Beta: YanaIshi
***
Hơi nóng phả ra mờ mịt, hệt như sương mù trên đỉnh núi, nhiệt độ xung quanh tăng dần, hơi nóng dần bao phủ khắp nơi. Lâu lâu lại có cơn gió nhẹ phảng phất thổi qua.
An An cứ như vậy xuất hiện sau làn sương mờ, tóc cô đen nhánh, búi cao ở sau đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp.
Cổ trắng nõn nà, dây chuyền màu đen.
Hai màu trắng đen cứ thế hòa quyện với nhau.
Trên người cô mặc áo tắm hoa liền thân, những đóa hoa thêu trên áo cũng như tuổi trẻ của cô, tỏa sắc rực rỡ, lam, hồng, vàng,…… Từng đóa từng đóa, ôm lấy cơ thể cao gầy của cô. Theo mỗi bước đi của cô, những đóa hoa đó cũng đã bị nhuộm bởi hơi nước, cùng nhau lên xuống theo động tác của cô, đi về phía Lục Ngang.
Không nhanh không chậm, cô cứ như vậy từng bước đi đến đó.
Tiếng nước cũng không lớn, từ từ chuyển động dập dìu.
Trong hồ, tiếng cười nói, môi lưỡi hôn nhau không biết từ lúc nào cũng đã yên lặng. Xuyên qua làn hơi nóng, những ánh mắt không kiêng nể gì đang nhìn chằm chằm An An, như đang thèm khát mà nhìn một khối thịt mỡ. La Vận Hoa cũng đã buông người phụ nữ trong lòng mình ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy. Hắn nhìn vào khuôn mặt An An. Cô thật sự rất đẹp, lông mày thanh tú, hàng mi cong vuốt, mỗi một cái chớp mắt của cô cũng đủ làm lòng hắn run rẩy theo. Nhìn từ khuôn mặt, lướt xuống dưới lưng. Lưng An An hoàn toàn được che lại dưới chiếc áo hoa và chỉ để lộ đôi vai mảnh, trắng ngần. Chỉ cần như vậy, đã làm phía dưới của La Vận Hoa liền cứng lên. Hắn một mặt nhìn chằm chằm An An, một bên bắt lấy cánh tay người phụ nữ bên cạnh, ấn xuống nơi đó. An An không để ý, cũng không quay đầu nhìn, mắt cô nhìn thẳng, chỉ chăm chú vào người đàn ông trước mặt. Người đàn ông kia từ lúc cô xuất hiện, cũng không biểu tình gì, một mặt trầm lặng. Nước trong hồ dần dần trở nên sâu hơn, tràn đến hông, eo, ngực và cuối cùng dâng lên cổ cô. An An nhanh chóng lặn xuống. Cô ấy duỗi tay cô nhẹ nhàng——
Khi trồi lên mặt nước, đã đứng trước Lục Ngang.
Nhìn cô như nàng tiên cá xinh đẹp.
Những giọt nước vươn trên mặt cô, chảy dài xuống cằm, cổ. Chiếc áo tắm ôm chặt trên người cô. An An đứng đó, như một nụ hoa mỏng manh, yên tĩnh và xinh đẹp.
Hành động này làm An An thẹn thùng.
Trước đây cô chưa bao giờ làm như vậy, lần này chỉ vì Lục Ngang.
Nhìn chăm chú vào anh, An An vẫn không mở miệng.
Lục Ngang cũng không nói lời nào mà chỉ dựa lưng vào vách đá, nhìn cô.
Từ lúc cô vừa mới xuất hiện, rồi từng bước lại gần, anh vẫn luôn nhìn.
Nhấp môi, thần sắc không rõ.
Đôi mắt đen đó làm người khác không nhìn ra được tư vị gì trong đó.
Trong tầm mắt hơ mồ như thế này, An An không còn ngụy trang như lúc bình thường, bỗng nhiên…… Cô có chút bức bách. Từ khi bước vào đến lúc sát bên cạnh, vẫn không thấy Lục Ngang đáp lại, anh vẫn hờ hững như trước. Còn cô thì vẫn chưa quen với sự tiếp xúc khá thân mật như lúc này, tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực, có chút hoảng loạn.
Bên kia, giọng nói của La Vận Hoa thô tục vọng đến: “Tiểu Lục, cậu đúng là có phúc hưởng đấy.” Hắn cười ha hả ra tiếng, những người xung quanh cười ùa theo. Lục Ngang rốt cuộc cũng cười khẽ một tiếng, nhìn An An, giơ cánh tay lên vẫy vẫy, rồi lại dựa tiếp trở lại vách đá. Lúc anh cử động lộ ra cơ bắp rắn chắc từ vai xuống, kéo dài xuống cơ bụng. Tuy nó bị che mờ qua làn hơi nước, nhưng trên người anh vẫn toát lên mùi đàn ông mạnh mẽ, bao trọn tâm trí cô.
Ý anh bảo cô lại đây.
Tim An An lại nhảy lên một nhịp, đi về phía trước một bước, đụng đến khuỷu tay Lục Ngang.
Tay anh rũ xuống, đáp ở trên vai cô.
Đây là lần đầu tiên An An đứng gần một người đàn ông như vậy, lại đang trong hoàn cảnh gần như lõa thể.
Cường tráng, vững trải, kiên cố đó là những miêu tả về anh mà cô đang hình dung trong đầu ngay lúc này.
Cô nghiêng người, cúi đầu, đến gần Lục Ngang một chút nữa. Dựa sát lại gần, An An có thể ngửi được hương vị trên người Lục Ngang, làm cho cô thấy thoải mái.
Lục Ngang ôm cô.
Trên người anh không còn quần áo cản trở, cơ thể cứng rắn của anh càng trực tiếp hơn. An An cúi đầu, đặt tay trên eo Lục Ngang.
Phía dưới bụng Lục Ngang quấn quanh một cái khăn tắm, che đi những bộ phận trọng yếu đó.
Mặt nước mờ ảo, cùng khăn tắm gợn nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện dưới nước. An An liếc mắt nhìn xuống, đầu ngón tay của cô dọc theo sườn eo nhẹ nhàng cử động xuống dưới một chút, hình như đụng trúng một vết sẹo, An An giật mình, Lục Ngang liền bắt lấy tay cô
Lực đạo của anh so với lúc trước không bằng, chỉ nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Giống như có một con bọ cạp chậm rãi bò trong tay cô, mang đến cảm giác nham nhám không thể giải thích được. Loại cảm giác gồ ghề này từ ngón tay từng bước từng bước leo lên trái tim An An, làm hô hấp cô rối bời, cả người cũng nhũn ra, phảng phất như giây tiếp theo có thể sẽ hòa cùng hồ nước này, cả người tan dần ra.
Tim đập rất nhanh, tay bị Lục Ngang nắm chặt, cô nhìn anh.
Nhìn thẳng vào mắt Lục Ngang.
Cô vẫn nhìn anh chăm chú, cô đang xem anh như một người đàn ông, ánh mắt không chút nào che dấu, trông rất hồn nhiên. Bộ dạng này bị nhiệt độ trong hồ xuyên thấu, là bộ dạng của một thiếu nữ xinh đẹp, đó là sự rung động, kích thích của trái tim.
Những hình ảnh đó đập trong mắt La Vận Hoa khiến lòng ông ta càng thêm ngứa ngáy, như có hàng triệu cây kim đâm chọt ông ta. Là đàn ông, lại có tiền, được ngủ với một người phụ nữ đẹp như vậy, còn gì lạc thú hơn điều đó? Nhưng ông ta vẫn ngại mặt mũi của La Khôn, không muốn cùng Lục Ngang tranh đoạt, vì thế chỉ có thể đứng đó nhìn An An.
Tầm mắt sắc lạnh của ông ta, chọc ở trên người cô…… An An vẫn dựa trên người Lục Ngang.
Cô dán chặt vào người anh, đầu cô dựa vào khuôn ngực rắn chắc của anh, tay vẫn đặt trong lòng bàn tay của anh, người khác nhìn vào chỉ thấy hai người khá thân mật.
“Lục Ngang.” Cô gọi tên anh.
“Ừ?“
An An không nói gì. Vẫn dựa vào Lục Ngang.
