Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc
Quyển 4 - Chương 74: Người con gái tri kỷ
Giang Cốc mở chai rượu champagne ra và rót cho mỗi người một ly. Mỗi người đều cạn ly. Stacy phát hiện ra ly rượu của Thu Địch vẫn còn y nguyên nói:
– Judy này, ly này là mừng cho Giang Cốc và Bạch Quả đấy, chị nên uống cạn.
Thấy Judy yên lặng không nói gì Hà Như liền nói: “Cô ấy không biết uống, hay để ly rượu này Tiếu Thiên uống giùm cô ấy vậy.
Tiếu Thiên và cả Đông Khởi đều không hiểu tại sao Hà Như lại không để cho Thu Địch uống rượu. Rõ ràng là Hà Như biết Judy có thể uống kia mà. Lần trước cô và Đông Khởi đã tận mắt thấy Thu Địch uống với Tiếu Thiên ở khu vui chơi đêm. Hành động này thật khó hiểu. Đông Khởi nghĩ hay là Hà Như làm vậy để Tiếu Thiên khó xử chăng? Còn Thiên thì rõ ràng biết một phụ nữ trong thời kì mang thai như Thu Địch thì tuyệt đối không được uống rượu. Nhưng điều làm anh cảm thấy kỳ lạ là Hà Như biết Judy uống được rượu mà lại để anh uống. Anh đang tự hỏi không biết Hà Như muốn làm cái trò quỉ gì đây?! Cho nên không một chút do dự anh đã cạn hết một hơi ly rượu của Thu Địch và sau đó anh nói với Hà Như: “Ly rượu đó đúng lý ra thì tôi phải uống giúp cô ấy”. Lúc đó chỉ có Thu Địch và Hà Như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Judy hiểu, Hà Như nhất định còn nhớ chuyện cô đã nói là mình mang thai khi Như và Khởi đưa Thiên về nhà vì Thiên quá say. Nhưng cô không ngờ, Hà Như lại tâm lý thế, hơn nữa lại phản ứng nhanh như thế ngay tại bữa tiệc này. Cô nhìn Hà Như, ngượng ngùng cười cười. Hà Như cũng gật đầu chào Judy.
Thu Địch cũng muốn quan sát xem thái độ của Bạch Quả và Đông Khởi ra sao, nghĩ rằng chắc họ không biết gì về chuyện cô mang thai.
NhưngJudy suy nghĩ lại, cứ theo mối quan hệ giữa Đông Khởi và Hà Như thì đáng lẽ ra Hà Như đã nói với Khởi về chuyện cô mang thai chứ. Hà Như giấu chuyện ấy giúp cô là có dụng ý gì? Chẳng lẽ Như cũng như Tiếu Thiên, không muốn Thiên có con?
Nghĩ thế Judy quay sang nhìn Hà Như nhưng chỉ thấy cô đang cùng Bạch Quả giới thiệu cho Stacy về nhiều món ăn trên bàn. Xem ra dường như lúc nãy chẳng có chuyện gì xảy ra, không hề có chuyện gì khi Tiếu Thiên thay cô uống rượu. Judy trầm ngâm: có thể là Hà Như không nhỏ nhen như mình nghĩ, vì thế bất giác Thu Địch có thiện cảm với Hà Như.
Riêng Tiếu Thiên thì lại thở phào nhẹ nhõm vì anh nhìn điệu bộ như không biết gì của Hà Như chắc là cô không biết Judy đang mang thai. Tuy chuyện Thu Địch có thai chẳng có gì liên quan đến Hà Như nhưng trong thâm tâm, anh không hề muốn Hà Như biết chuyện này. Chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao anh lại có suy nghĩ đó. Do sợ Như cười chăng?! Hay là anh vẫn chưa dứt bỏ hết được tình cảm với Như chăng?! Tiếp theo anh rót một ly rượu rồi cùng Đông Khởi và Giang Cốc ra ban công vừa uống vừa nói chuyện. Cảnh đêm rất đẹp, Bạch Quả vào phòng khách mở nhạc của Charts lên, âm thanh du dương, giai điệu lúc trầm lúc bổng ấy làm cho Tiếu Thiên dần dần tĩnh tâm lại.
