Tình Yêu Thầm Lặng - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Tình Yêu Thầm Lặng


Chương 19


– Bà chị ngốc! Mau dậy đi! Sao sáng nào cũng phải gọi dậy vậy hả?

– Im đi… cho tao ngủ!- Tôi kéo lại cái chăn vừa bị thằng em lôi ra khỏi người…

– Anh Khang đang chờ chị kìa!- Bình lại giật mạnh cái chăn ra… Gió lạnh lùa vào làm tôi tỉnh cả người. Nó vừa nhắc tới Khang thì phải… Khang có bao giờ đến sớm thế đâu?

– Gần 10 giờ rồi, còn sớm sủa gì nữa?- Thằng em nói với vẻ ta đây hiểu rõ suy nghĩ trong cái đầu…ngốc của bà chị nó- Nghe bảo chị đang là… nô lệ của cả nhóm cơ mà?

Chết! Sao tôi lại quên như thế này chứ? Tôi đã hẹn giờ rồi cơ mà? Chả lẽ… tự mình tắt chuông báo thức trong lúc mơ ngủ à?

– Nhanh lên chị ngốc? – Bình nhăn mặt- Chị có phải con gái không nhỉ?

– Tao là chị mày đấy!- Tôi cáu tiết, bật ra khỏi giường- Và lúc nào tao cũng là con gái hết! Ra ngoài cho tao thay đồ!

Bình nhún vai như không thể tin nổi cái điều tôi vừa phát ngôn. Tôi cũng chả hơi đâu mà… chành chọe với nó nữa… Thật nhanh, chọn đồ và bỏ những thứ cần thiết cho một ngày đi chơi. Có lẽ hôm nay là ngày nhàn hạ nhất vì Khang chỉ yêu cầu tôi dành cho cậu ấy một ngày chơi thật thoải mái mà thôi. Chứ như mấy đứa kia… toàn là gài tôi vào những chuyện trời ơi đất hỡi nào đó thôi! Tôi mà không cảnh giác cao độ là tôi… thành tử sĩ tại trận chứ chẳng chơi đâu!

Thấy Khang ngồi xem ti vi một mình ở phòng khách, tôi hét với lên trên lầu:

– Thằng ranh kia, mày để Khang ngồi một mình thế này à?

– Nó phải đi với bạn rồi!- Khang vội lên tiếng- Mà tớ đang xem ti vi đấy chứ?

– Hừm… Cứ sểnh ra là tếch đi chơi! – Tôi ngồi xuống cạnh Khang, nhăn mặt- Lẽ ra cậu phải giữ nó lại cho tớ chứ?

– Để nó trông nhà à? – Khang tắt ti vi đi, nhìn tôi một cái, lắc đầu- Cậu chưa chải đầu hả?

Tôi quơ tay lên, định chải vài ba cái cho nó thẳng nếp lại, nhưng Khang đã chép miệng:

– Thật là ẩu quá! Tóc cậu đã dài rồi chứ có ngắn như trước nữa đâu! Thôi, lên sắm sửa lại… Tớ chờ thêm nữa cũng không sao đâu!

Khang có cái kiểu chê trách người khác đến là hay… Cậu ta nói nhẹ nhàng, nhưng luôn khiến người khác nuốt… giận mà phải làm theo. Cậu ta đang trách khéo tôi cái vụ dậy trễ, rồi cái vụ cẩu thả trong ăn mặc… rồi cái vụ bắt cậu ta chờ mòn mỏi từ sáng tới giờ. Tổng cộng chỉ có một câu nói và một cái chép miệng! Tôi hứ lên một cái, ngún nguẩy đi lên lầu. Định bụng để Khang chờ thật lâu cho bỏ tức, nhưng ngó thấy cái đồng hồ đang tươi tỉnh đổ 10 tiếng là tôi lại không nỡ. Tôi kiếm cái bờm có vô số những hạt đá trắng để cài lên tóc, và thay một bộ bò yếm để cho phù hợp hơn. Đứng trước gương, tôi thấy mình khá là… con gái! Thằng cu Bình thật là… không có mắt thẩm mỹ tẹo nào cả! Đáng ghét thật!

Tôi vừa leo lên xe của Khang vừa hỏi:

– Đi đâu đây?

– Đến một nơi có một người rất quan trọng!

– Đừng giống như Nguyên nhá! – Tôi bật ra và cười khúc khích- Cậu biết hôm qua hắn đưa tớ đến đâu không?

– Thì đến gặp ông bà nội của Nguyên chứ gì? Cậu yên tâm đi, ông bà nội của tớ ở Hà Nội mà!

Tôi lắc đầu, vẫn chưa dứt cơn cười muốn vỡ cả bụng. Giờ tôi nhớ đến gương mặt cẳng thẳng của Nguyên khi thấy Dương, tâm trạng tự dưng sung sướng đến lạ lùng… dù phản ứng ấy chẳng logic với tính cách thường có của hắn chút nào!

– Thế có chuyện gì à? – Khang cho xe chạy thật chậm để nghe tôi nói.

– Thì đại loại chuyện mai mối như trong tiểu thuyết ấy mà… Ông bà Nguyên mang về một món quà từ nước Mỹ là… một cô vợ xinh đẹp!

– Và Nguyên đã… chẳng thèm đoái hoài đến chứ gì?

– Ờ, hắn… sợ nữa là khác. Phải nhờ tớ giải vây bằng cách giả làm bạn gái ấy. Nghĩ lại buồn cười quá!

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, mỉm cười với một người đi đường. Không hiểu sao tôi lại có thể toe toet đến thế chứ?

– Tên Nguyên này láu cá thật!- Khang bật cười nho nhỏ- Vậy cậu là bạn gái của nó mất rồi!

– Đó là nhiệm vụ mà!- Tôi nhún vai, sực nhớ ra mục đích ban đầu của mình- Mà cậu… cũng không thế chứ?

– Nhà tớ khác nhà Nguyên đấy, cậu nhớ không?

Tôi gật đầu. Ai chứ nếu là tôi thì không thể không biết những kỳ vọng mà gia đình Khang đặt vào cậu. Họ luôn khiến Khang phải đầu tư thời gian và sức lực vào việc học, trong khi tôi và Nguyên thì chỉ muốn rủ Khang đi chơi. Tôi đã mang cái tư tưởng rằng, cuối cùng thì Khang cũng sẽ rời xa chúng tôi mà để đi thực hiện nguyện vọng của gia đình, nhưng mọi chuyện đã khác hoàn toàn khi Khang không lấy được học bổng du học. Đó là chuyện của mấy năm về trước, cả ba chúng tôi, cùng một vài đứa trong lớp tham dự một kỳ thi dành học bổng ở Singapo. Tôi đã trượt ngay từ vòng một do làm sai gì đó ở bài kiểm tra IQ. Vòng thi thứ hai họ phỏng vấn trực tiếp bằng tiếng Anh nhưng cả Nguyên và Khang đều trượt vì những lý do rất vớ vẩn. Khang bỏ kỳ thi vì… trễ giờ ( tôi nghe xong mà cứ ngỡ mình đang ở Cung Trăng), Nguyên thì bị người ta chê là tiếng Anh dở ẹc ( cái thằng giành được học bổng nói tiếng Anh còn thua tôi chứ đừng nói đến chuyện đem so sánh với Nguyên). Nhà Nguyên thì không sao, nhưng bố mẹ Khang thì đã làm ầm ỹ một thời gian khá lâu, và câu cửa miệng của mẹ Khang là ” Người trễ giờ…”. Thật là đáng sợ! Tôi mà ở trong tình cảnh của Khang, chắc đã mắc bệnh trầm cảm từ lâu rồi!

– Đó là người đã cứu tớ trong vụ tai nạn ba năm trước! – Khang nói nhẹ.

Thật vẫn còn kinh hoàng khi nhớ tới vụ tai nạn ấy… Nếu như không có người phụ nữ tốt bụng cứu thì có lẽ giờ đằng trước tôi chỉ còn là một khoảng trống. Nhưng để đổi lại lòng tốt ấy là một cuộc sống thiếu mất đôi chân lành lặn…

– Tới rồi!

Tôi bước xuống, ngắm nhìn ngôi nhà hai tầng xinh xắn, có giàn hoa giấy leo đến tận tầng thượng. Trong nhà dường như vắng vẻ, tôi hơi ngần ngại khi bấm chuông.

– Không sao đâu! Có lẽ họ đang chờ mình đấy! Năm nào tớ cũng đến thăm cô ấy vào ngày này, dĩ nhiên là không muộn như thế này!

Tôi lườm Khang một cái, quay vào nhìn qua khe cổng. Một cô bé trong bộ đầm màu xanh da trời, đang bước những bước dài về phía cổng. Tôi đứng hơi nép về một bên để chuẩn bị nhường đường cho Khang dắt xe vào.

– Anh Khang! – Cô bé thốt lên khi vừa chạm tay vào cánh cổng- Sao anh tới muộn thế? Làm em tưởng anh quên chứ?

Khang cười rất dịu dàng khiến tôi mất hai giây ngạc nhiên… Ngoài Nhỏ Xinh ra, còn có cô bé này tiếp cận được qua cái bán kính bất di bất dịch của Khang, mà có vẻ như còn khả quan hơn nữa là đằng khác. Cô bé mở cổng, bước hai bước tới chỗ Khang, nghiêng mái tóc ngang vai được chải tới bóng mượt:

– Anh vào đi! Mẹ của nhắc anh mãi…

Cô bé ấy đã thấy tôi, hơi nhăn mày lại. Tôi biết là có chuyện. Hai ông bạn của tôi, không có ông nào là không đào hoa cả! Chẳng lẽ Khang muốn tôi cắt đuôi hộ… giống như Nguyên? Nhưng vừa rồi chẳng phải cậu ta… chối?

Tôi nhìn và bắt gặp nụ cười vô tội của Khang. Hừm, đã vậy thì tôi sẽ khiến cho cậu ta… khốn khổ này!

– Chị đây là…

– Chị là Lâm! – Tôi hớt ngang trước khi Khang kịp nói- Bạn thân của Khang. Nghe Khang nói về em đã lâu mà chưa có dịp gặp!

Cô bé đó đỏ hồng đôi má. Tôi ngẫm nghĩ lại lời mình nói, nếu là tôi, tôi sẽ không đỏ mặt như thế!

– Mời anh chị vào!

Tôi không nhường Khang nữa mà bước vào trước. Khang đẩy xe song song với cô bé ấy, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Tôi dừng lại trước cửa nhà, ngưỡng mộ nhìn giàn hoa giấy. Những bông hoa màu trắng, màu đỏ đan xen, đẹp mềm mại, tạo cho ngôi nhà một vẻ đặc biệt, hết sức dễ thương… giống như cô bé chủ nhà vậy!

Tôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ từ nhà vọng ra:

– Ngọc à! Có phải anh Khang không?

– Vâng mẹ ạ! – Ngọc bỏ dép ra, nới với giọng tràn ngập niềm vui- Có cả bạn anh Khang nữa mẹ ơi!

Tôi bỏ giầy ra, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà mà Ngọc đã đặt sẵn. Đi vào nhà là phòng khách với bộ salông bằng gỗ lim, không mới nhưng rất sạch sẽ. Một người phụ nữ phúc hậu đang ngồi ở trên đó, mỉm cười khi thấy chúng tôi. Gương mặt của cô ấy có lẽ là gương mặt của Ngọc sau 15 năm nữa!

– Cháu chào cô!- Cả hai chúng tôi cùng đồng thanh. Ngọc nhìn tôi một cái trong vẻ băn khoăn đáng ngại. Tôi đợi Khang chúc Tết gia đình xong mới ngồi xuống ghế đối diện. Phần bên dưới của cô ấy được đắp một cái chăn mỏng, và tôi cố làm sao cho mắt mình đừng nhìn nhiều vào đấy.

– Khang nó cứ áy náy mãi về tai nạn hôm ấy! – Cô nói với tôi như giải thích- Ai trong trường hợp của cô cũng làm vậy thôi! Mà gia đình Khang đã giúp cho nhà công rất nhiều rồi! Có lẽ…

– Không có cô thì sẽ không còn có Khang bây giờ!- Tôi cười nhẹ- Bọn cháu biết ơn cô lắm lắm… Để hôm nào, cả nhóm sẽ đến chơi với cô, cô đồng ý chứ ạ?

Cô ấy cười. Dù bị như thế nhưng gương mặt cô vẫn ngời lên sự thanh thản, hạnh phúc. Tôi thầm khâm phục cô, quay sang nhìn Khang và cũng thấy những tình cảm tương tự.

– Cảm ơn cháu! Cô nghe nói nhóm bạn của Khang giỏi lắm. Cô chỉ mong Ngọc nhà cô được như mấy đứa…

– Năm nay em thi đại học phải không? – Tôi hỏi với sự suy đóan của mình.

– Vâng… Anh Khang khuyên em nên thi Sư phạm!

Tôi thấy Khang cười:

– Vì tính Ngọc rất hiền, nếu làm cô giáo thì rất là hợp!

Cậu ta không bao giờ để tâm vào chuyện tìm hiểu tính cách một cô gái, những riêng cô bé kia thì có!

– Em chỉ sợ… trường này cao quá!

– Khang đã nói điều gì thì chắc chắn có cơ sở!- Tôi nói chen vào- Em yên tâm đi. Chị cũng thấy em hợp mà!

Mẹ của Ngọc vỗ nhẹ vai con, gần như tin tưởng lẫn tự hào. Ngọc cúi đầu xuống, tóc buông từng lọn mượt mà. Tôi bắt gặp hình ảnh của Thương trong Ngọc, tự nhiên thấy thương như thương một đứa em gái.

– Chị học gì vậy ạ?

-À, chị học kiến trúc!

– Chị giỏi quá! – Ngọc reo lên- Em thì sẽ không dám chọn ngành đó đâu. Vì vất vả quá mà!

– Chị có những người bạn giúp sức!- Tôi quay sang Khang, mỉm cười- Như Khang chẳng hạn?

Khang gật đầu. Dù có làm ngơ đến mấy thì tôi cũng biết cái ước mơ lập một công ty kiến trúc riêng của bọn tôi đang dần dần được thực hiện. Mỗi đứa một tay, với những ngành học của mình, sẽ làm được điều đó… Đó là niềm tin mãnh liệt nhất hiện giờ của tôi!

Tôi lại bắt gặp cái nhìn của Ngọc, và khẳng định chắc chắn tình cảm của cô bé dành cho Khang. Đó là thứ tình cảm mang tính chiếm hữu rất nhiều. Cách Ngọc nhìn Khang, cách Ngọc chờ đời câu nói ủng hộ của cậu ta… đủ để tôi phải biết đường… mà tránh. Tôi thôi không nói thêm Khang vào câu chuyện của tôi nữa, cố gắng giữ đúng mực ở vai trò người bạn thân… theo cách hiểu của cô bé. Đến lúc ra về, tôi mới thấy nhẹ nhõm đi!

– Ngọc thích cậu đấy! – Tôi phán khi cả hai ngồi vào một bàn ăn trên nhà hàng Pháp.

– Vậy à? – Khang thờ ơ trả lời, dường như mọi tập trung của cậu đều dành cho cái thực đơn.

– Nếu không thích thì nên nói thẳng!

– Chả lẽ tớ phải nói với cô gái chỉ tỏ ra thích tớ trong ý nghĩ của cô ta rằng: “Tôi không thích cô đâu, cô hãy thôi đi” à?

Ồ, dĩ nhiên là không. Tôi nhún vai không nói gì. Khang đã chọn xong cả cả hai, mỉm cười với tôi.

– Đối với tớ, không ai quan trọng bằng cậu đâu!

– Cảm ơn!- Tôi bắt đầu bối rối.

– Và tớ không quan tâm đến chuyện gì khác, chuyện của ai khác… ngoài cậu!

Cái này… cái này rất quen… Tôi cố không tỏ ra rằng mình đang hết sức bối rối. Khang không bao giờ tỏ ra… kém cạnh Nguyên về mọi chuyện, kể cả chuyện làm tôi.. đau đầu!

– Này… cậu…

– Mọi cuộc đua đều công bằng, phải không?

Tôi ngơ ngác, nhưng cũng cố gật đầu.

– Vậy tốt rồi. Chúng ta sẽ có một bữa ăn tuyệt vời đây!

Tuyệt vời cái đầu cậu ấy! Tôi rủa thầm. Nói những câu lửng lơ, khó hiểu như thể cố tình… hãm phanh ăn uống của tôi lại vậy! Nếu là đua với Nguyên về chuyện làm đầu óc tôi mụ mị hẳn đi thì Khang đang bằng điểm đấy! Hai tên này… ngay từ hồi bé đã muốn tôi tổn thọ rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN