Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu - Chương 12: Kế hoạch đào thoát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
836


Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu


Chương 12: Kế hoạch đào thoát


Lục Minh Nguyệt thiếu dưỡng khí, dần ngất đi. Cuộc nói chuyện của Thiên Lạc cô nghe nửa có nửa không. Anh cứ thả lỏng rồi siết chặt tay khiến cô khổ sở. Mặc dù lực ở tay rất tàn bạo nhưng gương mặt lại không có nửa điểm giận giữ, ngược lại còn rất vui vẻ thoải mái.

Cuối cùng anh cũng buông tay, cô vô lực ngã xuống hớp lấy từng ngụm khí quý giá. Nét mặt Thiên Lạc nhanh chóng chuyển qua lạnh lùng, anh “nhẹ nhàng” hỏi cô: “Cha mẹ không dạy cô phải biết tôn trọng thư tín của người khác à.” Rồi anh ngồi xổm xuống, nâng cằm cô lên, vuốt dọc theo từng đường nét khuôn mặt. Anh cười…a thật sự có chuyện rồi.

“Tôi nghĩ là cô biết giữ mồm giữ miệng.” Bất ngờ anh đặt một nụ hôn sâu ở môi cô. Lục Minh Nguyệt thân mình rã rời, chỉ còn có thể bất độngn mặc anh hôn. “Tôi có quen một vài địa chỉ khâu miệng rất đáng tin cậy, cô có muốn đi thử không?” Anh nhếch môi khinh bỉ, đá một cái vào ngực cô rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng.

Lục Minh Nguyệt nhìn theo bóng dáng anh rời khỏi.  Cô nhanh chóng tựa thân thể vào ghế để không bị ngã, sàn nhà lạnh toát khiến cô run run. Cô phải làm sao bây giờ? Mặc dù thời hiện đại, nhưng cô trong hoàn cảnh lúc này chẳng khác gì số phận bi thương của những người phụ nư ở xã hội phong kiến. Gặp khó khăn chẳng có ai để than thở, trách móc, ngay cả tâm sự cũng không.

Ồ, nước mắt lại rơi rồi. Cứ xem như đây là quãng thời gian khó khăn của cô vậy, mọi thứ của cô đều đã mất cả rồi, ngay cả sự tự do của bản thân còn phải dùng rất nhiều tiền để sở hữu thì tương lai của cô sắp tới sẽ có gì? Ngày ngày nằm dưới thân họ, để mặc họ phát tiết, hành hạ, mua vui, chơi đùa sao? Cô có thể làm gì nữa…

…ngoài việc chạy trốn.

Đúng! Cô cần phải trốn đi. Cô không thể để bản thân mình yếu đuối ở đây mãi.

Lục Minh Nguyệt gạt đi nước đọng trêи khóe mắt. Cô đứng dậy rửa mặt, vỗ vỗ vài cái cho tỉnh táo. Kế hoạch đào thoát bắt đầu.

Bởi ở biệt thự này không có nơi nào là quyền riêng tư của cô được tôn trọng nên cô không thể viết giấy chi tiết được chắc chắn sẽ bị lộ. Cô cũng không rõ trong đây có camera hay không, tốt nhất là hành động một cách thông minh.

Đầu tiên cô lấy cớ tưới cây chăm hoa để dò xét lối ra. Biệt thự được bao quanh bởi cổng sắt rất cao, có gai nhọn trêи đỉnh, đã vậy thân rào khi chạm vào sẽ bị giật nhẹ, nếu gây ma sát quá nhiều sẽ giật mạnh hôn mê, đồng thời chuông sẽ báo có người đột nhập, lúc đó coi như xong. Ở đây cũng chẳng có bảo vệ để mà mua chuộc.

Vì thế cô phải tìm đường khác.

Sau vài tuần ở cùng ba người họ, cô dần nắm được lịch trình của Hàn Phong Nguyên và Hàn Dạ. Buổi sáng cả hai đều sẽ rời khỏi biệt thự. Thiên Lạc đi mua thức ăn và đồ dùng hai lần một tuần. Mỗi lần đi khoảng một tiếng rưỡi. Như thế cô có thể nhân cơ hội trốn ra ngoài. Nhưng thật sự rất dễ để tìm cô, có vẻ như thế lực của anh em Hàn rất lớn, chỉ năm phút sau khi phát hiện liền bắt được cô. Để trốn an toàn, cô phải cho họ hôn mê sâu…

Mọi thứ dần đi vào bế tắc rồi….

Đêm.

Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, từng giọt từng giọt rơi xuống, tựa như những giọt máu đang đổ trong trái tim cô gái nhỏ. Những tia sét như muốn xé toạt bầu trời, vạn vật không thể cất cánh.

“A…” Cảm giác tê dại ở hạ thân khiến Lục Minh Nguyệt bừng tỉnh. Mở mắt ra cô liền thấy mái tóc đen đang rúc vào ngực cô, sau khi nhìn kĩ, đó là Hàn Phong Nguyên, anh ta vừa ngủ vừa ngậm đầu иɦũ ɦσα của cô. Còn Hàn Dạ ở phía sau đang ɭϊếʍ tai, cổ cô, những ngón tay thon dài thò vào trong qυầи ɭót, kéo kéo hạt ngọc nhỏ, chà xát nơi mẫn cảm đó khiến cô chảy ra ɖâʍ thuỷ ngày càng nhiều.

“Tỉnh rồi hả?” Hàn Dạ lười biếng hỏi tuy nhiên tay vẫn hoạt động “năng nổ”. Cô khép chặt chân lại.

Anh nhướng mày khó chịu: “Cô lục đục mãi thế? Mau ngủ đi!”

Anh ta nghiêm túc sao? Với thân thể bị kϊƈɦ thích mãnh liệt như thế này làm sao mà cô ngủ được?!

“Đừng mà..” Cô nhỏ giọng cầu xin như mèo kêu, Hàn Phong Nguyên đang ngủ và cô tất nhiên không muốn hắn thức giấc.

Hàn Dạ nào có nghe, anh vẫn tiếp tục làm. Cô khó chịu ở phía dưới, bởi Hàn Dạ chỉ đùa giỡn kϊƈɦ thích cô để vui tay, không hề có ý định sẽ làm cô lên đỉnh. Cảm giác nửa vời đó thật sự rất “sống không bằng chết”.

“Xem ra Lạc chăm sóc cô rất tốt…” Anh hài lòng vuốt ve “cô bé”, sau khi rút ra, mật dịch của cô chảy ướt cả tay anh, anh đưa lên ɭϊếʍ thử, vị rất ngọt.

Cô biết anh nói chăm sóc tốt cái gì, mặt bất giác đỏ ửng lên.

Hàn Phong Nguyên trở mình, xoay người. Tim cô như muốn rớt ra ngoài, sau một phút vẫn không thấy động tĩnh gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng hai chân bị dạng ra, Lục Minh Nguyệt theo bản năng khép chặt lại nhưng sức lực của Hàn Dạ quá mạnh khiến cô không thể chống cự. Anh ung dung cởi quần, ánh mắt đậm mùi tình ɖu͙ƈ nhìn cô. Cô đã tưởng rằng sau nhièu giờ bận rộn anh đã rất mệt, nhưng hình như cô lầm rồi…

Không lẽ hôm nay cô phải chơi ba (there some) sao?!

Hàn Dạ ghé sát vào tai cô: “Anh hai mấy hôm nay làm việc rất nhiều, cô tốt nhất nên im lặng đừng để anh ấy tỉnh.”

Nói rồi anh đâm mạnh vào hoa huyệt của cô.

LLM.

P/s: Nếu thấy hay thì vote và cmt để tớ có động lực ra chap mới nha các cậu.

Tình hình là bộ LVĐS mất luôn rồi hay sao ý, có lẽ là do tớ có chèn ảnh XXX vào chap nên bị watt sờ gáy. Nên dù muốn share vào chap ở các truyện khác  thì tớ cũng không thể…

Yêu thích: 3.2 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN