Tình Yêu Phù Thuỷ
Chương 18
Lần thứ hai đến gặp lão Bradley, tôi thấy mình không bị một sự kích thích nào. Ngược lại cái cảnh ở đây làm tôi hài lòng. “Anh hãy ở trong cái hoàn cảnh của nhân vật”. Ginger đã dặn tôi như vậy và tôi cố gắng làm theo lời khuyên của cô. Bradley tiếp tôi bằng nụ cười chào đón.
– Rất sung sướng được gặp lại ông – Lão nói và chìa ra cho tôi bàn tay mềm nhũn – Nào, ông đã suy nghĩ về vấn đề nhỏ của ông rồi chứ? Tôi đã nói về nó với ông: “Hãy nắm lấy thời gian của ông”.
– Thật đó là cái mà tôi phải làm. Cái đó… này… cái đó đã trở nên cấp bách.
Bradley quan sát tôi, ghi nhận sự kích thích bề ngoài của tôi, cái nhìn tránh né của tôi, dáng điệu vụng về khi đặt chiếc mũ của tôi.
– Chúng ta hãy xem qua cái mà chúng ta định làm. Ông muốn làm một ván đánh cuộc nhỏ, có phải không?
Không có gì tốt hơn là làm một vài sự kích thích thể thao để xua đuổi những phiền muộn của mình.
Tôi để lão cẩn thận giới thiệu món hàng của lão. Lão ra sức nói:
– Ông dễ bị kích động. Thận trọng. Tối thích cái đó. Nhưng không nên nói là bà mẹ ông không biết! Có thể ông có sợ có một tên mật thám… một máy ghi âm trong văn phòng của tôi. Tôi nói với ông bằng lời nói danh dự là không có bất cứ cái gì cả. Cuộc nói chuyện của chúng ta không được ghi lại bằng bất cứ cách nào. Nhưng nếu ông không tin, ông tự do cho tôi biết nơi ông đã chọn, một khách sạn, một phòng chờ ở ngoài nhà ga.
Tôi cam đoan với lão về lòng tin của tôi.
-… Thật là thận trọng. Không chỉ một mình ông, cũng không chỉ một mình tôi có lợi ích khi đặt mình trong một tình huống tế nhị về phương diện pháp luật! Chúng ta nhìn nhận một chút. Cái gì làm cho ông phiền muộn. Ông thấy tôi có nhiệt tình và ông giao phó nó cho tôi. Tôi có nhiều kinh nghiệm và tôicho ông một lời khuyên. Một u sầu được chia sẻ thì nhẹ hơn là ôm lấy nó. Có phải đây là ý kiến của ông không?
Tôi nói cái đó là đúng và tôi kể cho lão nghe câu chuyện của tôi với những đoạn ngập ngừng.
Bradley rất khôn khéo. Lão giúp tôi đưa ra một từ đúng, đơn giản hóa một câu khó diễn đạt. Lão có một cái tài khiến tôi không vất vả gì nhiều trong khi kể với lão về mối tình thời niên thiếu của tôi với Doreen và cuộc kết hôn bí mật của chúng tôi.
– Cái này thường xảy ra – Bradley thở dài và ngẩng đầu – Một chàng trai nuôi lý tưởng, một cô gái kiều diễm và ông là người chồng cho đến cuối đời mình. Có cái gì xảy ra?
Tới đây tôi tránh đi vào những chi tiết. Tôi chỉ phác qua cho lão một bức tranh về sự vỡ mộng của một thanh niên điên dại nay thấy rõ sự sai lầm của mình.
Tôi để cho lão tưởng rằng chúng tôi xa nhau vì một cuộc cãi cọ. Càng tốt, nếu Bradley kết luận là vợ tôi đã trốn theo một người đàn ông khác.
– Nhưng – Tôi nói một cách mạnh mẽ – Tuy rằng tôi đã nghĩ không đúng về vợ, nhưng cô ta vẫn rất đẹp. Chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng rằng cô lại hành động theo cách đó.
– Đúng la thì bà ấy đã làm gì ông?
– Cô ta đã làm gì à? Cô ta đã quay trở lại.
– Ông nghĩ rằng bà ta sẽ ra sao?
– Tôi… cái đó không thể tin được, nhưng tôi không nghĩ đến cái gì cả. Tôi đã tin chắc về cái chết của cô ta một cách vô ý thức.
Bradley ngẩng đầu lên:
– Một ý nghĩ phù hợp với mong muốn của ông. Tại sao bà ấy sẽ chết?
– Cô ta không cho tôi một dấu hiệu nào của sự sống.
– Cuối cùng thì ông muốn hoàn toàn quên bà ấy?
– Phải – Tôi khẳng định – Và tôi cũng không muốn kết hôn lại nữa.
– Và bây giờ ông đã thay đổi ý kiến?
– Sao?
– Nào, hãy nói tất cả với ông già Bradley – Con người nhơ bẩn đó thúc giục tôi.
Cuối cùng tôi thú nhận là đã hình dung ra cái khả năng đó. Nhưng tôi nhất định từ chối cho lão biết dù chỉ một chi tiết nhỏ về cô gái mà tôi đã lựa chọn.
Lão không bắt buộc tôi nhiều.
– Cũng rất tự nhiên, ông thân mến. Ông đã quên đi cái kinh nghiệm đáng buồn của thời trai trẻ, cuối cùng tìm được người vợ lý tưởng, có thể chia sẻ những sở thích văn chương và sống theo cách của ông.
Lão ta biết Hermia! Khi nhận được thư tôi xin một cuộc hẹn. Bradley đã làm một cuộc điều tra nhỏ và biết rằng tôi chỉ có một người bạn gái gần gũi mà thôi.
– Và một cuộc li hôn – Lão nói – Có phải đây là một giải pháp đơn giản không?
– Không có vấn đề này. Vợ tôi… cô ta không muốn nghe nói đến nó.
– Ô là là! Ý định của bà ấy đối với sự quan tâm của ông ra sao. Nếu tôi được phép hỏi câu đó?
– Cô ta… cô ta muốn lại cùng chung sống. Cô ta tỏ ra rất vô lý… Cô ta biết là đã có một người và… và…
– Thái độ mới xấu làm sao… – Tôi thấy hình như ở đây không có nhiều giải pháp… ít ra là… chắc chắn là như vậy. Nhưng bà ấy còn trẻ…
– Cô ta còn sống trong rất nhiều năm nữa – Tôi nói một cách chua chát.
– Ồ! Không bao giờ người ta biết tất cả, ông thân mến. Bà ấy đã ở nước ngoài, ông đã nói với tôi.
– Hình như thế, tôi không biết là ở đâu.
– Ở phương Đông, chắc thế. Có thể người ta đã bị một con vi trùng nào đó xâm nhập vào cơ thể nó chưa hoạt động, và khi trở về xứ sở, một sự thay đổi khí hậu, đột nhiên nói hoạt động trở lại. Tôi đã biết hai hoặc ba ví dụ như thế. Cái đó có thể xảy ra trong trường hợp chúng ta đang nói. Nếu cái đó làm ông an tâm, tôi sẵn sàng đánh cuộc với ông một số tiền về việc này.
Tôi lắc đầu.
– Cô ta sẽ sống đến một trăm tuổi.
– Ý kiến của ông hình như chắc chắn hơn là ý kiến của tôi. Nhưng tôi thích mạo hiểm. Một ngàn năm trăm ăn một, rằng bà ấy sẽ chết trước Noel. Ông nói sao?
– Cần sớm hơn! Tôi không thể chờ đợi. Đã có…
Tôi chơi cái trò nói nhát gừng. Lão ta tưởng rằng những quan hệ của tôi với Hermia đã đi đến cái điểm không nên để mất đi một phút… rằng “vợ”tôi đã đe doạ làm ầm ỹ, rằng có lẽ tôi có một kẻ địch tình ở bên Hermia. Cái đó tôi không quan tâm.
– Cái đó sửa đổi một chút việc đặt cọc – Lão nói – Chúng ta hãy nói một ngàn năm trăm ăn một, rằng bà ấy sẽ ra đi trong một tháng. Tôi có một sự khẩn trương hơn.
Thời cơ mặc cả đã đến, tôi nghĩ. Tôi không đặt đủ tiền và nói với lão điều đó. Nhưng Bradley đã được biết về khả năng tài chính của tôi trong trường hợp khẩn cấp. Lão cũng biết là Hermia có tiền và nói với vẻ tế nhị để tôi nghe thấy rằng một khi kết hôn tôi sẽ không tiếc rằng tôi đã chơi đánh cuộc. Mặt khác, với sự vội vàng của tôi sẽ đặt lão vào hoàn cảnh gặp may, lão không thể từ chối.
Tôi ký vào một loại hợp đồng được viết theo phong cách chưởng khế không thể hiểu nổi đối với những người đã chết.
– Tài liệu này có bó buộc tôi xét về phương diện pháp luật không? – Tôi hỏi.
– Tôi không rõ – Bradley trả lời, phô những chiếc răng trắng bóng – Người ta phải làm như vậy. Một sự đánh cuộc vẫn là một sự đánh cuộc, nên người ta không chỉ xem xét những lời đã nói. Chúng tôi không thích những kẻ lừa đảo. Nhưng tôi tin rằng ông không có ý nghĩ ấy, ông thân mến. Bây giờ chúng ta hãy nói đôi chút về chi tiết. Bà Easterbrook hiện nay đang ở Luân Đôn, ông nói như vậy chứ? Đúng ra là ở đâu?
– Có cần thiết để ông biết cái đó không?
– Tuyệt đối cần. Cũng cần phải có một cuộc hẹn với Thyrza Grey nữa… Ông còn nhớ bà ấy không?
– Có, tôi còn nhớ.
– Một người đàn bà đáng ngạc nhiên. Rất dễ bảo. Bà ấy cần một đồ vật đang dùng của vợ ông: một chiếc găng tay… một chiếc mùi soa…
– Nhưng tại sao lại phải như vậy?
– Dù có hỏi tôi về cái đó, tôi cũng không có một ý kiến nào về việc này đâu. Bà Grey giữ những bí mật của mình.
– Nhưng bà ta sẽ làm gì? Cái gì sẽ xảy ra?
– Hãy tin ở tôi. Tôi không biết những cái đó. Tôi không biết gì cả và tôi cũng không muốn biết gì cả.
Lão ngừng một chút và tiếp tục nói bằng một giọng cha chú:
– Đây là cái mà tôi khuyên ông làm. Đến thăm vợ ông, hãy chiều chuộng bà ấy, làm cho bà ấy tin rằng ông nghĩ đến sự nối lại. Làm cho bà ấy nghe thấy là ông phải đi ra nước ngoài trong một tuần lễ. nhưng khi ông trở về… ông sẽ lấy một cách bí mật một đồ vật mà bà ấy thường dùng và ông tới Much Deeping… Xem nào, ông đã chẳng nói với tôi là ông có những người bạn hoặc một người bà con ở vùng lân cận à?
– Một bà chị họ.
– Đấy, vấn đề được đơn giản hơn. Bà ta sẽ mời ông ở lại một hoặc hai ngày.
– Thường thường thì người ta làm như thế nào? Người ta đến quán rượu trong làng à?
– Hình như thế. Người ta đến Bournemouth… Tôi không biết chắc chắn. Ông nói với bà chị họ rằng ông muốn đến dự một buổi lễ ở CON NGỰA NHỢT NHẠT. Cái đó không làm ai ngạc nhiên cả. Mọi người đều nói đến thuật thông linh, sự điên dại và mỗi người đều quan tâm đến nơi này. Đó là tất cả, ông thân mến, như tôi đã nói với ông, nó rất đơn giản.
– Và… và sau đó?
Lão ngẩng đầu và mỉm cười:
– Tôi không biết nhiều hơn. Bà Grey chịu trách nhiệm về cái còn lại. Không nên quên chiếc găng tay hay chiếc mùi soa. Sau đó tôi khuyên ông nên có một cuộc đi ngắn ngày. Riviera ở miền Nam nước Ý rất tốt vào thời kỳ này trong năm.
Tôi muốn ở lại nước Anh và tôi nói với lão điều đó.
– Tốt. tốt. Nhưng đừng ở Luân Đôn.
– Tại sao lại thế?
Lão ném cho tôi một cái nhìn giận dỗi.
– Chúng tôi bảo đảm cho khách hàng một sự an toàn tuyệt đối nếu họ tuân theo những mệnh lệnh của chúng tôi.
– Còn Bournemouth? Ở đấy có được không?
– Phải. Ở đấy thì được. Hãy vào một khách sạn, hãy tạo một vài quan hệ, hãy đến gặp các bà ấy. Ông vẫn có thể đi Torquay nếu ông ở Boumemouth.
Lão nói với vẻ trìu mến của một nhân viên hãng du lịch.
Một lần nữa tôi lại phải nắm lấy bàn tay mềm nhũn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!