Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1267


Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về


Phần 24


Bầu trời đêm của tháng 5 lấp lánh ánh sao, bên ngoài cửa sổ, gió lớn cùng những âm thanh ồn ào từ tiếng còi xô bồ bị cản lại, chỉ còn sự tĩnh lặng đến mập mờ ở bên trong căn nhà nhỏ của Như Ý.
Trước kệ bếp, có một người đàn ông lặng lẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn rất khẽ lên mi mắt của một người con gái, mùi hương trên người anh hòa quyện với hơi thở của cô, nhưng cuối cùng vẫn chỉ dừng ở cái hôn đó, không hề dời xuống.
Như Ý đợi chừng mười giây vẫn không thấy Nhân Đức có thêm động tĩnh, mới mở mắt ra, liền chạm phải một đôi mắt trong veo tĩnh lặng của anh. Ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt anh vẫn sâu như biển khơi, lại như chất chứa một nụ cười, như thả vào đó một chút ánh sáng, như có thêm đôi phần dịu dàng, giống như ánh bình minh trên đất phương nam.
Anh nói: “Như Ý, anh đã học thôi miên, cũng từng thử tự thôi miên bản thân. Nhưng có một chuyện cả đời anh sẽ không bao giờ làm”.
Mấy ngón của Như Ý đang quàng trên cổ Nhân Đức vô thức co lại, móng tay cọ qua da thịt anh. Cô mở to mắt: “Cũng giống như em phải không?”.
“Ừ”. Anh khẽ gật đầu: “Không bao giờ quên em”.
Tiếng kim đồng hồ trong phòng chậm rãi chuyển động, tim Như Ý bất giác đập rộn lên, cô chợt nhớ đến một câu chuyện cách đây vài hôm, khi đó Đăng Dương đã hỏi ‘tại sao một người xuất sắc như Nhân Đức lại lựa chọn về nước’. Lúc ấy, cô đã lờ mờ nhận ra nguyên nhân, nhưng bản thân lại không chắc chắn. Đến bây giờ mới biết mình đã đoán đúng rồi.
Anh thực sự quay về vì cô, đi một vòng hết 4 năm, rút cuộc cũng không chia tay nữa!
Lòng cô như bị một sợi lông vũ mềm mại cọ qua cọ lại, ấm áp đến mức không nhịn được, thốt ra một câu: “Em rất nhớ anh”. Cô ngập ngừng, lặp lại lần nữa: “Rất rất nhớ”.
Bàn tay nóng hổi của Nhân Đức lần xuống eo cô, kéo cô kề sát cơ thể mình: “Anh biết”.
Như Ý không trách anh tại sao biết mà đến bây giờ mới chịu trở về, chỉ lẩm bẩm: “Trở về là tốt rồi… Về là tốt rồi”.
“Như Ý”. Mắt anh thẳng tắp: “Anh cũng nhớ em”.
Như Ý kích động muốn nói “Hôn em đi”, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì anh đã áp môi xuống, đặt một nụ hôn nóng bỏng xuống môi cô. Hơi thở phút chốc hòa quyện khiến thân thể Như Ý khẽ run lên, cảm giác quen thuộc ập đến, cô như tìm lại được chính mình của nhiều năm trước, nhanh chóng đắm chìm trong hương hoa nhài nhẹ tựa như sương, say đến túy lúy.
Hương vị của môi anh ngọt ngào giống như một viên đường nóng hổi, vừa mới chạm đến đã tan ra, nhanh chóng lan truyền từ đầu lưỡi đến trái tim của Như Ý. Lòng cô dâng tràn thỏa mãn và hạnh phúc, trái tim như bị từng đợt sóng đánh đến nghiêng ngả, cô ghì chặt lấy gáy anh, điên cuồng hôn trả.
Hơi nước trên bếp bay lên rồi biến mất, không ai bận tâm đến mực nước dần khô cạn trong nồi, toàn bộ tâm tư lúc này đều đặt lên từng hơi thở của đối phương, hôn đến điên cuồng, hôn đến cháy bỏng. Cả anh và cô đều cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ, từng giây từng phút đều trở thành quý giá.
Nhân Đức cúi đầu miết mạnh bờ môi thơm ngát của Như Ý, hơi thở đậm dần, ngón tay men theo sống lưng cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Toàn thân Như Ý lập tức run rẩy, từng thớ thịt râm ran như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến bò lên, tâm tư như một khối trống rỗng. Như Ý mềm nhũn tựa sát vào lồng ngực anh, yếu ớt bám lấy anh như bám lấy một chiếc phao cứu sinh, vô lực chìm đắm trong vị ngọt từ đầu lưỡi anh, dây dưa hoà quyện không dứt.
Cho đến khi môi cô sưng lên, Nhân Đức mới buông ra, cụp mắt nhìn hai gò má ửng hồng của Như Ý.
“Như Ý”. Lưng ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua làn da nóng hổi trên má cô, khẽ gọi một cái tên mà cả đời này anh đã khắc ghi tận cốt tủy.
Như Ý xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, ôm lấy eo anh: “Vâng”.
“Em gầy đi rất nhiều”.
Lúc này mới biết hành động vuốt sống lưng cô khi nãy của anh đại biểu cho điều gì. Như Ý bỗng dưng cảm thấy rất tủi thân, sống mũi đầy chua xót: “Không gầy, là em giảm cân. Em muốn thật xinh đẹp chờ anh về”.
“Như Ý”. Anh lặp lại tên cô một lần nữa: “Anh thích em vì em là Như Ý”.
Anh ôm cô vào lòng, cẩn trọng dịu dàng vuốt tóc cô: “Bất kể ngoại hình thế nào đều không quan trọng, bời vì Như Ý của anh chỉ có một mà thôi”.
Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống, thấm vào áo anh, bây giờ mới thấy 4 năm thực ra cũng không lâu lắm, chỉ cần hai người còn yêu, còn có thể quay về, trôi qua bao lâu cũng vẫn có thể chịu đựng được.
“Thật không?”.
Nhân Đức cảm nhận được lồng ngực mình hơi ươn ướt, biết cô khóc, chỉ có thể đau lòng nói: “Thật”.
“Lúc anh mới về nước, em ở quán lẩu bên kia đường nhìn thấy anh đi cùng Mai đấy”. Cô chu môi, kể lại một cách đầy ấm ức: “Quỳnh cũng nhìn thấy nữa. Bọn em tưởng đó là bạn gái anh”.
“Bác sĩ pháp y Như Ý phán đoán tình huống kém như thế từ bao giờ vậy?”. Anh trêu cô.
“Hừ, khi ghen ai cũng đều mù quáng cả mà”. Như Ý dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực anh: “Ai bảo anh đi uống cafe riêng với người khác, làm em hiểu nhầm. Tất cả tội là của anh, anh phải đền cho em đấy”.
Nhân Đức khẽ cười: “Muốn đền gì nào?”.
“Tối nay phải ngủ chung với em”. Cô ngay lập tức khôi phục lại tinh thần, giọng điệu trở nên gian trá: “Ngủ ở trên giường ấy”.
Động tác vuốt tóc cô trong thoáng chốc liền cứng ngắc, Nhân Đức mím môi, khuôn mặt ửng đỏ vì lo lắng và ngượng ngùng. Như Ý cảm nhận được cơ thể anh khẽ run lên, vừa thương lại vừa buồn cười.
Cô nhanh chóng sửa lại: “Không phải là ý đó. Em chỉ muốn tối nay tranh thủ bàn về chuyên án mới. Anh ngủ cùng em sẽ dễ nói chuyện hơn”.
Cuối cùng, Nhân Đức khẽ hắng giọng một tiếng, anh nói: “Như Ý, nước sôi rồi”.
Như Ý liếc bộ dạng xấu hổ của anh, không nhịn được bật cười khanh khách: “Ừ, nước sôi rồi. Em cũng đói bụng, tiến sĩ Đức, anh nấu mì cho em ăn đi”.
Anh giơ tay véo mũi cô, không đau lắm nhưng đủ làm Như Ý phải nín cười: “Lùi ra xa một chút, nước nóng”.
“Tuân lệnh bếp trưởng nhà tôi”.
Ăn xong hai tô mì cũng đã 11 giờ khuya, Như Ý háo hức vào phòng, sửa soạn chăn gối rồi nằm gọn gàng ở một bên, cố ý chừa bên còn lại thật rộng cho Nhân Đức.
Gần mười hai giờ đêm anh mới tắm xong, nhưng vẫn luẩn quẩn ở phòng khách làm gì đó một lúc lâu mới đi vào phòng. Như Ý thấy bóng anh ở cửa liền nở một nụ cười tươi rói:
“Em đang thử tra mấy trang web có tên giống tragygy”.
“Có tìm ra manh mối gì không?”. Anh rảo bước đi lại gần, ánh mắt khẽ liếc bộ đồ trên người Như Ý rồi lén lút thở phào một tiếng. Thật may, hôm nay cô không mặc váy ngủ s.ex.y, chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản.
“Tạm thời không có”. Như Ý khẽ cau mày: “Tragedy thì có ý nghĩa. Nhưng nhập thử tragedydead thì cũng không phải. Đức, có khả năng Trần Đức Viên cố tình làm lạc hướng quá trình điều tra không?”.
Nhân Đức ngồi xuống giường, nhìn màn hình điện thoại trên tay Như Ý hiển thị một trang web lỗi, lắc đầu: “Anh đã quan sát kỹ biểu hiện của ông ta. Thông qua biểu cảm trên nét mặt và trạng thái cơ thể, có thể khẳng định 8, 9 phần ông ta không nói dối. Hơn nữa, bây giờ ngoài chúng ta, Trần Đức Viên là người muốn biết nhất lý do tại sao Lê Thùy Dung lại hãm hại gia đình mình”.
“Anh cảm thấy thế nào?”. Cô tựa đầu vào vai anh, rất tự nhiên, giống như ngày xưa: “Cô ta làm vậy vì có mối thù từ trước hay vì tiền?”.
“Không phải đội 1 đã điều tra mối quan hệ trước đây của Lê Thùy Dung rồi sao?”. Nhân Đức hạ thấp vai để Như Ý không phải rướn người lên: “Trước lúc kết hôn, cô ta không có mối quan hệ với bất cứ ai trong gia đình của Trần Đức Viên, có thể loại trừ việc có mối thù từ trước. Trong quá trình sống chung, Trần Đức Viên cũng rất yêu thương vợ, không để cô ta thiếu thốn thứ gì ngoài…”.
Nói đến đây, anh hơi đỏ mặt, nhưng vì Như Ý ở kế bên vẫn đang nghiêm túc lắng nghe, cho nên Nhân Đức đành hắng giọng nói tiếp: “Không để cô ta thiếu thốn thứ gì ngoài vấn đề sinh lý, cho nên có thể loại trừ khả năng nảy sinh thù hận trong quá trình chung sống”.
“Vậy thì chỉ có thể là khả năng còn lại, vì tiền”. Cô cố nhịn cười, ngón tay tiếp tục gõ xuống điện thoại.
“Tìm được trang web đó thì chắc hẳn sẽ có manh mối thôi”. Anh nghiêng đầu nhìn những chữ cái được Như Ý gõ trên màn hình: “Nếu chỉ là tragedy thì rất dễ tìm thấy. Bọn chúng sẽ không đặt tên trang web đại trà như vậy. Như Ý, em thử thêm số 11 vào xem”.
“Số 11? Tại sao?”.
“Ở một số quốc gia, số 11 đại biểu cho sự c.hế.t chóc, ví dụ như ngày 11/9, số lượng phi hành đoàn là 11, chiếc máy bay đầu tiên đâm vào tòa tháp là chuyến bay số 11, số lượng hành khách là 92 người. 9 + 2 = 11”.
Như Ý bị cuốn theo những gì anh nói về số 11 mà không phát hiện ra một chi tiết, cô nhanh chóng thêm số 11 vào sau chữ dead, vẫn không si nhê, lại chuyển số 11 về đằng trước, kết quả vẫn như cũ.
“Không được”. Sắc mặt Như Ý rất khó coi: “Theo như anh nói, bọn chúng tuyên chiến với chúng ta, sẽ không huỷ bỏ đi trang web này. Tại sao không tìm ra được chứ?”.
Nhân Đức mím môi suy nghĩ một lúc, lát sau mới nói: “Như Ý, để số 11 ở giữa xem”.
Số 11 ở giữa tragedy và dead vốn không có ý nghĩa gì, nhưng khi nhập thử thì màn hình liền hiện lên tín hiệu đang kết nối.
Toàn bộ dây thần kinh của Như Ý lập tức căng lên, hai mắt dán chặt vào màn hình: “Có kết nối rồi”.
Lời vừa dứt thì trên điện thoại lập tức hiện lên một nền đen cùng với hình mấy chiếc đầu lâu đầy vẻ c.hế.t chóc, bên dưới là rất nhiều chữ đỏ có vết loang giống như màu máu: Chào mừng đến với thế giới của sự cứu rỗi linh hồn. Cái c.hế.t ở đây, ngay bên bạn.
Màu nền cùng với dòng chữ kia tạo cho người xem cảm giác rùng mình, ngay cả một bác sĩ pháp y như Như Ý cũng cảm thấy có một áp lực vô hình đè lên ngực.
Nhân Đức ở bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Như Ý”.
“Hiệu ứng hình ảnh cùng phông màu này rất dễ đánh vào tinh thần người khác”. Độ ấm từ lòng bàn tay anh khiến lòng cô được trấn an: “U uất, nặng nề, tăm tối, áp lực”.
“Đúng vậy. Nó dễ khiến người ta xuất hiện những ý nghĩa tiêu cực”.
Như Ý khẽ gật đầu, bàn tay trái nắm chặt tay anh, tay còn lại lướt màn hình. Đây là một diễn đàn trực tuyến với rất nhiều bài đăng khác nhau của các thành viên, đa phần mọi người đều lấy nickname, không ai dùng tên thật. Admin của trang web ghim lên đầu một bài viết: “Có những kẻ đối xử với bạn chẳng ra gì nhưng bạn lại luôn phải luồn cúi trước hắn, có những kẻ mắng chửi bạn, nhổ nước bọt vào mặt bạn, sỉ nhục bạn, lôi cha mẹ bạn ra để chửi mắng, bạn cũng không đủ can đảm phản kháng. Vậy bạn đang sống cuộc đời mang ý nghĩa gì ngoài ngu ngốc và hèn mọn? Không! Bạn không phải là kẻ hèn nhát, bạn xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn, chỉ cần bạn mạnh mẽ, sẵn sàng đứng dậy chống trả, chúng tôi cũng sẽ sẵn sàng giúp bạn bắt những kẻ đó phải trả giá.
Hãy thử tượng xem, một ngày nào đó, những kẻ đã sỉ nhục bạn phải quỳ gối dưới chân bạn, phải c.hế.t một cách đau đớn vì đã gây ra những tội lỗi với bạn, cảm giác của bạn sẽ ra sao? Máu của bọn chúng sẽ gột rửa toàn bộ mọi đau khổ của bạn. Thật tuyệt vời, hãy can đảm lên, g.iế.t chúng đi”.
Những lời này thực sự vô cùng biến thái, khiến Như Ý vừa đọc vừa có cảm giác nổi da gà. Cô lẩm bẩm: “Lũ khùng điên này, chúng xem g.iế.t người như một thú vui, đúng là điên rồi”.
Nhân Đức lạnh nhạt như không: “Đây là loại tội phạm biến thái, có tâm lý vặn vẹo và phản xã hội. Chúng luôn hướng người khác đến những điều tiêu cực”.
Như Ý gật đầu, lại kéo xuống dưới. Bên dưới có gần 10 nick name đăng những bài viết, chủ yếu phàn nàn về việc bị cấp trên chèn ép, bị người khác xa lánh, có người thì hậm hực với việc bị mẹ cấm cản yêu một người, dẫn đến việc người đàn ông kia rời xa người đó.
Dưới phần bình luận, có hàng chục người đưa ra những gợi ý cho chủ bài đăng bài viết đó, toàn là những lời nói mang tính kích động. Nói cha mẹ chỉ biết dựa theo ý mình, phá hoại hạnh phúc của con cái, còn nói để lỡ mất người như vậy, cả đời về sau sẽ phải sống trong nhớ thương và đau khổ. Cuối cùng, chúng gợi ý cho người đăng bài những phương thức g.iế.t người rất dã man, nói hãy g.iế.t người m.ẹ đi để có thể tự do yêu đương, bọn chúng hướng cho người đăng bài những điều đen tối và tiêu cực nhất.
Như Ý đọc xong thì cả người bất giác run lên, cô như nhìn thấy chính mình ở thời gian cách đây 4 năm, khi bị m.ẹ nhốt ở trong phòng, không điện thoại, không internet, vì nhớ Nhân Đức mà ngày nào cũng khóc, thậm chí còn suýt nữa nhảy từ tầng 3 xuống đất để trốn ra ngoài. Lúc ấy, Như Ý cũng hận mẹ, oán trách mẹ rất nhiều. Nhưng nghĩ tới những phương thức g.iế.t chính người thân của mình như những kẻ kia chỉ dạy trên diễn đàn, cô liền ghê tởm đến mức lợm giọng buồn nôn.
Nhân Đức ở kế bên cô, thấy sắc mặt Như Ý tái đi liền siết chặt tay: “Đừng bận tâm, đây chính là điều bọn chúng muốn, đánh vào phần tâm lý đen tối nhất của con người. Khi một người bất mãn với xã hội, bất mãn với cuộc sống, bọn họ sẽ dễ bị chi phối bởi những thứ tiêu cực. Muốn trả thù, muốn phát tiết, muốn kẻ khác phải trả giá. Nhóm admin của trang web này lợi dụng tâm lý này để dẫn dụ thành viên trong diễn đàn g.iế.t người”. Anh nhìn cô: “Trên lưng gánh tội, vẫn phải một lòng hướng thiện, đó mới là cuộc sống. Những thứ ở trong diễn đàn này đều là những thứ bẩn thỉu rác rưởi của xã hội, không xứng để chúng ta phải bận tâm”.
Như Ý kinh ngạc ngẩng đầu về phía anh, dưới đôi mắt trong veo và tĩnh lặng của Nhân Đức, cô như tìm lại được lý trí của chính bản thân. Phải rồi, anh chính là tượng đài trong lòng cô, không nhiễm bụi trần, những thứ rác rưởi thế này làm sao làm bẩn lòng anh được chứ.
“Em hiểu rồi”. Cô thở dài một hơi, lại tựa vào vai anh, hoàn toàn thoát ra khỏi những ngày tháng tăm tối của ký ức: “Một trang web biến thái như thế này, nếu chúng ta không phát hiện ra, không biết chúng còn g.iế.t bao nhiêu người nữa”.
“Ừ”. Anh vuốt tóc cô: “Nguyễn Văn Thái và Lê Thuỳ Dung chắc chắn tham gia trang web này, em thử tìm xem”.
“Vâng”.
