Tình Yêu Thầm Lặng
Chương 3
Hai tiết tự học và cuối buổi là nộp bản vẽ về nhà lần trước, tôi mừng
thầm trong bụng. Một vài đứa trong lớp vẫn phải lúi húi hoàn thành nốt
bài tập. Vậy là mất đứt… hai tiết chơi xả láng rồi! Tôi khoái chí
nghĩ thầm, được thảnh thơi như thế này cũng là do công tôi gò lưng trên
bản vẽ suốt cả tối hôm qua… Kể cũng đáng công!
– Lâm… hoàn thành rồi phải không?
Đấy là giọng thỏ thẻ chết người của cô bạn gái duy nhất trong
lớp của tôi. Tôi quay ra nhìn Lan, rồi chầm chậm gật đầu. Con bé cười
toe toét:
– Đâu?
– Muốn xem của người ta mà vậy hả?
– Mày quả là bạn tốt nhất của tao! – Lan kêu ré lên, ôm chầm lấy… cổ họng tôi.
Quá quen với kiểu cách của nó, tôi chỉ gỡ tay nó ra, cúi xuống
ba lô để tìn bản vẽ. Lan nhìn tôi với ánh mắt trông đợi, sáng long lanh. Nhưng ánh mắt đó từ từ tối lại khi thấy tôi đổ hết sách vở ra bàn, giở
từng quyển một để kiểm tra. Không thấy, tôi đâm lo lắng, cố nhớ lại xem
nguyên nhân vì sao. Tên Nguyên! Tôi nắm chặt quai ba lô để không phải
buột ra một câu… chửi thề nào đó! Chính hắn là người thu dọn sách vở
cho tôi vào buổi sáng nay, còn tôi thì lại quá chủ quan không kiểm tra
lại. Hắn thì có bao giờ làm việc tốt cho tôi đâu cơ chứ?
Lan xìu mặt xuống nhìn tôi đang trong cơn giận tím người, đến
nỗi điện thoại kêu inh ỏi mà tôi cũng không hay. Lan day tay tôi nhắc
nhở, Nhìn thấy số của Nguyên, tôi bắt ngay và hét tóang lên:
– Đồ trời đánh!
– Ấy… Làm gì mà nóng tính vậy? – Nguyên cười cợt.
– Bản vẽ của tôi đâu? – Tôi gằn giọng.
– Đang ở trong tay tớ nè! – Nguyên làm giọng thản nhiên muôn thuở- Chẳng biết làm gì với nó nữa!
– Ông được lắm! – Tôi nén giận để giọng không bị vấp- Bài đó tôi phải nộp ngay giờ, đùa thì cũng phải có giới hạn chứ?
– Chậc… đang có ý nghĩ mang đến cho ai đó… vậy mà…
Tôi thở hắt ra vì buồn bực. Hiện tại hắn đang thắng thế… muốn qua sông thì phải lụy đò, đó là lẽ tất nhiên! Nghĩ thế, tôi cắn răng
nói nhỏ:
– Được rồi… Cậu có thể mang đến đây không?
– Một chầu trong căn tin?
– Không. Tôi còn học.
– Hai tiết tự học mà! – Nguyên cười đắc thắng trong khi ruột gan tôi đã lộn tùng phèo- Sao?
– Đến ngay đi.
– Chờ tớ mười phút nữa ở cồng trường nhé. Bye.
Nguyên cúp máy, còn tôi thì chỉ muốn quăng điện thoại đi. Càng
ngày, càng ngày, càng ngày… tôi càng không thể chịu nổi hắn… Đúng 10 phút tôi đi ra cổng trường. Nếu hắn không đúng giờ thì… quên chuyện
tôi bỏ tiền đi nhé! Mà hình như hắn chưa từng đúng giờ thì phải… Tôi
cười khùng khục trong bụng, sọc tay vào túi quần, mắt ngó dáo dác về
phía cổng trong khi chân vẫn bước những bước cuối cùng. Mắt tôi suýt lồi ra vì chạm phải cái dáng… khủng long đang chễm chệ trên chiếc xe cũng khủng long không kém của Nguyên. Tôi bậm môi đi tới. Nguyên cười tươi
rói:
– Muộn mấy phút đó nhé?
Tôi hất mặt lên, cau có:
– Bài của tôi đâu?
– Chỗ gửi xe?
Tôi không có cơ hội để thương lượng. Điều này tôi thấy rõ trong đôi mắt thản nhiên của Nguyên. Lẽ dĩ nhiên, tôi phải chấp nhận thua
cuộc… giống như mọi lần. Tôi chỉ cho hắn chỗ gửi xe, rồi miễn cưỡng
đưa hắn vào căntin. Có một vài người quay ra nhìn khi chúng tôi ngồi
xuống một cái bàn cạnh cửa sổ. Tôi cũng không rõ là tại có quá nhiều
người biết tôi hay tại người ta tò mò về hắn nữa. Và vốn là đứa sống
phớt đời nên tôi cứ vênh mặt kéo ghế cho mình, vẫy tay gọi cô bé phục vụ nhỏ xinh. Nguyên cũng thản nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, rồi hắn phán
luôn một câu cà khịa:
– Tưởng có con mắt thẩm mỹ lắm chứ? Dè đâu…
– Thế mà vẫn hơn trường cậu đấy!- Tôi mỉm cười, quyết không để lộ cho hắn thấy mình đang tức giận- Cậu ăn gì? Uống gì?
Hắn cười với cô bé phục vụ vừa tới khiến cô bé đỏ mặt, lí nhí
hỏi hắn dùng gì. Đi đâu hắn cũng đưa đẩy như thế, và hầu như được mấy cô… thích thú mới sợ chứ? Chắc chắn sở thích của con gái dạo này có vấn đề rồi!
– Không học à chị Lâm?
Tôi quay ra, mỉm cười khi thấy Vĩnh- cậu bé học dưới tôi một năm. Vĩnh không thèm liếc qua Nguyên lấy một cái, nó tươi cười:
– Em đang tính sang chỗ chị hỏi về địa điểm họp đội tình nguyện đấy… May mà gặp ở đây!
Nguyên đã chọn xong, hắn quay ra với cô bé phục vụ… cũng coi như không có Vĩnh:
– Một phở bò tái, một lon… bia Hà Nội!
– Không! – Tôi buột miệng- Lon nước cam đi em.
– Tớ uống mà! – Nguyên cười đắc thắng trong khi ánh mắt liếc về phía gương mặt Vĩnh đang xụ xuống- Cậu đừng độc đóan như thế!
– Bia bọt gì? – Tôi lừ mắt với Nguyên, còn thản nhiên với cô bé kia- Em cứ lấy như vậy cho chị!
Con bứ chỉ đi ngay sau khi bắt gặp cái gật đầu của Nguyên. Vĩnh thì đứng lơ ngơ trước bàn tôi, chưa biết nói gì tiếp. Tôi thấy tội
nghiệp quá, nên mỉm cười… trấn an cu cậu:
– Tối thứ 6 tuần này tại quán ” Gió ngàn”, chắc mọi người đến hết đó… em cố gắng đi nhé?
– Vâng… vậy hẹn chị tối thứ 6? Chào chị!
– Bye.
Nguyên gõ mấy ngón tay lên bàn, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tự nhiên tôi cũng đâm ngại vì thái độ vô lý của hai tên con trai…chưa
hề quen biết nhau. Theo lẽ thường tình thì ít ra cũng phải có lấy một
lời chào xã giao, đằng này… hình như có ” mùi” của sự ghen ghét…
Tôi chuyền mắt mình xuống gương mặt thờ ơ của Nguyên, tự hỏi không biết hắn đang nghĩ gì?
– Này! – Tôi hắng giọng- Không ở nhà… nấu cơm à?
– Không.
– Ông trốn việc! – Tôi buộc tôi kèm theo một cái lừ mắt- Thương nó vốn yếu người mà ông lại chạy đi chơi thế này sao?
– Tớ có việc đấy chứ? – Nguyên cười, đưa tay đỡ lấy tô phở bò từ tay cô bé phục vụ- Cảm ơn em!
– Ông rõ ràng có ăn sáng mà?
– Không có… hai quả trứng nên vẫn còn đói lắm! – Nguyên nói
mà không ngẩng lên, tôi cũng chẳng rõ hắn đang mỉa mai hay ghen tị
nữa… Con trai gì mà chú ý tiểu tiết thế chứ?
– Bản vẽ của cậu có một điểm không chính xác! – Nguyên mỉm
cười, uống một ngụm nước rồi mới tiếp tục nhả chữ- Cậu quên cách làm
toán rồi hả?
Tôi im lặng. Nguyên có cái đầu máy tính cực nhạy. Hắn là thiên
tài trong việc tìm ta sai sót trong bất kỳ bài tóan nào. Khi hắn nói sai thì chắc chắn có sai… Nhưng cũng không nhất thiết phải nói xéo tôi
như thế!
Nguyên lấy một tập vẽ khổ A3 ra khỏi chiếc cặp giấy lơn mà hắn
giữ rịt khi vào đây. Bài vẽ của tôi được nằm phẳng phiu trong những tờ
giấy vẽ ấy. Tôi chột dạ, nếu bản vẽ nằm trong ba lô của tôi thì có lẽ sẽ không còn đẹp như vậy nữa… Ra không phải cái gì rơi vào tay Nguyên
đều bị hỏng cả!
Nguyên chỉ tay vào một điểm góc phải gần cuối bản vẽ, nhẹ nhàng hẳn đi:
– Vì tính sai tỉ lệ nên cậu đã vẽ lệch khối hình này. Nhìn qua
loa thì không thấy nhưng nếu để tâm thì phát hiện ran gay. Mà chắc thầy
giáo của cậu không nhìn lướt qua đâu nhỉ?
– Sao cậu không học kiến trúc? – Tôi buột miệng hỏi.
Nguyên bỗng trả lời dịu dàng khiến tôi phải ngơ ngác mất mấy giây:
– Nếu tớ học kiến trúc thì lấy ai biến những bản vẽ của cậu thành hiện thực?
– À… ừm… Đưa đây để tớ sửa nào! – Tôi nói sau khi đã định thần lại.
– Lúc nào cậu cũng ngoan thế này thì… thật tuyệt!
Tôi trợn mắt lên… Hắn không thể nghiêm túc được quá năm phút! Thử hỏi làm sao mà tôi không nổi sùng lên cho được?
Nguyên tỉnh bơ nhìn xuống đồng hồ. Cậu ta chặc lưỡi:
– Muộn rồi… Có lẽ Thương đã đi chợ về… Tớ về phụ đây!
– Ông cũng rảnh rang thật đấy! – Tôi châm chọc trước khi cả hai rời bàn. Nguyên nhún vai không bình luận gì thêm. Đến quầy tính tiền,
tôi đang lục tìm ví thì đã thấy hắn đưa cho cô thu ngân tờ 50 nghìn mới
cứng kèm theo nụ cười… khuyến mãi thường trực. Tôi nhăn mặt:
– Tớ sẽ trả cơ mà?
– Chơi với nhau từ nhỏ mà không rõ tính người ta… buồn ghê cơ!
Chị thu ngân mỉm cười, đưa tiền thừa lại cho Nguyên, cũng kèm
theo một cái nháy mắt thông cảm. Tôi quay người đi, tay vung vẩy bài vẽ
của mình, lẩm nhầm những câu vô nghĩa. Tôi không muốn trở thành đề tài
bàn luận ở đây… Phải mau mau… tống tiễn hắn ra khỏi cổng thôi! Hắn
ám tôi kể cả khi tôi đến trường nữa? Đúng là cái thân tôi ” như thân con bọ ngựa mà! “…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!