Tình Yêu Thứ 3
Chương 4
Vận mệnh một tay sắp đặt cuộc gặp gỡ như vậy. Cuộc đời thật không phải lúc nào cũng giữ lại chỗ dư.
Sáng sớm bò dậy, vốn chưa tỉnh rượu, đầu đau kinh khủng, tôi để vòi hoa sen làm ướt 20 phút mới tỉnh táo hoàn toàn.
Nghĩ tới sáng nay còn phải hẹn một đơn vị cố vấn tới văn phòng thảo
luận hợp đồng, tôi vội vàng ăn mặc chỉnh tề, khoác túi chuẩn bị ra cửa.
Lúc này, tôi phát hiện không có hồ sơ vụ án. Nghĩ kĩ lại, tôi nhớ ra tối qua khi lên xe Lâm Khải Chính, thuận tay đặt trên ghế ngồi, sau đó sốt
ruột xuống xe, hoàn toàn quên việc này.
Lòng tôi hối hận không kịp, xem ra lại phải liên lạc với anh ta, trời ạ, anh ta sẽ không cho rằng tôi cố ý tạo cơ hội chứ.
Sau khi xuống lầu, tôi gọi di động cho họ Lâm kia, lại nghe thấy
giọng trợ lí đó, tôi vội vàng tự giới thiệu: “Tôi là luật sư Trâu.”
“Xin chào luật sư Trâu! Có chuyện gì ư?”
“Rất xin lỗi, hôm qua tôi có túi hồ sơ vụ án quên trên xe Lâm tổng, tôi muốn hỏi chút, khi nào tiện tôi muốn qua lấy.”
“Hôm nay Lâm tổng sáng sớm đã bay đi Bắc Kinh rồi.” Thằng cha này thật bận rộn.
Tôi vội nói: “Không cần kinh động Lâm tổng, chắc vẫn trên xe, chỉ cần mở cửa xe, tôi lấy là được.”
“Luật sư Trâu, là như vậy, chìa khóa xe của Lâm tổng do anh ấy giữ,
chúng tôi không mở được, xem ra chỉ còn cách đợi Lâm tổng trở về mới
xong.”
“Vậy khi nào anh ấy về?”
“Chắc là thứ hai tuần sau, Lâm tổng về tôi sẽ báo cáo anh ấy.”
“Vậy thì phiền anh nhé”
“Không có gì.”
Tôi cúp điện thoại, tự than bản thân thời vận kém, nghĩ lại, vì
chuyện của Trâu Nguyệt phải nói chuyện với anh ta, cũng tốt, nhân cơ hội sử dụng vũ khí sát thủ mà tôi đã nghĩ.
Tới văn phòng, người của đơn vị cố vấn đã đang đợi tôi, tôi lập tức tập trung vào công việc.
Vừa làm đã mất cả ngày, đợi tới khi tiễn bọn họ liền tới giờ tan làm.
Tôi trở về văn phòng, mở máy tính định xem tin tức. Cao Triển Kỳ bước vào: “Người yêu dấu, bản hợp đồng này tôi xem rồi, muốn lật lại chỉ sợ
rất khó, điều khoản rất chặt chẽ, không có sơ hở.”
Tôi gật đầu nói: “Chính xác là thế, tôi cũng xem rồi, nhất thời không tìm ra chỗ nào để bắt đầu.”
Cao Triển Kỳ đổ xuống ghế xoay đối diện tôi, theo quán tính để ghế trượt ra xa.
“Anh nhẹ nhàng chút đi.” Tôi nói: “Hỏng thì anh đền đấy.”
“Cô có bằng chứng gì chứng minh tôi ngồi hỏng, nếu ghế hỏng rồi,
khiến tôi bị thương thì sao, tôi còn kiện cô quản lí không tốt, và còn
không có hướng dẫn sử dụng rõ ràng.”
Anh ta lại bắt đầu mắc bệnh nghề nghiệp.
“Đúng, anh nhắc tôi nhớ. Lần sau tôi dán giấy viết “Cao Triển Kỳ không được ngồi.”
“Vậy tôi phải kiện cô kỳ thị, dựa vào cái gì mà tôi không được ngồi, tôi cũng có quyền nghỉ ngơi hợp pháp.”
“Dở hơi!” Tôi lườm anh ta một cái, quay đầu xem tin tức.
Anh ta dùng lực chân dưới trượt trước bàn, mặt sát lên trước: “Người đẹp, buổi tối cùng ăn cơm nhé?”
“Không đi không đi, tối qua uống nhiều, hôm nay dạ dày vẫn rất khó chịu, chẳng muốn ăn cái gì.”
“Tửu lượng của cô vẫn cần luyện tập thêm. Tối nay không uống rượu,
tôi phát hiện một chỗ ăn đồ quê, gọi thêm mấy người nữa, tôi mời.”
“Tôi không đi, thật sự không có cảm giác muốn ăn, các anh đi đi. Tiểu Nguyệt đang ở nhà một mình.”
“Sao Tiểu Nguyệt không đi làm? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không sao, nó làm ở đó không vui, muốn chuyển chỗ.”
“Có phải giám đốc bộ phận đó biến thái không? Đừng từ chức, đổi bộ
phận khác thử xem, cùng lắm làm việc tiêu cực biếng nhác, tôi xem thỏa
thuận trên hợp đồng rồi, nếu công ty muốn sa thả cô ấy, phải đền bù một
khoản tiền rất lớn, đợi công ty chiên cô ấy lên, tốt biết bao!”
“Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ.” Tôi vừa ấn chuột, vừa nói.
Đột nhiên anh ta nắm chặt tay dùng chuột của tôi, nói nồng nàn: “Trâu Vũ, đừng vất vả quá, tôi sẽ đau lòng.”
Nghe lời này khiến toàn thân tôi nổi da gà, tôi vội vàng rút tay ra,
làm động tác buồn nôn. Cao Triển Kỳ đứng lên, cười ha ha: “Sao? Cảm động rồi à?”
“Vốn dĩ không có cảm giác muốn ăn, tối nay càng phải tuyệt thực rồi.” Tôi nói lớn.
“Giảm béo cũng tốt. Gần đây béo ra rồi.” Thằng cha này, vừa nói vừa ra khỏi văn phòng.
“Có béo hơn cũng không phải việc của anh!” Tôi hét theo bóng anh ta.
Gần đây toàn gặp nhà thơ trữ tình, sợ nguyên cớ là do mùa xuân đến rồi. Tôi thầm than vãn trong lòng.
Cả cuối tuần đều phải đi học lớp thạc sỹ luật tại đại học Sư phạm,
bài giảng của giáo viên nhàm chán vô vị, có điều ôn lại cuộc sống giảng
đường thường khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Tôi sai Trâu Nguyệt về nhà thăm mẹ, tiện thể mang tiền thuốc thang và tiền sinh hoạt tháng sau. Cha tôi mất từ nhiều năm trước, mẹ tôi phát
hiện bị bệnh thận cũng hơn hai năm, bây giờ dựa vào phương pháp lọc máu
ngoài thận để duy trì. Tôi luôn muốn làm phẫu thuật thay thận cho bà,
nhưng vì bà còn có vài bệnh khác, mức độ nguy hiểm của thủ thuật khá lớn nên cứ kéo dài tới giờ.
Cuộc sống luôn có các loại phiền não và đau khổ, tôi cảm thấy bản thân hoàn toàn mệt mỏi để ứng phó sống qua những khó khăn này.
Tối chủ nhật, Trâu Thiên ôm túi to túi nhỏ quần áo bẩn về nhà, chỗ tôi chính là phòng giặt đồ của nó.
Sau khi vứt vào trong máy giặt xong, ra phòng khách cùng tôi xem ti vi.
“Chị, nghỉ hè em định đi Tây Tạng chơi.”
“Tùy em, trước tiên nói rõ, không có kinh phí ủng hộ.”
“Em biết, em đang giúp thầy hướng dẫn làm đề tài, chắc sẽ cho em ít tiền lương, đi một chuyến không vấn đề gì.”
“Được.” Tôi trả lời dứt khoát.
“Đúng rồi, chị hai gần đây thế nào, vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, tâm trạng cũng khá hơn một chút. Có điều nó vẫn là đứa đa sầu đa cảm.”
“Thầy hướng dẫn của em có cậu con trai 25 tuổi, được giữ lại làm
giảng viên trường em, em giới thiệu cho chị ấy nhé?” Trâu Thiên hào hứng nói.
“Ừ, sớm để nó tìm thấy chút hiện thực.”
“Còn có giáo sư Hải Quy 35 tuổi, cũng rất hợp với chị, có cần em giới thiệu không?” Nó càng nói càng hào hứng.
“Chị thì thôi đi, tạm thời vẫn chưa có dự định này.” Tôi xua xua tay.
“Chị cũng nên suy nghĩ chút đi, người đó rất được.”
“Chị đi ngủ đây.” Tôi đứng lên về phòng.
Nằm trong bóng tôi, đột nhiên tôi nhớ lại hoàn cảnh quen biết Tả Huy, hàng tối anh ta đứng trước cửa ký túc xá nữ đợi tôi cùng anh ta đi tự
học, hai người ôm sách, đi trong công viên trường, nói chuyện linh tinh. Tình yêu trong trường học thuần khiết đơn giản như vậy, nhưng lại không chịu nổi một đòn giáng xuống.
Trưa thứ hai, tôi nhận được điện thoại của Lâm Khải Chính: “Luật sư
Trâu, Lâm tổng mời cô 5 giờ chiều nay đến văn phòng anh ấy nhận hồ sơ vụ án.”
Lần này tôi đi trước nửa tiếng tới công ty Trí Lâm, để lại thời gian dư dả cho mấy cái cỗ máy an ninh kiểm tra kia.
Khi tôi bước ra khỏi thang máy tới văn phòng anh ta, tôi láng máng
nghe thấy có người đang lớn tiếng. Càng bước lại gần, giọng nói càng rõ, khi tôi tới bên ngoài văn phòng anh ta, thấy cửa anh ta nửa mở, phía
trong có vài người đang đứng trước bàn làm việc, anh ta hình như ngồi
mép bàn, chỉ nghe thấy anh ta dùng giọng nói rất kích động lớn tiếng
trách mắng: “Các người làm vậy là trong mắt các người hoàn toàn không có tôi! Rốt cuộc ai là lãnh đạo của các người? Rốt cuộc ai phụ trách bộ
phận này? Nếu người khác đều có thể thay tôi ra những quyết định này,
vậy còn cần tôi làm gì? Nếu sự việc lần này có hậu quả xấu, tất cả trách nhiệm các người gánh vác hết…”
Tôi nhìn thư kí đó, cô ngồi bên trong, dáng vẻ nớm nớp lo sợ.
Không lâu sau, mấy người bị mắng cúi đầu tiu nghỉu nối đuôi nhau đi ra, người cuối cùng đi ra đóng cửa lại.
Tôi hỏi nhỏ thư kí: “Tôi họ Trâu, Lâm tổng hẹn tôi lúc này tới, phiền cô thông báo một tiếng.”
Thư ký nói khẽ: “Tốt nhất chị đợi một chút, Lâm tổng đang trong cơn giận dữ, lúc này vào không tốt lắm.”
“Anh ấy có thường nổi giận như vậy không?” Tôi lại hỏi.
Thư kí lắc đầu: “Không, chưa từng nổi giận như thế bao giờ, khiến người ta sợ chết khiếp, mắng gần hai tiếng đồng hồ.”
Trời ạ, tôi sinh không đúng thời. Cơn nóng tính trăm năm có một lại bị chính tôi đụng phải.
Tôi đành ngồi xuống ghế sô fa bên ngoài, thuận tay nhấc một tờ báo lên đọc.
Đột nhiên, di động vang lên, là một số không quen.
Tôi nghe máy, dùng tay che miệng, nói khẽ: “Alo, xin chào.”
“Cô đang ở đâu?” Một giọng nói có phần quen thuộc.
“Tôi? … Xin lỗi, xin hỏi anh là ai?”
“Bọn họ không bảo cô, tôi đợi cô ở văn phòng tôi lúc 5 giờ chiều à?” — Hóa ra là Lâm Khải Chính.
Tôi đứng “vù”dậy, vội vàng nói: “Tôi ở ngoài cửa văn phòng anh.”
“Vậy cô vào đi.” Anh ta cúp điện thoại.
Tôi đứng trước cửa, điều chỉnh lại hơi thở, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Anh ta ngồi trong ghế sô fa qua lưng với cửa, tôi không nhìn thấy
mặt, chỉ thấy tay phải đặt trên ghế, lại không ngừng nghịch di động, mở, gập, mở, gập, hơn nữa khói thuốc bay lượn trên đầu, anh ta lại đang hút thuốc.
