Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Chương 292
Chương 292 THĂM DÒ
“Vì thế cuối cùng là cô muốn học theo cô bé lọ lem trong phim kia…vì tình yêu?” Gương mặt già nua nhăn nheo của ông chủ Trầm, nhìn Giản Đồng với ánh mắt cười mà như không cười.
Rõ ràng là đang cười nhạo “tình yêu” của Giản Đồng.
Giản Đồng cười nhẹ tự giễu…cuộc đời này cô chỉ có một đoạn tình cảm nghiêm túc duy nhất, vốn dĩ muốn có một kết cục công chúa hoàng tử, nhưng lại không cẩn thận biết thành chuyện cười trong mắt người khác.
Chỉ là…không thể đối phó được với ông chủ Trầm. Ánh mắt cô lóe sáng, mục đích của ông chủ Trầm không chỉ đơn giản như ngoài mặt.
Muốn đuổi cô đi, ông lão trước mặt có hàng ngàn hàng vạn cách, không nhất thiết phải chọn cách ngu xuẩn như thế này.
Hơn nữa, nếu thực sự chỉ vì đuổi cô đi, thì tại sao nhất quyết lựa chọn thời điểm này?
Sớm không làm muộn không làm, lại cứ phải là lúc này?
Tầm mắt của Giản Đồng dường như vô tình lướt qua Trầm Nhất ở bên cạnh ông chủ Trầm, não bộ hoạt động thật nhanh, từ lúc Trầm Tu Cẩn xuất hiện ở Nhĩ Hải, thì đã không thấy bóng dáng Trầm Nhất.
Mà lúc cô từ Nhĩ Hải quay trở về thành phố S, lại càng không nhìn thấy bóng dáng Trầm Nhất.
Điều này nói lên, Trầm Nhất đã không được trọng dụng, thậm chí là nửa nuôi nửa đầy.
Nhưng Trầm Nhất rốt cuộc vẫn là người bên cạnh Trầm Tu Cẩn, cùng với Trầm Nhị và chín người khác đều cùng nhau nhìn Trầm Tu Cẩn trưởng thành, mà từ Trầm Nhất đến Trâm Thập, giữa bọn họ lại có thứ giao tình cùng nhau lớn lên mà người thường không có được.
Dù hiện tại Trầm Nhất không được Trầm Tu Cẩn trọng dụng, nhưng chín người còn lại lại không nhất định không âm thầm giao lưu với Trầm Nhất.
Cô đương nhiên không tin Trầm Nhị, Trầm Tam sẽ phản bội lại Trầm Tu Cẩn.
Nhưng dù sao cũng có giao tình cùng nhau lớn lên, nên khó bảo đảm Trầm Nhất sẽ không từ đám chín người còn lại nhìn ra manh môi.
Hơn nữa, Trầm Tu Cẩn đã một thời gian không xuất hiện trước mặt mọi người rồi.
Trầm Nhị, Trầm Tam cũng đồng thời mất tích, công ty do Hi Thần phụ trách, nhưng Hi Thần họ Hi, không phải họ Trầm, ít nhiêu gì Trầm Tu Cẩn cũng nên lộ mặt.
Hẳn nào…khó trách Tô Mộng lại nghi ngờ.
Tô Mộng đã nghi ngờ rồi, thì độ nhạy cảm của lão hồ li họ Trầm này lại không bằng Tô Mộng?
Cô nhìn vào chiếc hộp trên bàn, mục đích của ông già này là để thăm dò cô ấy.
Ba năm trước, cô gần như đã đánh cược tất cả, điên cuông chạy chốn khỏi Trầm Tu Cẩn.
Ông già này thật biết suy xét lòng người, ba năm trước, cô đã gạt bỏ tất cả mọi thứ mà chạy trốn, hôm nay ông già này lại cố ý đưa ra một điều kiện hậu hĩnh như thế, để khiến cô rời đi, đây nên là việc nằm mơ cũng mong muốn có được.
Nếu bên Trầm Tu Cẩn thực sự xảy ra vấn đề, vậy thì cô có thể không màng gì cả mà rời đi.
Ngược lại, một khi cô lựa chọn không cần nghĩ ngợi gì, mà nhận lấy điều kiện mà ông chủ Trân đưa ra, rời đi trong đêm, vậy thì chứng tỏ… Trầm Tu Cẩn thực sự đã xảy ra chuyện.
Bởi vì, chỉ khi cô không còn nằm dưới sự khống chế của Trầm Tu Cẩn, thì cô mới có thể không kiêng dè gì mà rời đi.
Nếu không thì, chỉ cần Trầm Tu Cẩn vân sống tốt thì sẽ không có chuyện để cô ấy rời đi.
Từ lúc Giản Đồng bị Trầm Nhất chặn lại thì cô đã nghĩ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó Cho đến khi vào đến nhà cổ nhà họ Trầm, nhìn thấy ông chủ Trầm, thì vẫn đang đoán, nhưng cho đến khi chiếc hộp ấy được đưa đến trước mặt cô, cô cũng cho rằng ông chủ Trầm muốn đuổi cô đi.
Nhưng thứ đồ trong hộp ấy, càng nhìn càng động lòng…ông chủ Trầm quá là rộng rãi rôi “Ông chủ Trâm, ông rõ ràng hơn ai hết”. Giản Đồng nhàn nhạt nói: “Điều mà ông vừa nói…ông nên đi thuyết phục cháu trai của ông”
Cô nhẹ nhàng nói, đôi mắt trong trẻo, không thể nhìn ra một tia giả tạo, trên gương mặt chăng chịt của ông chủ Trầm, có thể nhìn thấy một tia cứng nhăc…từ từ cong khóe môi, xem ra, cô đoán đúng rồi.
“Cô thật sự không đi?
Cô phải nghĩ kỹ đấy.
Sáu năm trước, nó đối xử với cô thế nào Cô làm sao có thế từ một cô gái bản lĩnh thông minh, biết thành một tội phạm cải tạo Trong thời gian này, những đau khổ mà cô trải qua, đều là nó đổ lên người cô.
Nếu không có nó, Giản Đồng, cô lân sẽ là viên ngọc sáng trên bờ biến Cô không hận nó à?”
Giản Đồng đau khổ nói: “Vì thế, nên tôi đã tìm mọi cách chạy trốn rồi”. Nửa thật nửa giả nói.
Ông chủ Trầm thăm dò cô, cô biết rõ ràng.
Đối diện với ông già như lão hồ ly này, một khắc cô cũng không dám thả lỏng.
“Đúng, ba năm trước, cô đã trải qua trăm nghìn đăng cay để chạy đến một nơi an toàn, chạy khỏi tầm mặt của nó.
Giản Đồng, hôm nay, có một cơ hội bày ra trước mất cô Chỉ cần cô cầm chiếc hộp trên mặt bàn lên, sau đó rời khỏi cái thành phố này, không một động tĩnh mất tĩnh trước mặt mọi người…thì cô hoàn toàn tự do rồi”. Giọng nói già nua của ông chủ Trầm, mỗi từ nói ra đều dường như nảm thóp người khác, gợi nên sự khát khao, hy vọng trong lòng người.
Giản Đồng lén lút véo thịt trên chân mình..thực sự, rất hấp dân. Nói mà cô động lòng vô cùng Nhẹ nhàng lướt qua ông chủ Trâm, suýt chút nữa bị ông ta dụ dỗ rồi.
Trên trán toát ra một lớp mồ hôi li tỉ, Giản Đồng từ từ không để tâm lắc lăc đầu: “Tôi không dám”.
Một câu “không dám” khiến cho trong mắt ông chủ Trầm lóe lên một tia thất vọng.
“Ông chủ Trầm, ông cần gì phải làm khó tôi, nếu ông thật sự có tâm giúp tôi, thì không bảng hãy nói chuyện tử tế với cháu trai ông Đối diện với anh ta…tôi sợ anh ta, ông biết mà”.
Một câu “Tôi không dám”, một câu “Tôi sợ anh ta”, đã khiến cho sự suy đoán trong đôi mắt của ông chủ Trâm lay động.
“Thực sự không đi? Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp đấy”. Nhưng ông già này vẫn đang thăm dò, vân không bỏ cuộc.
Giản Đồng cũng không biết trong lòng là cảm xúc gì, khi cô gián tiếp thể hiện Trầm Tu Cẩn vẫn không có vấn đề gì, thì thời điểm ấy, trong mặt ông chủ Trầm lại lóe lên một tia thất vọng…nhưng ông ta là ông nội ruột của người kia mà!
“Cô bé lọ lem trong câu chuyện không rời đi, là vì tình yêu Tôi không đi, là vì tôi không dám”. Cô ngẩng đầu, đối diện với ông già ấy cười đăng chát: “Nếu anh ta không buông, thì tôi căn bản không thể chạy trốn được. Ông xem, tôi đã chạy ba năm, không phải cuối cùng vân là ngoan ngoãn về lại thành phố S hay sao, trở vê dưới tâm mắt của anh ta.
Gương mặt đầy nếp nhăn và bờ môi của ông chủ Trâm mím chặt lại, ánh mắt nghiêm nghị dừng lại trên người Giản Đồng, dường như muốn nhìn thấu cô.
Giản Đồng càng bình tĩnh từ chối, càng không suy xét về lời đê nghị của ông ta, thì trong lòng ông ta lại cùng thúc giục…chẳng lế, ông ta thực sự nghĩ nhiều rồi?
Đương nhiên, Trầm Tu Cẩn là cháu trai của ông ta, anh ta từng là đứa cháu được yêu quý nhất, nhưng đứa cháu trai này không nghe lời, thủ đoạn lại quá cường thế.
Người nhà họ Trầm, thủ đoạn cường thế, đương nhiên là việc tốt, nhưng…còn cường thế hơn người làm ông như ông ta…Đồi mắt già nua của ông chủ Trâm có chút lạnh lùng.
Lại nhìn vê người phụ nữ đứng ở đại sảnh, càng nhìn càng chướng mắt, dù sao thì cũng không nghe ngóng được gì, giữ cô ta lại cũng không có tác dụng.
“Nếu đã như vậy, thì ông già này cũng không biết nói gì thêm nữa”. Lại hỏi ông lão quản gia bên cạnh: “Mấy giờ rồi?”
“Ông chủ, sắp mười hai giờ rồi”.
“Ô..” Ông chủ Trầm nhẹ ngân một tiếng, đã chống gậy đứng lên: “Đã muộn như thế rồi, sao lại không nhäc nhở tôi nên nghỉ ngơi rồi. Đừng có lặp lại lần nữa đấy”.
Trong câu nói dường như mang theo ý trách cứ.
Ông lão quản gia cúi đầu nhận lõi: “Vâng, lần sau sẽ nhớ”.
Người cũng đã đi rồi, Giản Đồng cứ thế bị để lại trong đại sảnh phòng khách trong căn nhà cổ nhà họ Trầm.
Trầm Nhất tiến lên phía trước: “Mời cô”.
Giản Đồng rất biết điều, đi theo sau Trầm Nhất, cho đến khi ra khỏi nhà họ Trầm, gió đêm phả lên mặt, run lên lẩy bẩy.
Sau lưng là căn nhà cổ cửa đóng then cài…đúng thật là..cánh môi cô lộ ra nụ cười, vô cùng mỉa mai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!