Tình Yêu Quý Tộc
Chương 4
Trong căn phòng nhỏbé, tiếng khóc của một cô bé dường như làm cho căn phòng thêm u sầu.Phong nhẹ nhàng đến bên cô bé đó, ngồi bên cô bé,anh ôm cô bé vào lòngđể cô bé khóc. Lúc này anh không hiểu sao lại thấy buồn cùng cô bé, nhìn cô bé khóc mà anh lại thấy trong lòng bối rối. Anh chỉ biết im lặngngồi bên cô bé như một chỗ dựa cho cô bé. Cô bé thấy thật tủi thân, giờcô đang rất nhớ đến cha mẹ của mình. Cô thầm trách bản thân mình quá yếu đuối, tại sao cô lại khóc chứ? Cô tự hứa sẽ không bao giờ yếu đuối nữa, cô sẽ sống cho dù nó khó khăn như thế nào? Cô sẽ không khóc thêm lầnnào vì sự yếu đuối cảu bản thân nữa.
Khẽ đặt cô bé lên giường của cô, Phong khẽ ngắm cô. Có lẽ khóc xong, côbé mệt nên ngủ rồi. Tại sao anh lại chú ý đến cô bé một cách đặc biệtnhư thế. Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên anh quan tâm tới một côgái như thế. Lần đầu khi nghe kể về cô bé, anh đã thầm ngưỡng mộ cô. Mặc dù còn nhỏ nhưng cô đã dám đứng ra thay cha mẹ cô trả nợ,khi gặp mặtrồi anh không khỏi ngạc nhiên và càng quý mến cô hơn. Một cô gái nhỏ bétrong sáng, ngây thơ như một đứa trẻ lại có thể dũng cảm bảo vệ ngườimình yêu quí bất kể người đứng trước là ai. Còn anh, tứ bé chỉ biết sống trong cái vỏ bọc do cha mẹ mình tạo ra, là thiếu gia của một gia đìnhdanh giá, là một người hoàn hảo nhưng anh chưa bao giờ dám làm điều đó.Nghĩ vậy càng khiến anh thấy buồn hơn.
Bước ra khỏi phòng cô bé, anh trở về phòng và bắt gặp Băng, hai người không nói gì anh chỉ đi ngang qua, anh lên tiếng trước:
– Lần sau cậu đừng cư xử như vậy nữa.
Khẽ cười nụ cười độc ác Băng đáp:
– Cậu ác thật đấy, tớ với cậu là bạn, tớ bị đánh cậu không lo lại đi lo cho con bé giúp việc ngu ngốc đó.
Lời nói của Băng như có ý trêu đùa Phong, khiến anh bỗng thấy tức giận nhưng anh vẫn kìm chế:
– Cậu nói vậy là có ý gì. Tớ chỉ muốn khuyên tốt cho cậu thôi. À, chàomừng cậu trở về. Lần này cậu về sớm nhỉ? Còn 2 tuần nữa mới nhập học mà. Sao thế?
Hơi chững người trước câu hỏi đó của Phong vì chính anh cũng không biết lí do tại sao mình lại về đây sớm. Anh trả lời qua loa:
– Chỉ muốn thay đổi chút thôi. Tớ chỉ muốn về nhà sớm thôi. Chim về tổ là sai sao?
– Thôi nào, lâu ngày không gặp, việc gì các cậu phải căng thẳng thế chứ. Chào Băng. Chào mừng cậu trờ về.
Lời nói của Vũ đang cố làm dịu đi sự căng thẳng giữa Phong và Băng. Cậuchưa từng thấy hai người họ đối đầu nhau. Phong bỏ đi không một lời nàonói còn Vũ kéo Băng về phòng của cậu ấy.
Tối hôm đó, Xuân bị bác Kim la vì tội của mình, cô xin lỗi và thầm nhủ sẽ không bao giờ cư xử thiếu suy nghĩ như vậy.
– Cháu hãy mang trà cho cậu chủ Băng đi. Cậu ấy thường thức khuya nên cần có trà.
Cô bé hơi ngạc nhiên trước lời của bác Kim, cô đinh từ chối nhưng cônghĩ lại. chẳng phải cô đã quyết tâm sẽ đối mặt với tất cả rồi sao,không sao, cô sẽ đi.
Cộc…cộc…
– Vào đi.
Giọng nói lanh lùng cảu Băng vang lên khiến cho cô bé có phần hơi chùn bước nhưng cô vẫn đẩy cửa vào.
– Chào cậu.
Cô đi thẳng tới bàn làm việc của anh, đặt xuống một ly cacao nóng. Cacao là thứ cô thích nhất và cũng là sở trường của cô.
– Bác Kim bảo tôi mang đồ uống cho cậu. Chào cậu. Cần gì xin cứ gọi.
Cô cúi chào rồi tính lui ra, anh nói:
– Tôi không uống cacao. Cô không biết sao.
Cô đáp lại ngay:
– Tôi là người giúp việc cho cậu vì thế tôi cần chăm sóc sức khỏe chocậu. Cacao tốt cho cậu hơn cà phê vì thế tôi pha cacao. Không còn việcgì nữa tôi lui.
– Cô không ghét tôi sao?
Cô hơi suy tư:
– Có, tôi rất ghét nhưng tôi đến đây không phải vì tình cảm riêng của mình.
Nói xong cô chạy ngay ra khỏi phòng mà không để ý rằng Vũ đang đứng ở đó mỉm cười
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!