Tình Yêu Phù Thuỷ - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Tình Yêu Phù Thuỷ


Chương 22


Sáng hôm sau, tôi gọi cho Ginger báo cho cô biết rằng tôi sẽ trở về Bournemouth ngày sau đó.
– Tôi đã tìm dược một khách sạn nhỏ, có trời mới biết tại sao nó lại có tên là “Đồng cỏ của những con hươu”. Khách sạn có hai cửa bí mật. Tôi có thể đi ra để trở về Luân Đôn thăm cô mà không ai biết.
– Cái đó đối với anh thì bị cấm. Nhưng tôi thú nhận là nó sẽ làm cho tôi vui thích. Tôi lo ngại nếu anh không có ý kiến gì! Nếu anh không thể đến được tôi sẽ tới gặp anh bất cứ ở đâu.
Bất chợt một cái gì đó báo động cho tôi.
– Ginger! Ciọng nói của cô… không như trước…
– Ồ! Cái đó rất tốt. Anh không nên lo lắng.
– Nhưng giọng nói của cô?
– Tôi bị đau họng, đó là tất cả.
– Ginger!
– Này, Mark, ai cũng có thể bị đau cuống họng chứ! Chắc rằng tôi bị lạnh… hay là bị cúm.
– Bệnh cúm! Trả lời tôi! Có đúng là cô có cảm giác là mình bị cúm không?
– Ừ… Có thể… Tôi đau khắp mình… Anh biết đó là…
– Nhiệt độ?
– Cao hơn bình thường một chút.
Bất chợt tôi lạnh toát người, tôi phải ngồi xuống. Tôi rất sợ. Ginger từ chối, không thừa nhận, nhưng tôi biết, cả cô cũng vậy, cô ấy đang rất sợ.
– Mark! Không nên quá sợ hãi như thế! Thực ra là không có gì cả.
– Có thể. Nhưng phải đề phòng. Cô hãy gọi một thầy thuốc, nói rằng ông ấy cần đến thăm bệnh cho cô ngay, không để chậm một phút nào.
– Rõ. Nhưng ông ta sẽ coi tôi như một chiếc áo choàng lông đáng sợ.
– Không quan trọng gì… Hãy làm cái đó. Khi ông ấy tới, cô gọi dây nói cho tôi.
Tôi đặt máy, không nhìn sợi dây máy điện thoại. Tôi không thể để sự sợ hãi làm rối trí… Trong năm, mùa này thường có bệnh cúm… ông bác sĩ sẽ biết rõ. Có thể đơn giản do chỉ là bị cảm lạnh.
Tôi lại thấy mụ Sybil với chiếc áo sặc sỡ của mụ… Tôi cũng nghe thấy tiếng nói ra lệnh của mụ Thyrza, giọng ê a trong bài hát về cái chết của mụ Bella.
Thật là ngốc nghếch… tất cả chỉ là những mê tín, dị đoan buồn cười.
Nhưng còn cái máy? Có phải đó là một thiết bị khoa học có quyền lực tuyệt đối không?… Không thể được.
Bà Dane Calthrop thấy tôi ở ngay chổ tôi đang ngồi, đang nhìn chằm chằm vào chiếc máy nói.
– Có chuyện gì xảy ra? – Bà hỏi ngay.
– Ginger… Cô ấy bị khó ở.
Tôi đợi, tôi muốn nghe bà nói làm yên lòng tôi. Nhưng…
– Thật là xấu – Bà nói – Phải, thật là xấu.
– Nhưng cái đó là không thể có được! Bọn chúng không thể làm được cái gì như chúng nói.
– Thật vậy sao?
– Bà tin à? Bà không thể tin cái đó…
– Mark thân mến. Ginger và anh đã di sâu vào việc này, nếu không thì anh không thể có kinh nghiệm. Bây giờ bệnh của Ginger mang lại cho anh một chứng cớ.
Tức thì tôi thấy ghét bà.
– Tại sao bà lại bi quan như vậy? – Tôi kêu lên – Ðó chỉ là bệnh đau khớp. Tại sao bà cứ khăng khăng đó là cái tồi tệ?
– Vì nếu như vậy thì người ta phải đối mặt với nó chứ không phải là cứ mù quáng cho đến khi đã quá muộn.
– Bà nghĩ rằng tất cả những lời nói linh tinh như vậy bắt đầu hành động hay sao?
– Một vài cái gì đó đã hoạt động. Ðó là cái mà chúng ta phải hình dung ra. Theo tôi tất cả những cái đó thì phần lớn là chuyện lang băm nhằm tạo ra một bầu không khí khác thường. Nhưng đằng sau tất cả những cái đó có một đối tượng quan trọng.
– Như cái gì? Cái gì? Cái máy đáng ghét ấy chăng. Cần phải báo cho cảnh sát tới đó để khám xét.
– Cần phải làm cái gì đó quyết định, nhưng với những chứng cớ khác mà chúng ta cung cấp cho họ.
– Và nếu tôi phá huỷ nó đi, tôi ấy?
– Theo như anh nói với tôi thì cái xấu, nếu có, đã xảy ra ngay tối hôm ấy rồi.
Hai tay ôm đầu, tôi rên ri:
– Tại sao tôi lại đi làm tất cả những việc đó? Trời!
– Anh có nhiều lý do tốt – bà Dane Calthrop nói lại với giọng chắc chắn – Và cái gì làm được thì đã làm rồi. Chúng ta sẽ hiểu rõ khi Ginger gọi dây nói tới. Cô ấy sẽ gọi máy ở nhà Rhoda, tôi giả thiết là như thế?
Tôi hiểu ra.
– Tôi sẽ về đó – Tôi nói.
Hai tiếng đông hồ sau, Ginger gọi tôi.
– Ông ấy đã đến – Cô nói với tôi – Ông ấy tỏ ra hơi vội vàng, nhưng tôi nghĩ chắc chắn đây là bệnh cúm. Ông ấy mang thuốc tới. Tôi phải nằm trên giường. Tôi sốt cao. Nhung đó là chuyện bình thường khi mắc bệnh cúm, phải không?
Tôi cảm thấy có sự kêu gọi trong lời nói của cô.
– Tất cả sẽ rất tốt – Tôi nói với giọng thảm hại – Cô có nghe thấy tôi nói không? Cô có thấy quá mệt không?
– Này… Tôi bị sốt, tôi đau khắp người. Tôi không thể cử động được… và người thì quá nóng.
– Đó là bệnh sốt, cô gái thân yêu ạ. Hãy chờ tôi đến thăm cô. Tôi đi ngay. Nhưng đừng cản ngăn.
– Tốt. Tôi rất sung sướng biết rằng anh sẽ tới, Mark. Tôi phải nói là tôi ít can đảm hơn là tôi đã tưởng.
* * * Tôi gọi dây nói cho Lejeune.
– Cô Corrigan bị ốm – Tôi nói.
– Sao?
– Anh nghe tôi nói có rõ không? Cô ấy bị ốm. Người thầy thuốc của cô nói chắc chắn đây là bệnh cúm. Nhưng không có gì là chắc chắn cả… Tôi không hiểu là anh có thể làm gì. Tôi chỉ có một ý kiến là đưa một nhà chuyên môn vào việc này.
– Nhà chuyên môn về ngành gì?
– Một thầy thuốc tâm thần, một nhà chẩn đoán tâm thần, một nhà phân tích tâm lý… tất cả những gì mà anh muốn. Sau đó có một người nào đó biết về thôi miên, về tự kỷ ám thị, về tẩy não… Những loại đó anh có không?
– Chắc chắn là có. Anh có lý. Trời ơi! Easterbrook! Có lẽ chúng ta đã tìm ra cái mà chúng ta đã muốn biết về ảnh hưởng của hiện tượng tâm lý.
Tôi cáu kỉnh đặt máy xuống.
Có một điều làm tôi quan tâm. Ginger rất can đảm nhưng cũng rất sợ hãi. Chúng tôi đã lao vào một loại trò chơi mà chẳng hiểu gì về cách chơi và chúng tôi thấy nó rất là lạ lùng.
CON NGỰA NHỢT NHẠT thể hiện quyền lực của nó.
Ôi! Trời!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN