Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
987


Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về


Phần 18


Khi Như Ý còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy đội phó Minh nhào đến, đẩy cô ngã xuống đất, sau đó dùng toàn bộ cơ thể anh ta để che chắn cho cô.
Tuy nhiên, trôi qua 3 giây, 5 giây vẫn không có bất cứ viên đạn nào sượt qua. Không gian im ắng đến nỗi dây thần kinh của mọi người đều căng lên, tất cả đều cố sức lắng nghe tiếng đạn nhưng ngoài những âm thanh xôn xao của người nói cười bên dưới đường thì trên sân thượng vẫn không chút động tĩnh.
Đức Minh liếc mắt ra hiệu cho Đăng Dương, anh ta ngay lập tức hiểu ý, cởi áo khoác bên ngoài, vò thành một cục rồi ném lên cao, áo khoác vừa bay lên đã trông thấy một chấm đỏ trên đó. Điều này chứng tỏ tia laser vẫn chưa biến mất, nhưng kẻ ở toà nhà bên kia lại không hề nổ súng, ngược lại, khi bị phát hiện cũng không bỏ đi.
Như vậy nghĩa là sao? Rút cuộc, hắn định làm gì?
Mọi người trong đội hình sự đều cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không một ai dám tự ý rời bỏ vị trí, hiện tại, chỉ cần sơ sảy một chút đều có thể phải trả giá, cho nên đội phó Minh cẩn trọng từng chút nhìn toà nhà bên kia, sau đó lại nhìn vị trí của Đăng Dương và Văn Chung, mãi tới một phút sau mới ra lệnh:
“Chung, cậu ở gần cửa nhất, nằm ép xuống, bò vào bên trong. Gọi người đến”.
“Rõ”.
“Dương, cậu cũng bò vào”. Đức Minh quay sang nhìn Đăng Dương: “Chạy sang toà nhà đối diện, yêu cầu sơ tán người dân ra khỏi đó ngay lập tức”.
“Vâng. Anh Minh, Như Ý, hai người ở gần lan can nhất, hai người phải cẩn thận”.
Đội phó Minh gật đầu, khẽ nhích người lùi ra khỏi cơ thể Như Ý: “Mau đi đi”.
Lan can trên tầng thượng xây bằng gạch, ở trên mới hàn sắt, đội phó Minh và Như Ý nằm sát phần chân tường này nên tạm thời an toàn.
Đợi Văn Chung và Đăng Dương bò vào bên trong an toàn rồi, Như Ý mới khẽ nói: “Anh Minh, kế hoạch đến bệnh viện lần này rõ ràng là đột xuất, không có sự chuẩn bị từ trước, nhưng kẻ đó vẫn xuất hiện ở toà nhà đối diện vào đúng thời điểm chúng ta đến. Là trùng hợp hay là có sắp xếp?”
“Có hai khả năng, một là kẻ đó luôn theo dõi chúng ta, hai là…”
Nói đến đây, bốn mắt hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng đồng thời lên tiếng: “Hai là cục cảnh sát có nội gián”.
Ban đầu, Như Ý chỉ nghĩ vụ án Nguyễn Văn Thái và Lê Thuỳ Dung là hai vụ việc rời rạc, tuy nhiên, nhờ có Nhân Đức cô mới có thể lắp ghép tình tiết lại, tìm ra mối liên hệ trong hai vụ án đó. Như Ý vốn tưởng chỉ cần tìm ra chân tướng của chữ cái T là sẽ tóm được cả tổ chức kia, nhưng bây giờ mới thực sự hiểu được lời Nhân Đức. Anh nói: “Như Ý, chuyện này rất phức tạp”.
Kẻ có thể nắm rõ từng hành động của đội hình sự, kẻ dám dùng súng ngắm đe dọa công an, chắc chắn không phải hạng bình thường như cô đã đánh giá.
Một lát sau, Đức Minh nhận được điện thoại của Đăng Dương, anh ta nói khi đội chi viện lên đến tầng 15 thì trên đó trống trơn, không có một bóng người, cũng không có súng ngắm, chỉ có một chiếc bút laser được dính chặt vào cửa kính.
Đội phó Minh nghe xong liền ngồi dậy, buột miệng chửi thề một tiếng: “Mẹ k.iế.p, không có người?”
“Vâng”. Đăng Dương gật đầu, từ vị trí anh ta đang đứng nhìn sang toà nhà bên kia có thể thấy rõ được người ở trên sân thượng. Giả sử ban nãy nếu thực sự có người cầm súng đứng bên này, tính mạng của Như Ý và tất cả mọi người trong đội 1 đều sẽ trở nên mỏng manh như sợi tóc:
“Tầng này trước đây có một công ty thuê làm văn phòng, nhưng công ty làm ăn thua lỗ nên mới chuyển đi cách đây không lâu. Bây giờ đang để không”.
“Ngoài bút laser, trên tầng đó còn gì khác không?”.
“Không ạ. Chiếc bút này treo trên cao, trẻ con không thể với đến được, mà dù có bắc ghế trèo lên cũng không thể dùng băng keo dán bút laser gọn gàng như thế này. Anh Minh, chắc chắn là có kẻ nào đó cố ý bày trò đùa giỡn chúng ta”.
Đội phó Minh liếc mắt nhìn lực lượng công an cùng quân sự mang đầy đủ vũ trang đứng bên dưới, lại liếc quần áo lấm lem trên người Như Ý, biết đã bị kẻ khốn kiếp kia đùa giỡn đến mất mặt một trận thì giận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt:
“Những người trong toà nhà đã di tản hết chưa?”
“Đã di tản hết rồi anh Minh”. Đăng Dương hiểu Đức Minh muốn làm gì, vội vã nói: “Em đi giữ họ lại ngay”.
“Giờ này có lẽ hắn đã lẩn vào đám đông trốn mất rồi”. Bàn tay đội phó Minh siết chặt thành quyền: “Cậu giữ những người còn lại. Bảo Chung đến phòng CCTV yêu cầu trích xuất camera ngay lập tức. Nhất định phải thu được hình ảnh của kẻ đã lên tầng 15”.
“Rõ”.
Giao nhiệm vụ xong xuôi, đội phó Minh cùng Như Ý cũng vội vã chạy sang toà nhà phía đối diện. Lúc này, bởi vì được thông báo có kẻ sử dụng súng nên xe đặc chủng đã xếp dài hai bên đường, lực lượng quân sự và công an đứng khắp nơi.
Người dân ban đầu còn lo sợ chạy tán loạn, tuy nhiên khi thấy thời gian trôi qua lâu mà không có động tĩnh gì thì lại hiếu kỳ chạy ra xem. Như Ý phải cố gắng lắm mới có thể lách được trong đám đông, nhưng khi vào gần đến nơi thì đột nhiên bị va phải một người đàn ông.
“Xin lỗi, cô có sao không?”.
Anh ta mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai đen, Như Ý không nhìn rõ mặt. Cô đang vội nên chỉ lắc đầu: “Không sao”.
Sau đó tiếp tục tiến về phía trước mà không hề biết rằng, ánh mắt của gã đàn ông kia vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô khi lẫn vào đám đông, khoé miệng từ từ nở ra một nụ cười lạnh lẽo.
Như Ý chật vật gần 5 phút mới thoát ra khỏi đám đông hiếu kỳ đó, khi đến toà nhà bên kia, toàn bộ người dân còn sót lại chưa di tản đã được gom lại ở một chỗ. Đăng Dương vừa nhìn thấy cô đã sốt sắng hỏi:
“Như Ý, vừa rồi không sao chứ?”.
“Em không sao. Anh Dương, người trong toà nhà chỉ còn lại chừng này thôi à?”.
“Ừ”. Đăng Dương nhìn quanh một vòng, ngán ngẩm lắc đầu: “Người dân nghe thấy súng là sợ, bỏ chạy hết rồi”.
“Vị trí chiếc bút đó ở trên tầng 15 phải không? Em lên đó được xem không?”
“Để anh đưa em lên”.
Trên tầng 15 vẫn đang có vài chiến sĩ công an canh gác, thấy Đăng Dương đi cùng Như Ý, bọn họ đều dễ dàng cho qua. Lúc đặt chân lên mới biết nơi này hoang vắng chẳng khác gì một nơi đã lâu không có người sử dụng, đồ đạc hỏng vứt lỏng chỏng khắp nơi, mạng nhện giăng đầy trên nóc, tuy nhiên, sàn nhà lại sạch bóng một cách kỳ lạ.
Như Ý cau mày nhìn sàn nhà vài giây, sau đó mới ngước lên nhìn một khoảng tường kính rộng rãi ở phía trước. Cách mặt sàn khoảng 1,5 mét có một chiếc bút laser được gắn cố định bằng băng keo trên vách kính, ở đầu kia của bút, ánh đỏ vẫn phát sáng, chiếu thẳng sang hướng sân thượng của toà nhà bệnh viện bên kia.
Như Ý rút găng tay từ trong túi ra đeo vào, sau đó đi lại gần, tỉ mỉ kiểm tra chiếc bút đó: “Anh đã thu thập dấu vân tay chưa?”.
“Ban nãy có thử lấy một lần nhưng không có”. Đăng Dương đáp: “Trên băng keo cũng không lưu lại dấu vân tay hay sợi vải nào. Khả năng lớn kẻ đó đã đeo găng tay khi gắn bút vào kính”.
Cô gật đầu: “Các dấu vết xung quanh vách kính đều rất sạch sẽ. Nếu là một trò đùa, chắc hẳn người dán bút sẽ không cẩn thận như vậy, vả lại một người bình thường sẽ không bao giờ dám đùa giỡn với công an. Cho nên chắc chắn đây là một trò đùa có chủ đích. Kẻ đã gắn chiếc bút này lên vách kính hẳn phải muốn doạ chúng ta”.
Như Ý nói xong câu này, lại phát hiện ra giọng điệu của mình càng lúc càng giống Nhân Đức, cô bắt đầu học cách suy luận của anh từ lúc nào không hay.
Đăng Dương nghe xong cũng thốt lên: “Như Ý, sao em nói giống Đức thế?”
“Hả?”.
“Anh vừa gọi điện xin ý kiến cậu ta, kết quả cậu ta cũng nói y như em. Đây là trò đùa có chủ đích”.
“Ồ”. Như Ý thích thú ồ lên một tiếng. Cùng lúc này, Đăng Dương lại nói:
“Nhưng cậu ấy nói tạm thời vẫn chưa rõ mục đích của kẻ kia là gì, tất cả vẫn phải cẩn thận. Anh cũng đã gọi đội rà soát bom mìn vào kiểm tra một lượt, nhưng họ nói không có nguy hiểm gì”. Đăng Dương liếc đồng hồ đeo tay: “Chắc giờ này Đức gần đến đây rồi đấy. Để cậu ấy đến xem chúng ta cần phải làm gì tiếp theo”.
Thấy đội hình sự tin tưởng vào Nhân Đức như vậy, Như Ý rất vui, cô cũng tin vào suy luận của anh nên tạm thời không chạm đến chiếc bút laser kia nữa, nhanh chóng lùi về phía sau một bước.
Đội phó Minh lúc này cũng lên đến tầng 15, sau khi hỏi han mấy câu, anh ta cũng đi lại gần kiểm tra chiếc bút, sau đó định tháo nó ra khỏi vách kính.
Tuy nhiên, cùng lúc này thì cánh mũi Như Ý lại ngửi thấy một mùi khét quen thuộc, sau đó là những âm thanh ‘lách… tách’. Đây chính là âm thanh khi chiếc sim mà cô đã tìm được ở nhà Lê Thuỳ Dung phát nổ.
Như Ý lập tức kêu to: “Anh Minh, tránh ra”.
Đội phó Minh phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, ngay lập tức nhảy về phía sau. Ngay lúc này, chiếc bút laser kia cũng nổ đoàng một cái, lực sát thương không lớn lắm nhưng đủ làm vách kính thủng một lỗ.
“Mẹ… k.iế.p”. Nhìn thấy chữ T trên vách kính bị thủng, đội phó Minh giận tới nỗi cả người run lên. Anh ta đấm mạnh tay xuống nền gạch, viên gạch lớn bên dưới ngay lập tức nứt toác.
“Thằng khốn đó chơi chúng ta tận hai lần”. Đăng Dương nghiến răng: “Lần đầu tiên có tội phạm dám khiêu khích cảnh sát. Em thề, nếu em không bắt được hắn thì em sẽ nộp đơn xin ra khỏi ngành, không làm công an nữa”.
“Không phải nói đã rà bom mìn rồi sao?”. Đức Minh đứng lên: “Sao vẫn để chiếc bút đó phát nổ?”.
“Ban nãy rõ ràng có rà bom mìn rồi, đội rà phá bom mìn cũng nói ở chiếc bút không gắn bom”.
Như Ý vội vã lên tiếng: “Ở đó không gắn bom nhưng có lẽ có thể chứa Kaliclorat, Natri BenZoat và lưu huỳnh, những thứ này khi gặp ma sát hoặc khi ánh nắng xuyên qua tấm kính sinh ra nhiệt cũng làm nó phát nổ”. Cô dừng lại, nhìn lỗ thủng hình chữ T trên vách kính, lúc này, ánh nắng chói chang của buổi trưa vừa vặn chiếu qua nó, khiến chữ T in bóng xuống sàn nhà: “Lúc trước khi tìm được chiếc sim trong nhà Lê Thùy Dung, nó cũng phát nổ như vậy. Em ngửi được mùi này”.
Nghe cô giải thích như vậy, mọi người mới hiểu ra phương thức khiến chiếc bút laser phát nổ. Nếu đúng như lời Như Ý nói thì kẻ đó đã cố tình đùa giỡn đội 1 từ khi Lê Thùy Dung chưa c.hế.t, sau đó hắn ở trước rất nhiều người, điều khiển cô ta tự s.á.t nhưng không ai hay biết, cuối cùng là đến hôm nay, trực tiếp ra mặt khiêu khích đội 1.
Đức Minh tất nhiên không thể nuốt được cơn giận này, anh ta hít sâu vào mấy hơi rồi mới nói: “Như Ý, đợi rà soát lại lần nữa, nếu thật sự không còn nguy hiểm thì em thu mẫu vật về xét nghiệm. Anh muốn biết có đúng hắn dùng Kaliclorat, Natri BenZoat và Lưu huỳnh để gây nổ hay không?”.
“Vâng”.
“Dương”.
Đăng Dương ngay lập tức hô to: “Có em”.
“Cậu gọi đội kỹ thuật hình sự đến lấy mẫu vân tay một lần nữa, kiểm tra cả các dấu chân, có kết quả ngay lập tức báo cáo cho tôi”
“Rõ”.
Đức Minh vừa giao nhiệm vụ xong xuôi thì có tiếng bước chân người đi đến. Mấy người công an đang canh gác nhận ra Nhân Đức, ngay lập tức để anh đi vào bên trong.
Lúc đến nơi, Nhân Đức không nhìn vách kính kia mà ánh mắt đặt trên người Như Ý, cô thấy anh, cũng dùng một ánh mắt để biểu đạt ba từ: Em không sao.
“Tiến sĩ Đức”. Đức Minh vừa thấy Nhân Đức đến, cơn tức giận ban nãy liền dịu xuống: “Ở bên này”.
Nhân Đức gật đầu, nhìn chữ T ở trên vách kính cũng dư sức đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh nói: “Sử dụng chất hóa học để gây nổ thông thường, không có gì đáng ngại. Chủ yếu, hắn muốn tuyên chiến với chúng ta”.
“Tuyên chiến?”. Tất cả mọi người cùng đồng loạt quay sang nhìn anh. Ban đầu, mọi người đều nghĩ kẻ kia muốn khiêu khích cảnh sát, nhưng Nhân Đức lại dùng từ ‘tuyên chiến’.
“Đúng vậy”. Anh gật đầu, không cần hỏi cũng biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì. Nhân Đức trả lời đúng trọng điểm: “Nếu chỉ muốn khiêu khích cảnh sát, hắn chỉ cần dừng lại ở việc dùng bút laser để giả làm súng ngắm, dọa một trận là đã đủ cảm thấy thỏa mãn. Còn ở đây, hắn không dừng lại ở đó mà còn sắp xếp để chiếc bút nổ tạo thành hình chữ T trên vách kính, hơn nữa, là nổ sau khi công an đến, nhằm để tất cả mọi người đều thấy được chữ T này”.
Trong lòng Như Ý thầm nói theo anh, quả nhiên, Nhân Đức nói đúng như những gì cô đang nghĩ: “Cho nên, chữ T này không còn là nội dung khiêu khích mà đã trở thành một thông điệp tuyên chiến”.
“Tên khùng điên”. Đăng Dương không nhịn được, buột miệng chửi bậy.
Đội phó Minh cau mày thật lâu, sau đó mới ngẩng lên hỏi: “Người bình thường chắc chắn sẽ không ngu ngốc tuyên chiến với lực lượng công an như vậy”.
“Bởi vậy, chỉ có thể nói hắn là một tên biến thái, có tâm lý vặn vẹo phản xã hội cực mạnh mẽ”.
Mọi người đều không ai hiểu được những thuật ngữ chuyên ngành tâm lý tội phạm này, mà Nhân Đức cũng không nói sâu thêm, chỉ hỏi đội phó Minh đã triển khai những biện pháp gì để tìm kiếm kẻ đó.
“Đã cho kiểm tra CCTV, nhưng nếu hắn đã có sự chuẩn bị như vậy, tìm được hắn trong rất nhiều người tháo chạy khỏi tòa nhà này là cực khó”.
Nhân Đức vẫn bình thản như không, anh nói: “Tôi muốn có kết quả chiều cao từ mặt sàn lên đến nơi đặt bút laser, chiều cao từ mặt sàn đến điểm cao nhất của chữ T, hình ảnh cụ thể của chiếc bút đó trước khi phát nổ”.
“Hình ảnh tôi có”. Đăng Dương nói: “Ban nãy đã chụp được, chiều cao từ mặt sàn đến nơi đặt bút cũng đã đo xong, chỉ còn chiều cao từ mặt sàn đến điểm cao nhất của chữ T”.
Nhân Đức quay đầu nhìn anh ta, lịch sự nói: “Cảm ơn”.
Đăng Dương được nghe hai từ ‘cảm ơn’ từ miệng tiến sĩ tâm lý học tội phạm VIP nhất của cục cảnh sát, bất giác lại cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Không có gì”.
Trước khi mọi người rời khỏi tòa nhà đó, Như Ý thấy Nhân Đức có ghé tai Đức Minh nói nhỏ một việc. Cô nghĩ là việc liên quan đến kẻ mang thông điệp chữ T kia nên không để tâm, không ngờ lát sau đội phó Minh lại kéo cô đi về phía xe đặc chủng của bộ công an đang đỗ ở bên lề đường, thậm chí anh ta còn dùng cả loa phát thanh để nói cho những người dân hiếu kỳ đang đứng bên đường nghe:
“Hiện nay có một đối tượng khả nghi vừa trốn khỏi tòa nhà, chúng tôi nghi ngờ hắn là kẻ đã gián tiếp gây ra vụ án ở tòa nhà bệnh viện bên đối diện, hắn còn dùng tia laser chĩa vào lực lượng công an nhằm cản trở việc điều tra của chúng tôi. Vì vậy, nếu mọi người nhìn thấy đối tượng nào có nhiều điểm nghi vấn thì hãy báo cho công an theo số điện thoại 023xx.xxx.xxx. Cảm ơn”.
Nghe xong mấy lời nói này của đội phó Minh, những người dân đứng gần đó bắt đầu xôn xao nói chuyện. Có người hỏi: “Vụ án ở tòa nhà bệnh viện bên đối diện là vụ nào nhỉ? Sao tôi không nghe thấy?”.
Người khác nói: “Từ trước đến nay chỉ có mỗi một vụ ca sĩ Lê Thùy Dung thôi, còn vụ nào nữa đâu. Ban nãy tôi còn thấy mấy anh công an này lên sân thượng mà. Cô ta nhảy lầu t.ự s.á.t từ sân thượng còn gì?”.
“Đúng rồi, tầng 15 của tòa nhà này vừa vặn chiếu sang được sân thượng đấy”.
“Ơ, nói thế hóa ra không phải cái cô bác sĩ pháp y gì gì đấy khám nghiệm sai nên ca sĩ Dung mới t.ự t.ử à? Bây giờ sao lại lòi ra kẻ gián tiếp gây ra vụ án đó thế này?”.
“Hình như bác sĩ pháp y đó kia kìa”. Một người chỉ về phía Như Ý đang đứng gần xe đặc chủng: “Trông mặt rõ xinh xắn phúc hậu mà, sao các bà đồn ác thế. Lần này cô ấy được đến đây, chắc phải có năng lực thì người ta mới cho khám nghiệm tiếp chứ?”.
“Ừ, cũng phải. Hôm nay các anh công an cầm súng rầm rộ thế cơ mà, không phải vụ án lớn người ta còn lâu mới cho khám nghiệm”.
Nhân Đức đứng cách đó không xa, nghe thấy rõ mồn một những âm thanh đồn thổi ở sau lưng. Anh thở hắt ra một tiếng, sau đó bước lên xe, nói với Đăng Dương: “Chúng ta đi thôi”.
“Tiến sĩ Đức”. Đăng Dương giơ một ngón cái về phía Nhân Đức: “Giỏi lắm”.
***
Sau khi trở về cục cảnh sát, toàn đội hình sự họp đột xuất lần thứ hai. Cục trưởng cục cảnh sát sau khi nghe báo cáo về vụ án chữ T và việc đội 1 bị chiếu tia laser vừa rồi thì cũng nổi nóng không kém Đức Minh lúc đó.
Ông ta nhìn cục phó Lê Hoành, mắng một trận: “Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, lực lượng của các đội hình sự quá mỏng, án lại nhiều, bảo cậu tìm thêm nhân lực, mãi mà cậu vẫn không tìm thấy. Lực lượng ít như vậy đi phá án, nhỡ hung thủ có vũ khí thật sự thì phải làm sao? Chờ được lệnh điều động của cậu thì toàn đội không còn người nào rồi”.
Lê Hoành vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi sếp, các đội khác cũng đều ít người, lấy biên chế từ cơ sở lên thì chưa chọn được ai xuất sắc. Em sợ lấy bừa thì người ta không theo kịp”.
“Không theo kịp thì không biết rèn luyện à? Có cục phó như cậu làm gì?”.
“Vâng, em biết rồi ạ. Em sẽ chọn lọc người để rèn luyện, sớm bổ sung biên chế cho đội 1”.
Cục trưởng hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang nhìn Đức Minh: “Vụ án này cậu phải điều tra ngọn ngành cho tôi, nhất định phải bắt được kẻ đó, không thể để lũ tội phạm đùa giỡn qua mặt công an được. Bọn chúng càng thách thức chúng ta, chúng ta càng phải nhanh chóng tóm gọn được chúng”.
“Vâng, sếp. Em biết rồi”.
“Nếu thiếu nhân lực cứ xin cấp bổ sung, tôi sẽ điều động đội khác đến”.
“Vâng”
“Lúc ở hiện trường, kẻ đó chĩa tia laser vào bác sĩ Như Ý? Việc này là cố ý hay chỉ bác sĩ Như Ý chỉ tình cờ đứng vào nơi chiếu laser?”.
“Em đang kiểm tra lại, cần có thêm thời gian để biết kết quả. Tuy nhiên, nếu chiếc bút ấy đã ghim cố định từ trước thì khả năng lớn chỉ là tình cờ bác sĩ Như Ý bị tia laser chiếu đến. Tất nhiên không loại trừ hắn cố tình chĩa laser vào người cô ấy, sau đó mới ghim cố định lên vách kính”.
Cục trưởng và cục phó đều đồng thời quay sang nhìn Như Ý, thấy sắc mặt cô rất tốt, không có vẻ sợ hãi, cục trưởng mới khẽ gật đầu một cái:
“Tốt hơn hết là cử người bảo vệ cô ấy trước, tìm được động cơ của hung thủ rồi tính tiếp”
“Rõ”.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người nhanh chóng rời đi, lúc ra đến cửa, Như Ý vô tình chạm mặt cục phó Lê Hoành. Cô cúi đầu chào ông ta một tiếng, cục phó Hoành cũng nhìn cô:
“Bác sĩ Đặng Như Ý đấy à?”.
“Vâng ạ”
“Thời gian này nhớ chú ý bảo vệ bản thân nhé. Tốt nhất đừng để mất mặt cục cảnh sát”.
Như Ý không hiểu ý ông ta lắm, nhưng vẫn lịch sự gật đầu: “Vâng ạ”.
Bên ngoài trời đã tối, đội 1 chia nhau ra tích cực lần theo manh mối hung thủ. Đăng Dương đến hiện trường kiểm tra lại lần nữa, Văn Chung ngồi xem hết mấy băng ghi hình CCTV của tòa nhà, đội phó Minh định sắp xếp người bảo vệ an toàn cho Như Ý, nhưng cô lại gạt đi:
“Anh Minh, chắc là em chỉ vô tình đứng ngay chỗ laser chiếu đến thôi. Không sao đâu. Với cả bây giờ em cũng về nhà khóa cửa, không tiếp xúc với ai cả”.
“Bây giờ tạm thời vẫn chưa xác định kẻ đó có phải Fan cuồng của ca sĩ Lê Thùy Dung trả thù em không, chưa biết hắn là ai, mục đích là gì cả. Như Ý, lần trước em đã bị bắt cóc, lần này lại bị chiếu laser, thực sự mọi người rất lo cho em”.
“Em không sao thật mà”. Như Ý rất ngại phiền tới mọi người, cử một đội bảo vệ an toàn cho cô lại càng làm cô cảm thấy khó xử hơn nữa. Cô định nói sẽ về lấy quần áo rồi ở lại cục cảnh sát luôn cho tiện, nhưng cùng lúc này, Nhân Đức lại nói:
“Để tôi đưa cô ấy về nhà”.
Đội phó Minh hơi ngạc nhiên: “Như Ý có thể đang gặp nguy hiểm, cậu không học nghiệp vụ công an, cậu có thể bảo vệ cô ấy khi có tình huống phát sinh không?”.
Lúc này, Thanh Mai đang mang vào phòng mấy ly trà, nghe vậy cũng nói: “Em nghĩ để các anh công an bảo vệ chị Như Ý là tốt nhất, xảy ra chuyện gì có thể xử lý được”.
Nhân Đức nhìn đội phó Minh: “Tôi thuộc biên chế của cục cảnh sát, theo bình thường sẽ được cấp s.ú.ng phải không?”.
Đức Minh nhất thời ngây ra, bình thường người thuộc biên chế hình sự sẽ được cấp s.ún.g, nhưng tổ tư vấn tâm lý tội phạm là một tổ mới được thành lập, chưa có tiền lệ, anh ta cũng không rõ có được cấp súng cho Nhân Đức hay không.
“Cái này… có lẽ phải hỏi cục trưởng. Tôi cũng không rõ lắm”.
“Vậy phiền anh hỏi giúp tôi”.
Nói đến đây, Nhân Đức rút ra một tấm thẻ đặt lên bàn, là thẻ chứng nhận có thể sử dụng s.úng do một tổ chức an ninh của Mỹ cấp.
Anh nói: “Lúc ở Mỹ tôi từng tham gia phá án, được chính phủ cấp s.ú.ng để sử dụng trong quá trình tham gia phá án. Đến nay đã có kinh nghiệm sử dụng s.úng 3 năm. Chưa từng bắn sai viên đạn nào”.
Đội phó Minh nhìn kỹ tấm thẻ rồi lại nhìn bàn tay sạch sẽ của Nhân Đức, vài giây sau vẻ mặt lập tức giãn ra, anh ta nói: “Được, tôi xin phép cục trưởng giúp cậu”.

Yêu thích: 4.9 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN