Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về
Phần 4
Nhân Đức lạnh nhạt trả lời: “Tôi không có thời gian”.
Như Ý liếc bộ sofa mới toanh trong phòng làm việc của anh, hôm qua đến đây không thấy nó, chắc hẳn cục cảnh sát mới cấp về, vừa hay cô thiếu lý do vào phòng anh.
Cô nói một câu đầy ẩn ý: “Phòng làm việc của em ở ngay sát phòng làm việc của anh”.
Nhân Đức không buồn động đậy, chẳng mấy quan tâm đến điều cô vừa nói, chỉ có Như Ý vẫn kiên trì bắt chuyện: “Phòng của em không có sofa, có mỗi một cái ghế gỗ ở bàn làm việc thôi, ngồi ê mông lắm. Cho em ngồi thử sofa của anh một lúc nhé?”.
Nói xong, cô không đợi anh đồng ý đã đi vào bên trong, ngồi lên ghế, cảm giác êm ái rất đỗi bình thường này lại có thể làm vẻ mặt cô như bừng sáng: “Êm thế, phải êm thế chứ? Ngồi ghế gỗ cái mông em sắp hỏng đến nơi rồi”.
Bộ sofa này mới vừa mang đến, anh còn chưa kịp lau dọn, cô cọ qua cọ lại như vậy chẳng khác gì dùng quần áo mình lau ghế cho anh. Nhân Đức định ngăn cản cô, nhưng sau cùng vẫn quyết định lựa chọn im lặng.
Anh đi ngang qua cô, trở về bàn làm việc, lật giở hồ sơ chuyên án AD20014 của đội 2 ra tiếp tục nghiên cứu. Như Ý cũng không làm phiền anh, cô dường như rất hứng thú bộ sofa mới nên cứ lăn qua lộn lại khắp nơi, vạt áo blouse bị cuộn lên, để lộ một phần da thịt trắng trẻo tựa như tuyết.
Rút cuộc, sau nửa tiếng im lặng, tiến sĩ tâm lý học tội phạm đành mở miệng:
“Ghế sofa mới mang đến lúc sáng, còn chưa lau”.
Mặt Như Ý hơi ngẩn ra: “À… thế hả?”. Cô có vẻ như đã hiểu, đưa tay kéo tà áo blouse thẳng xuống, thấy mấy vết bụi đất lấm lem trên đó cũng chẳng cảm thấy sao cả: “Em vừa lấy quần áo của em lau ghế cho anh đấy, anh phải cảm ơn em đi”.
Cô ngẩng đầu nhìn Nhân Đức, nói một cách rất nghiêm túc: “Lấy thân báo đáp ấy”.
Nhân Đức không theo kịp suy nghĩ của cô, chỉ khẽ nhướng mày, không đáp. Như Ý vẫn là Như Ý của năm xưa, lúc cô vừa giúp anh thoát khỏi mấy bạn nữ sinh đeo bám cuồng nhiệt, cô cũng lẽo đẽo đi theo anh, đòi anh lấy thân báo đáp như thế.
Lúc đó, Nhân Đức bị những lời đầy trắng trợn của cô làm đỏ mặt, anh mím môi im lặng đi bộ đến bến xe bus, Như Ý vẫn lải nhải bên cạnh anh, khi ngồi trên xe còn vênh mặt nói với mấy bà thím hiếu kỳ nhìn hai người bọn họ: “Bạn trai của cháu đấy, có đẹp trai không ạ?”
Bà thím ngồi ngay hàng ghế đối diện nhai trầu bỏm bẻm, nhoẻn miệng cười lộ ra mấy chiếc răng đen xì: “Đẹp trai, hai đứa đẹp đôi lắm”.
Mặt Nhân Đức ngày càng đỏ, Như Ý càng được dịp vênh váo!
Xe bus cứ thế chạy mãi, chạy mãi, khi đến được bến cuối thì trời đã sẩm tối. Anh xuống xe, lẳng lặng đi vào một con ngõ nhỏ, Như Ý cũng chạy theo anh. Mãi đến gần cuối đường, anh mới chịu ngoảnh đầu nói với cô một câu: “Bạn đi theo làm gì?”
“Em đi theo bảo vệ anh”. Cô vỗ ngực khoe khoang: “Mà em không học cùng khoá với anh, em kém anh 2 tuổi. Em tên là Như Ý, học dưới anh 2 khoá nhé”.
Nhân Đức cụp mi mắt: “Tôi biết rồi, bạn về đi”.
“Không được, nhỡ đâu có người xấu bắt cóc anh thì sao? Hoặc mấy bạn nữ kia thấy anh đẹp trai lại giở trò với anh thì sao? Em phải đi theo bảo vệ anh”.
“Gần đến nhà tôi rồi, không có người xấu nữa”.
Anh nhất quyết từ chối, cô cũng nhất quyết đòi đưa về tận nhà mới thôi. Sau cùng, Như Ý đành phải thoả hiệp: “Thế anh thơm em một cái, em không đưa anh về nữa”.
Anh nhìn cô vài giây, sau đó quyết tâm quay người đi thẳng.
Như Ý nhìn theo bóng lưng anh, cũng không đuổi theo, chỉ bật cười. Cô vẫy vẫy tay với anh, miệng kêu to: “Tạm biệt nhé anh đẹp trai nhé, mai gặp lại”.
Như Ý thực sự không đi theo anh nữa, cũng chẳng rõ nhà anh ở đâu, mãi đến sau này cô mới phát hiện ra nhà anh ở cuối con ngõ đó. Không hẳn là nghèo, chỉ là một mái nhà ngói đơn sơ, trong sân đặt mấy chậu hoa nhài đủ màu sắc, mảnh vườn nhỏ bên hiên trồng mấy luống rau.
Nhân Đức ở đó, chỉ có một mình lẳng lặng mà sống. Chỉ có một mình cứ thế trưởng thành.
Cô yêu anh bằng cả trái tim cháy bỏng, không màng vật chất, không cần gia thế, cuối cùng lại vì chính cách biệt thân phận đó làm tổn thương anh sâu sắc.
Nhớ lại chuyện quá khứ, Như Ý rất muốn thở dài, nhưng khi liếc qua tập tài liệu trên tay anh, cô lập tức bị mấy bức ảnh trên đó thu hút: “Cái đó là chuyên án đội 2 đang thụ lý ạ?”.
Nhân Đức gật đầu, không ngẩng lên nhìn cô: “Án mạng mấy ngày trước. Tạm thời chưa có manh mối”.
“Cho em xem bản khám nghiệm pháp y được không?”. Nói đến đây, cô mới nhớ chuyên án được bảo vệ mật, đội này không xem án của đội kia, trừ khi có yêu cầu. Như Ý nhanh chóng sửa lại: “Chỉ cần đưa em một cái ảnh trên tay anh thôi”.
Nhân Đức ngẫm nghĩ vài giây, sau đó tháo tấm ảnh đó đưa cho Như Ý. Đó là ảnh chụp phần xương của nạn nhân, bên dưới kết luận bị c.hế.t do sốc mất máu.
Cô cau mày: “Không phải. Nạn nhân còn bị s.iế.t cổ, bản khám nghiệm này hình như có chỗ sai sót rồi”.
Anh đăm chiêu nhìn cô: “Em thử nói xem”.
“Anh để ý chỗ xương móng này không?”. Như Ý chỉ vào phần xương nằm ở trước và đường giữa cổ, giữa sụn tuyến giáp và cằm: “Rõ ràng xương móng bị lệch so với vị trí ban đầu. Tỉ lệ lệch rất ít thôi, nhưng chắc chắn đã bị ai đó tác động đến”.
“Vụ án rơi vào bế tắc vì khi thực nghiệm hiện trường sai lệch. Nghi phạm khai trong lúc tự vệ đã vô tình đâm nạn nhân. Nhưng lại không mô phỏng lại được chính xác cách thức gây án khi đó”. Nhân Đức khái quát lại sơ qua để Như Ý hiểu.
Cô gật đầu, khi nhắc đến lĩnh vực liên quan đến công việc, cô vô cùng nghiêm túc: “Nạn nhân có thể bị mất máu cấp dẫn đến tử vong, nhưng ban đầu rõ ràng bị s.iế.t cổ. Nếu tình tiết này nghi phạm không nhắc đến, chứng tỏ lời khai có vấn đề”.
Như Ý ngẩng lên hỏi anh: “Lúc tìm thấy nạn nhân, thi thể đang trong giai đoạn nào?”
“Giai đoạn phân huỷ nặng, phần da trên cổ hầu như không còn”. Anh đi thẳng vào trọng điểm.
“Không còn dấu vết si.ế.t cổ, nhưng xê dịch xương móng này là bằng chứng rõ nhất. Một người có dao sẽ không sử dụng phương án s.iế.t cổ để tự vệ. Thông thường, một người muốn tự vệ cũng rất hiếm khi sử dụng phương án s.iế.t cổ. Hoặc nói lại, nếu có thể s.iế.t cổ nạn nhân, tại sao hung thủ lại phải tiếp tục đâm thêm 2 nhát? Chi tiết này rất mâu thuẫn”.
Nhân Đức vô cùng khiêm tốn đáp lời cô: “Cảm ơn”.
Như Ý nghe xong vẫn cảm thấy không hài lòng, cô dịch mông ngồi ra mép sofa, cố kéo gần khoảng cách với anh: “Chỉ thế thôi hả? Phải nhận xét chứ? Thế nào? Anh thấy em có giỏi không?”.
“Em bỏ qua một tình tiết”. Anh bình thản nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, cất giọng lạnh nhạt: “Xương móng lệch lên trên 0,1mm, nghĩa là nạn nhân bị s.iế.t theo chiều bị kéo lên. Hung thủ đã treo nạn nhân lên, nhưng các đốt khớp cổ không bị kéo giãn, nghĩa là hắn chỉ t.reo cổ nạn nhân lên trong một thời gian nhất định rồi nhanh chóng kéo xuống. Ước lượng trung bình, để xương móng bị lệch 0,1mm thì nạn nhân phải bị treo khoảng 2 phút”.
“…”.
“Trên thực tế, g.iế.t một người không cần phải tốn nhiều công đoạn như vậy. Điều này chỉ có thể giải thích hung thủ không phải vì tự vệ mà g.iế.t nạn nhân, hắn muốn nhìn nạn nhân bị hành hạ đến c.hế.t”.
Chỉ bằng vài lời của anh, Như Ý đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh khi đó. Hung thủ treo nạn nhân lên cao, chứng kiến nạn nhân đau đớn, vùng vẫy, tuyệt vọng, sợ hãi. Người bị s.iế.t cổ sẽ không thể hít thở, toàn bộ máu dẫn lên não đột ngột dừng lại, khiến cả phổi và não đều đau như muốn nổ tung.
Lúc đó, hung thủ sẽ đứng nhìn nạn nhân chịu đựng giày vò bằng một tâm trạng thoả mãn, sau đó chờ đến khi nạn nhân sắp c.hế.t, hắn mới cắt dây xuống, dùng dao đâm nạn nhân đến khi c.hế.t hẳn.
Như vậy, chắc chắn đây không phải là vô ý g.iế.t người trong lúc tự vệ, mà là g.iế.t người có chủ đích!
“Anh đã nhìn ra rồi à?”. Cô chợt thấy xấu hổ vì đã múa rìu qua mắt thợ.
Nhân Đức bình thản cầm bút lên, viết chữ lên cuốn sổ ở dưới bàn: “Không, từ khi nghe em nói đến sự di lệch của xương móng, tôi mới suy luận ra”.
Cái này chính là cho Như Ý mặt mũi đây mà. Nếu anh đã nhường thì cô cũng không khách sáo: “Nói đi nói lại, anh vẫn phải cảm ơn em nhỉ? Lúc nào phá xong vụ án này thì mời em đi ăn cơm nhé?”.
Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy đã trôi qua gần một tiếng, người nhà của nạn nhân trong chuyên án đội 1 phụ trách có lẽ đã về rồi. Thấy Nhân Đức không muốn trả lời, cô cũng không ép anh, chỉ phủi phủi tà áo đứng dậy: “Em đi làm việc tiếp đây. Đợi phá án xong, em sẽ đến đòi ăn cơm đấy”.
Ngón tay cầm bút của anh vẫn miệt mài ghi chép, không để ý đến cô, Như Ý chẳng hề bận tâm, vui vẻ đi thẳng ra cửa. Lúc chuẩn bị rời đi, cô còn nham nhở bỏ lại một câu: “Ghế của anh êm mông lắm. Em thích”.
Sau khi tiếng cửa phòng đóng lại, Nhân Đức mới dừng bút, ngẩng lên nhìn về phía hành lang. Lắng nghe tiếng bước chân không theo quy luật nào của Như Ý cho đến khi nhỏ dần rồi khuất hẳn, anh mới lắc đầu, thở hắt ra một tiếng.
Lúc nào cũng vậy, anh luôn có thói quen lắng nghe tiếng bước chân cô. Khi tiếng bước chân ấy ở gần anh, tâm trạng của anh luôn thấp thỏm, nhưng lại không nén được cảm giác tò mò và vui vẻ. Khi bước chân của cô đi xa dần, anh cảm thấy yên tâm, nhưng cũng không nén được hụt hẫng.
Như Ý, 10 năm rồi!
Lúc Như Ý quay về đội hình sự số 1 thì mọi người đang chuẩn bị ra ngoài, nghe Đăng Dương nói, xác minh xong thân phận của nạn nhân Hiên, các mũi trinh sát bắt đầu toả đi khắp nơi để điều tra manh mối, đặc biệt là manh mối về các mối quan hệ của nạn nhân.
Lúc này, công việc pháp y của Như Ý đã gần như hoàn thành nên rất rảnh rỗi, cô cũng chẳng thể ngồi yên, đành tự biến mình thành chân chạy vặt mua đồ ăn và pha cafe cho mọi người trong đội hình sự.
Rất nhanh, hơn một ngày sau đã có thông tin, Đức Minh nhanh chóng thông báo họp đội. Lúc này, Như Ý đã là một thành viên trong đội 1 nên cũng được tham gia.
“Nạn nhân đang theo học ở trường đại học XXX, là người hướng nội, ít giao tiếp, cũng ít có bạn bè, nhưng chưa từng mâu thuẫn với ai”. Đội phó Minh đọc báo cáo: “Gia đình nạn nhân cung cấp thông tin, trên người nạn nhân Hiên có một dây chuyền vàng, một nhẫn vàng, trước khi mất tích, nạn nhân có sử dụng một máy tính xách tay nhãn hiệu Compaq Presario V300, điện thoại di động Sony Ericsson W580i, nạn nhân còn có một xe máy Honda SCR màu trắng, BKS số …”.
“Sau khi tìm được thi thể nạn nhân Hiên, toàn bộ tài sản này đã không còn. Nhận định ban đầu, đây có thể là một vụ g.iế.t người c.ướ.p tài sản”.
“Nếu g.iế.t người c.ướ.p tài sản, tại sao không phi tang thi thể nạn nhân ở một nơi nào đó như mương nước, ngoài đường, hoặc bãi rác, tại sao lại mang lên phòng rác của chung cư”. Văn Chung hỏi: “Việc mang một thi thể lên chung cư rất mạo hiểm, sẽ bị nhiều người nhìn thấy và nghi ngờ”.
Đức Minh gật đầu: “Nạn nhân không phải là người sinh sống trong chung cư, cho nên hung thủ phải là người có mối liên hệ với chung cư đó, hắn đã gọi nạn nhân đến, ra tay tại một nơi nào đó trong chung cư, sau đó kéo xác lên phòng chứa rác. Hắn còn rất thông minh, di chuyển né được camera an ninh”.
“Để làm được điều này, hắn phải quen biết nạn nhân”.
“Nhưng điều tra các mối quan hệ của nạn nhân, bạn bè nạn nhân đều xác nhận cô ấy không thù hằn với ai, cũng không có bạn trai. Trước đây có một người bạn trai nhưng đã chia tay từ lâu”.
Đăng Dương tiếp lời: “Anh ta không phải là người sống trong chung cư, lúc thẩm vấn, anh ta nói đã lâu không liên lạc với nạn nhân, cũng cung cấp bằng chứng ngoại phạm đầy đủ”.
Vụ án rơi vào bế tắc, nạn nhân có rất ít mối quan hệ, sống cũng rất khép kín nên hầu như cũng không thể khai thác thêm gì. Bạn trai cũ của nạn nhân lại có bằng chứng ngoại phạm, thành ra các manh mối bị đứt gãy.
Mọi người trong đội hình sự đều không cam tâm trước kết quả này, tất cả tiếp tục chia nhau đi tìm manh mối, thậm chí còn đến hiện trường thêm năm lần bảy lượt nhưng cũng không thu thập được kết quả gì khả quan, đau lòng hơn, đến tận bây giờ cũng không thể tìm được đầu của thi thể. Cha mẹ nạn nhân hầu như ngày nào cũng đến đội cảnh sát hình sự, nước mắt rơi như mưa, bọn họ liên tục cầu xin công an hãy tìm ra hung thủ, đòi lại đầu và công bằng lại cho con gái mình.
Mới chỉ qua mấy ngày mà mái tóc của cha mẹ cô gái đó đã bạc trắng, bộ dạng tiều tuỵ đến mức tưởng như không thể vực dậy được, nhưng ánh mắt của bọn họ lại vô cùng cố chấp và kiên định, khiến mọi người trong đội hình sự đều cảm thấy bứt rứt không yên.
Đội phó Minh đấm mạnh lên bàn, bực bội chửi bậy một tiếng: “Mẹ nó chứ, tôi mà tìm được thằng khốn đó, kiểu gì cũng sẽ cởi quân phục cho nó vài đấm”.
“Đấm gãy răng nó ấy chứ”. Đăng Dương nói thêm vào.
Như Ý đặt mấy ly cafe lên bàn, nhìn bọng mắt đầy quầng thâm của mọi người trong đội hình sự liền thở dài: “Vẫn chưa có thêm tiến triển gì hả anh?”
“Chưa. Như kiểu có ma mang xác cô gái đó đặt vào phòng chứa rác vậy. Rà soát hết camera rồi, thẩm vấn hết những người khả nghi rồi nhưng không có kết quả gì. Rõ ràng hung thủ phải là người quen của nạn nhân, nhưng cô ấy sống quá khép kín nên bạn bè cũng không biết được quá nhiều”.
Văn Chung cầm cốc cafe lên uống một ngụm to tướng, anh ta chạy đôn chạy đáo cả ngày đã khát khô cả họng, mệt sắp lả đến nơi, vậy mà đêm nay vẫn quyết tâm ở lại làm xuyên đêm cùng cả đội: “Chung cư đó nhiều căn hộ thế, không thể đi dò từng hộ một được, tôi đã gõ cửa từng nhà ở hai tầng gần với sân thượng nhất, nhưng khi đưa ảnh nạn nhân ra thì ai cũng nói không quen, chưa gặp bao giờ. Kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của họ, thấy toàn bộ đều không nói dối”.
Nói đến đây, anh ta bất lực vò đầu: “Quái lạ thật, thế thì ai là người g.iế.t nạn nhân”.
Như Ý chưa từng tham gia phá án, vả lại, chức trách của cô chỉ là khám nghiệm tử thi, cung cấp các dấu vết trên cơ thể nạn nhân cho bên điều tra, ngoài ra cũng chẳng thể làm gì thêm. Nhưng nhìn chuyên án dần dần rơi vào bế tắc như vậy, Như Ý không thể ngồi yên được, đêm hôm đó cô vẫn quyết định quay lại phòng lab kiểm tra lại thi thể lần nữa, cố gắng tìm ra thêm chút manh mối nào đó hỗ trợ cho đội hình sự.
2 giờ đêm, cô bất lực đi ra ngoài hành lang hút thuốc, khi mới vừa châm lửa thì nghe tiếng bước chân ở ngay sau lưng. Như Ý quay đầu lại nhìn, liền thấy Nhân Đức đang từ hướng phòng làm việc của mình đi về hướng này.
Cô vội vàng dập thuốc rồi giấu ra sau lưng, cười toe cười toét với anh: “Anh xong việc rồi à?”
Nhân Đức khẽ gật đầu: “Ừ”. Nói rồi, liền đi thẳng qua cô. Như Ý hôm nay cũng chẳng có tâm trạng trêu chọc anh, chỉ mỉm cười nhìn anh đi qua.
Có điều, một lát sau, đột nhiên anh dừng bước, ngoái đầu nhìn cô: “Khám nghiệm có vấn đề gì à?”.
Quả nhiên là anh, chẳng cần hỏi cũng biết được vấn đề của cô nằm ở đâu. Như Ý gật đầu: “Em vẫn cảm thấy mình thiếu sót ở một công đoạn nào đó, nhưng không thể hiểu được mình thiếu sót ở chỗ nào”.
“Tôi có nghe nói về vụ án của đội 1 rồi”. Ngữ điệu của anh vô cùng lãnh đạm, nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu sao Như Ý lại không cảm nhận được sự lạnh nhạt: “Nếu xác định hung thủ là đàn ông, sao không thử điều tra quan hệ của nạn nhân?”.
“Đội hình sự số 1 đã điều tra các mối quan hệ của nạn nhân rồi, nhưng không tìm được gì khả nghi. Những người đáng ngờ đều được triệu tập đến để lấy lời khai, nhưng ai cũng có bằng chứng ngoại phạm cả”.
“Tôi nói là quan hệ”. Nhân Đức nhấn mạnh lại một lần nữa, lúc này, Như Ý mới chợt hiểu ra, anh nói đến chuyện kia.
Cô lắc đầu: “Không thu được mẫu tinh dịch trong âm đạo của nạn nhân, cũng không thấy có dấu vết bị xâm hại tình dục”.
“Giả sử nạn nhân tình nguyện thì sao?”.
“Thì…”. Đầu cô chợt nổ ầm một tiếng, Như Ý vội vã reo lên: “Em biết em quên gì rồi. Kiểm tra chất bôi trơn từ bao cao su”.
Nhân Đức gật đầu, không nói với cô nữa, xoay người bỏ đi. Như Ý nhìn theo bóng lưng anh, hét ầm lên: “Anh đẹp trai, cảm ơn anh”.
Bước chân anh không hề dừng lại, chỉ có khoé miệng mấp máy: “Thay cho việc mời cơm”.
Như Ý đứng tại chỗ, bật cười thành tiếng. Quả nhiên luôn là anh, lạnh nhạt đến mức người khác muốn đeo nợ lên người cũng không nổi.
Cô vội vàng lao vào phòng lab, kéo thi thể từ buồng trữ đông ra, kiểm tra một lần nữa rồi lấy dịch mẫu mang đến phòng bác sĩ Phương.
Kết quả đúng như Nhân Đức dự đoán, trong âm đạo của nạn nhân vẫn còn lưu lại thành phần Nonoxynol – 9, một trong những thành phần của chất bôi trơn.
Đội cảnh sát hình sự sau khi nhận được báo cáo, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt nhìn gương mặt nhợt nhạt của Như Ý: “Như Ý, cả đêm em không ngủ à?”
Cô lắc đầu: “Báo cáo xong em về ngủ sau, các anh xem xem, chất bôi trơn trong người nạn nhân có chứng minh được gì không?”.
Làm việc ở đội cảnh sát hình sự, việc phải thức thâu đêm là chuyện rất thường tình, tuy nhiên, một bác sĩ pháp y trẻ tuổi đã hoàn thành xong bản khám nghiệm, vốn dĩ không cần lăn lộn đi tìm bằng chứng cùng với cảnh sát, thế nhưng Như Ý dù chỉ đến đây tham gia một vụ án vẫn rất tận tuỵ với công việc, không bỏ sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất, khiến trong lòng ai nấy đều thấy rất có thiện cảm với cô.
Đăng Dương rót một cốc nước ấm đưa cho Như Ý: “Em ngồi xuống đã”.
“À… vâng. Cảm ơn anh”.
Nhờ có bản báo cáo mới nhất của cô, đội cảnh sát hình sự xác nhận hung thủ phải người có quan hệ tình ái với nạn nhân, từ đó tất cả mũi nhọn đều tập trung vào người yêu cũ của Hiên, tên Nguyễn Văn Thái.
Tuy nhiên, vì chưa có bằng chứng cụ thể nên đội cảnh sát hình sự chia thành ba nhóm, một nhóm đi tìm khắp các cửa hàng cầm đồ để tìm manh mối về tài sản của nạn nhân, một nhóm theo dõi Thái, nhóm còn lại tiếp tục điều tra.
Suốt mấy hôm gần như chỉ thức trắng, mọi người trong đội hình sự lo Như Ý không thích nghi nổi với cường độ công việc cao như vậy nên ai nấy đều giục cô về nhà nghỉ ngơi. Sau khi Như Ý đi rồi, Đăng Dương mới nói:
“Như Ý đúng là khoẻ thật đấy”. Anh gật gù nhận xét: “Thức đêm nghiên cứu án thì không nói, nhưng thức trắng để tìm từng chi tiết trên xác c.hế.t thì chẳng khác gì cân não”.
Đội phó Minh nhấp một ngụm cafe, tán thành: “Cô ấy ở trong phòng lab suốt à?”
“Vâng, ở phòng lab suốt, mà toàn ở một mình. Từ hôm Như Ý đến đây cũng chỉ có một mình cô ấy làm việc trong phòng lab thôi. Lẽ ra sẽ phải hỏi cách vận hành máy này máy kia, nhưng cô ấy đều tự mày mò làm hết. Mà mấy thiết bị đó, có vài cái khó nhớ đến nỗi các bác sĩ pháp y quen cũng vẫn phải mò một lúc mới ra”.
“Anh Minh, Như Ý hình như không muốn làm phiền đến chúng ta, cô ấy tự mình làm hết”.
Văn Chung chen miệng vào: “Lần đầu tiên em gặp một bác sĩ pháp y cứng như cô ấy đấy, trẻ tuổi mà cứng phết. Còn tốt bụng nữa, Như Ý toàn mua đồ ăn vặt để trong phòng cho bọn mình đấy”.
“Ôi, ước gì cô ấy về làm việc hẳn ở đội của chúng ta nhỉ? Thế thì tốt biết mấy”.
Đội phó Minh gạt mẩu tàn thuốc xuống gạt tàn gần đó, khẽ gật đầu: “Ừ. Trong đội có một người như thế thì tốt biết mấy”.
***
Như Ý không muốn về nhà, gần đây lại bận rộn nên chưa tìm mua được chung cư, cuối cùng, để tiết kiệm thời gian, cô xếp mấy cái ghế nhựa ở trong phòng làm việc ở trụ sở công an lại, nằm lên đó để ngủ.
Dù sao thì cô cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, tất nhiên không được cấp trên cấp ghế sofa xịn như của Nhân Đức, nhưng nghĩ đến việc khi mệt mỏi anh có thể nằm ở trên đó là cô hạnh phúc rồi.
Nhân Đức của cô, người đàn ông giỏi giang của cô, anh xứng đáng được mọi người coi trọng, xứng đáng nhận được sự đối đãi tốt đẹp.
Chỉ với suy nghĩ ấy mà Như Ý hài lòng mỉm cười đi vào giấc ngủ, cô thiếp đi rất nhanh, nằm trên ghế nhựa vừa hẹp vừa chông chênh nhưng vẫn ngủ quên trời quên đất, mãi đến khi mở mắt tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.
Như Ý tắm rửa xong, định sang phòng hình sự tìm mọi người thì lại nghe nói chưa có ai về cả. Dù sao cô cũng chẳng có việc gì làm, Như Ý muốn đến hiện trường lần nữa để xem mình có bỏ sót điều gì không, khi cô đến phòng dụng cụ hoá sinh xin cấp phép lấy Luminol thì tình cờ lại gặp Nhân Đức trả dụng cụ ở đó.
Cô cười rất tươi: “Anh cũng đến đây à?”.
“Trả dụng cụ”. Anh liếc nhìn lọ Luminol trên tay cô, lạnh nhạt hỏi: “Em định đến hiện trường à?”
“Vâng, mọi người trong đội 1 đi hết rồi, em rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên định đến hiện trường”. Nói đến đây, cô lại nhìn gương mặt trắng trẻo của anh dưới ánh điện, không nhịn được rất muốn sờ một cái: “Anh tan làm chưa?”.
“Đang chuẩn bị về, tiện đường qua chung cư đó”. Tai anh thoáng đỏ lên, nhưng không dễ bị người ta phát hiện: “Có muốn đi cùng không?”.
Như Ý chớp mắt nhìn anh, cô biết rõ anh sẽ không tình nguyện thân thiết với mình nên không hề vồ vập:
“Anh cần đến hiện trường tìm tài liệu thực tiễn à?”. Cô nghĩ anh đang cần tài liệu để phục vụ cho việc học lên phó giáo sư.
“Cũng có thể là vậy”. Nhân Đức mỉm cười: “Vụ án ở đội 2 xong rồi, tôi mới nhận được lệnh đến hỗ trợ đội 1”.
“À… Vâng. Thế thì đi thôi”.
Xe của Nhân Đức không phải loại quá đắt tiền, chỉ là một chiếc SUV 5 chỗ giá tầm trung, nhưng Như Ý ngồi bên trong có cảm giác rất dễ chịu.
Khoang xe không có mùi nồng như những xe bình thường, ngược lại, có hương thơm khử trùng giống như mùi trên người Nhân Đức. Anh lái xe một cách điềm đạm, kiên nhẫn chờ qua đèn đỏ, lịch sự nhường đường cho xe cấp cứu, Như Ý ngồi bên cạnh chống cằm ngắm anh. Ánh nhìn đầy trắng trợn.
Anh đã quen với việc này nên hoàn toàn coi cô như không khí, nhưng Như Ý thì có nhìn hàng trăm lần vẫn muốn nhìn thêm. Cô c.hế.t mê c.hế.t mệt vẻ ngoài quá xuất sắc của anh, cũng yêu say đắm dáng vẻ trầm tĩnh thoát tục như không vương một chút bụi trần đó. Sau nhiều năm, cô vẫn say như điếu đổ.
Một lúc rất lâu sau, cô cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn về phía trước: “Đã tìm ra được hung thủ của vụ án kia chưa anh?”
“Tìm ra rồi. Là con trai của nghi phạm đầu tiên”.
“Để em đoán nhé, là anh suy luận phác hoạ hung thủ, các anh cảnh sát hình sự sàng lọc rồi kết luận phải không?”
“Tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi, phá án là việc của cảnh sát điều tra”. Giọng anh vẫn bình thản, nhẹ tênh như gió.
“Có thể nói suy luận của anh cho em biết được không?”. Nói đến đây, cô lại sợ anh từ chối, đành bổ sung thêm một câu: “Để em học hỏi, tránh xảy ra sai sót như vừa rồi nữa”.
Cuối cùng, anh cũng chịu mở miệng: “Nạn nhân cao 1m63, nặng 55kg, với thể trạng này, để treo được nạn nhân lên cao, hung thủ phải là người khoẻ mạnh. Thông qua những vết đâm trên thi thể, xác định vết thương nào cũng sâu 7 centimet, đối chiếu với các loại dao có kích thước tương tự, 7 centimet gần như ngập cán dao. Điều này chứng minh 3 việc, thứ nhất hung thủ rất căm phẫn nạn nhân, thứ 2, cũng như trên, hung thủ phải là người khoẻ mạnh. Điểm mấu chốt thứ 3 là quan trọng nhất, hung thủ hẳn phải từng đâm người khác thì vết dao mới có thể dứt khoát và sâu đến vậy. Người mới gây án lần đầu không thể có tâm lý vững như thế, hơn nữa, nghi phạm đầu tiên còn mắc bệnh run tay, không thể cầm dao đâm ngập sâu mà mũi dao không bị di lệch. Sau khi sàng lọc, phát hiện ra con trai của nghi phạm từng có một tiền án về tội cố ý gây thương tích, cụ thể là dùng dao đâm người”.
Mặc dù anh giải thích có phần sơ sài, nhưng chắc chắn suy luận của anh còn cao siêu hơn những gì vừa nói nhiều. Như Ý lại được dịp phổng mũi lây: “Bác sĩ Đức, anh giỏi quá. Khi nào rảnh rỗi thì truyền cho em ít kinh nghiệm suy luận nhé?”.
“Thi thể chính là bằng chứng xác thực nhất, bác sĩ pháp y làm việc dựa trên dấu vết của tử thi là đủ”.
Cô chu môi: “Nhưng vẫn phải suy luận mà. Anh không nhận đệ tử thì nhận bạn gái được không?
Nhân Đức không đáp lời cô, yên lặng lái xe.
Khi đến hiện trường, tạm thời không còn ai canh gác ở đó, nhưng dây cảnh báo vẫn chưa được tháo xuống. Như Ý dẫn theo Nhân Đức đi lên sân thượng, lúc qua chỗ căng dây cảnh báo, cô định nâng lên đi qua, nhưng anh đã nhanh hơn một bước, cầm lấy sợi dây cảnh báo kéo cao qua đầu cô.
Như Ý cười tít mắt: “Cảm ơn anh”.
Hai người đi qua phòng chứa rác thải, thứ mùi của mấy ngày trước đã bay hết, nhưng vệt nước đen vẫn còn đó, Như Ý không sợ hãi, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu.
Ngoài sân thượng rộng lớn tối đen, gió lớn lùa tứ phía, cô co rụt hai vai, lúc này mới thấy may mắn vì có Nhân Đức đi cùng mình.
Như Ý bật đèn phòng chứa rác thải, kiểm tra nơi đó một lần nữa, không phát hiện ra thứ gì, cô lại dùng luminol xịt xuống cầu thang, kết quả vẫn như trước, vệt máu chỉ đến chiếu nghỉ giữa tầng 12 và sân thượng là dừng hẳn.
Cô vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục đi xuống các tầng dưới để kiểm tra lại một vòng nữa, Nhân Đức cũng đi ngay sau lưng cô. Hai người không ai nói chuyện, đều chuyên tâm theo đuổi suy nghĩ riêng, khi đến tầng 11, đột nhiên Nhân Đức dừng bước, cúi đầu quan sát chậu cây trên hành lang.
Cô lập tức phát hiện ra chuyện gì đó: “Anh nhìn gì vậy?”.
“Cách sắp xếp chậu cây có vấn đề”.
Ở hành lang chung cư không thiếu các loại cây cảnh, nhưng bình thường người ta sẽ đặt nó gần cửa nhà, chỉ riêng chậu cây mà Nhân Đức đang nhìn là nằm chơi vơi, không thuộc về nhà nào cả.
“Ý của anh là nó đang che đi thứ gì đó?”
“Cảnh sát đã kiểm tra chưa?”.
“Kiểm tra thử vài cái rồi, trên cây không có máu”.
Nhân Đức nhấc nó lên, bên dưới chỉ có một vệt sơn. Khi phun luminol vào chậu cây, nó đã hoàn toàn chắn mất vệt sơn kia, vả lại, vệt sơn này có màu gần giống với nền gạch, không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra.
Như Ý giật mình: “Để em thử kiểm tra xem”
Cô vừa định cầm luminol chạy lại thì anh vươn tay đến: “Để tôi”.
Cô gật đầu, đưa lọ luminol cho anh, Nhân Đức cẩn thận đeo bao tay rồi đi đến nơi có vệt sơn kia, sau đó dùng một miếng kim loại trên chìa khoá xe cọ thử. Khẽ cọ mấy cái, anh liền phun luminol lên, cùng lúc này, Như Ý nhanh chóng ấn nút tắt điện hành lang, một vệt sáng màu xanh ngay lập tức hiện lên ngay bên cạnh Nhân Đức.
Luminol phản ứng với sắt trong hemoglobin (huyết sắc tố), nói dễ hiểu hơn là phản ứng với máu của con người.
Mắt Như Ý sáng rực lên: “Chính là vết máu. Hung thủ đã dùng sơn và chậu cây che đi vết máu”.
Nhân Đức nhíu mày nhìn vết máu phát sáng dưới chân, âm thầm tính toán điểm xuất phát và cách rơi của vệt máu này. Anh nói: “Hiện trường chính của vụ án hẳn phải ở tầng này”.
Không có tiếng đáp lại, Nhân Đức thoáng giật mình, lẽ ra khi anh nhận định, Như Ý nhất định sẽ lên tiếng ngay. Anh vội vã đứng dậy: “Như Ý”.
Không có tiếng người đáp lại. Nhân Đức không gọi tiếng thứ hai đã xoay người đứng dậy bật đèn hành lang, khi có ánh sáng, anh mới phát hiện ra hành lang trên tầng 11 vắng lặng như tờ, Như Ý cũng không thấy đâu nữa.
Nhân Đức cau mày liếc cửa thoát hiểm, không chần chừ nửa giây đã vội vã lao lại phía đó.
Như Ý!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!