Tình Yêu Thầm Lặng - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tình Yêu Thầm Lặng


Chương 27


Khi tôi xuống nhà, chuẩn bị cho bữa cơm tối thì anh Toàn đến. Anh bảo tối về một mình buồn quá, và đến đây xin bữa cơm. Tôi đùa là chỉ có rau và đậu phụ, anh Toàn đã cười bảo rằng đó là những món anh ao ước được ăn nhất khi ở nước ngoài. Nói chuyện với anh hóa ra lại rất vui, anh ít kể về bản thân mà toàn gợi chuyện để tôi nói, chủ yếu là những chuyện của 5 đứa tôi. Từ những chuyện hồi còn bé xíu, cho tới những chuyện bây giờ, không hiểu sao tôi lại có thể dễ dàng kể cho anh nghe như thế! Anh bảo Yến cũng hay kể, nhưng thường thì toàn nó là nhân vật chính, sau là đến Thương… Tôi sực nhớ ra và hướng dần câu chuyện vào Thương, anh cười, lắc đầu:

– Em thật là… Yến nó có ý như thế và cũng khiến anh tò mò thật, nhưng… mới chỉ dừng lại đến đấy thôi!

– Ra vậy… Thế mà hôm sinh nhật nó, anh cứ như là chấp nhận rồi ấy!

Anh Toàn lại cười, không nói gì. Tôi ngước nhìn đồng hồ, hối hả đứng lên, anh cũng đứng dậy theo.

– Anh cứ ngồi đi… Hôm nay tất cả đều về muộn nên em phải nấu một mình… hì, cũng hơi lâu một chút ấy mà!

– Để anh giúp!

– Anh á? – Tôi tỏ ra ngạc nhiên không giấu diếm. Anh Toàn theo tôi vào trong bếp, hỏi các thứ ở đâu và tối nay làm món gì. Lúc đầu tôi hơi ngại, nhưng thấy anh nhiệt tình quá nên cũng có ý nhường cho anh cái phòng bếp. Càng nhìn anh Toàn, tôi càng thấy anh giống giống Khang, không khéo tính cách cũng y chang luôn ấy…

Anh Toàn nấu ăn rất khéo và lại đẹp mắt nữa. Tôi chỉ lăng xăng đứng ngoài như mọi lần, và chỉ nhoáng một cái là xong tất cả…

Bày các món ăn ra bàn, tôi kêu lên thán phục:

– Anh giỏi quá đi! Em tưởng những người như anh thì chỉ biết có mỗi học thôi chứ?

– Thế hai cậu bạn của em giống như em tưởng hay sao?

À, dĩ nhiên là không rồi… Tôi mỉm cười. Hai tên đó cũng thuộc lại ” Sao” mà nấu ăn vẫn cực giỏi… Hóa ra thì con trai bây giờ…

– A, anh cũng thấy mình giỏi đấy!- Anh Toàn cười. Giờ thì anh lại giống Nguyên! ^-^

Chúng tôi chờ một chút thì Yến và Thương về. Cô nàng Yến sung sướng khi nhìn thấy ông anh họ, lại càng phổng mũi hơn vì bữa ăn phong phú trên bàn… Nó cứ khều Thương, bắt Thương phải khen lấy một câu. Thương thì… hờ hững khen lấy lệ. Tôi nghĩ có lẽ nó cũng cảm nhận được mục đích quá lộ liễu của Yến nên cũng… đánh đồng luôn anh Toàn vào, rồi từ đó thì cảnh giác. Thế mà anh Toàn không hề tỏ ra bối rối chút gì. Anh ngồi nói chuyện với bọn tôi, không cố ý đưa Thương vào câu chuyện như Yến, nhưng cái cách của anh khiến người khác không cảm thấy bị cô độc.

– Khang về rồi đấy! Đói muốn chết luôn rồi! Mau mau dọn cơm thôi!- Yến đứng bật dậy, tự nhiên như thể chỉ có mình nó trong phòng, nhảy lên ghế, lao ra ngoài cửa đón Khang ( cái này thì bất tự nhiên lắm lắm!). Tôi nghe thấy Khang hỏi là có phải anh Toàn đến chơi không? Yến hỏi lại sao mà biết? Thì nhìn xe… Khang vừa nói vừa cười. Cuối cùng thì Yến cũng phải công nhận rằng cái xe cũng có hơi… khác người thật, thế mà nó chẳng để ý gì cả! Chuyện, tôi mỉm cười, Khang có một trí nhớ… siêu việt cơ mà!

Thật ra anh Toàn đến gặp chúng tôi không phải là hỏi thăm suông, mà còn có việc cần nhờ. Công ty quảng cáo của anh đang cần rất nhiều nhân viên, và trước tiên là anh thích những người sát cánh với anh từ những ngày đâu này là những người thân quen. Anh hỏi chúng tôi có muốn đi làm không? Nếu muốn thì giúp anh một tay… Yến xung phong đầu tiên, rồi kéo thêm Thương… Nó bảo công việc sẽ giúp ích rất nhiều cho ngành học của Thương, phải hăng hái nên thì mới có thể thành công được. Tôi vỗ tay cái tinh thần vì bạn của nó… Anh Toàn hỏi rằng tôi có muốn làm một chân thiết kế không? À, nghe cũng hấp dẫn… nhưng việc học của tôi đã ngập nút đầu… Tôi đang lưỡng lự thì Khang đã can thiệp bằng cái giọng chắc nịch:

– Cậu không làm được đâu… Sẽ không đủ sức khoẻ để vừa học vừa làm…

– Đúng đấy! – Yến lên tiếng – Trường cậu học nhiều như thế cơ mà… Thương và tớ được rồi, anh Toàn nhỉ?

Anh Toàn gật đầu, nhìn Yến với vẻ trìu mến.

– Vậy Thương có thể giúp anh không?

– Em sợ… em không có khả năng! – Thương hơi ngượng ngùng – Nhưng nếu anh không chê thì em sẽ cố gắng hết sức!

– Anh phải cảm ơn em chứ, cô bé!

Chà! Dù sao thì người lớn vẫn hơn nhỉ? Tôi ngẫm nghĩ, không hiểu đến bao giờ thì Nguyên có thể điềm đạm như anh Toàn? Tôi thì đang gặp Khang tương lai, còn Nguyên thì… Tôi bật cười khi tưởng tượng đến gương mặt cáu kỉnh của Nguyên sáng nay… Rồi tự nhiên đỏ mặt… Tôi đã chủ động hôn hắn ta, lại ngay ở ngoài đường nữa chứ! Cứ nhìn nghĩ tới đôi mắt mở to ngạc nhiên của Nguyên cũng đủ hiểu hành động của tôi… gây sốc đến mức nào rồi! Ôi… tôi đã làm một việc thật ngốc nghếch!

– Nghĩ gì mà mặt lúc xanh lúc đỏ vậy hả? – Yến chau mày, nhìn tôi – Anh Toàn đang hỏi kìa?

– Ơ… anh hỏi gì ạ?- Tôi ngơ ngác hỏi lại khiến cả bọn phì cười.

– Em hay thật nhỉ? – Anh Toàn hỏi mà như không hỏi, tôi cũng cười toét miệng, cố che giấu những thứ vừa tràn ngập trong đầu… Cái tên Nguyên này, thật ra có phải là bỏ nhà đi đâu… toàn ở trong quanh quẩn đây thôi!

Thật khuya, tôi mới lên phòng. Điện thoại của tôi có đến gần 30 cuộc gọi nhỡ, toàn là của Nguyên… Chết thật, không biết có chuyện gì? Tôi vội bấm số của hắn, nhưng chựng lại, ngưng kết nối… Làm gì có chuyện gì cơ chứ? Tôi… tôi sẽ nói gì với hắn khi mà trong đầu tôi vẫn còn cái hình ảnh đáng ngạc nhiên về con người mình ấy… Càng sống thì tôi càng thấy bản thân mình thật khó hiểu!

Điện thoại rung, tôi giật mình…

– Alo..

– Làm cái gì suốt buổi tối nay thế chứ? – Tiếng Nguyên quen thuộc vang lên. Tôi lại nghĩ ngay đến con khủng long phun lửa. Chắc hẳn đôi mắt hắn không còn buồn lặng lẽ như buổi sáng đâu nhỉ?

– Có chuyện gì đâu mà cậu phải gắt ầm lên? – Tôi cũng quạt lại. Tưởng mình hắn biết phun lửa chắc?

– Cứ thử ngồi cả buổi tối gọi cho một người mà chỉ nghe thấy bài nhạc chờ vớ vẩn xem có bực mình không?

À, bài nhạc chờ hay thế mà chê cơ chứ! Tôi bĩu môi, không buồn nói gì tiếp…

– Này…

– Gì? – Tôi tựa người vào tường, mắt nhìn lọ hoa Tulip trên bàn… Bông hoa của Nguyên tôi đã ép vào một cuốn sổ vì sợ để lâu nó sẽ tàn mất… Hôm qua, đi ngang qua hàng hoa, thấy họ bán mấy bông Tulip đẹp quá, không cầm lòng nổi nên tôi phải mua mấy bông về cắm… Giờ, mấy bông hoa ấy như đang cười!

– Cậu bảo cho cậu thời gian… mà làm như vậy sao? – Giọng Nguyên có vẻ bối rối.

Còn tôi, tôi đang cảm thấy mặt mình nóng lên… Tôi làm sao mà biết được chứ?

– Tớ đã muốn giận cậu luôn!

Tôi cau mày.

– Nhưng bây giờ thì… nhớ cậu quá, Lâm à…

Hắn… tán tỉnh tôi… Trời ơi!

-Mà thôi… cậu ngốc lắm, chẳng biết gì đâu…

Hắn cứ tự biên, tự diễn từ nãy tới giờ với một vẻ tự nhiên như thể đang nói với một đám không khí… Tôi bị hắn dẫn đi hết từ cảm giác này đến cảm giác, mệt tim không chịu nổi…

– Mai tớ đợi cậu ở cổng trường nhé? Lâu rồi mình không đi đâu chơi. Nói với mọi người là cậu sẽ không ăn trưa ở nhà… và có hẹn với bạn trai rồi!

– Này…

– Thế nhé? Tớ dừng đây! Yêu cậu!

Hắn cúp máy và cái giọng ngọt như mía của hắn cũng dừng luôn, nhưng dư âm của nó thì vẫn còn bùng nhùng bên tai tôi… Mới đó có 3 ngày, mọi chuyện vẫn lại như cũ…. Tôi mỉm cười, và những đóa hoa Tulip cũng rung rinh theo..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN