Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu
Chương 6: Người lạ
“Không..không muốn…”
“Vừa cầu bọn tôi xong giờ lại bảo không muốn, đừng lật mặt nhanh vậy chứ? Hay cô thấy bọn tôi làm còn nhẹ quá?” Hàn Dạ cười nham hiểm.
Hàn Phong Nguyên đẩy mạnh kiện eo tới tấp, trong khi đó Hàn Dạ dùng tay trêu chọc nhụy hoa mẫn cảm. Huyệt nhỏ bị ép phải mở rộng nuốt gậy nóng to lớn vào. Nơi giao hợp phát ra tiếng bạch bạch đầy ɖâʍ mỹ.
Thứ đó được nhét vào miệng cô một cách miễn cưỡng. ɖâʍ thủy chảy ra từ nơi hai người giao hợp, rồi cả hai phóng thích tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào bên trong cô. Lục Minh Nguyệt gần như tắc thở khi tϊиɦ ɖϊƈh͙ tràn khắp khoan miệng và cổ họng. Dưới hạ thân một màn trắng đục phun lên bụng. Kɧօáϊ cảm ập đến khiến cả ba người đều rêи rỉ.
“Aaaa…”
Trời gần sáng.
“Ngất rồi?”
Sau bốn tiếng làʍ ȶìиɦ với hai anh em họ, cô gái nhỏ hoàn toàn xụi lơ trêи giường, nước mắt còn đọng lại trêи khóe mi, khuôn mặt yêu kiều nhuốm vị tình ɖu͙ƈ. Thân thể trắng nõn đầy dấu hôn đỏ chi chít, những vết bầm xanh xanh tím tím nhìn rất đáng thương. Côn thịt của Hàn Dạ vẫn còn trong tiểu huyệt của cô, còn Hàn Phong Nguyên đã đi mất. Cô được anh ôm vào lòng và âu yếm.
Khi Lục Minh Nguyệt mở mắt ra đã là tối một ngày sau, cô cứ tưởng bản thân mình đã chết rồi. Ga giường đã được thay mới, quần áo trêи người cô mặc sạch sẽ, căn phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp. Cô chắc chắn sẽ nghĩ trận hoan ái vừa qua là một giấc mơ nếu nơi giữa đùi không đau như rách. Dường như trong lòng cô lúc này trống rỗng, không có cảm xúc gì. Vừa bước xuống giường, cơn đau xé đôi người khiến cô ngã xuống sàn ngay lập tức. Cuối cùng cô gái nhỏ bật khóc, tay nắm thành đấm. Tất cả những uất ức trong lòng giải phóng ra ngoài.
Cô không có bạn, Giản Hy không bao giờ quan tâm cô. Dù quanh có rất nhiều người khác mong muốn cùng với cô làm bạn nhưng Lục Minh Nguyệt luôn cảm thấy họ chỉ đang lợi dụng danh phận của cô thôi. Hằng ngày chỉ ru rú trong bốn bức tường, từ khi mẹ đi, không còn ai ôm cô vào lòng dỗ dành nữa. Cô khát khao sự yêu thương bởi cô cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Lục Minh Nguyệt đi từng bước ra khỏi căn biệt thự nhưng vừa mở cửa đã đụng phải một bóng dáng cao lớn.
Người này không phải Hàn Phong Nguyên cũng chẳng phải Hàn Dạ, chẳng lẽ là ăn trộm??
“Định đi đâu?” Thiếu niên tầm hai mươi tuổi tay cầm túi lớn nhỏ, gương mặt đẹp đẽ lanh lợi không cảm xúc hỏi cô. Anh ta ăn mặc đơn giản nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý.
“…” Cô giả câm nhìn anh ta.
“Ngủ dậy có khỏe không?”
“…” Cô nhìn đi chỗ khác. Từ nhỏ cha đã dặn khi gặp người lạ phải giả vờ mình bị câm không nói được, bằng không sẽ bị giết để bịt miệng.
Mỹ thiếu niên thở dài một hơi, đem những chiếc túi để lên bàn gần đó rồi đột ngột bế cô lên.
“Này anh làm gì, bỏ tôi xuống!” Bỗng cơ thể nhẹ bẫng rơi vào vòng tay của người lạ, Lục Minh Nguyệt không khỏi hoảng hốt, giãy dụa làm đụng phải vết thương trêи người, nhất là chỗ giữa hai chân. “Ư…” Cô không khỏi kêu lên một tiếng.
“Tôi là Thiên Lạc.” Anh ta ɭϊếʍ nhẹ, thổi vào tai cô. Lục Minh Nguyệt rùng mình.
Thiên Lạc đặt cô xuống sofa, tay thoăn thoát cởi chiếc quần đùi làm cô không kịp phản ứng, nơi tư mật lộ ra. Thiên Lạc lấy tay tách hai cánh hoa đã sưng tấy, tặc lưỡi rồi đẩy nhẹ ngón tay vào trong.
Chuyện gì thế này?! Cô tưởng mình chỉ bị bán cho hai anh em Hàn, còn tên này là ai?
Cô như người mất hồn tát thật mạnh vào một bên má phải của anh rồi chạy vọt lên lầu. Thiên Lạc chạm vào bên má vừa bị đánh hằn dấu tay đỏ, cười nhạt nhìn cô chạy, cặp ʍôиɠ tròn trịa lắc lư theo mỗi bước chân. Anh chỉ muốn kiểm tra nơi đó của cô đã lành chưa mà thôi, không ngờ lại bị cô hiểu lầm.
Anh xách túi vào bếp bắt đầu nấu ăn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!