Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm


Chương 11


Chương 11

Một giây sau, cửa xe bên phía tài xế truyền tới hai tiếng gõ, ngay sau đó Giản Đồng liền nghe được một âm thanh lạnh lùng ngoài cửa xe “Vị tiên sinh này, xin ông mở cửa xe chỗ ghế phó ra”

Giọng nói rất máy móc, không mang theo một tia cảm tình nào, dùng chữ xin nhưng thái độ rất cương quyết… Thuộc hạ của Trầm Tu Cẩn tất cả đều học theo hắn.

Giản Đồng kích động hướng về phía tài xế kêu lên “Đừng mở cửa xe, tôi cho ông tiền…”

Bỗng nhiên…

Ầm một tiếng, theo thanh âm vang lên, cửa kính chỗ ghế ghế tài xế vỡ thành từng mảnh.Một màn bất thình lình này không chỉ doạ Giản Đồng, cũng hù doạ luôn tài xế đang ngồi ở ghế lái.

“Tôi tôi tôi phải báo cảnh sát, không có pháp luật..” Sao?

Một chồng tiền mới tinh được đập lên người của tài xế, liếc mắt nhìn ướt chừng có tầm mười ngàn tệ, ngoài cửa xe hộ vệ mặc đồ đen mặt lạnh hỏi “Bây giờ có thể mở cửa xe chưa?”

“Có thể, có thể có thể! Đương nhiên là có thể rồi” Tài xế thấy tiền liền sáng mắt trả lời, mở cửa chỗ ghế phó “Này, xuống xe đi”

Trong lòng tài xế đã chắc chắn người phụ nữ điên này chắc chắn đã đắc tội đại nhân vật có quyền có thế gì đó, đối với Giản Đồng lại càng trở nên không khách khí, hắn không chút kiêng kị nào xua đuổi Giản Đồng xuống xe, giọng nói thô bạo, Giản Đồng không chịu xuống xe, cô gắt gao ôm lấy chỗ cầm tay ghế dựa, tài xế thấy thế liền động tác thô lỗ lôi cánh tay Giản Đồng ra.

“Xuống xe! Tôi không chở cô! Nhanh xuống xe”

Giản Đồng ôm phần dựa lưng của ghế, liều mạng lắc đầu… Không! Đừng! Đừng đuổi tôi xuống xe..

“Xuống xe” Ở sau lưng Giản Đồng, một âm thành lạnh lùng nhàn nhạt vang lên. Âm thanh quen thuộc khiến cho sống lưng Giản Đồng cứng đờ trong nháy mắt.

Thời tiết đêm nay vốn là có một chút khô nóng, cũng bị thanh âm bất chợt này gạt sạch.

Không, đừng quay đầu lại, chỉ cần không quay đầu lại là không sao… Là ảo giác, nghe nhầm thôi.

“Đừng để cho tôi nói lần thứ hai. Giản Đồng, cô biết chọc giận tôi sẽ có kết quả thê thảm như thế nào mà” Thanh âm ở sau lưng càng không có tính người.

Mặt Giản Đồng nháy mắt mất hết huyết sắc… Biết! Dĩ nhiên biết! Cô làm sao có thể không biết được?

Vì vậy, nhịn đi sợ hãi, cô chậm rãi xoay người.

Người đàn ông kia đứng ở bên ngoài cửa xe cách hai ba thước, dưới đèn đường, giữa ngón tay hắn đốt một điếu thuốc, hít một hơi khói thuốc lượn lờ, nửa che nửa ra dung nhan hoàn mỹ như được điêu khắc.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Giản Đồng không thấy rõ vẻ mặt Trầm Tu Cẩn, đối phương đứng ở dưới đèn đường, đưa tay ngoắc ngoắc phía cô “Tới đây”

Giọng trầm thấp rất dễ mê hoặc lòng người, làm cho bất kỳ người phụ nữ nào nghe xong cũng đều phải chịu cúi đầu, như mê như say.

Nhưng thanh âm nay vào trong lỗ tai của Giản Đồng lại giống như diêm vương đang đòi mạng.Cô không muốn đi qua đó, một chút cũng không muốn, nhưng cô không dám, chân phảng phất như tự có ý thức xuống xe, Giản Đồng hành động chậm chạp đi đến chỗ người đàn ông dưới đèn đường.

Người đàn ông chân mày đẹp mắt nhíu một cái, tầm mắt rơi trên đùi Giản Đồng lướt qua một cái, sau đó tầm mắt một lần nữa rơi vào trên mặt Giản Đồng, cười nhạt đầy trào phúng “Có ý nghĩa gì sao? Sấm rền gió cuốn cũng không sợ Giản đại tiểu thư hôm nay chỉ biết lề mề kéo dài thời gian thôi sao? Ha”

Hô hấp Giản Đồng chậm lại, ngón tay hung hăng bấm vào bắp đùi… Cô biết, đáy lòng Trầm Tu

Cẩn nhận định hành động của cô chậm chạp là do muốn cố ý kéo dài thời gian.

Cô ngược lại hy vọng thật giống như lời hắn nói: cô chẳng qua là đang kéo dài thời gian.

Đây là sự thật… Sự thật! Ha..

Cắn răng, Giản Đồng bước nhanh hơn, một cỗ đau đớn quen thuộc truyền tới, Giản Đồng hung hăng tự cấu mình một cái.

Người đàn ông ở dưới đèn đường thấy cô tăng nhanh bước chân, khoé miệng hơi giơ lên… Vậy mới đúng, đã là đồ chơi thì nên có dáng vẻ của đồ chơi.

Vươn tay ra, túm lấy người phụ nữ đang gần ngay trước mặt, Trầm Tu Cẩn nhả ra ngụm khói thuốc cuối cùng, ngón tay kẹp tàn thuốc, nhìn cũng không không nhìn, đưa tay ra sau lưng, lập tức có thuộc hạ nhận lấy tàn thuốc từ trong tay hắn.

Một giây kế tiếp, một bàn tay bóp cằm của cô, cằm Giản Đồng đau nhói.

Trầm Tu Cẩn bóp cằm Giản Đồng, xoay lên xoay xuống mấy cái, ánh mắt sắc bén cẩn thận thưởng thức sự quẫn bách của Giản Đồng.

“Chậc chậc, từ lúc nào người tự cao tự đại Giản đại tiểu thư đã nhát gan hèn yếu đến mức bị một tên tài xế taxi nho nhỏ sỉ nhục đến thương tích đầy mình thế, còn có một dáng vẻ nhận sai không còn chút tôn nghiêm nào thế?”

Người Giản Đồng run lên, bật thốt “Anh phái người theo dõi tôi?”

“Ha, cũng coi như là không quá đần độn”

Sắc mặt Giản Đồng khó coi đến cực điểm, chợt không tiếng động cười thảm.. Cô nói mà, Trầm Tu Cẩn làm sao có thể tuỳ tiện bỏ qua cho cô?

Chợt cô nghiêng đầu, nhìn về phía tài xế taxi, chậm rì rì nói “Sư phụ, không phải ông hỏi tôi, trộm người ta thứ gì nên bị đuổi không có chỗ để đi sao?” Cô chậm rãi nhìn vào mắt tài xế.

“Mạng, thứ tôi trộm là mạng một người phụ nữ, tôi giết người phụ nữ mà hắn thích nhất” Giản Đồng chậm rãi chỉ về phía Trầm Tu Cẩn, lại chỉ về hướng mình “Bạn thân nhất của tôi”

Cô nói rất chậm rất chậm, để cho những người ở đây cảm thấy không phải mình đang đối mặt với một cô gái trẻ tuổi mà giống như một lão già — một lão già đã đến tuổi xế chiều.

Trầm Tu Cẩn cực kỳ chán ghét loại cảm giác này, một bụng lửa giận bốc lên, bắt lấy tay Giản Đồng, kéo cô đến chiếc xe mình vừa ngồi.

Giản Đồng bỗng nhiên kêu lên “Chờ một chút, tiền của tôi” Cô chạy lại chỗ chiếc xe taxi. Nói là chạy, nhưng thật ra ở trong mắt mọi người tốc độ chạy này chỉ nhanh hơn tốc độ người bình thường một chút.

Thời điểm cô sắp đến gần xe taxi, một cánh tay dài bắt lấy hông cô “Tiền của tôi! Không có tiền tôi làm sao có thể…”

“Không có tiền, làm sao có thể chạy trốn?” Bên tai là thanh âm lạnh lùng cắt đứt lời của Giản Đồng, lạnh như băng chất vấn “Hử? Đúng không?”

Giản Đồng sửng sốt một chút… Không phải, dĩ nhiên không phải. Cô muốn lấy lại tiền, vì cô cần rất nhiều tiền, cô phải đi trả nợ, phải đi hoàn thành ước định… Tiền của cô! Nhĩ Hải trong mơ của cô! Ước định của cô!

“Buông tôi ra! Tiền” Giản Đồng giãy giụa hét về phía tài xế khàn cả giọng “Ông đem tiền trả lại cho tôi”

“Này, tiền là cô cho tôi rồi, đã cho rồi sao còn có thể lấy lại?” Tài xế tất nhiên không muốn con vịt đã tới tay lại bay đi, dù sao nữ nhân điên này hại chết người đàn bà của tên giàu có kia, sẽ không có kết quả gì tốt, mình cần gì phải lo lắng.

“Ông đem tiền của tôi trả lại đây” Giản Đồng hai mắt đỏ thẫm “Cầu xin ông, cầu xin ông.. Xin ông hãy đem tiền trả lại cho tôi đi! Không có tiền, không có tiền tôi làm sao đi được!” Giản Đồng bi phẫn lại hèn mọn khẩn cầu.

Trầm Tu Cẩn nổi giận!

Hắn không dám tin tưởng, người đang đứng trước mặt này là Giản Đồng!

Trong ấn tượng của hắn, đây là một người phụ nữ to gan yêu hắn, sau khi bị hắn mặt lạnh cự tuyệt vẫn ngẩng đầu thật cao nói với hắn “Vi Trà quả thật không tệ, nhưng em ấy không thích hợp với anh, người phụ nữ xướng với anh phải tự tin và kiêu hãnh, như tôi chẳng hạn”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN