Quản gia phòng mang một phần trái cây và đồ ngọt lên cho cô, cô ngâm mình trong bồn tắm, dùng nĩa xiên một trái dâu tây bỏ vào miệng, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.
Không biết đã ngâm bao lâu, Tô Chi quấn khăn tắm bước ra khỏi bồn, cả người thoải mái dễ chịu, đứng trước gương ngắm bản thân mình, làn da hai má bị hơi nóng hun đến trắng nõn pha chút đỏ, đường nét gương mặt tinh xảo, môi đỏ răng trắng, dù đang để mặt mộc cũng rất xinh đẹp.
Eo thon chân dài, nơi cần ốm thì ốm, nơi cần có thịt thì có thịt, quả thật là người đẹp trời sinh.
Gen mà thầy giáo Tô và cô giáo Lâm cho cô hoàn hảo như vậy, thế mà tên đàn ông tự luyến kia lại cảm thấy cô không xứng với anh, Tô Chi cứ nghĩ đến dáng vẻ khinh thường cô khi đó của anh là thấy tức.
Tên đàn ông chết tiệt, người đẹp đây cũng không nhìn trúng anh đâu, bao nhiêu người theo đuổi cô cô còn không cần kia kìa, ông trời ban cho cô gương mặt và thân hình hoàn hảo này là để cô hưởng thụ cuộc sống, làm một nàng tiên xinh đẹp, chứ không phải để cho đàn ông chết tiệt các người được hưởng lợi đâu.
Còn nói cái gì mà cô không có cơ hội để thu hút sự chú ý của anh, đúng là đồ ảo tưởng về bản thân mình.
Tô Chi đắp một miếng mặt nạ lên mặt mình, nằm trên sofa, nghĩ xem ngày mai phải làm gì đây.
Lần này cô đến thành phố Đông hoàn toàn là một chuyến du lịch nói đi là đi, không hề lên kế hoạch trước, mặc dù nằm ở trong phòng khách sạn cũng rất thoải mái, nhưng đã đến đây rồi, dù sao cũng phải đi đây đi đó một chút.
Lần trước cùng Đường Khê đến đây công tác, hai người đã đi quanh một vòng gần đây, hình như cũng không còn nơi nào để chơi nữa.
Tô Chi nhớ đến nơi mà trước kia Đường Khê và Tần Kiêu cùng đi hình như không tệ, không biết đó là nơi nào.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Đường Khê: [Lúc cậu và Tần Kiêu ở thành phố Đông có đến một nơi chơi, chỗ đó tên gì thế?]
Đường Khê trả lời rất nhanh: [Trấn cổ Thái Kiều.]
Tô Chi: [Vui không?]
Đường Khê: [Lúc tớ và anh ấy đi thì thấy phong cảnh không tệ, rất thích hợp để chụp ảnh, nhưng bây giờ là mùa đông, cảnh vật chắc sẽ không được đẹp như khi đó.]
Tô Chi: [Nhiều đồ ăn ngon không?]
Đường Khê: [Cũng tạm, có rất nhiều, mùi vị cũng không tệ, chắc là thích hợp với khẩu vị của cậu đó.]
Đường Khê hiểu rõ khẩu vị của Tô Chi.
Tô Chi: [Có đồ ăn là được rồi, vậy ngày mai tớ sẽ đến đó.]
Đường Khê: [Đường đi từ nơi của cậu đến đó không dễ đi đâu, gồ ghề lắm đó, nếu cậu đi thì lái xe cẩn thận chút.]
Tô Chi: [Được, moa.]
Đường Khê: [Moa.]
Đắp mặt nạ xong, Tô Chi ngồi trước bàn trang điểm, hoàn thành quy trình chăm sóc da mặt từ toner đến kem dưỡng ẩm, không bỏ sót bước nào, cảm thấy mình lại càng đẹp hơn, da cũng sắp chảy ra nước rồi.
Cô chống cằm nhìn mặt mình một lúc, trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ người đàn ông kia cảnh cáo cô đừng ảo tưởng, trong lòng lại thấy tức.
Mặc dù cô không hề muốn thu hút sự ý của người đàn ông đó, tất cả đều là do anh tự nghĩ ra.
Nhưng thái độ của người đàn ông đó rõ ràng là xem thường cô mà.
Người đẹp Tô cô đã từng tuổi này, có khi nào bị đàn ông ghét bỏ bao giờ.
Ngạo mạn, kỳ cục, có theo đuổi tôi tôi cũng không cần anh.
Tô Chi mắng rồi trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ không ăn nhập gì.
Hay là cô thử xem có thể thu hút sự chú ý của anh hay không, đợi anh mắc câu rồi thì đá anh đi?
