Tối đó.
Mẹ chồng gửi tin nhắn tới: “Con dâu đáng yêu, con bé Nhiên Nhiên ở cùng con thế nào?”
Tôi trả lời: “Rất tốt ạ.”
Thật ra tôi không hiểu lắm nguyên nhân mẹ chồng bảo cô ấy đến nhà chúng tôi.
Bởi vì Đào Nhiên không giống tin đồn, cô ấy không những không phá hoại tình cảm của chúng tôi, trái lại trông còn giống bà mối hơn mấy dì hàng xóm nữa.
Tôi trả lời xong, liền mở nhật ký trò chuyện ra.
Tin nhắn trên cùng là do tôi gửi /Bé Thu, tớ sắp lấy chồng, một suất phù dâu để dành cho cậu nhé./
Thời gian hiển thị là một năm trước.
Cô ấy không xem, cũng không trả lời tin nhắn.
Hơn hai mươi năm cuộc đời, tôi chưa từng cảm nhận được tình yêu, chỉ có mẹ chồng đối xử tốt với tôi, ngoài bà ấy, thì là bé Thu của tôi.
Chúng tôi là bạn thời trung học.
Hai bọn tôi một người tính cách thẳng thắn bộc trực, một người lại nhường nhịn hiền lành. Cô ấy bảo vệ tôi khỏi bắt nạt, tôi hướng dẫn cô ấy bài tập, vất vả khó khăn lắm mới học lên được cùng một đại học.
Cô ấy là người bạn thân duy nhất và tốt nhất trong cuộc đời tôi, chúng tôi từng hứa hẹn sau này sẽ làm phù dâu trong đám cưới của nhau nữa.
Có điều ngay trước khi hôn lễ của tôi diễn ra, chúng tôi đã cãi nhau.
Lúc ấy Thu vừa nghỉ việc bởi bị ông chủ chèn ép, hoàn cảnh gia đình cô ấy lại đang khó khăn, tôi vừa lúc tiết kiệm được chút tiền.
Vì vậy tôi đã đưa hết số tiền mình tiết kiệm được cho cô ấy.
Nhưng cô ấy không nhận, cô ấy nghĩ tôi lừa gạt cô ấy bao nhiêu năm qua, hiện tại lại dùng tiền để thương hại cô.
Thật ra Thu không thích người giàu, cô ấy chán ghét bộ dáng cao cao tại thượng của bọn họ.
Tôi vốn không biết chuyện đó cho đến khi chúng tôi vào đại học.
Nhưng lúc đấy tôi đã coi cô ấy là người bạn tốt nhất của mình, vì không muốn mất đi cô ấy, tôi đã giấu đi bối cảnh gia đình mình.
Khi ấy tôi không hiểu được vì sao bản thân đã dốc hết sức lực giúp đỡ cô ấy, nhưng lại bị dỗi ngược lại, vậy nên chúng tôi chiến tranh lạnh thật lâu.
Cuối cùng tôi không nhịn được, liền xuống nước với cô ấy trước. Có điều đem muối bỏ biển.
Đoạn Châu sau khi làm việc xong nhìn thấy tôi thẫn thờ nhìn điện thoại, đột nhiên hỏi: “Wechat em cài đặt chức năng ghim tin nhắn kiểu gì?”
Tôi bừng tỉnh, cầm điện thoại hướng dẫn anh ấy.
Đoạn Châu lại hỏi: “Cái này có tác dụng gì?”
Tôi suy nghĩ, “Chắc để chúng ta không bị bỏ lỡ tin nhắn của người quan trọng ấy.”
Đoạn Châu đặt điện thoại xuống, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như trước.
“Vậy tại sao em không ghim tin nhắn của tôi?”
Vẻ mặt anh ấy nghiêm túc như đang thảo luận về một hợp đồng lớn nào đó, có điều nội dung có chút ngây thơ.
Hỏi chi zậy?
Làm sếp lớn còn quan tâm tin nhắn của mình có được ghim hay không à?
Tuy nghĩ vậy nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi tìm tài khoản của Đoàn Châu.
Chỉ là lúc gõ tìm kiếm tôi quên mất không quay đi.
Ba chữ “Tảng băng lớn” vừa xuất hiện, tôi liền nhìn thấy khóe miệng Đoàn Châu co giật một chút.
Còn may, anh không hỏi nhiều.
Tôi lặng lẽ sửa lại biệt hiệu, giả vờ như không có gì xảy ra.
Sau khi tắt đèn, phòng ngủ tối đen, Đoạn Châu nằm xuống ngay cạnh tôi.
Nhiệt độ tỏa ra từ phía anh quá nóng, tôi không tránh khỏi dịch sang bên một chút.
Lại nghe người phía sau lưng buồn bực nói: “Nằm cạnh tôi lạnh lắm à?”
Ấy, tôi không có ý này mà.