Như Ý nhanh chóng lướt qua những bài đăng đó, bởi vì lượng người tham gia chưa nhiều lắm, lượng bài đăng vẫn còn ít nên chỉ gần 10 phút sau cô đã tìm thấy một bức ảnh, là ảnh của Trần Thị Hiên lúc vừa bị g.iế.t c.hế.t.
Một nick name tên Rùa đi bộ đăng lên, kèm một dòng chữ: “Tôi đã g.iế.t được cô ta rồi. Cô ta dám lén lút gọi điện thoại với thằng khác sau lưng tôi, vậy mà còn dám nói yêu tôi, tôi phải g.iế.t cô ta. Cảm ơn admin và các bạn trong diễn đàn đã dạy tôi cách tạo bằng chứng ngoại phạm và cách p.hâ.n x.á.c, tôi đã làm rất thành công. Xe máy và laptop của cô ta tôi cũng bán rồi, vừa đủ tiền trả nợ. Mọi người hãy chúc mừng tôi đi. À, tôi có để lại ám hiệu chữ T lên người cô ta, ở vai phải đấy, mọi người thấy không?”.
Như Ý nghiến răng: “Thằng khốn này”.
“Hắn đã nhận tội nhưng nhất quyết không khai ra chữ T. Anh đang định ngày mai đến thẩm vấn hắn lần nữa”.
Cô hừ lạnh một tiếng: “Bảo sao hắn tự tin tạo bằng chứng ngoại phạm như thế, hoá ra có người hướng dẫn”.
Nguyễn Văn Thái rất thông minh, nhưng để kế hoạch g.iế.t và giấu x.á.c nạn nhân hoàn mỹ như vậy, quả thực một mình hắn khó mà nghĩ chu toàn được. Diễn đàn này đúng là nơi biến một kẻ lòng dạ đen tối trở thành một tên tội phạm hoàn hảo, đúng là khốn k.iế.p.
Như Ý tiếp tục tìm kiếm bài đăng của Lê Thuỳ Dung, cuối cùng cũng phát hiện ra một nick name tên So Sad. Ở đó, cô ta viết: Lấy chồng giàu thì sao chứ? Sống trong nhung lụa nhưng không được thoả mãn, ngay cả sextoy cũng không được mua. Tôi cảm thấy héo hon sắp c.hế.t rồi”.
Bên dưới có một bình luận khiến Nhân Đức chú ý: “Tôi biết cô. Tôi có thể thoả mãn cô”.
Như Ý nói với anh: “Anh có thấy bình luận này có vấn đề không? Đa phần trên mạng đều dùng nick name, làm sao biết ai với ai được chứ?”.
“Như Ý, thử tìm bình luận gần đây nhất của nick name kia xem”.
Như Ý click vào nick name đó, thấy có rất nhiều bình luận của người kia, nhưng từ ngày 02/05/20xx thì không còn thấy người đó có hoạt động gì nữa.
“Trần Đức Quang”. Ngày 02/5 cách ngày mà cậu ta c.hế.t chỉ vài hôm, cậu ta cũng tham gia diễn đàn này, và cũng từ đó biết chuyện Lê Thuỳ Dung thiếu thốn tình d.ụ.c nên mới chủ động bắt chuyện và gợi ý muốn thoả mãn cô ta.
“Rất có thể là cậu ta”. Nhân Đức nhận xét: “Kiểm tra bài đăng mới nhất của nick name So Sad sẽ có câu trả lời”.
“Để em thử”.
Trong lúc Như Ý đang tìm kiếm trên diễn đàn thì ở một toà nhà cách đó hơn 10 kilomet, có một kẻ cũng đang gõ loạn trên bàn phím, trước mặt hắn là một chuỗi code cùng IP hiển thị địa chỉ người truy cập trang web tregedydead.
Kẻ đứng bên cạnh hắn đóng mở chiếc bật lửa bằng thép trên tay, phát ra những tiếng kêu lách tách: “Đã tìm thấy rồi à?”.
“Nhanh hơn tao tưởng”. Kẻ đang gõ phím cười một cách quái đản: “Đúng là song kiếm hợp bích, con đàn bà đó cũng khá thông minh”.
“Nếu không có cậu ta thì cũng chẳng dễ dàng tìm ra được như thế. Bộ não của cậu ta là thiên tài đấy”. Ánh mắt hắn hiện rõ vẻ hứng thú: “Thử tưởng tượng xem, một ngày thiên tài ấy bị lột trần truồng rồi treo lên, mười mấy con đ.iế.m cùng nhào vào cậu ta. Hahaha, ghét bẩn thỉu và rác rưởi sao? Tao muốn chứng kiến tiến sĩ tâm lý học nổi tiếng bị nhúng vào bùn lầy, bị ném vào giữa đống rác rưởi”.
“Rồi cũng sẽ đến lúc đó thôi”. Tên kia đóng chiếc bật lửa: “Khoá diễn đàn đi, bây giờ chuyển sang thực chiến”.
“Ok”.
Kẻ ngồi trước máy tính nhanh chóng nhập vào một chuỗi code gì đó, ở phía bên kia, Như Ý cũng đã tìm xong bài viết của nick name So Sad, sau khi đọc nội dung, cả cô và Nhân Đức đều xác định đó là Lê Thuỳ Dung, bởi vì ngày tháng đăng bài là ngày mà cô ta được tại ngoại. Khi đó, Lê Thuỳ Dung đã viết: “Cậu ta thoả mãn tôi, nhưng lúc nào cũng đòi chơi trần cho có ‘cảm giác’, đến khi tôi phát hiện ra có thai, cậu ta lại chối bỏ, nói tôi ngủ cùng lúc với cả cậu ta và bố cậu ta, làm sao biết là con ai được chứ. Mọi người thấy loại đàn ông như vậy có đáng c.hế.t không?
Bố cậu ta ‘chưa đi đến chợ đã hết tiền’, làm sao có thể khiến tôi mang thai? Cậu ta lúc ngủ với tôi thì ngon ngọt dụ dỗ, đến bây giờ có ‘hậu quả’ thì lại xách quần chạy mất. Loại đàn ông này đúng là đáng c.hế.t. Nhưng hơi tiếc, bởi vì tôi không chụp lại được ảnh cậu ta khi đó, mọi người không biết đâu, cậu ta kinh ngạc đến mức ngay cả c.hế.t cũng không nhắm mắt nổi đấy. Haha, thứ đàn ông khốn ki.ếp, đáng nhận quả báo”.
Dưới phần bình luận đều tung hô nick name So Sad đã làm đúng, nhưng cũng có người hỏi nếu bố cậu ta phát hiện ra cái thai trong bụng không phải của ông ta thì phải làm thế nào.
So Sad rất thành thực trả lời: “Từ lúc biết có thai, tôi đã âm thầm bỏ độc vào thức ăn của bố cậu ta. Loại c.hấ.t độc này khiến người ta c.hế.t từ từ, giống như bị suy nhược cơ thể, việc này tôi cũng học được trên diễn đàn đấy, rất cảm ơn các bạn đã hướng dẫn”.
“Tôi đã xây dựng một kế hoạch, g.iế.t c.hế.t con trai của ông ta trước mặt ông ta, tôi nghĩ với liều lượng độc như thế, ông ta sẽ phải sốc đến c.hế.t, nhưng ông ta vẫn còn cao số quá, được cấp cứu kịp thời nên vẫn sống. Nhưng chắc cũng chẳng được bao lâu nữa, đợi đến khi ông ta c.hế.t, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về tôi”.
Vài ngày sau, lại có thêm một bình luận của cô ta: “Mọi người ơi, xin hãy giúp tôi, cảnh sát nghi ngờ tôi rồi, phải làm sao bây giờ? Sim của tôi để vào diễn đàn đã bị phát hiện, bây giờ tôi đang mượn điện thoại của một người đi đường, không thể vào diễn đàn tiếp được nữa. Hãy gọi cho tôi theo số điện thoại 09xx.xx.xx”.