Không được không được, hành vi này hình như rất cặn bã, hơn nữa chạy đi trêu chọc anh, anh lại càng cảm thấy những hành vi ngay từ đầu của cô là để thu hút anh, đến lúc đó lỡ không trêu chọc được, còn bị anh lạnh lùng chế giễu, vậy thì có miệng cũng không giải thích rõ được.
Nhưng nếu như bỏ qua như vậy, cô lại rất bực mình.
Nghĩ đến dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của người đàn ông đó, cô lại muốn đánh vào mặt anh.
Trong đầu Tô Chi đang đấu tranh dữ dội giữa việc đi trêu chọc anh, dụ dỗ được anh rồi thì đá anh đi để anh bị vả mặt, và không đếm xỉa đến anh, cuối cùng cô vẫn không chịu được, không nuốt nổi cục tức này.
Hôm nay cô chỉ hỏi tuổi, tên đàn ông tự luyến đó đã cảm thấy cô muốn thu hút sự chú ý của anh, có lẽ bình thường anh cũng rất hay hiểu lầm ý của những người phụ nữ khác, cảm thấy người ta muốn thả thính anh.
Dù sao gần đây cô cũng không có việc gì làm, xem như trút giận cho đồng bào con gái vậy, để cho đám đàn ông tự cho là đúng biết rằng, làm người không thể quá tự tin.
Tô Chi là người thuộc phái hành động, nghĩ gì thì sẽ làm ngay.
Nếu đã quyết định muốn dụ dỗ được tên đàn ông tự luyến đó rồi đá anh đi, vậy thì phải lên kế hoạch xem thả thính anh thế nào.
Nghĩ thôi cũng thấy thật kích thích, trước giờ Tô Chi chưa từng thả thính đàn ông bao giờ.
Nhưng cô chưa từng yêu đương, cái miệng này của cô ngoại trừ hại người thì vẫn là hại người, không hề có chút kinh nghiệm thả thính đàn ông.
Hỏi Đường Khê xem.
Chắc là Đường Khê sẽ có kinh nghiệm.
Tô Chi gửi tin nhắn cho Đường Khê lần nữa: [Tớ tức không chịu được, muốn dụ dỗ tên đàn ông đó rồi đá anh ta đi.]
Đường Khê: [Không cần phải vậy chứ, chuyện tình cảm mà lỡ như không cẩn thận, rất dễ đào hố chôn luôn mình vào.]
Tô Chi: [Cậu không thấy cái vẻ kiêu căng ngạo mạn của anh ta thôi, không vả mặt anh ta, xả cơn giận này, có lẽ đến năm tám mươi tuổi tớ vẫn sẽ nhớ đã từng có một người đàn ông xem thường tớ.]
Đường Khê: [Nhưng lỡ như nhân cách anh ta không tốt, cậu chọc giận anh ta, dễ gây ra phiền phức lắm.]
Tô Chi: [Vậy để tớ chờ đợi thêm, thăm dò giới hạn của anh ta. Cậu yên tâm, tớ thông minh vậy, sẽ không làm bậy đâu, nhưng cậu dạy tớ làm thế nào để thả thính đàn ông trước đi.]
Đường Khê: [Tớ không biết thả thính.]
Tô Chi: [Cậu mà không biết á? Lần trước là ai kéo tớ đến trung tâm thương mại, bảo tớ đứng ở giữa làm bóng đèn, sau đó bắn tim cho chồng cậu, dỗ cho chồng cậu vui đến nở ruột nở gan thế.]
Đường Khê: [Ôi, tình huống không giống nhau mà, tớ và Tần Kiêu đã là vợ chồng già rồi, còn cậu và người đàn ông kia không quen biết. Hơn nữa tớ nghe miêu tả của cậu, cảm thấy anh ta chắc là rất cảnh giác với phụ nữ, nếu cậu tỏ ra thích anh ta, anh ta chắc sẽ lạnh lùng cười nhạo cậu đó.]
Tô Chi: [Anh ta chắc chắn sẽ cười nhạo tớ.]
Hôm nay cô suýt nữa đã chỉ thẳng vào mặt anh mà mắng rồi, anh đã cảnh cáo cô bảo cô đừng ảo tưởng về anh nữa, nếu như cô bắn tim cho anh giống như Đường Khê thả thính Tần Kiêu, có lẽ anh sẽ báo cảnh sát nói cô quấy rối anh ta mất.
Xem ra không thể có được kinh nghiệm từ chỗ Đường Khê rồi.
Trong đầu Tô Chi đang nhớ lại quá trình trao đổi hôm nay giữa cô và tên đàn ông tự luyến kia, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể thả thính được loại đàn ông tự cho mình là nhất như thế.
Điện thoại rung lên, cô cúi đầu xem, Đường Khê chia sẻ cho cô một đường link.
Tô Chi bấm vào.
Đường link được chia sẻ là một quyển sách.
[Làm thế nào để chinh phục chàng trai tuấn tú].
Tô Chi: “…”
Chàng trai?
Thông qua lời người đàn ông đó nói rằng cảm thấy cô cố tình trêu chọc đàn ông trên ba mươi tuổi, chắc là anh đã hơn ba mươi tuổi rồi.
Đàn ông ba mươi tuổi không được tính là chàng trai chứ.
Tô Chi tuỳ tiện lật xem một lúc, bắt đầu buồn ngủ, ném điện thoại qua một bên, lên giường đi ngủ.
Không có việc gì làm, Tô Chi không cài báo thức, chuẩn bị ngủ một giấc đến khi tự tỉnh.
Nhưng bởi vì buổi tối ngủ quá sớm, buổi sáng lúc cô mở mắt ra mới sáu giờ mấy.
Tô Chi nằm trên giường thêm một lúc, nghĩ đến kế hoạch thả thính đàn ông tối qua của mình, không biết phải thả thính thế nào, bắt đầu từ đâu.
Cô chỉ biết người đàn ông đó và mình ở chung một tầng, nhưng khách sạn đảm bảo sự riêng tư giữa các phòng rất tốt, cô cũng không thể nào đi gõ cửa phòng đàn ông được.
Và anh cũng tự nói rằng, mỗi ngày sáu giờ rưỡi chiều sẽ xuống lầu ăn tối.
Nếu buổi tối xuống lầu ăn, vậy chắc buổi sáng cũng phải xuống chứ nhỉ.
Kệ đi, dù sao xác suất chạm mặt ở nhà hàng cũng sẽ cao hơn là ở trong phòng.
Tô Chi vén chăn xuống giường, sau khi vệ sinh cá nhân, cô trang điểm đơn giản, lấy một bộ đồ trong vali ra để thay, cô nhìn gương mặt mình trong gương, khoé môi nở nụ cười lạnh.
Người đàn ông ngạo mạn.
Đợi đó cho tôi.
Tôi đến vả mặt anh đây.
Điện thoại nhận được tin nhắn của quản gia phòng, hỏi cô có cần đưa bữa sáng lên phòng ăn không. Tô Chi trả lời không cần, cầm điện thoại đến nhà hàng.
Lúc này đang là thời gian ăn sáng, rất nhiều người đang ngồi trong nhà hàng.
Tô Chi nhìn vị trí hôm qua mình ngồi, chỗ đó đã có người rồi.
Cô đi vào bên trong một chút, chọn một vị trí trống, ngồi quay mặt về phía cửa vào của nhà hàng, để lỡ anh mà vào thì cô có thể nhìn thấy.
Buổi sáng không có khẩu vị gì, cô gọi đại một phần ăn.
Phục vụ rất nhanh đã đem bữa sáng lên, Tô Chi ăn rất chậm, bữa sáng bình thường mười phút là có thể ăn xong, bây giờ cô ăn mất nửa tiếng.
Tô Chi nhìn thời gian, đã sắp chín giờ rồi.
Cô lờ mờ nhớ tối qua ở trong thang máy, người đàn ông đeo mắt kính báo cáo hành trình, hình như nói là chín giờ sáng nay có cuộc họp.
Trong phòng tổng thống của khách sạn có một phòng họp kiểu nhỏ, không biết anh họp ngay ở trong phòng, hay là sẽ hẹn ở nơi khác.
Xem ra ngồi ở trong nhà hàng sẽ không đợi được anh rồi.
Sau khi có suy nghĩ muốn thả thính tên đàn ông tự luyến kia, Tô Chi không còn muốn đi trấn cổ Thái Kiều nữa.
Cô có thể ở đây lâu, nhưng không chắc người đàn ông đó sẽ rời đi khi nào, nên kế hoạch đi trấn cổ Thái Kiều có thể dời về sau một chút, mấy ngày này cô phải thử xem có thể chạm mặt người đàn ông đó nữa hay không.
Thời tiết hôm nay không tệ, phía sau khách sạn có một khu giải trí, rất nhiều khách đều qua đó giết thời gian.
Tô Chi đi ra khỏi nhà hàng, đến khu giải trí, chậm rãi đi dạo quanh hồ nhân tạo. Lúc đi ngang qua một cái ghế, cô nhớ từ ban công phòng cô nhìn xuống có thể nhìn thấy cái ghế này.
Sau khi tên đàn ông tự luyến kia ra khỏi thang máy, hướng đi giống như cô, xem ra phòng anh và phòng cô không cách quá xa, nếu như đứng ở ban công nhìn xuống, chắc cũng sẽ nhìn thấy bên này.
Chỉ là ánh mắt anh không tốt, ở tầng hơi cao, chưa chắc có thể nhìn thấy cô.
Trong lòng Tô Chi thầm xem thường anh, đi đến bên cạnh ghế, vuốt tóc một cái, ngồi xuống với tư thế nhã nhặn.
Mặc kệ anh có nhìn thấy hay không, tất cả cơ hội có thể tìm cảm giác tồn tại, cô đều sẽ không bỏ qua.
Tô Chi ngồi trên ghế, mở điện thoại, tiếp tục đọc cuốn truyện “Làm thế nào để chinh phục chàng trai tuấn tú” mà Đường Khê chia sẻ với cô.
Mới ngồi không bao lâu, một làn gió thổi qua, thổi đầu tóc Tô Chi bay tứ tung.
Tô Chi dứt khoát từ bỏ việc ngồi đây, thu hút sự chú ý của tên đàn ông tự luyến một cách không mục đích, đứng dậy trở về phòng.
Bỏ đi.
Đàn ông không đáng để cô phải chịu tội thế này.
Đi ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa phòng, lúc Tô Chi đang chuẩn bị lấy thẻ phòng mở cửa đi vào, khoé mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước ra khỏi thang máy.
Đôi mắt cô hơi xoay chuyển, nghĩ đến chuyện gì đó, khoé môi nở nụ cười, nhét lại thẻ phòng vào trong túi xách, cầm điện thoại lên.
Trịnh Đình đi ra khỏi thang máy, vừa đi hai bước thì nhìn thấy người phụ nữ đang đứng cách đó không xa, giơ điện thoại lên, chụp ảnh anh.
Đầu mày anh hơi nhíu lại, bước nhanh qua, lạnh giọng cảnh cáo Tô Chi: “Xoá ảnh chụp đi.”
Tô Chi nâng mắt, vẻ mặt cạn lời nhìn người đàn ông trước mắt: “Anh có bệnh à.”
Trịnh Đình bình thản nói: “Tôi đã nói, đừng có ý đồ thu hút sự chú ý của tôi, xoá đi.”
Tô Chi buồn cười nói: “Tôi chụp ảnh tự sướng liên quan gì đến anh, anh dựa vào đâu mà bắt tôi xóa.”
Cô nói xong, giơ điện thoại ra cho anh xem, trên màn hình đang hiển thị ống kính phía trước, chứng minh rõ ràng là cô đang chụp ảnh tự sướng, chứ không phải lén chụp anh.
Sắc mặt Trịnh Đình hơi cứng lại.
Trong mắt Tô Chi lóe lên tia giảo hoạt: “Có cần tôi mở album ảnh ra cho anh xem, coi có ảnh của anh trong đó hay không?”
Đương nhiên trong album ảnh không thể nào có ảnh của anh, Tô Chi chỉ là cố tình nhắm điện thoại ngay anh, để anh hiểu nhầm là cô đang chụp anh, để anh qua đây tự vả mặt mình.
Trịnh Đình mím môi, không nói gì.
Tô Chi tỏ vẻ thành khẩn nói với Trịnh Đình: “Tôi đề nghị anh nên đến bệnh viện khám đi, chứng hoang tưởng được yêu thích của anh không nhẹ đâu.”
Tô Chi nói xong, xoay người đẩy mở cửa phòng, đi vào với tâm trạng vui vẻ.
Trịnh Đình đứng tại chỗ, im lặng một lúc lâu, hỏi Trần Thích: “Là vấn đề của tôi sao?”
Trần Thích làm sao dám nói là vấn đề của anh.
“Đương nhiên không phải vấn đề của anh, là do hành động của cô Tô dễ khiến người ta hiểu lầm thôi.”
Trịnh Đình: “Tôi không có bệnh.”
Trần Thích: “Đương nhiên anh không có bệnh.”
Trịnh Đình bình thản nói: “Tại sao tôi phải quan tâm đến một người phụ nữ có ý đồ muốn thu hút sự chú ý của tôi chứ?”
Trịnh Đình cảm thấy vừa rồi đáng lẽ anh không nên quan tâm đến Tô Chi, đối với kiểu phụ nữ quấn lấy không buông này càng, anh để tâm sẽ càng khiến cô cảm thấy có cơ hội.
Trần Thích: “Ai mà biết?”