Từ lần cuối nhắn tin cho Thu, tôi mãi không nhận được phản hồi của cô ấy, trong lòng bỗng nảy lên dự cảm xấu. Thu vốn không phải người giận dỗi lâu.
Tôi nhớ trước đó trong một lần nói chuyện, Thu nói nếu cô ấy biết bản thân không còn sống được bao lâu, nhất định sẽ giấu tôi, vì sợ tôi đau lòng.
Khi ấy tôi còn nói cô ấy đừng nói điều không may mắn.
Nhưng từ một năm trước, tôi đã mơ hồ cảm nhận được.
Tôi cố gắng bỏ qua, khung chat với Thu giống như thí nghiệm con mèo của Schrodinger vậy, tôi không mở lại, cũng không chờ đợi được hồi âm, vậy trạng thái của Thu chính là bất định.
Có điều, mấy ngày trước chính tôi đã phá vỡ sự cân bằng này, tôi không nhịn được gửi tin nhắn cho cô ấy.
Cô ấy không trả lời, có lẽ… trực giác của tôi đã thành hiện thực.
Tôi tùy tiện bịa một lý do cho Đào Nhiên, sau đó liền bước lên tàu cao tốc đi về thành phố Lâm.
Đó là nơi chúng tôi lớn lên.
Sau khi xuống tàu, tôi dựa vào trí nhớ tìm đến nhà Thu.
Nhưng gõ nửa ngày trời, không có ai ra mở cửa.
Bác gái nhà đối diện lại bước ra.
“Cô gái đừng gõ nữa, trong nhà đó không còn ai.” Bác gái nói.
“Bác có biết đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
Bác gái liền trả lời, “Ôi chao, cô nhóc nhà đó sống khổ lắm, bà nội nương tựa từ nhỏ xuất huyết não qua đời trước, sau đó cô bé đó cũng gặp tai nạn giao thông qua đời, người ta còn nói lúc chết không nhắm mắt.”
Tai nạn?
Tôi cố kìm nén sự chua xót, lại hỏi: “Bác có biết cô ấy được chôn cất ở đâu không?”
Bác gái lắc đầu. “Lúc cô bé ấy mới qua đời, có một cô gái đến viếng, cao lắm, lúc ấy tôi thấy xinh xắn còn chụp ảnh, tính giới thiệu cho con trai tôi xem mắt.”
Bác ấy rất nhiệt tình, còn lấy ảnh ra cho tôi xem.
Đây… là Đào Nhiên mà?
Tôi sững người.
Bọn họ vốn không sống chung một thành phố, làm sao có thể quen biết nhau.
Không đúng.
Tính cách Đào Nhiên thay đổi quá lớn, lúc trước cô ấy dính Đoàn Châu như sam, vì cớ gì lần này về nước rồi lại dính lấy tôi?
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Sau khi tôi trả lại cho bác gái điện thoại bác ấy còn nhiệt tình hỏi tôi: “Cô bé này đã kết hôn chưa, con trai bác cũng đẹp trai lắm đấy.”
Tôi miễn cưỡng cười, khéo léo từ chối lời mời xem mắt này, bần thần quay trở về.