Tình Yêu Quý Tộc
Chương 111
Tiếng lá cây rì rào trong gió hòa lẫn là tiếng của chim thú đang chào
đón một ngày mới. Không khí trong lành, mát mẻ khiến tâm trạng con người cũng thấy thoải mái.
Dọc hành lang có tiếng bước chân đều đều chậm rãi của một người con
trai. Khóe môi ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt đầy thích thú. Lần đầu tiên qua khu B, đúng là có chút hào hứng. Nếu không vì cô gái đó anh cũng không
có ý định ghé qua. Chỉ là dạo này quá bận rộn khiến anh lỡ mất lần gặp
cô mấy bữa trước nên giờ muốn đến tận đây để gặp mặt cô. Cũng đã lâu lắm rồi không gặp, anh nhớ cô nhiều lắm. Đã lâu rồi không được nhìn nụ cười của cô, không được nghe giọng nói của cô.
Anh từ bỏ không phải vì tình cảm của anh không đủ lớn mà đơn giản chỉ vì cô tôn trọng tình cảm của cô. Anh nợ cô nhiều thứ, anh không thể làm
điều gì khiến cô phải bối rối hay khó xử nữa. Mặc dù, điều anh làm cũng
không làm anh thoải mái mấy.
Bước chân đột ngột khựng lại khi bắt gặp người nào đó ở khúc rẽ. Hai ánh mắt chạm nhau, nét bất ngờ thoáng qua nhưng rồi biến mất, chỉ còn lại
nét bình thản trong cả hai. Duy cưỡi thầm, thật không ngờ có ngày sẽ gặp lại người con trai ấy trong tình cảnh như thế này. Đã lâu lắm rồi không gặp nhau, người đó có gọi là thay đổi nhiều không nhỉ? Hay vì anh đã
quá quen với khuôn mặt này rồi nên anh không cảm thấy xa lạ chút nào?
– Đã lâu không gặp? Anh vẫn khỏe chứ? – Duy mỉm cười, đưa tay
định bắt tay nhưng rồi chợt nhận ra nó vô ích nên đành rút lại.
– Chào cậu, lâu không gặp. – Huy lạnh lùng trả lời.
– Anh vẫn như ngày nào. Có cần như thế không? – Duy vẫn giữ nụ cười trên khóe môi.
Băng và Huy đúng là khác nhau một trời một vực. Dù là anh em sinh đổi
nhưng tính cách khác nhau, cách nói chuyện cũng khác nhau. Với Băng thì
cả hai như là hai người bạn đồng trang lứa nhưng đối với Huy thì không.
Lúc nào cũng xa cách, khó gần như thế này.
– Nghe nói dạo này cậu nổi tiếng lắm, có thời gian rảnh rỗi để tới đây sao? – Huy nhếch mép cười.
– Cũng phải nhưng đôi khi vẫn nên dành thời gian cho mình chứ. – Duy cười bình thản.
– Phải, vậy khu B có điều gì khiến cậu dành chút thời gian ít ỏi của mình để đến đây sao? – Huy lườm anh đầy khó chịu.
– Này, có cần nghiêm trọng thế không? Chỉ là một cô bé nhỏ thôi mà. Anh đâu cần khó tính như thế?
– Cô bé?Tôi có biêt người đó không? – Huy nhướn mày hỏi.
– Chắc là có rồi. Sao, định không cho em gặp à? Đừng khó tính như thế chứ? – Duy cười nhàn nhạt.
– Cậu đang có ý định gì?
– Anh và Băng giống nhau rồi đấy. Gồng mình để giữ lấy một thứ cho riêng mình.
– Cậu nói thế là ý gì? Đừng so sánh tôi với anh ta. – Huy quát lên đầy tức giận.
– Anh thật chẳng thay đổi. được rồi, không đôi co nữa. Em phải
đi. Đừng lo, không có ai có ý định cướp cô ấy ra khỏi đây đâu.
– Cậu dám? – Huy lườm anh đe dọa.
– Còn tùy. – Duy nhún vai, bình thản lướt qua Huy rồi đi thẳng.
Có phải là người con gái đó có ma lực gì không? Tại sao ai đến gần cô
đều bị cô làm cho ngơ ngẩn như thế này. Phải quan tâm, phải dõi theo cô
một cách vô điều kiện dù cho kết quả thu lại chỉ là thất vọng. Chính anh cũng thế còn gì. Không phải sao?
Lững thững bước đi dọc hành lang vắng vẻ nơi đây, để cho lòng trống
trãi, tự mình suy nghĩ về một điều vẩn vơ nào đó. Bao ngày mệt mỏi thế
nhưng hình ảnh của cô vẫn cứ luẩn quẩn mãi trong đầu. Thật không ngờ anh yêu cô tới mức đó. Tại sao? Tại sao anh lại yêu cô như thế? Yêu cô để
rồi chấp nhận buông tay, nhìn cô đi về phía người con trai khác. Là anh
đã quá cao thượng rồi sao? Nhưng có lẽ là không, vì trong thâm tâm, anh
vẫn muốn níu kéo cô tay, vẫn mong cô hạnh phúc khi được ở bên mình chứ
không phải là người khác.
Bước chân dừng lại trước cửa thư viện. Nếu như an đoán không lầm thì cô
sẽ ở đây. Hai nơi yên tĩnh, vắn vẻ nhất của khu B mà cô có thể ở là thư
viện và sân thượng. Và tất nhiên anh đoán không sai.
Người con gái ấy gục đầu lên bàn, đôi mắt lim dim ngái ngủ, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, không còn hồng hào như trước. Trong lòng bỗng dâng lên
chút cảm giác xót xa, tội nghiệp. Tiến lại gần và ngồi xuống cạnh cô, an him lặng ngắm nhìn cô chìm vào giấc ngủ.
Đột ngột anh ước mình giống như hoàng tử, có thể đánh thức công chúa dậy bằng một nụ hôn nhưng lúc này thì anh không thể làm điều đó. Làm sao
anh nỡ đánh thức cô dậy chứ. Cũng đã trưa rồi, nhìn chồng sách bên cạnh
cô, chắc hẳn đã học hành chăm chỉ lắm nên giờ mới mệt như thế.
Cứ thể, anh để thời gian trôi qua trong im lặng. Anh giơ tay vuốt thật
nhẹ mái tóc dài của cô, khẽ vén vài lọn tóc đang lòa xòa trên khuôn mặt. Dường như dù đang ngủ nhưng cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của ai đó nên mở mắt ra.
Bất ngờ cô bật dậy, hét lên và lùi lại nhưng vì vướng chiếc ghế nên
loạng choạng ngã về phía sau. Anh cũng hốt hoảng đứng dậy, vươn tay vòng ra sau kéo cô về phía mình.
Một phút để cả hai bình tĩnh trở lại. Cô nhìn anh vẫn chưa hết ngạc
nhiên nhưng trong lòng vẫn không giấu được niềm vui sướng khi nhìn anh
như thế này.
– Sao lại nằm đây ngủ thế này? – anh hỏi.
– Không có gì đâu ạ. Lâu không gặp anh. – cô nhìn anh cười trìu mến.
– Ừ, lâu không gặp, dạo này có khỏe không? – Duy đứng dựa vào thành bàn, đối diện với cô.
– Có, em khỏe. – cô mỉm cười.
– Nói dối, thế sao mặt mũi xanh lè thế này. – anh xoa nhẹ mái đầu của cô như một hành động quen thuộc.
– Anh nói qua rồi, mặt mũi em thế này mà bảo xanh lè. – cô lè lưỡi trêu trọc.
– Dám cãi anh sao? – anh giả bộ tức giận véo nhẹ má cô một cái.
– Sao anh lại tới đây?
– Vì anh muốn thăm em, lâu rồi không gặp. hôm trước em tới nhưng anh lại không có nhà.
– Nhưng anh tới khu này, liệu có ổn không? –
– Yên tâm, không ai dám đụng tới anh đâu. – Duy bật cười.
– … – cô mỉm cười.
– Có ai làm khó em không? – Duy vuốt nhẹ mái tóc của cô.
– Không…không có ai cả. – cô lắc đầu có chút gượng gạo.
– Vậy sao? – anh cười nhạt.
– Thật mà. – cô cúi đầu gật.
– Ừ…
– Lâu không gặp, nhìn anh khác quá. Dạo này anh thế nào rồi? Mọi việc vẫn ổn chứ? – cô quan tâm hỏi thăm.
– Tất nhiên, anh mà. Đây, quà cho em. – anh chìa ra một chiếc đĩa CD mới toanh.
– Là album mới chưa ra mắt của các anh à? Sao lại cho em? – cô nhìn nó đầy thích thú.
– Quà mà. Hàng hiếm đó, đừng cho ai biết đó. – anh mỉm cười.
– Được sao? Em cảm ơn nhiều. – cô vui vẻ cầm lấy.
– Nhớ giữ cẩn thận đó.
– Em biết mà. – cô cất chiếc CD vào cặp rồi quay lại nói chuyện với Duy.
Đã lâu không gặp nên cả hai có rất nhiều chuyện để nói. Mãi lúc sau vì
Duy có việc nên đành phải đi trước nếu không chắc phải nói đến sáng mai
mới hết chuyện.
Duy cũng đi rồi, cô cũng tỉnh táo rồi nên tốt nhất là quay lại việc học. Dạo này có nhiều chuyện khiến cô phải suy nghĩ quá, nên cũng có chút
chểnh mảng.
Hiện tại, cô đang khá rảnh nên như thế lại hay. Vừa nghĩ cô đi về phía kệ sách để tìm kiếm mấy cuốn sách hóa đại cương.
Nhún lên để với một cuốn đang ở trên cao nhưng vẫn không thể chạm đến
nó, đột ngột có một cánh tay vươn ra, lấy nó xuống. Theo quán tính, cô
xoay người với theo quyển sách nhưng rồi chợt khựng lại khi bắt gặp
người con trai ấy ở phía sao.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua cô rồi quay đi, trên tay anh là quyển
sách mà cô cần. Điều này khiến cô bối rồi, không biết phải làm sao.
– Cần quyển này sao? – anh lật lật vài trang xem xét.
– Vâng. – cô gật đầu.
– Không phải nó hơi quá cao so với chương trình của cấp 3 sao? – anh liếc mắt hỏi.
– Nhưng nếu hiểu cặn kẽ vấn đề thì sẽ nhớ lâu hơn là chỉ học thuộc lòng công thức. – cô đáp lại.
– Ừ. – anh gật đầu không nói thêm gì nữa mà đưa cô luôn quyển sách đó.
– Cảm ơn. – cô nhận lấy, trong lòng có chút lúng túng.
– Đến giờ trưa rồi, đi ăn thôi.
– Nhưng tôi vẫn chưa đói.
– Tại sao cứ phải cãi lời tôi vậy? – anh lườm mắt nhìn cô.
– Tôi…chỉ là, tôi đang muốn đọc sách. – cô hơi lùi lại khi nhìn anh tức giận như thế này.
– Không nói nhiều, đi nhanh. – anh gằn giọng.
– Nhưng…
– Sao?
– Tôi…đợi một lát, để tôi đi lấy cặp. – cô vội vã chạy đi lấy cặp mình rồi ngoan ngoãn theo anh ra khỏi thư viện.
Tiếng bước đều đều vang vọng khắp dọc hành lang rộng lớn. Cả hai duy trì khoảng cách, người con trai đi trước, người con gái theo sau. Không ai
nói với ai lời nào vì vốn dĩ giữa cả hai đâu có một điểm chung, một suy
nghĩ chung gì chứ. Cứ im lặng như thế này lại hay.
Nhưng trong thâm tâm của anh lại không muốn thế. Anh không muốn giữa anh và cô luôn là khoảng cách nhưng lại không có cách nào để xóa tan nó. Vì cô mà anh trở nên yếu đuối đến ngớ ngẩn như thế này. Đúng là đáng xấu
hổ mà.
– À, cảm ơn anh mấy bữa trước. – cô đột ngột vươn tay kéo tay áo của anh lại, khiến anh có chút giật mình.
– Lý do? – anh vẫn giữ nét lãnh đạm trên khuôn mặt.
– Tôi…
– Huy, tới rồi à? Đợi mãi, đói quá. – lời nói của cô bị Hiển chặn lại, không kịp nói thêm gì cả.
Phải dũng cảm lắm cô mới dám mở lời với Huy. Cô đơn giản chỉ là muốn cảm ơn anh. Suốt mấy ngày qua, anh đã chăm sóc cô khi ốm, dù nó không hẳn
là quá ân cần, chu đáo nhưng nó là hơn cả mong đợi ở một người lạnh nhạt và độc ác như Huy. Hơn nữa là anh cũng gây thêm phiền phức cũng như
không đe dọa cô, nhất là cuốn video đó cũng được giữ bí mật. Việc anh
đối xử với tốt với cô đột ngột như thế này, theo một cách nào đó, cô vẫn chưa quen. Cảm giác có chút lạ lẫm, kì lạ nhưng cũng không phủ nhận
rằng giờ cô cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở cạnh anh.
Không thật thường, hung dữ như trước mà đôi khi rất nhẹ nhàng. Nó làm cô nhớ tới Băng, nhớ tới cử chỉ quan tâm ấy của anh. Ai nói hai anh em họ
khác nhau? Phải, cô cũng đã từng nghĩ thế nhưng giờ cô đã nhận ra nhiều
điều khác.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng lại rất dễ phân biệt. Nghe có vẻ
lạ như thế thôi nhưng đó là sự thật. Ánh mắt của Huy quá lạnh lùng, quá
đáng sợ so với Băng nên chỉ cần nhìn qua cũng đã biết được ai là ai. Khi ở cạnh Huy, cô nhận ra anh giống Băng một cách lạ lùng. Hai anh em có
những thói quen hằng ngày rất giống nhau. Ánh mắt của cả hai…dường như
đều cùng thiếu thốn một điều gì đó, mà khiến người khác cũng phải tiếc
nuối.
Có phải là cô bị ám ảnh bởi họ quá nhiều nên giờ cô lại thấy cả hai giống nhau không?
Khẽ thở dài, cô lắc đầu tự trấn tĩnh lại bản thân mình rồi bước vào căn
phòng nơi mà Huy vừa bước vào. Đây là phòng ăn đặc biệt dành cho Huy và
bạn của anh ở khu B. Nó sang trọng chẳng kém gì khu A cả, có khi lại hơn nữa ấy chứ. Nhất là đối với Huy thì không ai dám làm anh phật lòng,
nghiễm nhiên anh có được đặc quyền thế này chứ.
– Vào chỗ nhanh lên. Cô định bắt bọn tôi đợi sao? – giọng nói lạnh nhạt của Huy khiến cô phải vội vàng đi về chỗ ngồi.
– Xin lỗi. – cô trả lời qua loa rồi ngồi xuống chỗ cạnh Thiên,
đối diện Huy. Đây là chỗ còn sót lại duy nhất mà cô có thể ngồi. Không
thoải mái chút nào khi phải ngồi đối diện Huy như thế.
Bữa ăn bắt đầu ngay sau đó. Người phục vụ bê lên từng món, từng món một, chẳng mấy chốc bàn đã đầy đồ ăn. Hiển có lẽ vì đã nhịn đói lâu rồi mà
cậu ngấu nghiến ăn, thức ăn thì gắp lia lịa không ngớt. Trái ngược với
bạn mình, Huy và Thiên tỏ ra từ tốn hơn. Chậm rãi ăn lần lượt hết các
loại thức ăn trên bàn. Dáng vẻ rất tao nhả, thưởng thức.
Chỉ riêng có cô là không, chỉ vừa ăn mấy miếng cô đã không muốn ăn nữa.
Không phải vì thức ăn không ngon mà do cô mới khỏi ốm, vị giác chưa trở
lại hơn nữa…ăn cùng ba người con trai này đúng là khó có thể ăn một cách thoải mái được. Giờ cô chỉ muốn đứng dậy và đi ngay ra ngoài, chỉ tiếc
là cô không đủ dũng cảm.
– Thức ăn không ngon sao? – giọng nói lạnh nhạt của Huy khiến cô phút chốc cứng đờ người.
– Không…không phải… – cô lắc đầu.
– Vậy tại sao không ăn. – anh nghiêm mặt hỏi.
– Xin lỗi…chỉ là, tôi không muốn ăn. – cô lắc đầu.
– Không muốn? Cô có thể tự quyết định sao? – anh quắc mắt nhìn.
– Nhưng…
– Được rồi, cô ấy mới ốm dậy, có thể vị giác chưa tốt, không muốn ăn là phải. – Thiên chen vào giải vây.
– Hừ…vậy sao. – Huy thả lỏng người.
Thiên quay qua nói gì đó với người phục vụ, một lúc sau họ mang ra một
chén cháo đầy. Lúc này cô không thể từ chối được nữa, mà chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn phần thức ăn mới được đưa ra của mình. Chén cháo có vẻ đơn giản nhưng ăn rất ngon nên cũng không khó khăn lắm trong việc giải quyết hết nó.
Cùng lúc đó, cô không nhận ra ánh mắt hài lòng của người đối diện mình.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn, ngoan ngoãn ăn hết phần ăn của mình, khóe miệng
ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt của cô, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Nghĩ một lúc, anh gắp thêm cho cô chút rau và vài món nhè nhẹ vào chén
của cô. Đáp lại anh là ánh mắt ngạc nhiên của cô nhưng anh lại tỏ ra thờ ơ, không quan tâm đến nó mà quay lại trò chuyện cùng Hiển.
Cô cùng im lặng, không nói thêm gì, chấp nhận ăn phần thức ăn mà Huy gắp cho mình. Những cử chỉ quan tâm này của Huy, cô có chút thấy gượng gạo, khó tin nhưng cũng không muốn hỏi lại anh. Có thể là trong một khoảnh
khắc nào đó, anh thấy tội nghiệp cho cô hay hối hận vì đã đối xử không
tốt với cô.
– Dạo này cô đỡ hơn chưa? – Thiên nói thầm với cô.
– Đỡ? – cô hơi thắc mắc trước câu hỏi của anh.
– Không phải tuần trước cô còn ốm sao? – Thiên bình thản trả lời.
– À, cảm ơn anh quan tâm, tôi đỡ rồi. – cô trả lời có chút gượng gạo vì không ngờ anh lại quan tâm.
– Quan tâm? – anh cười khẩy.
– ……
– Người quan tâm phải là người khác mới đúng. – anh cười nhạt.
– Người khác?
– Không phải cô cũng nhận ra sao? – Thiên hơi hướng mắt về người con trai ngồi đối diện cô.
– ……. – cô im lặng.
Xuân trầm mặc, đúng là anh quan tâm cô nhiều hơn trước. Cô không thể lí
giải tại sao cả nhưng cũng không thể từ chối hay làm gì cả. Dần dần cũng quen với thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh. Chỉ là vẫn không thể gần
được thôi. Nếu cứ như thế này, thì bao giờ cô mới có thể khiến anh quay
trở về?
– Này, lâu rồi chúng ta không đi Bar, hôm nay đi không? – giọng
Hiển có chút hào hứng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
– Cũng được. – Thiên cười nhàn nhạt hưởng ứng.
– Bar? Được thôi? Phải không? – Huy nhìn cô chằm chằm rồi nói.
– Tôi… – cô nhìn Huy khó hiểu, tại sao lại hỏi cô.
– Đúng thế. – anh đáp lại.
– Tôi…tôi không đến những nơi đó. – cô lắc đầu. Cô trước giờ
luôn là một người con ngoan trò giỏi, chưa bao giờ dám có ý nghĩ sẽ đặt
chân tới quan Bar cả.
– Cô nghĩ là mình có thể từ chối sao? – anh lườm cô đầy bất mãn.
– Nhưng tôi chưa bao giờ tới đó cả. Tôi không thích. – cô kiên quyết lắc đầu.
– Tại sao?
– Nó…không tốt. – cô ngập ngừng…vì trên phim cô thấy đa số các quán Bar đều không tốt.
– Đừng lo, sẽ không có gì là không tốt nếu cô không đi xa khỏi bọn này. – Hiên bật cười, chen vào.
– Nhưng…
– Được rồi, sẽ không có gì xảy ra cả. Đừng trêu đùa với sự kiên
nhẫn của tôi. – sắc mặt Huy thay đổi mang phần đáng sợ hơn.
– Đi thôi nào. – Thiên bật cười trước thái đó có phần độc đoán
của Huy, không nói không rằng đứng dậy, lôi kéo mọi người đi theo, xoa
dịu bầu không khí nặng nề giữa hai người kia.
– À khoan, đâu thể ăn mặc như thế này. – Hiển dừng lại, cười khẩy.
– Cũng phải. – Thiên cười theo, Huy cũng thế chỉ có mình cô là không hiểu chuyện gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!