Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi nhớ tới cảnh hôm qua mình khóc lóc thảm thiết, xấu hổ đến không dám mở mắt.
Thật kỳ lạ.
Một tháng trước đây tôi còn cảm thấy cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, đơn ly hôn cũng đã chuẩn bị xong, nhưng tình hình hiện tại càng ngày tôi càng phụ thuộc vào anh hơn.
Tôi vốn là một kẻ cứng đầu.
Đã nhìn trúng thì cả đời cũng không thay đổi.
Từ đầu tôi cho rằng bản thân đã nhìn nhầm, sau đó lại phát hiện không phải.
Lần xem mắt đầu tiên đã biết tôi không quen ăn cơm Tây, lần đầu tiên tôi đến công ty anh có thể thuận lợi tiến thẳng vào văn phòng, người cuồng công việc như anh có thể tan làm trước ba tiếng, tất cả những thứ này, đều đang nói cho tôi biết rằng: Hình như, Đoàn Châu cũng đang lặng lẽ yêu tôi.
Tình yêu của anh quy củ, vụng về, chỉ khi nào bị k1ch thích một chút, cảm giác nguy cơ ập tới, mới bớt đi một chút cứng nhắc.
Giống như Đào Nhiên từng nói: “Anh trai anh ấy rất ngại ngùng.”
Sau khi rời giường, cả hai chúng tôi đều ăn ý không nhắc lại chuyện đêm qua.
Anh sợ tôi đau lòng, còn tôi, đang chờ một cơ hội xác định thân phận thật của Đào Nhiên.
Tôi không chắc hôm qua Đào Nhiên có biết nguyên nhân khiến tôi khóc không, vì thế sau khi ăn cơm tôi chủ động dẫn cô ấy về thành phố Lâm chơi.
Đào Nhiên thảo mai đáp lại, “Ấy, ban nãy em mới nghe anh trai nói hôm nay sẽ nghỉ làm để chăm chị dâu, nếu mình đi như vậy anh ấy có khó chịu không chị.”
Được rồi, hẳn là cô ấy còn chưa biết gì.
Tôi hỏi ý Đoàn Châu, anh chỉ lắc đầu, nói: “Nếu em muốn thì đi thôi.”
Anh ấy nói là “em”, không phải “các em”.
Anh luôn tôn trọng mong muốn của tôi, chỉ cần tôi yêu cầu, trước nay anh chưa từng từ chối.
Ngoại trừ việc Đào Nhiên cứ bám dính lấy tôi.
Chẳng qua tôi cũng không có nhiều yêu cầu lắm.
Vì vậy nên là, lúc tôi nói Đoàn Châu luôn đối xử khách sáo nhưng vẫn mang chút xa cách, cũng có lý mà?
Đoàn Châu muốn đưa chúng tôi đi, nhưng tôi không đồng ý, tôi muốn anh đến công ty làm việc cho tốt.
Anh không nói gì, cúi thấp đầu, che đi vẻ mặt.
Đoàn Châu vốn rất khó đoán.
Anh luôn mang theo vẻ uy nghiêm của người lãnh đạo, vui buồn cũng không hiện lên trên mặt.
Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là tiến lại gần anh, nhân lúc Đào Nhiên còn ở trên lầu soạn đồ, hôn lên mặt Đoàn Châu một cái.
Đôi mắt u ám của anh sáng bừng lên.
Tôi nghĩ quá khứ nhất định tôi sẽ không có cái gan này.
Tôi sợ anh sẽ không thích.
Lúc mới dọn tới nhà mới này, tôi luôn cảm thấy anh và cha mẹ có chút giống nhau.
Họ đều lạnh như băng.
Khi bé tôi muốn vỗ về, họ sẽ đẩy tôi ra, nói tôi là đứa nhỏ không nghe lời.
Bởi vì một ngày đi làm rất vất vả, không còn sức chơi đùa với tôi.
Chính thái độ ấy của cha mẹ đã tạo cho tôi cái nhìn tất cả những người cuồng công việc đều không có tình cảm, hay đúng hơn, họ không cần.
Mà tôi, cũng chỉ là người vợ Đoàn Châu tiện tay cưới về đối phó với cha mẹ anh ấy.
Thế nhưng có một số chuyện, từ sau khi Đào Nhiên chuyển tới đây, đã thay đổi rất rõ rệt.
Buổi tối hôm tôi bị Đoàn Châu nắm tay giữ lại ở phòng cho khách, thật ra tôi biết anh cố ý.
Bởi vì lúc tôi đi ngang qua điện thoại của anh đặt trên tủ đầu giường còn sáng màn hình.
Trên đó hiển thị nhật ký tìm kiếm của trình duyệt, tôi liếc qua là có thể nhìn đầy đủ không sót cái gì.
Làm sao để sống chung với vợ?
Em gái tranh tình cảm của vợ thì phải làm sao?
Cách để tạo sức hấp dẫn cho đàn ông?
Mỹ nam kế có tác dụng không?
Tại sao chồng lại không bằng em gái?
Đêm đó, tôi cười ngủ.
Tuy lỗ tai của Đoàn Châu không đỏ, nhưng sự ảm đạm bao vây anh tiêu tán đi không ít, giọng điệu vẫn nghiêm túc, “Lần sau phải hôn ở đây.”
Anh chỉ vào môi.
Tôi phải công nhận, anh ấy học trên mạng cũng ra gì lắm.
Thả thính cũng mượt hơn trước nhiều.