Buổi tiệc kéo dài đến mười giờ hơn thì tan. Giang Cốc đưa Stacy về, Hà Như giúp Bạch Quả dọn dẹp bàn ghế, rửa chén. Thu Địch cũng muốn giúp một tay nhưng Hà Như từ chối: “Thôi em cứ nghỉ đi, ở nhà em còn nhiều chuyện để làm lắm.” Judy biết Hà Như sợ mình mệt vì thế không hề do dự, cô nói:
– Bây giờ chuyện lớn, chuyện nhỏ gì trong nhà anh Thiên lo hết.
Quả liền hỏi:
– Sao? Thật khó tin. Tiếu Thiên mà cũng siêng năng như thế ư? Chẳng bì với anh Cốc nhà này, ngoài việc lên mạng và ăn cơm ra, anh ấy không biết làm gì hơn!
Như cười:
– Xem ra thì hai bạn ở với nhau tốt đấy, có thể bù trừ cho nhau, chăm sóc nhau.
Thu Địch liền hỏi:
– Phải rồi, nhà cửa xong xuôi rồi vậy thì khi nào anh chị cho tụi em uống rượu mừng đây?
– Bọn mình định sẽ đi đăng ký kết hôn ngay ngày sinh nhật mình.
Như hỏi:
– “Mình nhớ không lầm thì sinh nhật cậu là trước hay sau lễ tạ ơn gì đó, đến lúc đó tụi mình nhất định sẽ đến để uống rượu mừng của hai cậu”.
Judy thấy Tiếu Thiên và Đông Khởi vừa uống rượu vừa nói chuyện với nhau rất hồ hởi, liền đến gần ghé nhỏ vào tai anh, nhắc anh đừng có quá chén, còn phải về sớm.
Vừa thấy cô đi tới, hai người cũng ngừng nói chuyện. Tiếu Thiên cũng hơi buồn ngủ nên xin phép về sớm để nghỉ ngơi. Bạch Quả tiễn Thu Địch và Tiếu Thiên ra cửa, Đông Khởi và Hà Như cũng ra. Vô tình Thiên quay qua nhìn Hà Như thì thấy cô cũng đang nhìn anh, nhưng cô ngay lập tức đưa ánh mắt sang chỗ khác. Hai người từ chiều đến giờ chưa hề nói với nhau câu nào. Có vài lần Tiếu Thiên lân la đến gần bắt chuyện, nhưng Hà Như đều tìm cách lẩn tránh. Trái lại, Hà Như lại nói chuyện rất hăng say với Judy. Tiếu Thiên cũng lấy làm lạ, đàn bà thật khó hiểu; thích thì thân như là chị em ruột thịt, không thích thì ghét nhau như chó với mèo vậy.
Tiếu Thiên cảm ơn Bạch Quả, gật đầu chào tạm biệt Đông Khởi, rồi cắm cúi bước đi. Thu Địch cũng theo. Lên xe đi một đoạn rồi mà Judy vẫn ngoái đầu lại vẫy tay chào Hà Như. Hà Như cũng vẫy tay chào lại. Hà Như cũng muốn về, Đông Khởi do dự một hồi lâu, cố ý hỏi Bạch Quả khi nào thì Giang Cốc về. Quả đáp:
– Hôm nay hai cậu làm sao vậy, cứ tránh mặt nhau hoài. Khởi nhìn Hà Như và quay sang nói:
– Tụi anh có gì không ổn sao?
– Đừng có giấu em, mọi cử chỉ của anh chị không qua được mắt tôi đâu nhé. Thôi hai người về cùng một xe đi, có chuyện gì thì cứ từ từ bàn bạc.
– Cũng tốt, đã lâu rồi anh không tập thể dục, ngày mai lại là chủ nhật, anh sẽ chạy xe đạp đến nhà em để lấy xe về.
– Xe để chỗ em thì anh cứ yên tâm; xe mất là chuyện nhỏ chứ người mất thì rắc rối to đó nha, đến lúc đó hối cũng không kịp.
Như cười: “Đến lúc đó không biết là ai mất đây”.
Nói xong Hà Như và Đông Khởi cùng chào Bạch Quả rồi cùng nhau lên xe Hà Như về nhà. Trên đường đi Khởi hỏi Hà Như:
– Lúc chiều hình như em tránh mặt Thiên?
– Anh cũng tinh mắt quá ha. Chẳng phải em cũng đang muốn tránh mặt anh luôn đó sao? Thật tình thì em cũng không muốn tránh mặt Thiên làm gì, chẳng qua là không có chuyện gì để nói. Đâu có như anh và anh Thiên gặp nhau một cái là y như bạn bè lâu ngày gặp lại vậy.
Khởi cười rồi hỏi tiếp:
– “Em lẩn tránh anh có phải cũng là vì không có chuyện gì để nói với anh phải không? Mấy ngày qua anh gọi cho em rất nhiều lần sao em không chịu bốc máy! Sao lại lẩn trốn anh?”.
– Đã nói với nhau đến mức như vậy rồi mà anh còn muốn em làm gì hơn nữa hả?.
– Tạm thời chúng ta là bạn tốt được chứ?
– Tạm thời à? Em không có ý nghĩ đó. Chẳng lẽ tình yêu mà còn có tạm thời hay sao?
Khởi không nói, trầm ngâm một hồi lâu rồi anh nói:
– Câu này là anh nói không đúng rồi. Cách đây hai ngày Phi Phi có gọi cho anh. Cô ấy bảo rằng cô ấy ở thêm một tuần nữa rồi về nước, cô ấy định về Thượng Hải ít hôm, sau đó mới về Lộc Đảo. Cô ấy nói sẽ tranh thủ đưa bé Cầm đến Los Angeles.
– Vậy anh tính thế nào?”
– Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh thấy nếu như Phi đối xử tốt với con anh thì anh sẽ để bé Cầm ở với cô ấy, đợi nó lớn lên một tí anh sẽ đón nó về Mỹ để học. Los Angeles cách Vancouver có bao xa, anh có thể thăm nom con thường xuyên mà.
– Như vậy thì anh đỡ gánh nặng rồi? Nhưng nếu bé Cầm không muốn ở chung với mẹ nó thì sao? Vậy thì một lần nữa anh đành chọn con gái anh phải không?
– Ừ, là như vậy.
– Vậy tức là trong lòng anh, em vẫn chỉ là một sự lựa chọn chứ không phải là bến đỗ cuối cùng của anh?
– Cho dù anh chọn con gái anh, cũng không có nghĩa là anh vứt bỏ hay phủ nhận tình yêu của em! Hai việc này khác nhau mà em! Lúc trước em cứ nghĩ rằng tình yêu thì không hẳn phải là hôn nhân. Nhưng bây giờ khi chính mình ở trong hoàn cảnh này thì em mới biết được rằng cách nghĩ đó là không đúng. Ngay chính em còn không thể thuyết phục được mình, lẽ nào em lại đem tình cảm của mình đổi lấy hôn nhân sao? Câu này nghe có vẻ ích kỷ nhưng tình yêu không phải là sự ích kỷ sao? Anh còn chưa cho em gặp mặt bé Cầm nữa là, vậy ba chúng ta thành một gia đình nhé?
– Có lẽ chúng ta và con bé nhà anh cần phải có một thời gian để thích nghi. Nhưng điều quan trọng anh muốn nói với em ở đây là anh không thể sống thiếu em được.
Hà Như dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
– Đôi lúc chịu không được, em suy nghĩ rằng: Nếu khi xưa chúng ta đừng quen nhau thì tốt biết mấy!
Đông Khởi nghe Hà Như nói xúc động nắm chặt tay cô. Hà Như nhìn vào đôi mắt anh. Trong đôi mắt long lanh ngời sáng ấy, cô như nhìn thấy trong đôi mắt ấy chứa chan một tình yêu nồng ấm và nỗi đau đớn bất lực, chưa có cách tháo gỡ. Tim Hà Như bỗng chốc đập liên hồi như trống.
Hà Như không dám tiếp tục nhìn vào ánh mắt ấy của Khởi nữa. Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu vị trí của mình trong trái tim anh. Đáng lẽ là cô sẽ đưa Khởi về nhà anh trước, lúc này thì cô đã thay đổi ý định, cô chở anh thẳng về nhà mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!