Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
983


Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về


Phần 21


Cuộc họp kéo dài từ buổi sáng đến tận hơn hai giờ chiều mới xong, tất cả mọi người đều tập trung với vụ án nên không ai cảm thấy đói. Mãi khi rời phòng họp, bụng dạ ai nấy mới bắt đầu kêu réo òng ọc.
Như Ý định đặt cơm hộp để mọi người vừa ăn vừa làm việc, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Thanh Mai đã nói trước:
“Các anh chị chắc đói lắm rồi đúng không?”
“Ừ”. Văn Chung lúc này mới phát hiện ra dạ dày của anh ta đã bị cào xé từ lúc nào không biết, bệnh viêm dạ dày tái phát khiến mặt anh ta bắt đầu tái đi: “Sáng giờ vội quá chưa ăn gì, giờ mới thấy đói thật đấy”.
Thanh Mai mỉm cười: “Em có chuẩn bị ít đồ ăn. Shipper vừa mới mang đến cổng xong. Đợi em một chút, em xuống lấy rồi ăn cơm nhé”.
“Thật hả? Thanh Mai chu đáo quá”. Hai mắt Văn Chung lập tức sáng lên: “Cảm ơn em”.
“Các anh vất vả rồi mà, phải ăn để bồi bổ sức khoẻ chứ. Em mới đến đội, còn chưa làm được gì giúp các anh, chuẩn bị một bữa cơm có là gì đâu”. Nói đến đây, cô ta liếc mắt sang nhìn Nhân Đức, lúc này, anh vừa nói xong chuyện với đội phó Minh, đang dọn giấy tờ trên chỗ bàn mình ngồi.
Thanh Mai thấy anh không để ý đến mình mới cố ý nói to hơn: “Nhưng đồ ăn hơi nhiều, cả cafe cho mọi người nữa”.
Lúc này, Nhân Đức vẫn không động tĩnh, cô ta không cam tâm, cuối cùng đành hỏi thẳng anh: “Anh Đức có tiện đường về phòng không? Xách giúp em ít đồ nhé?”.
Nhân Đức lúc này mới ngừng tay, nhìn cô ta một giây rồi đáp: “Cũng được”.
“Dạ, cảm ơn anh”. Thanh Mai khẽ mỉm cười, gần đây Nhân Đức rất bận rộn với chuyên án mới, chẳng mấy khi ở phòng làm việc, tan làm lại đi cùng Như Ý, cô ta muốn đưa cho Nhân Đức một tấm vé xem phim nhưng lại không có dịp nào gặp riêng anh, nhắn tin lại sợ anh từ chối, cho nên mới viện cớ này để đi cùng Nhân Đức.
Không ngờ hai người đang chuẩn bị đi thì Văn Chung đột nhiên phá đám:
“Tôi cũng đi nữa, ba người xách cho nhanh”.
“Ơ, em tưởng anh Chung đi đến phòng kỹ thuật bây giờ”. Cô ta tỏ vẻ ngơ ngác hỏi lại: “Anh không đi nữa à?”.
“Ăn cơm xong đến sau cũng được, chúng ta đi thôi”.
Ba người bọn họ vừa đi khỏi thì Đăng Dương cũng nói chuyện với đội quản lý thông tin xong. Sau khi cúp điện thoại, anh ta mới quay sang ghé tai Như Ý nói nhỏ: “Như Ý, có phải em với Đức… có chuyện gì giấu bọn anh không?”
“Hả?”. Như Ý ngừng tay ghi chép, ngẩng lên nhìn Đăng Dương: “Có chuyện gì là có chuyện gì ạ?”
“Thôi đi, đừng giấu anh nữa, hai người thích nhau phải không?”. Đăng Dương sờ sờ cằm, con mắt hình sự bắt đầu chuyên chú quan sát thái độ của Như Ý: “Này nhé, cậu ta từ khi đến đội hình sự chỉ tập trung với công việc, đối xử với ai cũng bình thường, nhưng tự nhiên lại chủ động xin cấp phép s.ú.ng để bảo vệ em. Ban nãy họp, cậu ta còn nhường cho em phát biểu chiều cao của nghi phạm, vừa rồi trước khi đi với Mai, cậu ấy cũng quay lại nhìn em nữa. Em mau khai thật đi, hai người mờ ám với nhau đúng không?”.
Như Ý hơi buồn cười: “Làm gì có, anh Đức đối xử với ai cũng thế mà, đều tốt như nhau. Mai nhờ anh ấy xách đồ, anh ấy vẫn đi đó thôi. Anh đừng suy đoán linh tinh”.
“Xách đồ khác xin cấp phép s.ú.ng để tiện bảo vệ em chứ. Mà anh nói em nghe, hôm cậu ta nói đã từng dùng s.ú.ng ba năm, bọn anh tò mò nên mới đến phòng lưu trữ xin xem hồ sơ của cậu ta. Em biết gì không?”.
Như Ý nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Đăng Dương, cố nén cười, lắc đầu: “Không ạ”.
“Chà, ở Mỹ cậu ta có mấy huy chương bắn s.ú.ng đấy”.
“Ngầu thật vậy hả?”. Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì Nhân Đức chỉ nói anh từng được cấp phép sử dụng s.ú.ng, chưa từng nói bản thân mình bắn giỏi đến mức độ nào.
“Chứ còn gì. GPA của cậu ta mới khủng kìa, bằng xuất sắc, GPA 4.0, còn có huy chương bắn s.ú.ng, người như cậu ta chắc chưa cần ra trường đã được cục cảnh sát bên đó mời về, không khéo Mafia cũng muốn có được cậu ta ấy chứ. Không hiểu sao lại về Việt Nam làm việc nữa”.
Bình thường, phần lớn du học sinh nước ngoài đều không về nước làm việc, những người có thành tích xuất sắc thì lại càng hiếm về Việt Nam hơn nữa, hiện tượng chảy máu chất xám xưa nay luôn một vấn đề vô cùng nhức nhối ở trong nước. Đăng Dương thắc mắc như vậy cũng có thể hiểu được.
Như Ý ngẫm nghĩ một lát, khi hiểu ra, một sự ấm áp mơ hồ bỗng dưng trào dâng trong lòng cô. Như Ý khẽ cong môi, muốn cười nhưng lại sợ bị Đăng Dương thấy nên đành giả vờ cúi xuống viết lách: “Chắc là do anh ấy yêu nước. Có người thích ở Mỹ làm việc vì đãi ngộ của họ cao hơn Việt Nam, cũng có người muốn về nước để vì yêu nước, muốn cống hiến cho tổ quốc mà”.
“Ừ nhỉ”. Thời gian làm việc cùng nhau không lâu, nhưng với nhân cách của Nhân Đức, Đăng Dương cũng nghĩ anh là người như vậy: “Mà thôi, quay lại vấn đề chính đi. Cậu ta bảo vệ em như thế, buổi tối … vẫn bảo vệ em hả?”.
“Không có”. Như Ý tỉnh bơ nói dối: “Anh ấy chỉ đưa em về nhà thôi. Anh Đức dặn em bật điện thoại, có vấn đề gì cứ gọi cho anh ấy. Ở nhà em còn có ba mẹ với cả anh hai nữa, an toàn mà”.
“Ừ, thế cũng được. Nhưng mà anh thấy cậu ấy được đấy, nếu có ý với em thì nhớ tóm cho chắc, đừng để cậu ấy thoát”. Đăng Dương nháy mắt: “Người như thế hơi bị khó tìm đấy”.
Như Ý đặt bút xuống, lườm Đăng Dương một cái: “Không phải lúc đầu các anh kỳ thị tâm lý học tội phạm hả? Bây giờ lại khen người ta không tiếc lời. Anh Dương, anh thay đổi nhanh thật đấy”. Cô nửa đùa nửa thật.
“Xuỳ”. Anh ta phẩy tay: “Con người phải thay đổi chứ, cục trưởng nói rồi, không được bảo thủ, phải đổi mới thì mới có thể tìm ra những thứ tốt hơn”.
“Vâng”. Như Ý cong cong khoé môi: “Chắc là vậy ạ”.
Bọn họ vừa nói đến đây thì Thanh Mai đã quay trở lại, hai tay cô ta xách hai túi đồ ăn, đi cùng còn có Nhân Đức và Văn Chung.
Thanh Mai đặt đồ ăn lên bàn, dịu dàng mỉm cười nhìn một vòng: “Mọi người ơi, nghỉ tay ăn cơm thôi. Ăn xong rồi làm tiếp. Đồ ăn ngon tới đây”.
Trong đội 1 toàn thanh niên trai tráng, khi thấy đồ ăn thì ai cũng hào hứng: “Cảm ơn Mai nhé, thơm thế”.
“Các anh ăn nhiều vào nhé, còn có cafe nữa, ăn no mới có sức làm việc”. Cô ta vừa nói vừa để riêng một ly trà hoa nhài cho Nhân Đưc,
Để tiết kiệm thời gian, mọi người vừa ăn vừa làm việc, sau đó lại nhanh chóng toả ra mỗi người mỗi hướng đi thu thập thông tin. Như Ý vẫn còn một bản báo cáo khám nghiệm t.ử t.hi thai nhi trong bụng của Lê Thuỳ Dung nên buổi chiều mới đến phòng hoá nghiệm lấy kết quả chỗ bác sĩ Phương, lúc đó, Thuỳ Phương đang dở tay nên mới bảo cô vào bên trong ngồi chờ một chút.
Lần đầu tiên được đặt chân vào phòng hoá nghiệm, thấy những thiết bị tiên tiến ở đây, Như Ý cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không dám động vào bất kỳ thứ gì nhưng cứ nhìn quanh những tiêu bản và mẫu vật được ngâm trong foocmon (phoocmon) mãi.
Thuỳ Phương ngồi trước kính hiển vi, thấy vậy mới lên tiếng: “Mấy thứ này làm em sợ à?”.
“Không ạ”. Như Ý lắc đầu: “Hồi ở viện pháp y, ngày nào em cũng vớt t.h.i t.hể trong phoocmon ra để nghiên cứu. Lúc đầu hơi sợ, nhưng dần dần quen rồi thì không sợ nữa”.
“À… chị quên mất em là bác sĩ pháp y”. Thuỳ Phương cúi xuống, ghé mắt vào kính hiển vi, ngón tay điều chỉnh độ phóng, bên dưới liền hiện ra toàn bộ sinh vật lẫn vật chất dưới tiêu bản: “So với phòng hoá nghiệm, phòng lab đông lạnh còn đáng sợ hơn ấy chứ. Như Ý, con gái mà gan dạ như em hiếm lắm đấy”.
Như Ý lịch sự mỉm cười: “Đâu có, cả nước vẫn có nhiều bác sĩ pháp y nữ mà. Với cả một ngày em chỉ ở phòng lab khoảng 8 đến 10 tiếng, có ngày thì không cần vào. Còn chị ngày nào cũng ở đây, chị còn siêu hơn em”.
“Làm gì có, chị cũng như em, làm nhiều rồi quen thôi”. Bởi vì tay còn đeo găng tay, mặc đồ bảo hộ, hơn nữa phải ngồi trong phòng kính kín mít để tránh vi khuẩn xâm nhập làm hỏng mẫu vật nên Thuỳ Phương tạm thời chưa thể đứng dậy, chỉ có thể trò chuyện với Như Ý qua vách kính: “Như Ý, tại sao em lại theo nghề pháp y?”.
“Thật ra lúc đầu em không định theo nghề pháp y, nhưng người ta nói nghề chọn mình mà. Trước đây có một người bạn của em thích làm bác sĩ pháp y, anh ấy nói bác sĩ pháp y chính là người nói hộ cho người c.hế.t, giúp cảnh sát tìm ra hung thủ để nạn nhân có thể c.hế.t một cách minh bạch. Em thấy công việc này rất hay nhưng lại ít người làm, nên tự nhiên lại muốn thử sức mình”.
“Ồ”. Mặc dù Như Ý không nói rõ nhưng không hiểu sao Thuỳ Phương lại có cảm giác rất mãnh liệt, ‘người bạn’ mà Như Ý nói là Nhân Đức. Bởi vì xã hội này rất hiếm người có nhân cách cao đẹp như vậy.
Thuỳ Phương ngừng xem tiêu bản, ngẩng lên nhìn Như Ý: “Người bạn đó của em có suy nghĩ rất nhân văn”.
“Vâng, em cũng nghĩ vậy”. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nở một nụ cười rất khẽ. Khi quyết định theo nghề Pháp Y, ai cũng nói Như Ý là một kẻ quái gở, làm một công việc mà không ai muốn làm. Tuy nhiên, vì Nhân Đức của cô, vì muốn ở viện pháp y chờ anh trở về mà cô đã chọn công việc này.
Cả khi ấy và đến tận bây giờ, cô đều cảm thấy công việc pháp y rất nhân văn, giống như lời bác sĩ Phương nói vậy.
Thuỳ Phương vặn kính hiển vi về vị trí cũ rồi đứng dậy, ra phòng kính phía bên ngoài thay quần áo bảo hộ và tháo găng tay, rửa sạch sẽ tay và sát khuẩn cơ thể thêm một lần nữa mới đi ra ngoài.
Thuỳ Phương lấy một bản kết quả giám định DNA đưa cho Như Ý: “Hôm trước chị đã tranh thủ làm cho em, nhưng em chưa đến lấy nên chị vẫn giữ ở đây”.
“À, vâng ạ. Mấy hôm bận rộn với nhóm người có ám thị chữ T kia nên em chưa đến được. Cảm ơn chị”.
Thuỳ Phương ngồi xuống ghế phía bên kia, ở đây không có trà, cũng chẳng có ấm chén, trên bàn chỉ có một bình hoa bằng nhựa nho nhỏ. Có lẽ là góc ấm cúng và có màu sắc nhất trong phòng hoá nghiệm: “Kết quả DNA, bào thai đó là của Trần Đức Quang. Như Ý, việc này chắc hẳn có giá trị rất lớn trong quá trình điều tra vụ án”.
Ngón tay Như Ý nhanh chóng lật giở bản kết quả, thấy ở trên đó bác sĩ Phương còn dùng font chữ đỏ ghi rất rõ ràng: Đối chiếu DNA của Trần Đức Quang, kết quả DNA tương thích 99,9%.
“Vâng, mối quan hệ của gia đình này quá phức tạp”. Như Ý thở dài: “Cuối cùng, chỉ tội nghiệp cho đứa bé”.
“Ừ. Chị có xem tin tức trên mạng, thấy gần đây dư luận đã chuyển hướng, không công kích em nữa”. Thuỳ Phương mỉm cười: “Hy vọng vụ án mau được phá để trả lại công bằng cho em. Như Ý, cố gắng lên nhé”.
Như Ý nhìn ánh mắt chân thành của bác sĩ Phương, khẽ gật đầu: “Nhất định ạ”.
Nói chuyện thêm một lúc, cô mới biết vừa rồi bác sĩ Phương đang kiểm tra mẫu vật do người nhà của Trần Thị Hiên đem đến, hơn một tháng qua, gia đình cô gái ấy vẫn kiên trì ngụp lặn trên sông Cấm để tìm phần t.hi t.hể của con gái, lần này tìm được một nhúm tóc nên mới mang đến đây, nhưng Thuỳ Phương lại thở dài nói với Như Ý:
“Họ mang đến mấy lần rồi, lần nào cũng không phải. Lần này chắc là cũng không phải rồi”. Giọng bác sĩ Phương phảng phất sự nặng nề: “Lần nào mang kết quả ra trả cũng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của người nhà cô ấy, muốn nói ‘không phải’ nhưng khó mở miệng lắm, không nỡ. Nhưng rồi cũng vẫn phải nói, rồi lại nhìn ông bố thất thểu đi về, hai mắt đỏ hoe. Lần này là lần thứ 4 rồi, chẳng biết họ có chịu được nữa không đây”.
Trái tim Như Ý cũng nặng trĩu, có lẽ tâm trạng của cô cũng như bác sĩ Phương, đều hy vọng mỗi cái c.hế.t của người khác có thể toàn vẹn, thứ nhất để nạn nhân được yên nghỉ, thứ hai để gia đình họ an lòng, cuối cùng, điều thứ ba là để đội hình sự cũng cảm thấy thanh thản. Nhưng sự thật bao giờ cũng luôn phũ phàng, có rất nhiều vụ án đã được phá nhưng nạn nhân cũng chẳng thể toàn t.hâ.y.
Rời khỏi phòng hoá nghiệm, Như Ý trở về phòng viết báo cáo đến tận gần 10 giờ đêm còn chưa xong việc, nhưng bụng đói, lại chợt nhớ đến Nhân Đức nên cô quyết định gác lại đó để đứng dậy đi tìm anh. Nhìn qua phòng bên thấy Thanh Mai vẫn còn làm việc, Nhân Đức thì không thấy đâu, cô cũng không muốn hỏi nên đi thẳng ra hành lang hít thở.
Như Ý lấy điện thoại ra, nhắn cho Nhân Đức một tin: “Tiến sĩ Đức, anh không bảo vệ em nữa à?”.
Chờ một lúc mới thấy anh nhắn tin lại: “Em làm việc xong rồi à?”.
Cô bĩu môi, đúng là nói chuyện với tiến sĩ tâm lý học tội phạm, muốn trêu một chút đã bị anh bắt bài ngay. Ngón tay Như Ý nhanh chóng gõ xuống một tin: “Đêm nay chắc phải ngủ qua đêm ở đây thôi, báo cáo em còn chưa làm xong, nhưng nhớ anh quá nên mới nhắn tin cho anh đấy”.
“Anh nghĩ là em đói bụng”.
“Aizzz, đừng có nói thật như thế có được không? Người ta đang nói tình cảm mà. Anh phải dùng tình cảm đáp lại em chứ. Ví dụ như: Anh cũng nhớ em, anh đang định nhắn tin cho em, Như Ý, đợi anh một lúc rồi mình gặp nhau nhé. Đấy, phải nói thế chứ”.
Ở trong phòng họp của đội 4 phía dãy nhà bên kia, Nhân Đức đưa một ngón tay lên miệng, che đi khoé môi đang khẽ cong lên. Anh nhắn tin cho một dãy số lạ, một lát sau mới trả lời Như Ý: “Tình cảm không làm no bụng được đâu, xuống bên dưới cổng nhận đồ ăn đi”.
Đọc xong tin nhắn, hai mắt Như Ý lập tức sáng rực lên, vội đến mức không nhắn tin lại mà chạy như bay xuống bên dưới, lúc ngang qua mấy người ở đội khác đang đi lên cầu thang, cô còn phấn chấn đến nỗi cười toe cười toét: “Chào các anh”.
“Như Ý, đi đâu mà vội thế?”.
“Em đi lấy thứ làm no bụng”. Nói xong, người đã mất hút.
Hai người ở đội 3 nhìn theo bóng cô rồi lại ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng lắc đầu: “Đội 1 đúng là bận thật đấy, bác sĩ pháp y đi lấy đồ ăn cũng vội thế kia”.
“Chẳng trách hiệu suất làm việc của họ ác liệt thế, phá án nhanh thần tốc”.
“Công nhận”. Người kia gật gù: “Lại toàn nhân tài nữa. Nhưng mà cũng phải nói, Như Ý đúng là xinh thật. Mấy cô hot girl trên mạng còn lâu mới bằng”.
“Ừ, bác sĩ Mai cũng xinh mà, nhưng chẳng biết con mắt tôi thế nào, vẫn cứ thấy Như Ý xinh hơn, cá tính hơn. Phụ nữ mà dám làm bác sĩ pháp y đúng là ngầu đét”.
“Nhưng mà tôi không lấy bác sĩ pháp y đâu, tôi sợ lắm”.
“Đúng là cái đồ nhát c.hế.t, sao cậu làm cảnh sát hình sự được không biết. Nếu Như Ý mà thích tôi, tôi về bảo bố mẹ tôi mang trầu cau sang xin cưới luôn”.
“Cô ấy còn lâu mới thèm thích cậu”.
“Biết đâu đấy. Haha”.
Như Ý chạy xuống bên dưới mới thấy có một anh Grab giao đồ ăn đang đứng chờ ở cổng. Khi vừa thấy cô, anh Grab kia đã vẫy tay: “Chị Như Ý phải không? Tôi giao đồ ăn”.
Đồ ăn mà Nhân Đức đặt là một suất cơm gà nướng mật ong, vẫn còn nóng, thơm đến mức chỉ ngửi mùi thôi cũng đã chảy dãi. Như Ý mang lên phòng làm việc, nhưng không ăn luôn mà chỉ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nhân Đức: “Cơm gà ngon thật. Cảm ơn tiến sĩ Đức”.
“Đừng khách sáo”. Một lát sau anh mới nhắn tin lại: “Ở phòng làm việc đợi anh rồi cùng về”.
Như Ý gác cằm lên bàn làm việc, có cảm giác như mình là một cô vợ hư đang chờ đợi chồng trở về. Cô cười tủm tỉm: “Vâng”.
Đội 4 gần đây gặp mấy vụ án khó, họp đến tận 11 rưỡi đêm mới xong. Nhân Đức cả ngày dài hết họp ở đội 1 rồi lại tới đội 4, cả tinh thần và cơ thể đã mệt rã rời, anh trở về phòng làm việc, lúc ngang qua phòng Như Ý thấy vẫn còn đang sáng đèn, tâm trạng phút chốc liền dịu xuống.
Thanh Mai đang xem bộ sưu tập mới của một hãng thời trang nổi tiếng, khi thấy Nhân Đức bước vào cửa liền vội vã chuyển sang màn hình word: “Anh họp xong rồi à?”.
“Ừ”. Nhân Đức nhìn cô ta: “Em vẫn chưa về à?”
“Chưa ạ, em đang xem lại vụ án của đội 1. Anh có mệt không?”. Cô ta nhanh chóng đứng lên rót ra một ly trà, đưa cho Nhân Đức: “Uống cốc nước đi đã”.
“Cảm ơn”.
“Em có chuẩn bị cơm nữa, để em hâm lại nóng cho anh ăn nhé?”.
Lần này, Nhân Đức từ chối: “Không cần đâu, lát nữa tôi ăn sau. Em cứ ăn đi”.
Thanh Mai định nói mình ăn rồi, nhưng lại muốn Nhân Đức nghĩ mình chăm chỉ làm việc, chờ anh về mới chịu ăn cơm, cho nên lại đành thôi.
“À phải rồi”. Cô ta làm như chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Bạn em mua được hai vé xem phim Vượt Ra Tội Ác nhưng không đi xem được nên tặng cho em. Vẫn còn dư một vé. Ngày mai anh có thời gian không? Đi xem cùng em nhé. Xem phim tâm lý học tội phạm này có khi sẽ tìm được nhiều cảm hứng mới trong công việc của chúng ta đấy”.
Nhân Đức đặt cuốn sổ xuống bàn, xoay người nhìn Thanh Mai: “Chắc là không được rồi”. Anh khẽ mỉm cười: “Công việc gần đây hơi bận, với cả, buổi tối tôi còn phải đưa Như Ý về nhà”.
“À… em cứ nghĩ cấp trên đã sắp xếp người khác bảo vệ chị Như Ý rồi. Em xin lỗi, em không biết”. Cô ta tỏ vẻ khó xử: “Nếu biết trước thì em sẽ không làm phiền anh đâu ạ”.
“Không sao”. Nhân Đức không bận tâm đến cô ta, chỉ thờ ơ đáp: “Đợi phá án xong, nếu có dịp thì mời cả đội 1 đi xem cùng cho vui”.
“Vâng ạ”.
“Tôi còn có việc, lát nữa em về sau nhé”.
“Vâng”. Thanh Mai cũng đã buồn ngủ đến ríu cả mắt, vốn định chờ Nhân Đức cùng về, nhưng anh lại nói trước phải đưa Như Ý về. Có lẽ bây giờ ‘việc’ mà anh nói cũng chính là chuyện này. Trong lòng cô ta dù ghen tị đến bức bối nhưng vẫn phải tỏ vẻ dịu dàng đáp: “Anh nhớ nghỉ ngơi sớm nhé, giữ gìn sức khoẻ”.
Nhân Đức gật đầu, sải bước ra ngoài, có điều, trước khi rời khỏi, anh dường như nhớ ra chuyện gì đó nên ngoái lại nói với Thanh Mai: “Trong cục cảnh sát có quy định, thông tin nội bộ trong quá trình phá án không thể đưa ra ngoài. Để lọt thông tin không đúng về vụ án càng là điều tối kị”. Giọng Nhân Đức không biểu cảm, chẳng nghe ra được vui hay buồn. Anh liếc sắc mặt của Thanh Mai: “Từ khi em đến, anh quên nhắc em chuyện này. Hôm nay mới đột nhiên nhớ ra”.
Cơ thể cô ta thoáng cứng đờ, nhưng khôi phục lại cũng rất nhanh. Thanh Mai khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Vâng, em biết ạ. Cảm ơn anh”.
Nhân Đức mở cửa đi ra ngoài, dừng chân ở ngay căn phòng bên cạnh. Anh đưa tay lên gõ vài cái, không đợi Như Ý trả lời đã mở cửa bước vào.
Cô đang nằm gục xuống bàn ngủ quên, nghe tiếng động mới ngái ngủ mở mắt ra, thấy Nhân Đức đi vào, cô mới an tâm tiếp tục nhắm mắt, miệng lẩm bẩm: “Anh xong rồi đấy à?”
“Buồn ngủ rồi hả?”.
Như Ý chẳng bận tâm đến hình tượng của mình, ngái ngủ đáp: “Em phải tranh thủ chợp mắt một lúc, lát nữa vẫn phải dậy viết báo cáo phân tích”.
“Có tin tức gì mới à?”.
“Vâng. Em vừa đến phòng hoá nghiệm lấy kết quả DNA. Anh biết gì không?”
Nhân Đức ngồi xuống phía trước bàn, nhìn bộ dạng không mấy đẹp đẽ của Như Ý liền cảm thấy hơi buồn cười: “Không biết”.
“Bào thai trong bụng Lê Thuỳ Dung là của Trần Đức Quang”. Nói đến đây, cô mới mở mắt nhìn anh, thấy Nhân Đức ở gần thật gần mình, bất giác cảm thấy rất an tâm: “Anh nói xem, cô ta lấy bố của cậu ta, nhưng lại ngủ với cậu ta, còn mang thai con của Trần Đức Quang. Đây là loại tình cảm loạn luân gì chứ?”.
“Xét về vật chất, Trần Đức Viên có thể cho cô ta một cuộc sống đầy đủ, lấy ông ta, Lê Thuỳ Dung không phải lo chuyện tiền bạc”.
“Đúng vậy, trên người cô ta, từ đầu đến chân toàn hàng hiệu. Hôm khám nghiệm hiện trường, đồ dùng của cô ta cũng toàn là đồ cao cấp, đến cả bộ mỹ phẩm cũng là loại rất đắt tiền”.
Ánh mắt Nhân Đức vô thức nhìn sang khuôn mặt của Như Ý, cô không có thời gian dưỡng da, cũng chẳng mấy khi trang điểm, tuy nước nước da vẫn trắng bóc và nhẵn mịn. Rất xinh đẹp.
Anh khẽ cười: “Đúng vậy”.
“Anh nói tiếp đi”. Cô đã bắt đầu tỉnh táo, cũng quên béng việc ăn cơm, hứng thú ngồi thẳng dậy chờ Nhân Đức nói tiếp.
“Xét về ngoại hình và thể chất, chồng của cô ta không bằng được đứa con trai ngỗ ngược kia. Lúc thẩm vấn, Lê Thuỳ Dung nói Trần Đức Quang đã vài lần nhìn trộm cô ta tắm, nếu đúng sự thật như vậy thì cậu ta đã không quan tâm đến việc luân thường đạo lý từ lâu rồi, cũng không bận tâm đến hạnh phúc của bố ruột mình. Như Ý, một người như vậy cho em cảm giác thế nào?”.
“Bất cần, ngỗ ngược không biết suy nghĩ”. Cô ngẫm nghĩ vài giây rồi nói thêm: “Chỉ muốn thoả mãn ham muốn của bản thân, sẵn sàng đánh đổi tất cả”.
“Còn gì nữa?”
“Loại người như vậy có lẽ chỉ thích chinh phục, khi có được rồi sẽ nhanh chán”. Cô nói một cách không chắc chắn.
“Đúng vậy”. Nhân Đức kéo hộp cơm về phía mình, bình thản đáp lời cô: “Một người có suy nghĩ trưởng thành, dù có yêu mẹ kế của mình đi chăng nữa cũng vẫn biết giới hạn. Theo tâm lý thông thường, ban đầu họ sẽ chủ động tìm cách né tránh để che giấu và kìm hãm cảm xúc của mình. Đến khi không thể kìm nén nữa mới dẫn đến những chuyện tiếp theo. Tuy nhiên, khi anh hỏi Lê Thuỳ Dung, cô ta lại nói ngay từ khi mới kết hôn, Trần Đức Quang đã làm loại chuyện này”.
“Thời gian quá ngắn, không đủ để phát sinh tình cảm, càng không đủ thời gian cho giai đoạn từ yêu đến kìm nén”. Như Ý reo lên, nghe Nhân Đức nói vậy mới dám khẳng định suy nghĩ của mình: “Vì vậy hắn đúng là loại người tinh t.rù.ng lên não, chỉ thèm khát có được người đàn bà của cha mình, bất chấp luân thường đạo lý”.
Một chi tiết đơn giản như vậy nhưng khi phân tích dưới góc độ tâm lý học tội phạm thì trở nên thật vi diệu. Nhân Đức rất hài lòng với suy luận của Như Ý, chỉ là câu vừa rồi của cô khiến anh hơi đỏ mặt.
Mà Như Ý thấy biểu hiện này của anh thì rất muốn cười to một tiếng. Nhân Đức của cô vẫn luôn như vậy, cũng đâu phải hai người chưa làm qua chuyện abc xyz, anh xấu hổ gì chứ.
Như Ý cố nén cười nói: “Anh tiếp tục đi”.
“Giả sử có một ngày, cậu ta nói với Lê Thuỳ Dung: Chỉ cần cô ta đồng ý, cậu ta sẽ thoả mãn cô ta, đồng thời thề thốt sẽ không nói lại với bố mình chuyện này. Lê Thuỳ Dung dù sao cũng đang còn thanh xuân phơi phới, nếu chồng cô ta không đủ thoả mãn, liệu sau nhiều lần Trần Đức Quang công khai gạ tình, cô ta có giữ lòng được không? Sau khi đồng ý quan hệ và có thai, cô ta lo sợ điều gì nhất”.
“Bây giờ cả cô ta và Trần Đức Quang đã c.hế.t, người đối chứng đã không còn. Cho nên muốn điều tra ra được chân tướng vụ việc, chỉ có thể tìm một người duy nhất”. Anh nói.
Như Ý nhìn anh, lòng đã có đường đi rõ ràng: “Trần Đức Viên”.
Nhân Đức khẽ gật đầu, bàn tay đẹp đẽ của anh nhanh chóng chia nửa hộp cơm kia vào bát, đẩy phần có sườn gà ngon nhất về phía Như Ý: “Mọi chuyện chỉ là giả sử của anh. Muốn thu thập thêm thông tin thì phải đợi Trần Đức Viên. Bây giờ dành thời gian cho mình trước đã”.
Anh nhìn khuôn mặt đã tỉnh táo hoàn toàn của Như Ý, khẽ mỉm cười: “Ăn đi”.

Yêu thích: 4.9 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN