“Tổng giám đốc Trịnh là chủ tịch của tập đoàn Nguyên Đỉnh, Trịnh Đình, cậu chưa từng nghe thấy cái tên này sao?”
Tô Chi lắc đầu: “Chưa từng nghe qua tên Trịnh Đình, nhưng tớ biết tập đoàn Nguyên Đỉnh.”
Tập đoàn Nguyên Đỉnh thành lập vào những năm tám mươi của thế kỷ trước, công ty dưới trướng tập đoàn này phân bố khắp nơi, trải dài khu vực phồn hoa nhất của trung tâm kinh tế thành phố Nam, trong đó có một toà nhà rất lớn, trên đỉnh có bốn chữ tập đoàn Nguyên Đỉnh to lớn.
Nói về tập đoàn Nguyên Đỉnh, lần đầu tiên Tô Chi biết đến doanh nghiệp lớn mạnh này là vào lúc cô học cấp ba, vì để khuyến khích học sinh học tập, nhà trường đã mời những học sinh tốt nghiệp hạng ưu tú của trường về, diễn thuyết cho các cô nghe.
Nội dung diễn thuyết cơ bản đều là thi cấp ba được bao nhiêu điểm, vào được trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp đại học thì thuận lợi tìm được công việc hài lòng.
Trong đó có một đàn anh là trạng nguyên cấp tỉnh, dù là ở thời đại nào thì cụm từ “trạng nguyên” cũng đều đại diện cho sự xuất sắc.
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu thân phận của anh, một đám học sinh ngồi dưới ánh nắng bị phơi đến mơ màng muốn ngủ bỗng chốc vực dậy tinh thần, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn vị trạng nguyên trên sân khấu, nghe anh chia sẻ câu chuyện thay đổi số phận thông qua cuộc thi cấp ba.
Hôm đó, diễn thuyết của vị trạng nguyên đó kéo dài khoảng ba mươi phút, nhưng nội dung về việc học hành cấp ba khổ cực thế nào chỉ nói có ba phút, hơn hai mươi phút còn lại đều dùng để giới thiệu cách để giành được offer của tập đoàn Nguyên Đỉnh trong số những học sinh tốt nghiệp xuất sắc, rồi bước vào tập đoàn Nguyên Đỉnh thực tập, và đã khó khăn thế nào để thông qua kỳ sát hạch mà ở lại.
Vì vậy từ lúc học cấp ba, trong lòng Tô Chi, bốn chữ tập đoàn Nguyên Đỉnh là một cụm từ đồng nghĩa với cao không với tới.
Nhưng mà mặc dù cô biết tập đoàn này, nhưng lại không hề chú ý ông chủ là ai.
Bình thường Trịnh Đình làm việc rất khiêm tốn, Tô Chi lại không phải là người trong giới giải trí, Ôn Khanh cũng chẳng bất ngờ khi cô không biết Trịnh Đình.
“Vậy cậu có biết Trịnh Lâm không?”
Cái tên này sao?
Tô Chi nghĩ nghĩ, nhớ mang máng hình như lúc hóng chuyện trên weibo đã từng thấy, nhưng trong một lúc lại không nhớ ra được.
“Có phải anh ta là bạn trai của cô nàng ngôi sao nào đó không?”
Trong phòng bao không có người ngoài, mắt Ôn Khanh nhìn ra phía cửa, đang định nói một vài bí mật trong giới giải trí, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Ôn Khanh im bặt, nhân viên phục vụ đi vào dọn món lên.
Chỉ trong phút chốc, trên bàn đã bày đầy những món tinh xảo, Tô Chi không hề có sức chống cự với đồ ăn ngon, đợi nhân viên phục vụ đi ra rồi, cô lập tức cầm đũa gắp một miếng thịt trong đĩa đặt ngay trước mặt mình bỏ vào miệng.
Ôn Khanh chỉ vỏ bánh bên cạnh, nhắc nhở cô: “Vỏ món này hơi cay, cậu nhớ gắp chung với nhân bên trong để ăn.”
“Không cay, rất ngon.” Tô Chi có khẩu vị nặng, có thể ăn cay: “Đây là thịt gì vậy, sao ăn không giống thịt gà lắm.”
Nhìn bề ngoài của món này, cô còn tưởng là gà xào cay nữa chứ.
Ôn Khanh: “Đây là thịt dê.”
“Thịt dê à?” Tô Chi ngẩn ra, lại gắp một miếng bỏ vào miệng thử: “Bình thường tớ không ăn thịt dê, cảm thấy quá gây, thế mà món này lại không hề có chút mùi gây.”
Ôn Khanh cười nói: “Rất thơm phải không.”
Tô Chi gật đầu: “Rất thơm.”
Dưới sự giới thiệu của Ôn Khanh, Tô Chi lại thử thêm vài món. Cô thấy Ôn Khanh chẳng ăn gì mấy, biết cô ấy đang trong thời gian quay phim, vì yêu cầu của vai diễn, buổi tối không dám ăn lung tung, hỏi: “Lúc nãy cậu nói Trịnh Lâm, Trịnh Lâm làm sao?”
Chủ đề lại quay về việc hóng chuyện.
“Tớ có nói Trịnh Lâm cậu cũng không biết, tớ nói về người cậu biết nhé, Lâm Uyển, người này chắc cậu biết chứ.”
Tô Chi: “Đương nhiên là tớ biết Lâm Uyển rồi, mấy năm trước khi debut tình thế khá dữ dội, một người mới chưa có kinh nghiệm gì mà đều được đóng vai nữ chính trong những bộ sản xuất lớn, một đám ngôi sao đang hot đều đóng vai phụ làm nền cho cô ta, nghe nói cô ta có chống lưng rất vững, bạn trai rất lợi hại, nhưng tài nguyên trong hai năm gần đây thì lại không ổn, nghe nói là chia tay với người chống lưng rồi.”
Kết hợp với những chuyện hóng được trong mấy năm trước, Tô Chi có chút ấn tượng: “Trịnh Lâm là bạn trai cũ của cô ta sao?”
Ôn Khanh gật đầu: “Người nâng đỡ cô ta chính là Trịnh Lâm, em trai ruột của Trịnh Đình.”
Khó trách Ôn Khanh lại đột nhiên nhắc đến Trịnh Lâm, thì ra là em trai của tên đàn ông tự luyến.
“Năm đó Trịnh Lâm vì nâng đỡ Lâm Uyển mà đã đập không ít tiền lên người cô ta, Lâm Uyển qua lại với anh ta không đến hai năm, không tính mấy nguồn tài nguyên đã lấy được, cuối cùng anh ta tặng Hứa Tương Thiến cả một tòa biệt thự làm phí chia tay.”
Tô Chi xuýt xao: “Ra tay hào phóng thế.”
Ôn Khanh: “Tớ nói thêm một người cậu cũng biết, Hứa Tương Thiến.”
“Cô ta làm sao? Không phải người đứng phía sau cô ta cũng là Trịnh Lâm chứ?”
Lần trước đến đây Tô Chi đã biết phía sau Hứa Tương Thiến có người nâng đỡ, chỉ là không biết đó là ai thôi.
Ôn Khanh: “Đúng vậy, chính là Trịnh Lâm, nhưng trước đây anh ta ra tay hào phóng cũng chẳng nâng đỡ Lâm Uyển lên được, nên lần này đã rút kinh nghiệm, không trực tiếp cho Hứa Tương Thiến vai nữ chính, mà để cô ta đóng vai phụ bên cạnh nữ diễn viên có thể gánh vác tỉ suất để lấy tiếng tăm trước.”
Tô Chi ngửi được mùi tự khen mình của Ôn Khanh: “Nữ diễn viên có thể gánh vác tỉ suất người xem mà cậu nói, không phải là cậu đấy chứ?”
Ôn Khanh vuốt tóc một cái, thở dài nói: “Hot quá nên cũng không còn cách nào khác, tớ đã đóng với Hứa Tương Thiến hai bộ rồi.”
“Vậy Trịnh Đình thì sao, anh ta có lăng xê ngôi sao nữ nào không?” Tô Chi hỏi.
Tô Chi không quen biết Trịnh Lâm, cũng chỉ nghe ngóng chút chuyện về việc người giàu có lăng xê ngôi sao nữ thôi, nhưng bây giờ cô cũng xem như quen biết Trịnh Đình.
Nghĩ đến dáng vẻ xem thường cô của Trịnh Đình, cô lại thấy không phục.
Ngược lại cô muốn xem coi người phụ nữ mà anh nhìn trúng là kiểu người thế nào.
Bởi vì em trai anh là Trịnh Lâm không ngừng nâng sỡ ngôi sao nữ, Tô Chi tự cảm thấy chắc chắn Trịnh Đình cũng chơi trò như vậy.
Ôn Khanh: “Cậu đừng chen ngang, từ từ nghe tớ nói.”
“Được được được, cậu cứ từ từ nói.”
Ôn Khanh: “Tổng giám đốc Trịnh có bảy người em trai, bốn người em gái, cộng luôn anh ta, bố anh ta có tổng cộng mười hai người con, ngoại trừ tổng giám đốc Trịnh là do vợ cả sinh, những đứa con khác cơ bản đều do những người mẹ khác nhau sinh ra.”
Mười hai người con, cơ bản đều do những người mẹ khác nhau sinh ra?
Tô Chi mắng: “Bố anh ta cấy lúa à? Chẳng trách Trịnh Đình tự luyến như vậy, tớ chỉ hỏi tuổi anh ta, anh ta đã cảm thấy tớ có ý với anh ta, xem ra là do chịu ảnh hưởng thì bố, cảm thấy tất cả phụ nữ trên đời này đều muốn gả vào nhà bọn họ.”
Ôn Khanh không tán thành, nói: “Như vậy thì cậu đã hiểu lầm tổng giám đốc Trịnh rồi.”
“Tại sao lại nói vậy?” Tô Chi tò mò nhìn Ôn Khanh.
“Bố của tổng giám đốc Trịnh vì không để con của mình lưu lạc bên ngoài thành con riêng, nên ai mang thai con ông ta thì sẽ được bước vào nhà họ Trịnh, mấy năm nay ông ta không ngừng kết hôn rồi ly hôn, nhưng mà ra tay rất hào phóng, mỗi người vợ đều có thể lấy được phí ly hôn cao ngất ngưởng từ ông ta, sinh con rồi còn được nhận vào nhà họ Trịnh. Dù là những người chỉ qua lại, không sinh con cho ông ta cũng có phí chia tay rất cao, so với những người phụ nữ sinh con riêng cho gia đình giàu có, mà con lại không được thừa nhận, leo lên giường bố của tổng giám đốc Trịnh rõ ràng là có lợi hơn.”
“Lại nói về em trai của tổng giám đốc Trịnh, Trịnh Lâm thích đập tiền cho ngôi sao nữ của, những người phụ nữ trong giới biết chút nội tình đều thích bám vào đàn ông của nhà họ Trịnh, bởi vì đàn ông nhà họ Trịnh rất hào phóng với phụ nữ. Vì vậy thân là chủ tịch của tập đoàn Nguyên Đỉnh, đương nhiên tổng giám đốc Trịnh trở thành miếng bánh thơm ngon trong mắt phụ nữ, bọn họ tìm đủ mọi cách để trèo lên giường của tổng giám đốc Trịnh, tớ còn tận mắt nhìn thấy có một lần ở tiệc tối từ thiện, một người phụ nữ đã đổ rượu đỏ lên người tổng giám đốc Tần, khiến anh ta tức đến mặt cũng xanh luôn.”
Tô Chi: “Cách bắt chuyện kiểu đổ rượu đỏ cũng quá cũ rích rồi đó.”
Ôn Khanh nhún vai: “Cách cũ hay không không quan trọng, mấy thủ đoạn nho nhỏ này đều là chuyện hai bên ngầm hiểu nhau, quần áo ướt rồi, phải vào phòng vệ sinh giặt rửa, rồi xảy ra quan hệ một cách tự nhiên. Phụ nữ xinh đẹp dùng chiêu này, tỉ lệ thành công rất cao, đáng tiếc người cô ta gặp là Trịnh Đình, không phải Trịnh Lâm. Trịnh Đình không hề giống như bố và em trai anh ta, trước giờ tớ chưa từng nghe nói có người phụ nữ nào trong giới dựa vào cách này thành công, nhưng mà vẫn không ngừng có phụ nữ nhào lên.”
Ôn Khanh nói nhiều như vậy, miệng cũng khô, cúi đầu uống một ngụm nước, rồi lại nói: “Có đoán có lẽ tổng giám đốc Trịnh bị phụ nữ dây dưa đến mắc hội chứng PTSD rồi, chỉ cần gặp phải phụ nữ hơi không bình thường thì sẽ đề cao cảnh giác.”
“Vậy cũng không thể mới nói vài câu với anh ta thì anh ta đã cảm thấy người ta có ý với mình chứ, tớ đã giải thích rất nhiều lần là tớ không có ý đồ gì với anh ta cả, nhưng mà anh ta cứ không chịu nghe.”
Tô Chi gắt gỏng nói: “Cậu cũng biết cái miệng này của tớ đó, nếu ai chọc tớ không vui, tớ sẽ nói ra những lời khiến người đó càng không vui hơn. Nhưng tớ đã nói rất khó nghe rồi, vẫn không thể khiến anh ta tin rằng tớ không có ý gì với anh ta, có phải bắt tớ phải cho anh ta hai bạt tai thì mới có thể chứng minh tớ không có ý với anh ta không.”
Ôn Khanh: “Nếu cậu cho anh ta hai bạt tai có lẽ sẽ bị anh ta đưa vào nhà lao đó, đội luật sư của tổng giám đốc Trịnh rất giỏi đấy.”
Tô Chi: “…”
“Thực ra không cần quá để ý việc tổng giám đốc Trịnh cảm thấy cậu có ý với anh ta, dù sao sau này hai người cũng sẽ không gặp nhau nữa, không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng du lịch của cậu.”
“Chuyện tớ để ý không phải là anh ta cảm thấy tớ có ý với anh ta, mà là anh ta cảm thấy tớ không xứng với anh ta.” Tô Chi tức giận nói: “Tô Chi tớ, muốn gương mặt có gương mặt, muốn thân hình có thân hình, người theo đuổi tớ đếm không xuể, dựa vào đâu mà tớ không xứng với anh ta, không phải anh ta chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, thân hình cao ráo, lại có tiền thôi sao?”
“…”
Tô Chi bỗng nhiên nổi lên sự hiếu thắng, lửa giận xông lên lồng ngực, đưa tay quạt gió bên tai, nói với Ôn Khanh: “Tớ nóng quá, phải ra ngoài ban công hóng gió một chút đây.”
Bên ngoài tầng hai có một đài quan sát nhỏ, đúng lúc có thể ngắm cảnh.
Ôn Khanh khuyên cô: “Bên ngoài gió hơi to, cậu cẩn thận trúng gió đấy.”
“Không sao, thể chất tớ tốt, không bị lạnh đâu.”
Tô Chi chỉ vào dĩa bánh đậu xanh, nói: “Cậu ăn cái này không?”
Ôn Khanh lắc đầu: “Không ăn.”
“Vậy tớ bưng ra ngoài ăn.”
Tô Chi bưng dĩa bánh đậu xanh kia lên, xoay người đi ra đài quan sát.
Trên đài quan sát chỉ có hai cái đèn lồng cổ xưa, không sáng như trong phòng, nhưng dưới màn đêm lờ mờ, phong cách kiến trúc của câu lạc bộ này trông càng thú vị hơn.
Tô Chi một tay bưng dĩa bánh, một tay cầm bánh đậu xanh bỏ vào miệng.
Ánh trăng sáng trong in bóng trên mặt nước, Tô Chi cúi đầu nhìn ánh trăng trong hồ nước, ngậm bánh đậu xanh trong miệng, thơm mát mềm mịn. Tô Chi đang ăn một cách vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn đi ra từ căn phòng ở tòa nhà nhỏ phía đối diện.
Trong tay người đàn ông cầm điện thoại, hàng mi hơi rủ xuống, sau khi đi ra, anh nghiêng người đóng cửa ngăn cách đài quan sát và trong phòng, quay đầu qua, nói câu gì đó, khoé mắt nhìn thấy Tô Chi đang đứng ở đối diện, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Sao lại gặp anh rồi.
Thật mất hứng.
Tô Chi cắn mạnh một miếng bánh đậu xanh, lúc xoay người chuẩn bị đi vào, đột nhiên cô nhớ ra mình là người ra đây trước, cho dù phải đi cũng là anh đi, dựa vào đâu mà cô phải đi.
Cô quay đầu lại, không chút kiêng kị đứng đó nhìn anh gọi điện thoại.
Trịnh Đình vội vàng nói với người ở đầu dây bên kia hai câu rồi cúp máy.
Tô Chi và anh nhìn nhau, thấy anh cúp máy rồi, trước khi anh mở miệng nói với cô, cô đã đánh đòn phủ đầu trước.
“Sao tôi ở đâu thì thấy anh ở đó vậy. Có phải anh thấy tôi ở đây, cố tình lên đây không? Có phải anh thích tôi, có ý với tôi không đó? Tôi khuyên anh nên bỏ đi suy nghĩ đó đi, anh không có cơ hội đâu, bởi vì anh không xứng với tôi.”
Không phải là bị hội chứng vọng tưởng được yêu thích sao?
Ai mà không biết chứ?
Tô Chi dùng gậy ông đập lưng ông, để Trịnh Đình trải nghiệm thử cảm giác có miệng mà không giải thích rõ được.
Tô Chi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Nếu Trịnh Đình giải thích không phải nhìn thấy cô nên mới lên đây.
Cô sẽ không nghe không nghe, kiên trì nói anh nhìn thấy cô nên mới lên đây, anh thích cô.
Tô Chi hơi hất cằm, nhìn anh với vẻ mặt xem thường.
Trịnh Đình híp nửa mắt, nhìn cô với vẻ một lời khó nói hết, một lúc lâu sau, anh nói: “Tôi xứng.”
Tô Chi: “…”
Anh nói gì cơ?
Anh nói anh xứng?
“Anh không xứng.”
Trịnh Đình: “Tôi có chỗ nào không xứng với cô.”
Tô Chi: “Anh không có chỗ nào xứng với tôi cả.”
Trịnh Đình: “Dù là về phương diện nào, tôi cũng xứng với cô.”
Tô Chi nghĩ nghĩ, đúng là vậy, các phương diện của anh đều rất xuất sắc, nhưng Tô Chi cô là ai chứ, cô còn có thể nhặt xương từ trong trứng gà ra mà, huống chi Trịnh Đình còn có một khuyết điểm.
“Tuổi anh quá lớn, anh không xứng với tôi.”
Sắc mặt Trịnh Đình cứng đờ, cuối cùng Tô Chi cũng nhìn thấy được biểu cảm xì hơi trên mặt anh, đắc ý lắc lư đầu, sau đó xoay người, đi vào bên trong.
Trần Thích ở trong phòng bao lờ mờ nghe thấy hình như ông chủ đang tranh chấp với ai đó ở bên ngoài, cẩn thận kéo mở cửa đài quan sát ra, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng rời đi của Tô Chi, cũng nghe thấy cô nói với ông chủ, anh không xứng với tôi.
Trần Thích mau chóng đóng cửa chuẩn bị giả vờ không nhìn thấy, Trịnh Đình nghe thấy tiếng động sau lưng, quay đầu qua, hỏi anh ta: “Tại sao tôi phải xứng với cô ta?”
Trần Thích ngẩng đầu nhìn trên bầu trời: “Ai mà biết?”