Tình yêu đích thực. Liệu còn tồn tại!! - TRẢ ƠN HAY HẸN HÒ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Tình yêu đích thực. Liệu còn tồn tại!!


TRẢ ƠN HAY HẸN HÒ


Hôm nay là chủ nhật và là ngày cuối cùng của kì nghỉ xuân. Tôi quyết định dùng cả ngày để cày anime, manga. Nhớ mới bắt đầu kì nghỉ mà bây giờ lại phải đi học nữa rồi. Tôi không muốn đi học chút nào cả, tôi chỉ muốn cuộc sống của tôi cứ mãi như thế này thôi.

Tôi nằm sấp lên giường, tay cầm quyển manga vừa mới mua. Tôi bắt đầu xem nó. Ôi, Thật hạnh phúc làm sao.

Quyển manga này được bình chọn là quyển hay nhất năm. Phiên bản giới hạn, chỉ xuất bản 700 quyển và tôi là một trong những người may mắn có nó trong tay.

Thật tuyệt vời!

King kong, kính kong ( tiếng chuông )

– Ka-kun, mẹ đang bận ra mở cửa giúp mẹ nào.
– Vâng~ ( tuột cảm xúc)

King kong , kính kong.

Tôi hét lớn :

Ra ngay đâyyyy !

Đột nhiên đến vào lúc này. Hừ! Ai vậy nhỉ ?

– Chào cậu !

Hả, Cô gái hôm trước .

– Chào, sao cậu biết tôi ở đây , và cậu đến đây có chuyện gì vậy?

– Ch… Chỉ là hôm nay cậu đi với mình được không ?

– Hẹn hò sao?
– Kh…ô..n…g phải ! Chỉ là mình muốn trả ơn và xin lỗi cậu chuyện hôm trước.

Mặt nhỏ đỏ bừng, trông có vẻ sắp xì khói vậy. Xấu hổ nên gục mặt xuống chăng.

– Xin lỗi nhưng hôm nay tôi có kế hoạch rồi!

-Nhưng sao mẹ cậu nói cậu luôn luôn rãnh.

+ Ah! Cháu đến rồi sao? ( mẹ tôi )

– Mẹ nói gì thế, hôm nay con bận rồi.
+ Không có bữa trưa!
– Không đi .
+ Không có bữa tối!
– Mặc kệ , nhịn đói cũng chả sao.
+ Không có tiền tiêu vặt!
– Cậu đợi xíu, tôi đi thay đồ đây!
– Cháu cảm ơn bác đã giúp!
+ Bác cảm ơn cháu mới đúng, nhờ cháu mà nó mới lếch mông ra ngoài đấy chứ.

Tưởng gì thì ra hợp tác bày trò à!

– Đi thôi. À mà chúng ta đi đâu nhỉ?
Tôi tỉnh bơ hỏi, mà cũng phải, tôi đâu phải là người ra ý kiến này. )

– Hay là đi công viên giải trí đi nhỉ!
– Ừm, Với tôi sao cũng được.
– Vậy thì xuất phát nào~~~
😤😤😤😤😤😤😤😤

Đoạn đường từ nhà đến công viên giải trí không xa lắm nên chúng tôi chọn đi bộ. Với tôi thì không sao nhưng cô ấy là một tiểu thư nên chắc hẳn là rất mệt. Nhưng chịu thôi đâu còn cách nào khác. 😁

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện cùng nhau. Vì là chủ nhật nên dòng người đông đúc hẳn ra. Dòng người chen chút nhau, ồn ào ,náo nhiệt, sôi nổi vô cùng. Ai nấy cũng đều tranh thủ tận hưởng trọn vẹn ngày nghỉ của mình với gia đình và bạn bè. Nhưng đói với một OTAKU sống khép kín như tôi thì việc đến những chỗ đông đúc như thế này làm tôi thấy khó chịu.

Cuối cùng cũng thoáng được chút, Lúc nãy ngột ngạt chết đi được.

– Ah! Quên mất chuyện này (nhỏ đó)

– Chuyện gì!??
– Hình như mình chưa biết tên nhau thì phải. Mình là Tamiko Satou. Còn cậu ?
-Tôi tên Kazuo Watanabe

Cô gái đẹp ư ( ý nghĩa Tamiko) xem ra ông Tây đó cũng biết chọn tên thật.
Chà! Mình có nên nói thứ bọn sướng đời hay nói không nhỉ? Thôi kệ vậy!

– Bộ đồ này hợp với cậu lắm !😊
– Vậ..y… S… a… o? (Mặt đỏ bừng)
– T…ô…i kh…ô..ng có ý gì đâu, chỉ là xã giao thôi, tô..i t..ôi xin lỗi.

Tôi xin lỗi giữa đường phố, ai nhìn vào cũng tưởng một cặp đang cãi nhau. Hàng chục ánh mặt xăm soi đang hướng vào tôi.

+ Bọn trẻ bây giờ yêu với cặp bồ với nhau sớm thật anh yêu nhỉ?
+ Đúng vậy đó, em yêu !
+ Cố lên chàng trai, cãi nhau cũng chỉ là gia vị để tình yêu sâu đậm hơn thôi!

Nhân vật phụ thì phắn lẹ tôi nhờ.

– Không phải vậy đâu chỉ là đây là lần đầu mình đi chơi với con trai mà còn được khen nữa nên có hơi bất ngờ. Với lại chuyện hôm nay mình không nói cho ba biết nên mong cậu giúp mình một buổi đi chơi vui vẻ.
– À ừm.
-Vậy thì đi thôi!

Tamiko nói rằng cô ấy rất sợ các trò cảm giác mạnh, nhưng cô ấy rất thích chúng.
Tàu lượn siêu tốc : Ah~~~~~

=> Mặt tái mét.

Ngôi nhà ma : Ah~~~~~~

=> Mặt tái xanh.

Còn nhiều trò khác và kết quả đều như vậy.

Cuối cùng cũng kết thúc ngày. Trời ngả tối, màu cam của hoàng hôn tạt vào các tòa nhà tạo nên một bức vẽ tuyệt vời đầy tính nghệ thuật.

– Hôm nay vui thật! ( Tamiko )
– Bộ cậu không vui sao! ( Tamiko)
– Đâu có! Tôi vui mà!

Tôi cười một nụ cười mà tôi hay cười khi có đứa kể chuyện cười mà không mắc cười 😅😅😅. Nụ cười mang tên nụ cười giả tạo.

– Gì thế ? Giả tạo quá! (Tamiko)
-Vậy sao, E hèm! Vậy cậu trả ơn tôi vậy là xong rồi nhỉ ?
– Vậy thì chúng ta không còn lí do gì để gặp nhau rồi nhỉ.
– Tôi về đây! Chào! ✋✋✋

Tôi lại quay lưng bỏ đi một mình như lần trước mặc kệ một cô gái đang hướng mắt về tôi.

…….Còn tiếp…….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN