[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu (18+)
Chương 24 : Gặp lại
– Cậu nói cậu bận mà, có chuyện gì nữa sao? – Người đàn ông lớn tuổi ngạc nhiên, ngoái mặt nhìn anh khi bước xuống xe.
– Tôi quên ví ở chỗ của Angela. – Anh cười gượng gạo rồi xuống xe theo ông.
Vừa đặt chân vào trong, cả hai người đều rất bất ngờ khi thấy cô nàng đã ngồi đó từ khi nào.
– Anh quên ví. – Cô mỉm cười tủm tỉm, một tay giơ chiếc ví của anh lên.
– Ang, cô không đi với Josh và Mike sao? Họ đã đi từ sáng nay rồi! – Người đàn ông thốt lên đầy bất ngờ, mắt mở to nhìn chằm chằm vào cô.
– Tôi nghĩ lại rồi. Tôi sẽ đi với Victor. – Cô thản nhiên đứng dậy, bước xoắn chân tới bên anh và trả lại chiếc ví.
– Ang! – Người đàn ông trung niên gât lên một tiếng.
– Sếp, Mike và Josh có thể tự lo liệu mà. – Người phụ nữ trẻ vẫy tay cho qua, trên môi nở nụ cười giễu cợt.
Ông ta nhăn mặt một lúc rồi thôi, liền ngồi phịch xuống sofa rồi nhấp một ngụm nước lọc.
Angela nhìn ông ta rồi cười thích thú, vẻ ngoài nhìn vậy thôi chứ ông đã đồng ý rồi, tính ông cũng khá dễ dãi.
Lập tức cô đưa mắt sang nhìn người đàn ông cao to ở bên cạnh, hai tay ôm lấy cánh tay cơ bắp ấy, nụ cười của cô thật hạnh phúc, nhưng anh đã gạt tay cô ra một cách vô tình, đồng thời ngồi xuống ghế sofa đối diện ông.
– Lần này là gì đây? – Victor ngồi khom người, hai khuỷu tay tì lên đùi.
– Một vụ buôn bán ma túy nhỏ, nhưng hơi khó khăn một chút. – Ông nhăn mặt.
– Hắn không muốn hợp tác với ta, thật sự ta rất cần chỗ hàng đó. – Ông lắc đầu ngao ngán, hai tay vò đầu bứt tóc đầy bất lực.
– Jason Drable, hắn ta nổi tiếng kiêu ngạo mà! – Angela gắt gỏng bĩu môi, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt đánh về hướng khác thể hiện rõ sự bực bội.
Victor đưa mắt nhìn cô, tuy nhiên vẻ mặt anh vẫn bình thản như vậy, chưa từng có nhiệm vụ nào là quá khó khăn đối với chàng trai này.
– Hơ! – Angie hất giọng như thể vừa chợt nhớ ra gì đó.
– Cả em gái của hắn nữa. Khỉ thật, cái con giả tạo đó… – Cô nghiến răng ken két, đôi mắt nhìn vào vô định nhưng coi bộ chứa đầy căm ghét.
Victor bật cười nhìn cô ta, cũng vì tò mò, anh đã hỏi.
– Em gái hắn là ai?
– Vivian Drable. – Angie đáp trả sự tò mò của anh bằng một câu cụt ngủn, biểu lộ rõ sự gắt gỏng.
Nghe tới đây, anh giật mình sực nhó, khóe môi anh nhếch lên khe khẽ nhưng đầy nham hiểm.
“Chuyện này vui rồi đây.”
***
Cánh cửa căn biệt thự ngàn đô vừa mở ra, Victor trở về để chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi tới The Bronx lần này.
Căn nhà sáng bóng, sạch sẽ, gọn gàng khiến đôi mắt anh mở to ngạc nhiên, đôi mắt ấy liễ nhìn xung quanh như tìm kiếm một bóng hình, từng bước chân tiến vào sâu hơn.
Erena trên tay cầm rổ quần áo bước vào từ sân sau, trang phục ở nhà của cô thật mát mẻ, năng động khiến anh hơi ngạc nhiên.
– Anh về rồi à? Có muốn ăn gì không? – Cô cất tiếng hỏi nhẹ nhàng, hai tay đặt chiếc rổ quần áo lên bàn là ủi.
– Không, tôi về chuẩn bị đồ. – Anh trả lời lạnh lùng, đôi mắt vẫn hướng về phía cô.
– Tôi sẽ tới The Bronx vài ngày. – Anh đứng thẳng người, hai tay đút túi quần. Khuôn mặt vẫn thản nhiên vô tình như vậy, mắt nhìn cô chằm chằm.
Erena dừng tay, đưa đôi mắt màu xanh thẳm như đại dương nhìn anh, cô biết anh định nói gì, luôn luôn là câu hỏi đó, nhưng lần này câu trả lời của cô lại khác.
“Cô quả là một gánh nặng lớn đấy!” Câu nói ấy của Angela lại một lần nữa văng vẳng trong trí óc của Erena, cô thở dài phiền muộn, đôi môi cong lên.
– Em sẽ ở đây.
Câu trả lời hết sức vô tư nhưng không kém chắc chắn của cô khiến anh ngạc nhiên.
– Em chắc chưa? – Victor nhướn mày hỏi cô.
– Em tự lo liệu được mà, anh đừng lo. – Cô gật đầu trả lời một cách hồn nhiên để anh an tâm.
Thế nhưng, cái quay lưng đầy vô tình và lời nói lạnh như băng ấy là tất cả những gì cô nhận lại được.
– Tôi không lo, chỉ là nếu em gặp chuyện thì sẽ phiền phức lắm.
Erena lặng nhìn anh đi lên tầng, trong lòng lại hụt hẫng đôi phần, nhưng nhiều rồi cũng quen.
Cô đã quyết định không trở thành gánh nặng của anh, không thể cái gì cũng một tay anh che chở, một tay anh nâng đỡ.
***
Anh nhét chiếc vali đựng đồ vào trong cốp xe, một tay cầm vô lăng, đánh xe tới một cửa hàng trang sức đắt tiền.
Tuy nhiên, thay vì chọn lựa kĩ càng món trang sức ấy, anh đã nhờ nhân viên chọn hộ, đồng thời gói đẹp đẽ trong chiếc hộp đỏ nhỏ nhắn.
Một chiếc vòng cổ bạc với mặt dây chuyền hình trái tim cách điệu rất dễ thương.
Chiếc Mercedes bạc dừng lại, cô gái trẻ đẹp với mái tóc màu hồng ombre tím, đuôi tóc xoăn thành lọn nhẹ nhàng bước lên ghế trước của xe.
Một tay anh cầm vô lăng, một tay đặt hờ lên phần đệm tay bên phải, đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước.
Angela quay mặt nhìn người đàn ông đang cầm lái, nhìn từ góc nghiêng này, xương hàm anh nhô ra rõ rệt thể hiện vẻ mạnh mẽ, khỏe khoắn.
Chiếc mũi cao thẳng tắp cùng với ánh mắt hững hờ, vô tình ấy đã khiến cô bất giác mỉm cười.
Nhìn bàn tay gân guốc, to lớn của anh đang đặt bên cạnh mình, bàn tay nhỏ bé của cô liền mon men tới, khẽ chạm vào tay anh.
Victor giật mình rụt tay lại, mắt cũng đánh về phía cô trong giây lát rồi lại nhìn thằng vè phía trước, chiệp hộp nhỏ màu đỏ cũng vì thế mà hé ra khỏi túi áo anh.
Đôi mắt cô sáng lên, đồng tử giãn ra, đồng thời hai bên khóe môi nhếch nhẹ, tủm tỉm cười thầm.
Tới nơi, Victor đỗ xe rồi cùng cô nàng gợi cảm Angela bước vào trong.
Chiếc váy hai dây ngắn cũn cỡn của cô kết hợp với quần tất lưới màu đen khiến cô càng thêm phần quyến rũ, đồng thời tôn thêm sắc vóc cho cô.
Vòng một đầy đặn, căng tròn của cô đã thu hút mọi ánh nhìn từ cánh đàn ông khi bước chân vào bên trong hộp đêm do The Python* đứng tên.
*Mãng xà.
Mới bước vào địa phận của chúng, tim Victor khẽ run lên, một điềm báo không mấy vui vẻ gì.
Cảnh tượng nơi đây thật sự ma mị, u ám tới không ngờ. Một màu đen làm chủ đạo khiến nơi đây càng thêm đáng sợ, những tấm da rắn trên tường được trang trí một cách đại trà đem lại cảm giác đáng sợ.
Một gã to lớn chừng 2m, người xăm đầy những hình đáng sợ liền chặn ngang đường hai người.
– Các người muốn gì? – Hắn đứng thẳng người, hai tay chắp lại phía thân trước, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng xuống họ.
– Chúng tôi tới để gặp JD. – Victor lên tiếng, hai tay thản nhiên đút túi quần.
Hắn ta nheo mắt nhìn anh nhưng cũng quay lưng đưa hai người đi ngay sau đó.
Bóng lưng cao lớn ấy dẫn đầu, đưa họ vào một căn phòng lớn được ngăn cách với sàn nhảy bằng một tấm rèm ren da rắn.
Một người đàn ông chững chạc chừng 30 tuổi đang ngồi thoải mái trên chiếc sofa dài, chân vắt chữ ngũ, trên tay cầm một sấp giấy tờ.
Người đàn ông sở hữu khuôn mặt ưa nhìn, mái tóc ngắn húi cua màu vàng hoe, bộ vest anh ta bận trên người cũng khá đắt tiền, khiến thần thái quyền quý của hắn.
Cả hai bước vào trong, người đó bỗng vì thế mà đặt xấp giấy xuống, đôi mắt anh ta nhìn nữ xạ thủ của The Demons như có ý khinh thường.
– Angela Mackent. – Anh ta vênh mặt, đồng thời lên giọng như ngạc nhiên.
– The Python Cave* thật vinh hạnh khi có cô tới thăm. – Hắn nhếch mép cười mỉa mai cô ra mặt.
*Động Mãng Xà.
Biết ý của hắn nhưng đây là địa phận của The Python, cô liền nhẫn nhịn trong lòng, lập tức lên tiếng nhẹ nhàng.
– JD, anh nói quá rồi. Được làm việc với anh là một niềm vinh hạnh lớn với tôi chứ. – Cô cười mỉm tưởng như cởi mở lắm.
– Cô biết rằng tôi không thích làm việc với The Demons. – JD nheo mắt nhìn cô, các ngón tay gõ nhẹ lên đùi.
Điệu bộ kênh kiệu, ngạo mạn của hắn khiến cô sôi máu nhưng không thể làm gì, The Python đang cầm trong tay số hàng mà bên cô rất cần.
Thấy cô đồng nghiệp có vẻ nín nhịn, khó chịu trước thái độ của hắn, Victor kịp thời lên tiếng.
– Nhưng tôi không làm việc cho The Demons, chỉ là hợp tác cùng. – Victor nở một nụ cười tương đối cởi mở.
Nghe thấy vậy, JD lập tức nheo mắt lại, tia chàng trai với mái tóc nhuộm nâu đậm kia từ đầu tới cuối.
– Hình như chúng ta chưa từng gặp trước đây. – Người đàn ông chững chạc, lịch lãm ấy liền chống tay vào cằm ra vẻ ngẫm nghĩ.
– Phải. Tôi là Victor. – Anh giơ tay ra trước mặt, JD cũng giơ tay ra và bắt lấy, nhưng ánh mắt hắn nhìn hai người vẫn không chút thay đổi.
– Trước kia thì là Zeta. – Victor nói nốt câu, hắn bỗng giật mình, cảm giác như ngờ ngợ nhận ra gì đó.
– Zeta? Của V*? – JD chau mày hỏi bằng giọng ngạc nhiên.
*Tên tổ chức trước kia của Victor, do Phúc Thạch cầm đầu.
– Cậu là người đã triệt phá cả băng đảng của Macao bên Nam Mỹ? – Hắn hỏi với giọng khâm phục vô cùng, đồng thời dùng tay ra hiệu mời họ ngồi xuống ghế.
Victor bật cười ngượng ngùng, miệng chẹp một cái gượng gạo, đồng thời miệng thở dài thành tiếng khi nhắc về chuyện cũ.
– Ah, giờ tôi không dùng tên đó nữa, chỉ là Victor thôi. – Victor lắc đầu khe khẽ.
Nghe tới đây, Angela mới như đổ nhào trước tài năng của Victor.
Việc cả băng đảng xã hội đen khét tiếng của mấy năm trước – Macao, trú ẩn tại Nam Mỹ – bị tàn sát một cách tàn nhẫn, không một ai sống sót không phải cô không biết, chỉ là cô không biết kẻ đã ra tay thô bạo như vậy lại chính là người đàn ông gần cô bấy lâu nay.
JD ngẫm nghĩ lại chuyện của mấy năm trước, miệng liền tấm tắc khen ngợi.
– Quả nhiên, tuổi trẻ tài cao.
Miệng hắn nói vậy, trong thâm tâm cũng đã biết anh là ai, nhưng còn một điều gì đó ngờ ngợ, chưa rõ ràng.
Bất chợt, một cô gái trẻ, nhí nhảnh chạy thật nhanh vào nơi được ngăn cách ấy.
Mặc cho sự ngăn cản của những người có vẻ ngoài đáng sợ kia, cô bé vẫn chạy tới đó thật nhanh như muốn khoe gì đó.
– Jason. – Cô bé chạy tới bên JD rồi thì thầm vào tai hắn cùng với nụ cười rạng rỡ, tươi rói trên môi.
Victor nhìn cô bé với cái nhìn đầy thân quen, nụ cười trên môi anh được bao phủ bởi một vẻ hắc ám vô cùng.
Trái ngược với anh, Angela lại rất lấy làm khó chịu, em gái của Jason Drable vốn là người mà cô không ưa, đôi môi cô bĩu ra, ánh nhìn cũng thể hiện rõ sự khó chịu.
Cho tới khi cô gái kia quay mặt lại, không khí nơi đây bỗng trở nên im ắng, đồng tử cô gái nhỏ giãn ra càng to khi thấy người đàn ông đang ngồi tựa lưng thoải mái trên ghế đằng kia.
– Lâu rồi không gặp, Vivian. – Victor giơ nhẹ bàn tay lên như chào cô, khóe môi nhếch lên cười cười.
Cô bé ngập ngừng bước xuống khỏi chiếc ghế sofa, miệng lắp bắp không thành lời.
– Z…Zeta?
Không một ai nói gì tiếp cho tới khi cô bé ấy nhận ra người đàn ông ấy.
– Zeta! – Nụ cười trên môi cô rạng rỡ như ánh mặt trời, ngay tức khắc nhảy bổ vào lòng anh.
Hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh, má cứ áp vào khuôn ngực to lớn và ấm áp của anh mà chà xát.
Giữa bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô vẫn vô tư rúc vào lòng anh như một con mèo con.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!