Tình Yêu Quý Tộc
Chương 115.1
Đi lang thang thật lâu, suy nghĩ về thật nhiều chuyện, về cô, về gia đình, về Băng, về Huy… nhiều thứ cứ loanh quanh, luẩn quẩn mãi trong đầu khiến cô như bế tắc. Không biết phải làm sao cho đúng, cho tốt nhất. Tâm trí cứ treo lơ lửng ở đâu đó, cô hoàn toàn không chú ý tới hòn đá đang ở dưới đất nên vấp phải.
Toàn thân loạng choạng ngã nhào về phía trước. Cô nhăn nhó, ngồi dậy, miệng thầm mắng tính lơ đãng của mình. Không dưng lại mua thêm phiền phức vào mình. Ánh mắt chợt dừng lại trên đầu gối, vết thương lúc nãy do té bị trầy da và chảy máu khá nhiều. Cô thấy có chút hốt hoảng, bối rối không biết phải làm sao, đột ngột có một bàn tay của ai đó vươn ra cầm lấy chân cô. Chưa kịp hiểu chuyện gì, bàn tay đã nhanh chóng dùng một chiếc khăn để giúp cô cầm máu.
-Cô không thể đi lại bình thường được à. Mới sáng sớm đã gây rắc rối rồi. – giọng nói có chút giận dữ, lo lắng của Huy khiến cô hơi xấu hổ.
-Xin lỗi, tôi không để ý, khu này nhiều đá quá.
-Thiếu chỗ đẹp để cho cô đi sao mà lại đi ra cái khu hẻo lánh này?
-Tôi…không chú ý.
-Không chú ý, đầu óc cô đang treo ngược cành cây à? – anh gằn giọng.
-Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, sẽ không xảy ra chuyện tương tư nữa đâu.
-Còn dám có lần sau sao? – anh tối sầm mặt mũi lại.
-Tôi…
-Được rồi, đi vào, không rảnh rỗi để đôi co ở đây đâu. – anh bực bội, gắt gỏng, vươn tay ra định bế cô lên.
-Không…không cần…tôi muốn tự đi. – cô lắc đầu, đẩy tay anh ra.
-Cô… được thôi, đứng dậy nào. – anh định nói gì đó rồi thôi. Tự mình đứng dậy trước rồi quay qua kéo cô dậy.
-Cảm ơn.
Cô đứng dậy trong tư thế lò cò. Có vẻ hơi khó đi hơn cô tưởng. vết thương kia giờ bắt đầu đau ê ẩm khiến cô gặp khá nhiếu khó khăn trong khi di chuyển nhưng cô vẫn cương quyết đi. Một tay nắm tay áo anh để lấy thăng bằng rồi nhảy từng bước một. Anh cũng kiên nhẫn đi với cô vài bước nhưng rồi cũng không đủ kiên nhẫn quay qua bế cô lên và đi thẳng một mạch.
-Tôi…muốn tự đi. – cô bướng bỉnh cự lại.
-Đi hay là nhảy lò cò. Thật mất thời gian. – anh hừ lạnh, không thèm nhìn cô nên cứ thế mà bước đi.
-Anh… – cô định lên tiếng nhưng rồi lại thôi. Về mặt này cô biết Huy cũng ngang bướng lắm…giống như Băng vậy.
Toàn thân được anh ôm trọn vào lòng, hơi ấm từ anh khiến tim có chút loạn nhịp, xấu hổ. Cô vẫn chưa thể nào thích ứng được cảm giác khi gần gũi với anh như thế này. Cô hoàn toàn không muốn. Mỗi lần như thế, cô lại càng thấy có lỗi với Băng. Có phải cô quá xấu xa rồi không? Giống như những gì Tiên đã nói ấy?
Kết quả của việc hậu đậu buổi sáng là giờ cô phải đứng đây đợi Huy. Không biết tại sao anh có thể giận dữ tới mức đó. Mặt mũi hầm hừ, quát tháo ầm ĩ trong khi đang giúp cô lau vết thương. Chỉ là bị trầy và chảy máu thôi mà, chẳng phải trước đây anh còn bị nặng hơn sao?
Suốt một buổi sáng, anh cứ càm ràm mãi việc đó, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô đâu phải là con nít, có cần đối xử như thế với cô không? Tâm trạng cũng vì thế mà xấu đi rất nhiều. Bị anh mắng nhiều quá, rồi còn bắt cô phải về sớm. Kết quả là cô đứng đợi anh trong khi anh đi lấy xe.
Hừ…chưa bao giờ cô thấy có lí do nghỉ học chỉ vì bị trầy chân như thế này. Và cô cũng chưa bao giờ thấy mình ngốc nghếch như bây giờ, chấp nhận lí do đó để nghỉ học. Không biết cô đang nghỉ gì nữa.
Thời gian trôi qua khá lâu, mãi vẫn chưa thấy Huy xuất hiện. Dù là nhà xe cách khá xa so với cổng ra vào nhưng cô cũng đâu thấy nó sẽ lâu như thế này,thành ra giờ cô đang rất rất rãnh rổi.
Ngó quanh tìm kiếm một điều gì đó. Thật sự những lúc này, cô vốn muốn chạy đi tìm Băng ngay lập tức nhưng không thể. Một phần vì do cái chân, một phần và vì Huy. Cô đã biết anh giận dữ như thế nào khi cô lén đi gặp Băng và cô không muốn lặp lại điều đó lần nữa.
Ánh mắt bị thụ hút bởi sự xuất hiện của một chiếc xe màu đen đang lao với tốc độ khá nhanh đi về hướng cô. Theo cảm giác của cô và kinh nghiệm từ những việc không hay lần trước, cô thấy có gì không bình thường. Bước chân vô thức lùi lại né tránh.
Chiếc xe dừng lại đột ngột bên lề đường, gần chỗ cô đứng, trong lòng càng nhộn nhạo lên lo lắng, từng bước lùi lại nặng nề, mặc cho cơn đau đang làm phiền cô.
Á…
Cô hét thất thanh, toàn thân ngã nhào về sau trong lúc đang hốt hoảng lùi lại. Tinh thần chưa kịp ổn định…một màu đen đã ụp xuống…
……
Huy nhăn nhó khó chịu đi bộ ra khỏi trường. Không thể hiểu tại sao ai lại chọc, phá hư lốp xe mô tô của anh. Tâm trạng vốn đã rất rất không ổn định, nay còn gặp thêm chuyện này, anh càng muốn phát điên lên. Bước chân nặng nề như muốn trút hết bực dọc trong lòng ra ngoài. Nhưng dù có tức giận như thế nào, anh cũng không thể bỏ lại người con gái kia đứng một mình mãi được nên đành nhờ Thiên lo giúp chiếc xe, còn mình thì chạy ra để gặp cô.
Ngay khi vừa ra tới cổng trường, anh lại càng thấy khó chịu hơn. Người con gái ấy đâu rồi? Không phải đã bảo là ra đây đứng đợi anh một chút sao? Thế mà giờ lại mất tích, không lẽ lại chạy đi tìm tên con trai kia? Chỉ nghĩ tới đây, mặt anh lại càng thêm u ám hơn. Ngay lập tức rút điện thoại ra gọi điện tìm cô.
Oh…half of my heart…
Bài nhạc chuông điện thoại của cô đang reo lên. Vậy là chắc cô đang ở quanh đây nhưng nhìn quanh mãi vẫn không thấy đâu. Cuối cùng ánh mắt anh bị thu hút bởi chiếc điện thoại quen thuộc của người con gái ấy đang nằm lăn lóc ở một góc.
Trong lòng có dự cảm bất ổn. tại sao điện thoại của cô lại ở đây? Người đâu rồi? liệu có chuyện gì xảy ra không?
Đầu óc trở nên trống rỗng, mụ mị. Anh hốt hoảng, lo lắng với mọi thứ. Anh phải làm gì? Anh phải làm gì đây? Không một dấu tích, không một tín hiệu. Anh phải bắt đầu từ đâu đây? Ai? Ai đã làm điều này. Tại sao lại là người con gái đó. Cô đã làm gì sai? Tại sao lại có người muốn nhắm tới cô ấy?
Tít…tít…
Tiếng chuông điện thoại vang lên báo có tin nhắn.
Trả giá cho những gì mày đã làm đi…
Chỉ vỏn vẹn một câu như thế? Là ai đã nhắn cho anh? Là muốn trả thù anh sao? Vậy cớ sao lại đụng tới người con gái ấy? trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, xen lẫn giận dữ. Tên nào dám mang cô vào mối thù hằn giữa hắn và anh. Hừ…nhất định anh sẽ khiến hắn phải hối hận. Đừng tưởng anh sẽ buông tha…Nhất định anh sẽ tim ra hắn.
………
Căn phòng yên tĩnh, nặng nề. Người con trai âm trầm suy nghĩ. Khuôn mặt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào sấp hình trên bàn. Là người con gái của anh. Cô vẫn thế, tươi tắn và xinh đẹp. Chỉ là cô đang ở cạnh người con trai khác và không ai ngoài em trai anh.
Trong bức hình ấy, hình ảnh hai người tựa vào vai nhau ngủ, cùng chơi bóng rổ, cùng cười nói rất thân thiết. Tại sao lại có thể. Anh chưa bao giờ thấy em trai mình như thế. Thật không ngờ, lại có ngày anh thấy lại nụ cười thoải mái, hồn nhiên đó của em ấy…chỉ là anh thấy đau lòng khi nụ cười ấy lại vì người con gái của anh.
Lòng nặng nề, đau đớn. Anh khó chịu. Phải rồi, là anh đang ghen. Ghen với em trai anh. Tại sao lại có thể ở bên cô, cùng nói cùng cười với cô. Anh bắt đầu thấy lo lắng rồi. Liệu cô có còn thích anh, còn thích một kẻ ích kỉ như anh?
Lỡ như cô không còn yêu anh? Lỡ như cô đáp lại tình cảm của Huy? Anh phải làm sao? Chưa bao giờ anh thấy mình nhát gan, yếu đuối như bây giờ. Mọi thứ dường như vượt qua ngoài tầm với của anh. Quá xa vời, quá mong manh. Làm sao anh có thể sống thiếu cô ấy? anh không thể tưởng tượng là có một ngày anh và cô sẽ chia tay. Anh vẫn luôn cố gắng tận hưởng từng giây phút bên cô…nhưng giờ đây anh sẽ phải làm sao?
Trong lòng nóng như lửa đốt. Anh sợ hãi với chính suy nghĩ của mình. Anh muốn gặp cô ngay lúc này. Anh muốn nhìn thấy cô ngay lúc này. Mặc cho chuyện gì sẽ xảy ra.
Tít…tít…
Vừa cầm điện thoại lên, anh đã có tin nhắn. Hơi liếc nhìn vào màn hình điện thoại, khóe mắt chợt nheo lại. Là số lạ.
Màn trình diễn bắt đầu…
Màn trình diễn? Là ý gì chứ? Có chuyện gì sao? Ai đã nhắn tin này? Có ý đồ gì sao?
…half of my heart…
-Vâng, tôi nghe. – giọng anh có chút gấp gáp đáp lại.
-Tôi đây. – một giọng lạnh lùng đáp lại.
-Huy? Có chuyện gì sao? – Băng có chút bất ngờ.
-Phải? – Huy đáp cộc lốc.
-Chuyện gì đã xảy ra? – anh có chút lo lắng hỏi thăm.
-Em ấy bị bắt cóc rồi. – Huy lạnh nhạt đáp, không ai biết rằng, ẩn sâu trong đó là sự lo lắng, hoảng loạn của anh.
-……… – Băng cố gắng tự trấn tĩnh lại và tiếp thu lời nói của Huy. Nó quá kinh khủng? Là ai đã làm chuyện này? Không lẽ lại là Tiên? Không thể. Không thể được.
-Tôi cần anh giúp. Tôi không thể để em ấy bị làm sao được. – giọng Huy khẳng định, chắc nịch.
-Được… – Băng cũng khó khăn đáp lại bằng giọng điệu chắc chắn nhất có thể.
Nhất định cả hai sẽ cứu người con gái ấy ra. Nhất định. Bằng bất kì giá nào, anh cũng phải tìm ra tung tích của cô.
……..
Khẽ cựa người, Xuân từ từ mở mắt ra nhưng những gì cô thấy chỉ là một màu đen tối. Đầu óc trở nên hốt hoảng, một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Toàn thân ê ẩm, không cách nào giảm bớt. Mãi lúc sau cô mới nhận ra mình đang bị trói. Tiếng hét bị chặn lại không thể thoát ra bởi miếng băng keo.
Cô hoảng loạn giãy dụa, cố gắng tìm kiếm một tia sáng nào đó nhưng đáp lại chỉ là một màu đen tối dày đặc bao quanh. Không tiếng động nào cho cô biết cô đang ở nơi nào.
Cô phải làm sao? Có ai tới cứu cô không? Liệu Huy hay Băng có biết cô mất tích không? Ai đã làm điều này? Rốt cuộc thì là ai? Là Tiên? Không thể nào, chẳng phải trước đây Tiên đã từng bị đe dọa rồi, không thể cô ta sẽ lặp lại một lần nữa. Là ai? Rốt cuộc là ai lại căm ghét cô tới mức này.
Rầm…
Cánh cửa ở đâu đó bị đạp ra một cách thô bạo. Đã có chút anh sáng le lói chiếu vào đây. Có lẽ cô đang bị nhốt trong một cái nhà kho cũ kĩ nào đó của một ngôi nhà. Mọi thứ tối tăm, ám bụi và bẩn thỉu.
Đâu đó vang vọng tiếng bước chân loạng choạng của ai đó, còn có tiếng của dép cao gót nữa. Là ai? Là kẻ bắt cóc cô phải không? Nỗi sợ hãi càng ngày càng dâng lên khiến toàn thân cô bủn rủn đến tội nghiệp.
Rầm…
Cánh cửa nhà kho bị mở ra một cách ồn ào. Ánh sáng ập tới bất ngờ khiến cô nhắm mắt lại vì chói. Một dáng người to lớn, lực lưỡng đứng chắn ngang cánh cửa. Vì ngược sáng cô không thể thấy rõ mặt của hắn. Bước chân của hắn hướng về phía cô, trong thâm tâm báo hiệu một điều không mấy tốt đẹp sắp xảy ra. Cô vội vàng lùi lại né tránh một cách vô thức.
Ngược lại với thái độ khẩn trương của cô, tên đó chỉ ung dung, chậm rãi tiến về phía cô. Đôi mắt hau háu nhìn chằm chằm khiến cô phải rợn người. Từ người hắn, mùi rượu nồng nặc cùng mùi thuốc lá, mùi mồ hôi ám đầy tạo ra một mùi hương rất khó chịu, không khỏi làm người khác phải buồn nôn. Không nói không rằng cứ thế mà tiến tới sát bên cô rồi không kịp để cô biết chuyện gì xảy ra, hắn đã vác ngược cô lên và đi thẳng ra ngoài cửa.
Toàn thân lại một lần nữa bị ném thẳng xuống đất không thương tiếc khiến cả người cô vô cùng đau đớn. Vừa kịp định thần lại, cô lại một lần nữa kinh hoàng trước những gì mình xảy ra. Có vẻ như cô cũng đang ở trong một nhà kho và phòng lúc nãy là một phòng nhỏ để chưa đồ gì đó. Ở đây, không chỉ có một mà phải cỡ năm sáu tên như người vừa rồi đã vác cô ra đây. Ánh mắt của tụi chúng cứ nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
-Mày bắt đúng người chứ? – một giọng nhè nhè say của gà đàn ông nào đó vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
-Dạ phải, thưa đại ca. Chính là nó. – một gã đàn ông chạy ra đáp.
-Tên đó có bị mù hay không mà lại chọn một đứa chả ra gì thế này. – hắn lầm bầm rủa ai đó.
-Nhìn cũng được lắm đó đại ca. – tên đó nhìn qua cô cười đều rồi chẳng kiêng dè lôi cô tới ném trước mặt đại cả của mình.
Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, tên đó đã vươn tay ra xé rách một bên áo của cô, lộ ra bờ vai trắng mịn màng đầy quyến rũ.
Cô hốt hoảng, ra sức giãy dụa né tránh, khóe mắt không biết từ bao giờ đã ướt. Đây là đâu, những người này là ai? Tại sao lại bắt cô chứ? Tràng cười nắc nẻ, đê tiện của chúng khiến cô thấy thật kinh tởm và nhục nhã. Cô phải làm sao đây?
-Xét ra cũng được. gái tơ mà. – lời nói của hắn khiến cô không khỏi rùng mình.
-Sao thế anh? Đã bắt được rồi à? – một giọng nữ của ai đó chen ngang vào.
-Phải, em yêu, là nó đúng không? – tên đại cả liền đổi giọng.
-Đúng rồi, chính con bé đó đó. – cô gái kia nhìn cô chằm chằm đầy ác ý, khóe môi ẩn hiện nụ cười khinh rẻ. Cô gái này là ai, mà tại sao Xuân thấy có chút quen quen.
-Phải, quả là ngon, rất đáng thưởng thức. – hắn liếc nhìn Xuân rồi bật ra tràng cười nắc nẻ.
-Hơn em sao? – cô gái kia nũng nịu, giận dỗi.
-Đương nhiên không rồi, em là nhất.
-Phải thế chứ. – cô gái kia cười khúc khích, e thẹn.
-Nhưng mà anh cũng muốn thử con bé kia. – tên đại ca kia cười gian tà.
-Được thôi, chỉ là anh đã quên mục đích của mình rồi sao? Muốn “thử” thì phải “thử” trước mắt bạn trai hắn. Như vậy mới là “một mũi tên trúng hai đích”. – cô gái kia liếc nhìn cô một cái rồi lên tiếng.
Lời nói độc địa khiến Xuân rùng mình. Bạn trai của cô? Là Băng sao? Anh và cô đã gây thù chuốc oán với ai sao? Không có, không thể nào được. Cô cố gắng nhớ lại xem cô đã gặp cô gái đó ở đâu mà không tài nào nhớ ra.
-Nói chung là giờ anh cứ trói nó lại ở góc kia, cùng chờ đợi màn kịch hay nào. – cô gái kia lên tiếng rồi quay ra vuốt ve tên đại ca đó.
Hắn chỉ ậm ờ vài câu rồi, chẳng hề e dè đè người con gái đó ra hôn hít. Cảnh tượng khiến người khác phải đỏ mặt nhưng đối với những kẻ ở đây, dường như nó là một hành động bình thường. Sau đó, tên đại ca đó đưa cô gái kia vào trong, một lúc sau, từ trong vang lên những âm thanh không khỏi khiến cô xấu hổ. Cúi gằm mặt, hai mắt nhắm thật chặt, cố gắng kìm nén giọt nước mắt sợ hãi đang dâng lên trong lòng.
Phải làm sao để thoát ra khỏi nơi đây? Có ai tới cứu cô không đây? Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Băng và Huy. Liệu cả hai có tới cứu cô thật không? Liệu cả hai có thể tìm ra cô không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!