấu xa, con không sợ bố chê cười đâu.”
Cậu bé dụi dụi mắt, kìm lại, nức nở nói: “Nước mắt của con là trân châu, vô cùng quý giá, con muốn giữ lại để khóc ở trường mẫu giáo, không thể tùy tiện khóc.” Đường Khê giật mình khi nghe Tiểu Thành Thành nói rằng nước mắt là trân châu.
Cô có lỗi, lẽ ra tối qua cô không nên kể cho cậu nhóc nghe chuyện khi cô tiên cá khóc nước mắt sẽ biến thành ngọc trai.
Cứ như vậy, Tiểu Thành Thành miễn cưỡng bắt đầu cuộc sống ở trường mẫu giáo, lúc đầu cậu bé rất đối kháng với việc đến trường mẫu giáo, mỗi ngày khi trở về, cậu bé đều hỏi Đường Khê và Tần Kiêu có thể không đi học mẫu giáo nữa không.
Sau khi bị từ chối, cậu bé sẽ quay trở lại căn phòng nhỏ của mình, không cho bất cứ ai vào, một mình cậu bé ở trong đó đau buồn.
Khoảng nửa tháng sau, cậu bé bỗng trở nên tích cực hơn với việc đi học mẫu giáo, mỗi ngày trên đường đến trường mẫu giáo, ngồi trên ô tô cậu bé đều tràn đầy hưng phấn, có lúc không biết suy nghĩ gì, sẽ kích động nhảy trên ghế.
Đường Khê rất tò mò điều gì đã thay đổi con trai mình, vì vậy một ngày nọ, cô đưa con trai đến trường mẫu giáo nhưng không rời đi mà nấp bên cửa sổ phía sau lớp học để bí mật quan sát cậu nhóc.
Tiểu Thành Thành bước vào lớp, đặt cặp sách lên bàn học của mình, những đứa trẻ khác trong lớp lập tức vây quanh cậu và chào hỏi.
“Anh Thành Thành.”
“Anh Thành Thành.”
Một đám đầu củ cải nhỏ vây quanh Tiểu Thành Thành gọi anh, mời cậu nhóc chơi cùng, Tiểu Thành Thành vẻ mặt ngượng ngùng: “Mọi người xếp hàng đi, mọi người nếu ai muốn chơi với tớ cũng đều phải xếp hàng trước đã. Cô giáo đã nói rồi, không được chen hàng.”
Đường Khê: “…”
Thằng nhóc tài giỏi này, bé con nhà cô thật là đỉnh, muốn chơi với nó còn phải xếp hàng nữa.