Tâm trạng La Vận Hoa càng thêm khó chịu, “Tiểu Lục à,” ông ta cười ha hả một chút, nói, “Cậu mới từ trong đó ra đây, chắc đã nghẹn lâu rồi, giờ gặp một cô gái xinh đẹp như vậy thì sao chịu nổi?“
Mới từ trong đó ra đây……
“Trong đó” là nơi nào?
An An nghi hoặc, Lục Ngang vừa lúc rũ mắt nhìn xuống.
Cái chớp mắt này của anh, vẫn nhàn nhạt như cũ, nhìn không ra loại cảm xúc gì. Qua hai giây, anh bất đắc dĩ nói: “Là tôi không chịu nỗi, thiếu chút nữa là chết trong tay cô ấy…“
Lời này của anh càng thêm ái muội, như vạch rõ chủ quyền của mình, La Vận Hoa nghe được lại càng thêm tức. Nhìn sang bên cạnh, thấy Tô Đình còn ngơ ngác, hắn không kiên nhẫn mà nói: “Còn đứng thất thần gì đó, không mau đến hầu hạ Tiểu Lục đi!” Lại nhìn Lục Ngang đánh giá, La Vận Hoa cười: “Tiểu Lục à, cậu thế này là không được đâu, còn trẻ như vậy…… Nếu thích thì phải chọn nhiều người cùng lúc mới phải.“
Bên kia, Lục Ngang tay vòng qua, nâng cằm An An lên.
Lực tay có chút mạnh, An An bị ép đón nhận tầm mắt anh.
Mặt cô lúc này đã tẩy trang, lộ ra khuôn mặt trắng hồng nhìn anh, cô còn cố ý mặc bộ áo tắm nghĩ là anh sẽ thích.
Lục Ngang dời mắt, buông tay ra khỏi cằm cô, sờ xuống cổ An An.
Sau đó cười nhẹ, nói: “Cô ấy đang tức giận.“
La Vận Hoa “Chậc” một tiếng, rõ ràng không đồng ý: “Đàn bà ấy mà, phải dạy dỗ một chút.” Ông ta một bên nói, một bên ôm người phụ nữ bên cạnh hôn một cái, lại đắc ý giảng dạy: “Cậu mà để cho họ chút ít mặt mũi, là họ sẽ ỷ sủng mà kiêu, không xem cậu ra gì đâu. Phải dạy dỗ cho tốt, bảo gì cũng nghe, nói gì cũng làm.” La Vận Hoa hướng trên vách đá dựa vào, cánh tay đặt tại chỗ đó, liền có một người đến ngồi lên, đỡ vai ông ta, trước sau chậm rãi lên xuống.
Những người khác thấy thế cười ha ha theo ông ta. Rất nhanh, nhiệt độ nước trong hồ tăng lên. Lượn lờ giữ màn sương mù, những tiếng thở dốc thô lỗ loáng thoáng thổi đến, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng phụ nữ rên rỉ, cũng không biết là thống khổ, hay là sung sướng.
Có lẽ do nhiệt độ quá cao, An An cảm thấy có chút bực bội. Tay cô còn bị nắm ở trong tay anh, chậm rãi sờ lòng bàn tay anh, cảm giác thô ráp này đã dần dần quen thuộc, giờ này khắc này, tựa hồ như đang vân vê trái tim cô, vẫn làm người cô nhũn ra.
An An hạ mắt xuống.
Khuôn ngực rắn chắc của anh vẫn áp sát mặt cô, cánh tay của anh vắt ngang người cô trở nên dữ dội, loại cảm giác bức bách đó khiến cô thấy khó thở, cả người cô đều đang được anh bao quanh.
An An quay mặt đi, đối diện, Tô Đình đã đi đến.
Cô ta liếc nhìn bên này, hất bộ ngực, cười khẽ. Ngực cô ta vốn dĩ đã to, hiện giờ áo tắm buộc ngực đã lỏng ra, nhìn càng thêm rõ ràng. Bộ ngực nhấp nhô trong nước, một bên đẩy ra, một bên hướng Lục Ngang lại gần. Càng lại gần, lúc sắp dán cánh tay lên người Lục Ngang. Lục Ngang bỗng giơ tay ra sau người An An, đụng mạnh vào áo cô, trực tiếp ôm lấy An An, một tay đỡ lấy lưng cô, một tay vòng đến chân cô phía dưới, “xoạc” một tiếng ——
Lục Ngang trực tiếp đứng dậy, đem người cô bế lên.
Đột nhiên bị nâng lên, An An theo bản năng mà ôm chặt Lục Ngang.
Hai tay Tô Đình còn vươn ra ở đằng kia, vẻ mặt kinh ngạc.
An An nhìn cô ta chớp chớp mắt, sau đó vùi mặt vào ngực Lục Ngang.
—— ỷ thế hiếp người ấy hả, tôi cũng biết làm.
“Chú Ngũ, chúng tôi đi trước.” Lục Ngang chỉ nói một câu.
Nghe được động tĩnh, ánh mắt La Vận Hoa hướng ngay trên người An An nhìn. Cô cứ như vậy bị Lục Ngang ôm, đôi chân trơn bóng lại thêm trắng nõn, thon dài, ở trong khuỷu tay Lục Ngang, nhẹ nhàng đong đưa. Chiếc áo bị nhúng trong nước đã lâu, cảnh xuân bên trong thoắt ẩn thoắt hiện. Bờ mông cong cong một đường khe rãnh, mờ mờ bên dưới áo, khiến ai đó ngứa ngáy cả người. La Vận Hoa hô hấp lại càng khó hơn, tay liền hướng trên người bên cạnh véo một cái. Véo đến khi cô ta thống khổ, rên lên, sau đó tầm mắt lại hướng trên người An An chọc đến, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
An An càng thêm ghê tởm, muốn ói theo, rụt rụt cổ lại, hướng trong lòng ngực Lục Ngang trốn.
La Vận Hoa nói tiếp: “Ở chỗ này chơi một lát đã chứ, nhìn cậu rất hăng hái mà.“
Lục Ngang cười lạnh: “Nhưng tôi không có hứng thú này.“
Anh nói xong, trực tiếp ôm An An lên. Lục Ngang bế cô rất vững, cánh tay anh rất chắc chắn, cả người cô an ổn trong anh.
Anh từng bước từng bước, mang cô thoát khỏi nơi dơ bẩn này.
Có anh ở bên, cô không cần phải lo lắng thêm điều gì nữa.
An An dựa vào bờ vai của anh, khẽ chớp mắt, ở trong lồng ngực cô, trái tim như nổ bùm lên, đập càng thêm nhanh.
An An nhìn anh, vẫn là khuôn mặt lãnh cảm như trước.
Hơi thở gắt gao trên người anh ôm lấy cô, làm cô đột nhiên không muốn buông tay anh.
Anh tuy rằng rất lạnh nhạt, khó gần, nhưng An An cảm thấy, cũng không phải Lục Ngang đối với cô không tốt. Tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng đôi lúc anh sẽ mềm lòng với cô. Anh cứu cô hai lần. Một lần là ngoài ý muốn, lần sau đó chắc chắn là cố ý.
An An vẫn chỉ nhìn anh, để tùy ý anh ôm mình, rời đi.
*
Thẳng đến phòng khách sạn, đóng cửa lại, Lục Ngang mới buông cô xuống. An An lại vẫn ôm chặt trên người anh, cô nói: “Lục Ngang, tôi bị bệnh.“
Lục Ngang chỉ lạnh nhạt: “Đi xuống.” Anh hất cánh tay cô.
“Tôi không phải…” An An kiên trì.
“Cô biết tôi là ai không, mà cứ quấn mãi như vậy?” Lục Ngang nhìn thẳng vào cô, “Tôi đã từng ngồi tù! Tôi, La Khôn còn cả những người vừa rồi, đều mẹ nó cùng là một loại người!“
“Những điều đó tôi không quan tâm.” An An vẫn thản nhiên.
Lục Ngang trầm mặc, chợt cười lạnh “Cô, vì cái gì cứ một hai, phải ở cùng tôi? Vì tiền sao?“
“Tôi là vì tiền.” An An cũng không phủ nhận điểm này. Chợt dừng lại, cô nói: “Nhưng cũng vì anh, Lục Ngang à, hình như tôi…… Thật sự bắt đầu thích anh.“
Tình cảm của cô luôn là như vậy, rõ ràng, không giấu diếm, bùng cháy mãnh liệt.
Lục Ngang rũ mắt lấy điếu thuốc ra, kẹp giữa ngón tay, anh kéo kéo khóe miệng, khẽ trào phúng: “Cho nên cô mặc thành cái bộ dáng này? Còn cố ý tẩy trang? Cô cho rằng cô làm giống như Tiểu Tĩnh, thế nào tôi cũng sẽ thích cô? Tôi có thể thích cô sao. Cô?“
Bên ngoài An An phủ một áo choàng tắm, bên trong đang mặc áo tắm liền thân thêu hoa.
Lúc ấy cô cầm bộ màu đen lên, nghĩ nghĩ, rồi lại đổi thành này bộ này.
Chỉ nghĩ đơn giản chắc Lục Ngang sẽ thích.
Anh thích những người dịu dàng, thích yên tĩnh, bộ dáng anh thích hoàn toàn trái ngược cô. An An rất rõ ràng điểm này.
Nhưng ngay lúc này, giờ phút này, anh nói không lưu tình chút nào.
Khuôn mặt cô có chút tái nhợt, An An đứng đó, môi nhẹ nhàng run rẩy.
Ngữ điệu Lục Ngang vẫn lạnh nhạt như cũ, hơn nữa rất bình tĩnh, nhả từng chữ hỏi cô: “Cô có thể so với cô ấy sao? Cô mà xứng so với cô ấy sao?“
Cô có thể so với cô ấy sao?
Cô mà xứng so với cô ấy sao?
Từng chữ từng chữ, bình bình đạm đạm, lạnh lẽo, xuyên thẳng vào trong lòng An An. Ngực cô như có gì đó đâm vào, có chút đau, đau đến mức cô cong lưng lại, dạ dày như sắp nôn ra. Cô cảm thấy bản thân mình rất buồn cười. Nắm chặt tay, An An nhìn Lục Ngang, xoay người rời đi.
“Đợi chút.” Lục Ngang gọi lại.
An An bình tĩnh xoay người, mím môi.
Lục Ngang từ bên cạnh lấy ra một phong bì, đưa cho An An: “Phí của cô.” Lại không kiên nhẫn mà cảnh cáo: “Về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cút xa một chút! Muốn kiếm tiền, trước tiên phải tự nhìn lại mình đã!“
An An rũ mí mắt xuống, rút tiền từ phong bì ra.
Cô nghiêm túc đếm.
Tổng cộng năm ngàn.
“Dư rồi.” An An lấy ra một ngàn, còn toàn bộ trả lại Lục Ngang.
Lục Ngang rũ mắt nhìn nhìn, hỏi cô: “Bốn ngàn, có thể làm cái gì?“
An An không nói.
Lục Ngang nâng cằm cô lên. Bốn mắt nhìn nhau. Ngón tay sờ sờ môi cô, Lục Ngang cúi người, trực tiếp hôn lên đó.
Chỉ hôn nhẹ ở khóe môi.
Chạm vào một chút.
Anh nói: “Cô cút đi.“
Lục Ngang cúi đầu đốt điếu thuốc kia. Làn khói lượn lờ trước mắt anh, “rầm” một tiếng, cửa bị đóng lại.
Thật lâu sau, Lục Ngang kẹp chặt điếu thuốc, mắng một câu ——
“Mẹ nó!“
Đốt được nửa điếu thuốc, anh mới đi đến ban công.
Bóng đêm buông xuống, hồ nước giữa sườn núi hoàn toàn yên lặng, bốn mặt hoang vu, lạnh lẽo. Lục Ngang tháo đồng hồ xuống.
Chậm rãi vặn đinh ốc mặt sau ra.
Mở cái nắp, bên trong cất giấu một thẻ sim điện thoại.
Anh lấy ra, lắp nó vào.
*
Ngày hôm sau, vẫn là 6 giờ mở mắt. 8 giờ anh mở cửa, phòng đối diện cũng đang mở.
Nhân viên dọn phòng đang bận rộn bên trong.
Lục Ngang hỏi: “Người đâu?“
“Trả phòng, đi rồi.“
Lục Ngang hướng bên trong nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy trong thùng rác, vỏ quýt khô đã bị xé nát.