Đọc đến những dòng này, cả Như Ý và Nhân Đức đều không hẹn mà cùng đồng thời nói: “So Sad chính là Lê Thuỳ Dung”.
Vừa mới dứt câu thì trên đầu trang web hiển thị đang kết nối lại, Như Ý cảm thấy không ổn, vội vàng chụp lại toàn bộ bài đăng và bình luận của Lê Thuỳ Dung, động tác của cô rất nhanh, khi vừa chụp xong xuôi thì màn hình lập tức tối thui, sau đó đột ngột hiện lên một dòng chữ: CẢNH SÁT HÌNH SỰ, BÂY GIỜ TRÒ CHƠI MỚI THỰC SỰ BẮT ĐẦU.
Tiếp theo, còn có một hình thần c.hế.t đột ngột nhảy ra rồi phát ra những âm thanh vô cùng ghê rợn.
Nhân Đức lúc này cũng ngay lập tức nhào sang, cầm lấy điện thoại trên tay cô: “Như Ý, mặc kệ nó”.
Như Ý cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, buột miệng chửi thề một tiếng: “Khốn k.i.ế.p, chúng phát hiện ra chúng ta đang truy cập”.
“Chúng dò từ IP”. Anh nhanh chóng thoát màn hình, sau đó ngắt kết nối wifi và 4G: “Đừng lo, bọn chúng chỉ thông báo qua màn hình, tức là sẽ không dám đến đây”.
“Em biết”. Cô khẽ thở hắt ra một tiếng: “Chúng ta có cần báo cáo đội phó Minh bây giờ không?”.
“Không cần”. Nhân Đức sờ khẩu súng trong túi quần mình, lòng anh vô cùng rõ ràng, bọn chúng sẽ không tấn công và g.iế.t người theo một cách lãng xẹt như vậy. Điều lũ biến thái kia muốn chính là nhìn bọn họ chịu giày vò cho đến c.hế.t, giống như tổ chức ở Mỹ trước kia: “Bọn chúng dám công khai khiêu khích cảnh sát, cũng biết chúng ta đang truy cập trang web, chắc chắn cũng sẽ không để lộ thông tin về nơi truy cập IP của bọn chúng. Có dựng đội phó Minh dậy lúc nửa đêm cũng chẳng có tác dụng gì”.
Anh kéo tay Như Ý nằm xuống, ôm lấy cơ thể cô: “Như Ý, muộn rồi, ngủ đi, không sao đâu. Ngày mai chúng ta sẽ báo cáo với đội 1, tìm cách truy bắt bọn chúng sau”.
Có Nhân Đức ở ngay bên cạnh, Như Ý không còn sợ hãi, cũng chẳng cần lo lắng bất cứ điều gì. Cô tin tưởng anh, giao trọn bản thân cho anh: “Em biết rồi”.
“Được rồi”. Anh hôn lên trán cô: “Cứ nhắm mắt lại, có anh ở đây”.
Bởi vì chuyện vừa rồi quá chấn động, cũng diễn ra quá nhanh, Như Ý thực sự không thể nào ngủ nổi. Cô suy nghĩ về diễn đàn đó và những lời của Nguyễn Văn Thái cùng Lê Thuỳ Dung rất lâu, suy nghĩ cả về cách truy bắt lũ biến thái đó, sau cùng, quá nửa đêm mới có thể thiếp đi trong lòng Nhân Đức.
Ngày hôm sau, hai người dậy thật sớm, định ăn sáng xong sẽ đến cục cảnh sát báo cáo lại những việc xảy ra đêm qua, không ngờ mới 7 giờ sáng, Nhân Đức đã nhận được điện thoại của đội phó Minh.
Anh vừa nhận máy, đầu dây bên kia đã nặng nề nói: “Đức, Nguyễn Văn Thái bỏ trốn rồi”.

Yêu thích: 5 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN