Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu
Chương 1: Dạ tiệc
Cô gái nói với người hầu đứng ngoài cửa.
Lục Minh Nguyệt năm nay mười sáu tuổi. Cô là thiên kim tiểu thư của Lục gia. Lục Minh Nguyệt rất hiếm khi dự tiệc dù bố là một doanh nhân thành đạt. Hôm nay vì mẹ kế bắt ép mà phải đi, cô thật sự không cam lòng.
Nhìn trước gương sau khi mặc xong bộ váy dự tiệc, cô thầm nghĩ không biết có phải bà ta muốn cô làm gái hay không. Chiếc váy màu đen tôn lên làn da trắng nõn không vướng bụi trần. Cổ áo xẻ sâu để lộ khe ngực gợi cảm. Ngực cô là cup D nên chiếc áo xuyên thấu không thể che hết bộ ngực no đủ. Váy trễ làm đôi vai nhỏ nhắn của cô lạnh trong không khí.
Lục Minh Nguyệt thầm nghĩ thế này mặc cũng như không mặc mà thôi.
Giản Uyển là mẹ kế của cô. Khi bà ta và con gái thấy cô không khỏi ngạc nhiên, bà ta vốn ghét Lục Minh Nguyệt nhưng để thừa kế gia sản, bà phải đối xử tốt với cô. Con gái Giản Uyển là Giản Hy ngay từ khi gặp đã ghen ghét và ganh tị với vẻ đẹp của Lục Minh Nguyệt, nam nhân tiếp cận cũng chỉ vì cô ta là chị của Lục Minh Nguyệt.
Dạ tiệc do tổng tài của tập đoàn đa quốc gia HM tổ chức mừng kỉ niệm ba năm thành lập. Những tên máu mặt trong giới thượng lưu đều tham gia, nói là tiệc mừng kỉ niệm nhưng thực chất là giao dịch ngầm và tạo điều kiện hình thành nhiều mối quan hệ hợp tác. Lục thị có trong danh sách tham dự vì có Giản Uyển quen biết Phinn – chủ tịch tập đoàn bồi dưỡng nghệ sĩ Singing. Bà ta muốn nhân cơ hội này hợp tác được với nhiều kẻ có quyền cũng như tìm đối tượng kết hôn cho Giản Hy. Đặc biệt là thực hiện một cuộc giao dịch.
“Tiểu Nguyệt, mẹ mong con sẽ thấy vui ở bữa tiệc này.” Giản Uyển ở nụ cười hiền dịu với Lục Minh Nguyệt. Đáp lại cô chỉ “Ừ.”
Bà ta bực tức. Cô con gái này đó giờ đã không xem bà ra gì, nếu không phải vì đống tài sản kếch xù của Lục thị, bà ta đã đối xử với cô không bằng một người hầu.
Dạ tiệc được tổ chức tại câu lạc bộ tư Shine thuộc tập đoàn HM. Nơi đây rất rộng, không gian và cách bài trí chỉ hợp với giới thượng lưu, thường xuyên đảm nhận chuẩn bị những bữa tiệc hoành tráng thế này. Lục Minh Nguyệt không khỏi choáng ngợp bởi sự xa hoa và lộng lẫy của nó.
Bên trong sảnh tráng lệ, được bao bởi một màu vàng sáng chói. Những chiếc bàn đầp ắp thức ăn, những người phục vụ mang rượu qua lại, cả những bộ mặt tươi cười giả tạo. Cô cười thầm rồi vào một chỗ ngồi ăn bánh, mỗi lần đi dạ tiệc ngoại trừ bắt buộc phải xã giao thì cô chỉ ngồi một góc và lắp đầy dạ dày bằng thức ăn ngon mà thôi.
Tầm mắt cô thấy Giản Uyển đang nói chuyện với một người đàn ông cao lớn, trêи người tỏa ra sát khí áp bách suýt làm cô ngộp thở, cô bèn di chuyển chỗ khác. Lục Minh Nguyệt chợt nhận ra Giản Uyển rất hiếm khi đưa cô đến những buổi xã giao, bà ta chỉ đưa Giản Hy đi còn cô ở nhà, tại sao lần này lại đột nhiên đưa cô đến, thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị đồ cho cô. Nhìn xuống chiếc váy hở hang rồi lại nhìn xung quanh. Lục Minh Nguyệt bắt gặp rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình kể từ lúc vào.
Mặc dù mới mười sáu tuổi nhưng Lục Minh Nguyệt đã là một giai nhân. Cô có khuôn mặt xinh đẹp làm đàn ông điên cuồng, phụ nữ ghen tị, làn da trắng không tì vết, ba vòng chuẩn, so với mấy cô diễn viên người mẫu phẫu thuật thẩm mỹ nhìn thật hơn nhiều. Cộng thêm khí chất của thiếu nữ tuổi mới lớn càng khiến người khác say mê. Mái tóc đen nhánh xõa dài như suối sau vai. Đó cũng là một trong những lí do cô ghét đi tiệc xã giao như này. Cô có thể nhận thấy những ánh mắt thèm khát ɖu͙ƈ vọng của đàn ông trong đại sảnh. Một tên đàn ông béo mập đang đi tới cô, có vẻ như ông ta đã say rượu. Cô dần hiểu ý đồ của mẹ kế, tâm trạng hoảng loạn, chạy vội đi.
Cô phải về! Nếu hôm nay không về chắc chắn tương lai của cô sẽ rất tăm tối!
Lục Minh Nguyệt vội vã năng váy chạy đi. Bỗng cô đụng phải người phục vụ đang bưng khay rượu.
“Á!” Cô gái kêu lên “Tôi xin lỗi.” Cô ta lúng túng vội tìm khăn giấy lau rượu đổ trêи người Lục Minh Nguyệt. Rượu đỏ đồ vào ngực Lục Minh Nguyệt, dòng chất lỏng ánh đỏ trượt theo khe ngực xuống làm nên cảnh xuân bỏng mắt. Một màn này đã rơi vào ánh mắt của một người. Hắn cười nguy hiểm.
“Không sao.” Lục Minh Nguyệt khá bất ngờ nhưng cũng trấn an cô gái phục vụ, cô biết nếu đắc tội khách quý ở đây sẽ bị phạt rất nặng, cô không muốn vì mình là người khác bị liên lụy.
Lục Minh Nguyệt đi vào toilet để lau chùi. Hôm nay cô quên mang áo khoác. Sở dĩ Lục Minh Nguyệt luôn để áo khoác trêи xe hơi nhưng không hiểu sao hôm nay nó không có ở đó. Cô lấy khăn giấy trong toilet rồi soi trước gương để lau. Nhưng chỉ mới lau được một nửa, tay cô liền bị ai đó nắm mạnh lấy.
“Cứ…u…” Chưa kịp la lên, cô đã ngất đi vì bị ai đó bịt mặt gây mê. Hình ảnh cuối cùng cô thấy chính là đôi mắt sắc bén màu hổ phách phản chiếu trong gương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!