Đoạn video ghi lại nội dung của mười phút trước, Trịnh Đình mở video trên máy tính, nhấp chuột chậm rãi kéo đến đoạn phía sau, ở phút thứ ba, trên màn hình video xuất hiện hình ảnh anh và Tô Chi bước ra từ trong thang máy.
Trịnh Đình tua chậm lại tốc độ phát video, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tô Chi, quan sát kỹ biểu cảm trên mặt cô.
Lúc từ thang máy đi về phía căn phòng, cô luôn đi ở trước mặt anh, trên mặt mang theo nụ cười, cằm ngẩng cao, mặt mày lộ ra vẻ đắc ý, tươi cười chói lọi động lòng người.
Tâm trạng tốt như vậy, tất nhiên là vì trước đó đã xảy ra chuyện khiến cô vui vẻ.
Trong đầu Trịnh Đình hiện lên hình ảnh vừa rồi ở cửa thang máy, cô kề mặt đến trước mặt mình, ý cười trong veo, giọng nói nhẹ nhàng sáng ngời, trêu đùa gọi anh là chú, giống như một con hồ ly nhỏ mưu mô.
Chú?
Nghĩ đến cách xưng hô này, Trịnh Đình híp mắt lại, cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho Trần Thích.
“Gửi cả video giám sát hành lang tầng hai mươi cho tôi.”
“Được, tổng giám đốc Trịnh.” Trần Thích lập tức đáp lại, trước khi Trịnh Đình cúp điện thoại, hỏi: “Anh muốn theo đuổi cô Tô sao?”
Trịnh Đình không chút do dự trả lời: “Đâu có.”
Trần Thích: “Vậy tại sao anh lại xem video giám sát của cô Tô.”
Camera giám sát là do Trần Thích tự mình đến phòng giám sát lấy, anh ta đã nhìn thấy rõ ràng hình ảnh ông chủ của mình tạo dáng để thu hút sự chú ý của cô Tô cửa thang máy. Bây giờ không đợi ông chủ hỏi anh ta vì sao lại tạo dáng, anh ta đã hỏi trước.
Trịnh Đình liếc mắt nhìn gương mặt tinh xảo, xinh đẹp trên màn hình máy tính, bắt chéo chân, thân trên dựa lưng vào ghế sô pha, thản nhiên nói: “Cô ấy không thừa nhận là muốn thu hút sự chú ý của tôi, nhưng từ sau khi gặp cô ấy, nhất cử nhất động của cô ấy đều hấp dẫn tôi, tôi muốn xem, rốt cuộc có phải là cô ấy cố ý hay không.”
“Tổng giám đốc Trịnh, không phải anh nói sẽ không cho cô ấy cơ hội thu hút chú ý của anh sao?” Trần Thích phân tích: “Nếu cô Tô cố ý thu hút sự chú ý của anh, mà anh bây giờ lại làm vậy chính là đã bị cô ấy hấp dẫn rồi.”
Trịnh Đình im lặng một lát, rộng lượng nói: “Không sao, cho cô ấy một cơ hội.”
Trần Thích: “…”
Cho người ta cơ hội, sau đó tự mình tỉ mỉ chọn một góc độ anh tuấn mê người để tạo dáng khiến cho người ta chú ý anh, vậy không phải là muốn theo đuổi cô Tô sao?
“Tôi muốn chính miệng cô ấy thừa nhận, tôi xứng với cô ấy.” Trịnh Đình bổ sung.
Trần Thích: “…”
Anh quên lúc trước anh hỏi tôi thế nào rồi à? Sao bây giờ lại muốn xứng với cô ấy.
Xong rồi, ông chủ tiêu đời rồi.
Xem ra ông chủ không phải là không thích phụ nữ, mà là những người phụ nữ trước kia chọn sai cách để thu hút chú ý của ông chủ. Ông chủ thích cái giọng điệu đó của cô Tô.
Trịnh Đình cúp máy, tiếp tục nhấn video giám sát.
Anh đưa vali đến cửa phòng cô, khi quay người rời đi, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.
Trịnh Đình nhíu mày, khóe môi gợn lên một độ cong nhè nhẹ.
Phòng bình thường không có quản gia đến tận cửa phục vụ, Tô Chi ở trong phòng cả buổi chiều, năm giờ rưỡi tối xuống lầu ăn cơm.
Ngồi xuống bàn, cô quét mã QR bằng điện thoại di động rồi xem thực đơn.
Cô gần như đã nếm thử hết tất cả các món ở đây, nhưng món ăn lúc trước cảm thấy ngon lúc này nhìn cũng không thấy ngon lắm, trong đầu cô cứ nghĩ đến bữa cơm tối hôm qua Ôn Khanh mời mình ăn.
Cơm cháy vàng sáng bóng được nướng một cách cầu kì, ngoài giòn trong mềm, thịt dê không ngấy không tanh, thịt cá rô thơm ngon, ngó sen mật ong mềm ngọt.
Tô Chi nghĩ đến đó thì trong miệng lại ngập nước miếng, cô thực sự không có sức chống cự đối với đồ ăn ngon, nhưng giờ phút này, những món ăn trên thực đơn khách sạn trước mặt lại trở nên nhạt nhẽo vô vị trong mắt cô.
Nếu là nhà hàng bình thường, cho dù là buổi tối, đường xá xa xôi, chỉ cần cô muốn ăn thì cũng sẽ không ngại phiền phức lái xe đi tới.
Đáng tiếc câu lạc bộ tư nhân này không mở cửa cho người bên ngoài, cô không có tư cách đi vào.
Câu lạc bộ do Trịnh Đình mở, khách sạn này cũng bị Trịnh Đình thu mua, không biết sau này anh có thể cải cách một chút, đưa món ăn của câu lạc bộ vào khách sạn hay không.
Nếu như có thể để đầu bếp chỗ này học nấu ăn theo đầu bếp ở câu lạc bộ, vậy sau này năm nào cô cũng sẽ đến đây du lịch.
Cô không còn hứng thú gì tùy ý gọi hai món, lướt điện thoại di động, chờ nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Thức ăn rất nhanh đã được mang lên, Tô Chi lấy một tay cầm đũa lên, gắp một miếng ngó sen nhồi thịt, cắn một miếng.
Ăn xong một miếng ngó sen, Tô Chi buông đũa xuống, ngón tay ấn xuống màn hình điện thoại di động, sau khi vào một trang web chiếu video, chuẩn bị tìm một chương trình phù hợp lúc ăn cơm để xem.
“Món ăn không hợp khẩu vị sao?”
Bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp dễ nghe, Tô Chi ngẩng đầu thì thấy Trịnh Đình đứng ở giữa phòng ăn.
Bầu trời bên ngoài đã tối, đèn chùm pha lê của nhà hàng tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, tạo ra một bầu không khí lãng mạn và ấm cúng.
Một chùm ánh sáng trùng hợp chiếu xuống người anh, dưới chân anh tỏa ra một vầng sáng, khuôn mặt tuấn tú, thanh lãnh của anh được bao phủ trong vòng sáng ấy, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh chăm chú nhìn cô.
Khi ánh mắt Tô Chi dừng trên người anh, con người và âm thanh xung quanh dường như đã biến mất toàn bộ, chỉ còn lại một mình anh.
Cô nhìn đến có chút xuất thần, Trịnh Đình đi tới đối diện cô, kéo ghế ngồi xuống, cười như không cười nhìn cô.
Tô Chi cũng không phản đối anh ngồi đối diện mình, nhìn thời gian trên đồng hồ, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Không phải sáu giờ rưỡi hằng ngày mới ăn cơm sao? Sao hôm nay lại xuống sớm vậy?”
Trịnh Đình nhướng mày nở nụ cười, nói: “Ngay cả chuyện này mà cô cũng nhớ rõ?”
Tô Chi: “…”
Vẻ mặt này của anh ta.
Giọng điệu này.
Sao cô lại có cảm giác là anh đang tự suy diễn cô cố ý nhớ kỹ thời gian ăn cơm của anh vậy.
Tô Chi lạnh lùng “à” một tiếng, tiếng cười so với anh còn mập mờ hơn nhiều: “Trí nhớ của tôi khá tốt, chỉ cần người khác nói với tôi thì tôi sẽ luôn nhớ mãi. Ví dụ như hôm trước, có người nào đó nói với tôi, đừng mơ tưởng thu hút lực chú ý của anh ta.”
“Hiểu lầm thôi mà.” Trịnh Đình khẽ mỉm cười giải thích: “Ngày đó trước khi gặp cô Tô thì đúng lúc có người muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi, cố ý cọ vào xe của tôi.”
“Ồ? Còn có chuyện như vậy nữa sao, nhưng sao tôi thấy xe của anh vẫn ổn mà?”
Trịnh Đình: “Chiếc xe đó được lái đi sửa chữa rồi, cái cô Tô nhìn thấy là chiếc khác.”
Được rồi, tên đàn ông giàu có.
“Anh chắc chắn người đó cố ý sao? Không phải cũng là hiểu lầm đấy chứ?”
Không đợi Trịnh Đình trả lời, Tô Chi cười nói: “Đương nhiên đây là chuyện riêng của anh Trịnh, không liên quan gì đến tôi.”
Bị Tô Chi chèn ép như vậy, Trịnh Đình cũng không tức giận, anh mím môi, ánh mắt bình thản nhìn cô, thần sắc xen lẫn sự dung túng.
Tô Chi không để ý tới anh, cúi đầu ăn cơm.
Trong không khí đột nhiên bay tới một mùi thơm quen thuộc, quản lý trưởng của phòng ăn dẫn mấy nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn đi tới.
“Tổng giám đốc Trịnh, anh muốn dùng cơm ở bàn này sao?”
Ánh mắt Tô Chi trong nháy mắt bị mấy món ăn trong tay người phục vụ hấp dẫn.
Những món ăn đó đều là những món tối qua cô được ăn ở câu lạc bộ.
Đĩa đồ ăn mà người phục vụ dẫn đầu bưng trong tay chính là món thịt dê mà cô cảm thấy ngon nhất ngày hôm qua. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Cô vừa nghĩ đến khách sạn này cũng là của Trịnh Đình, ước gì Trịnh Đình có thể mang đồ ăn của câu lạc bộ tới đây thì anh đã lập tức mang tới.
Tô Chi vui mừng bất ngờ nói với quản lý trưởng: “Phiền anh cho tôi gọi một phần món ăn giống thế này.”
Quản lý trưởng nhìn Trịnh Đình một cái, mặt mang theo vẻ áy náy nói với Tô Chi: “Thưa cô, xin lỗi, đây là món ăn do đầu bếp riêng của tổng giám đốc Trịnh mang tới làm, khách sạn của chúng tôi tạm thời chưa có những món ăn này.”
Tô Chi sửng sốt một chút, không thể che dấu sự thất vọng trong mắt, quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Đình, nghĩ thấy khách sạn và câu lạc bộ này đều là của Trịnh Đình, đôi mắt cô khẽ đảo, cười hỏi Trịnh Đình: “Đồ ăn ở câu lạc bộ cũng khá ngon đấy, tổng giám đốc Trịnh có ý định đổi món ăn của khách sạn giống như của câu lạc bộ không?”
Trịnh Đình lời ít ý nhiều, nói: “Không.”
“Vì sao vậy, anh thu mua khách sạn chắc hẳn là vì muốn khách sạn làm ăn tốt hơn, món ăn có hương vị tốt hơn thì chắc chắn có thể hấp dẫn càng nhiều khách hơn.”
Trịnh Đình: “Triết lý kinh doanh của câu lạc bộ và khách sạn hoàn toàn khác nhau, với cùng một món ăn, khách hàng ở khách sạn cũng có thể được thưởng thức món ăn ở trong câu lạc bộ của tôi, vậy thì chỉ e là câu lạc bộ của tôi không ai thèm đến nữa.”
Tô Chi nghẹn họng, phản ứng lại thì mới thấy suy nghĩ của mình ngu xuẩn biết chừng nào. Nhưng mà cũng phải thôi, cô cũng không phải thương nhân, suy nghĩ không chu toàn bằng anh cũng là chuyện bình thường.
Đáy mắt Trịnh Đình hiện lên một nụ cười: “Cô rất lo lắng cho việc làm ăn của tôi sao?”
Ai lo lắng về việc làm ăn của anh chứ?
Tôi chỉ lo lắng về việc liệu tôi có thể ăn ngon hay không thôi. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Tô Chi nhìn lướt qua đĩa thịt dê đang bốc hơi nóng kia, rất có khí phách mà cúi đầu xuống, ăn một miếng ngó sen trong đĩa của mình, không vì một bữa ngon mà chủ động mở miệng cầu xin anh.
Trịnh Đình vẫy tay, nhân viên phục vụ bưng bánh đậu xanh đi tới, đặt lên bàn.
Ngón tay Trịnh Đình gõ lên bàn ăn, thờ ơ nói: “Món tráng miệng tối hôm qua cô ăn là món này đúng không?”
Anh nói là lúc ở trên đài quan sát.
Tô Chi nhớ tới tối hôm qua, cô ở trên đài quan sát nói anh không xứng với mình, không phải là anh mang thù, đưa những món ăn này đến trước mặt cô để cô nhìn thấy nhưng không ăn được, cố ý để cô ngồi thèm đấy chứ.
Nhưng thái độ hôm nay của anh với cô lại thay đổi một trăm tám mươi độ, còn chủ động xin lỗi, nói là hiểu lầm cô, liệu có phải là muốn mời cô ăn cùng hay không?
“Đúng vậy, làm sao?”
Trịnh Đình cười, nói: “Lúc trước hiểu lầm cô Tô, tôi rất xin lỗi, cho nên muốn mời cô Tô ăn một bữa cơm.”
Đúng thật là muốn nhận lỗi với cô, mời cô ăn.
“Được rồi, tôi tha thứ cho anh.”
Tô Chi khẩn cấp vẫy tay với nhân viên phục vụ phía sau quản lý trưởng: “Mau đặt lên bàn đi.”
Cô dễ dàng nói ra hai chữ tha thứ như vậy khiến Trịnh Đình có chút kinh ngạc. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Còn Tô Chi đã vui sướng nhập tiệc rồi.
Trịnh Đình ngồi đối diện cô, nhẹ nhàng di chuyển ghế, điều chỉnh góc mặt mình để đối diện với cô một cách hoàn mỹ, anh khẽ rũ mắt, thâm tình chân thành nhìn cô.
Năm phút trôi qua.
Tô Chi không hề ngẩng đầu, trên tay đeo găng tay dùng một lần, đang gặm một cục xương lớn.
Mười phút trôi qua.
Tô Chi vẫn không nhìn anh lấy một cái, cúi đầu uống canh gà trong chén.
Buổi sáng cô không rời giường ăn sáng, cơm trưa cũng không ăn nhiều, lúc này đồ ăn ngon đang ở trước mắt, làm sao cô còn tâm trạng để ý đến người ngồi đối diện, cứ thế ăn uống ngập tràn thoải mái.
Ánh mắt Trịnh Đình nhìn chằm chằm cô từ ban đầu là mỉm cười, duy trì vẻ mặt rụt rè hoàn mỹ nhất, bây giờ từng chút trở thành vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng bản thân anh cũng không biết bị vẻ ăn uống hào sảng của cô hấp dẫn từ khi nào.
Thế mà anh lại thấy tướng ăn của cô rất quyến rũ.
Hai tay cô bưng bát trước mặt lên, lông mi dài hơi rũ xuống, uống sạch ngụm canh cuối cùng trong bát, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt cưng chiều của Trịnh Đình.
“Tôi ăn xong rồi.”
Tô Chi rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, ăn no uống đủ tâm trạng tốt, nở nụ cười với anh.
“Cảm ơn anh đã đãi.”
Cô đứng dậy, phủi mông chuẩn bị rời đi.
Trịnh Đình gọi cô lại: “Cô ăn nhiều như vậy, không định ra ngoài đi dạo, vận động một chút cho tiêu cơm sao?”
Anh chuẩn bị dẫn Tô Chi đến phòng tập thể dục, để Tô Chi chiêm ngưỡng thể lực của mình.
“Nhiều sao?”
Trịnh Đình nhìn cái đĩa trống rỗng trên bàn.
Tô Chi cũng thấy lại mình ăn có hơi nhiều, nhưng vẫn còn nằm trong lượng cơm bình thường của cô.
“Đúng là có hơi nhiều, để tôi về phòng nằm cho tiêu cơm.”
Trịnh Đình: “…”