Tôi dè dặt nói: “Lâm tổng, xin lỗi, quấy rầy anh rồi. Tôi tới lấy hồ
sơ vụ án.” Mắt tôi tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy túi hồ sơ vụ án.
Anh ta không quay đầu, nói khó chịu: “Cô rất thích đến muộn à?”
“Không phải, tôi tới từ sớm, nhưng tôi thấy… thấy … anh rất bận.” Tôi cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Tôi nghĩ có lẽ đợi thêm một lát.”
Anh ta không nói nữa, chỉ không ngừng hút thuốc, căn phòng yên lặng chỉ có tiếng “tách tách” của di động đóng mở.
Tôi lúng túng đứng giữa phòng đúng 3 phút, cuối cùng không nhịn được
bèn lên tiếng: “Lâm tổng, nếu hôm nay anh không tiện, hôm khác tôi qua
lấy.”
Anh ta đột nhiên giơ tay dập điếu thuốc, đứng lên, quay người về phía tôi hỏi: “Nếu tâm trạng cô không tốt, cô sẽ làm thế nào?”
Tóc anh ta hơi rối, trong mắt vằn lên tia máu, nhưng gương mặt không hề giận dữ, lại có phần lo lắng.
“Tôi?” Tôi bất giác hỏi lại.
Anh ta gật đầu.
Tôi nghĩ chút rồi nói: “Tôi có rất nhiều cách, có điều thường dùng hai cách, một là đi mua sắm, mua đồ, hai là vận động.”
“Vận động kiểu gì?”
“Tôi thích đánh cầu lông.”
“Thật ư?” Ánh mắt anh ta lộ ra sự hưng phấn: “Trình độ thế nào?”
“Người bình thường không thắng được tôi.” Tôi ngẩng đầu ra vẻ đắc ý.
Anh ta quay người tới cạnh tủ sách, lấy ra một túi thể thao, quay đầu nói với tôi: “Vậy tôi phải thử xem sao.”
Nói xong liền ra mở cửa, nhìn tôi, tỏ ý đi theo anh ta.
Tôi cảm thấy lạ lùng, tròn mắt: “Bây giờ hơn 5 giờ rồi, lấy đâu chỗ nào mà đánh cầu chứ?”
“Chẳng có gì không thể, đi thôi.”
“Nhưng hồ sơ vụ án của tôi đâu?”
“Trên xe.”
Tôi đành đi theo anh ta ra ngoài. Tới phòng ngoài, anh ta giơ ngón
tay trái ra, gật đầu với thư kí: “Đừng nói tôi ra ngoài.” Thư kí vội
vàng gật đầu. Tôi thấy anh thầm thở dài.
Xuống thang máy, lên xe, tôi nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, không thấy hồ sơ của tôi đâu. Anh ta lái xe ra khỏi bãi, sau đó nói với tôi: “Đừng tìm nữa, tôi nhớ ra tôi để nó ở nhà rồi.”
Tôi nhìn anh ta, không còn gì để nói. Đây chẳng phải là trêu chọc tôi ư.
Anh ta nói tiếp: “Bình thường cô đánh cầu ở đâu?”
“Một sân bên cạnh tòa nhà chúng tôi.”
“Vậy thì được, cô chỉ đường.”
“Tôi không muốn đánh, tôi không có thói quen đánh cầu giờ này.” Tôi nói khó chịu.
Trước mặt là đèn đỏ, xe chầm chậm dừng lại, di động của anh ta đột
nhiên vang lên, anh ta nhìn số, trực tiếp ấn vào phím tắt. Sau đó quay
mặt nói với tôi:
“Nếu hôm nay cô đánh cầu với tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến vụ án lên toà án tối cáo của cô được sửa đổi bản án, được không?”
Tôi không thích anh ta dùng cách này nói chuyện với tôi, bèn phản bác lại: “ý anh là gì, làm ăn với tôi à? Tôi không cần dựa vào cách này để
thực hiện các vụ án, hơn nữa, nói thật, xử cậu đó tội chết cũng chẳng
sao, dù sao cũng không phải người nhà của tôi!”
Hai tay anh ta nắm chặt vô lặng, hít sâu một hơi rồi nói: “Vậy thì được, cô chỉ cần đưa tôi tới đó là xong.”
Đèn xanh, anh ta tăng ga.
Anh ta nói như vậy, tôi cũng không thể từ chối, đành chỉ phía trước: “Chỗ cầu vượt rẽ trái.”
Rất nhanh xe đã dừng ở cửa sân đánh cầu lông, tôi dùng tay chỉ chỉ phía trên: “Sân thượng.”
Anh ta nhìn qua kính hỏi: “Đi từ đâu?”
“Bên cửa nhỏ này có một thang máy.” Tôi lại dùng tay phải chỉ chỉ.
Hai người đều xuống xe, anh ta khóa cửa xe, nhấc túi lên rồi đi về bên phải.
Tôi nhìn dáng vẻ anh ta, đột nhiên có phần không nỡ, do dự một chút liền gọi: “Này?”
Anh ta quay đầu.
“Một mình anh đánh gì chứ?”
Anh ta nhún vai: “Có lẽ còn có thể tìm được một cánh chim đơn độc khác.”
“Ngoài anh, đâu còn ai tới đánh cầu.”
Anh ta nhìn tôi không nói gì.
Tôi bước lên đi về phía anh ta: “Được rồi được rồi, vì anh đẹp trai nên hôm nay tôi đánh một ván với anh.”
Nghe tôi nói vậy, anh ta bèn cười.
Hai người lên thang máy, tôi nói với anh ta: “Ai thua, người đó mời.”
“Không vấn đề.” Anh ta cười đáp.
Tôi có bộ đồ thể thao trong chỗ đánh cầu này, sau khi cả hai thay đổi trang phục, lập tức lên sân bắt đầu sát phạt nhau.
Không ngờ tên này kỹ thuật lợi hại thế, lực đánh rất mạnh, hơn nữa do thân hình cao, anh ta hoàn toàn chiếm ưu thế. Tôi dần dần vào thế bất
lợi, nhưng vẫn ngoan cường chống đỡ.
Đột nhiên anh ta bỏ nhỏ trước lưới, tôi vội vàng chạy vài bước muốn
đỡ cầu, nhưng lại vướng chân ngã. Anh ta vội vàng chạy sang, giơ tay cho tôi hỏi: “Không sao chứ?” Tôi ngẩng đầu, phát hiện nụ cười sáng lạn
trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Tôi nắm chặt tay anh ta, thuận thế đứng
lên, xua tay nói: “Tôi không xong rồi, không xong rồi.”
Anh ta giơ ta nhìn đống hồ, “Đánh gần 1 tiếng rồi, thể lực của cô cũng rất tốt. Hôm nay như vậy đi.”
Hai người ai nấy về phòng thay đồ tắm gội.
Tắm xong mặc quần áo, bước ra đã thấy anh ta ngồi ở quầy phục vụ đợi tôi.
Thấy tôi, anh ta xòe tay ra: “Xin lỗi, tôi không thanh toán được, tôi chỉ có thẻ, không có tiền mặt.”
Tôi vội vàng lấy ví tiền: “Nên để tôi, vốn dĩ là tôi thua.”
Thanh toán xong, hai người lên thang máy, anh ta lại hỏi: “Đánh cầu xong, thường cô làm gì?”
“Ăn cơm, tôi sắp chết vì đói rồi, cơm hộp ban trưa vốn dĩ không đủ no, nếu không đừng hòng tôi thua xa anh thế.”
“Được rồi, tôi mời cô.” Anh ta tiếp lời.
“Để tôi nghĩ chút.” Tôi giả vờ có chút do dự.
Quả thật anh ta không lên tiếng, đợi tôi quyết định.
Xuống thang máy, anh ta hỏi: “Nghĩ xong rồi chứ?”
“Vẫn chưa.”
“Cơm thì phải ăn, đi thôi.”
“Tôi nghĩ đến không phải là chuyện này.”
“Vậy chuyện gì?”
“Tôi đang nghĩ, nhà hàng nào đắt nhất trong thành phố này?”
Nói xong, cả hai chúng tôi đều bật cười.
Chúng tôi không tới nơi đắt nhất, tôi đưa anh ta đến một quán ăn nhỏ ở ngoại ô, chỗ đó làm ăn rất phát đạt vì có món lẩu đầu cá vô cùng tươi
ngon. Theo bản năng tôi không muốn ăn cơm trong môi trường quá xa hoa,
quá im lặng với anh ta, vì như vậy có nghĩa rằng tôi phải tốn nhiều suy
nghĩ để tạo không khí sôi nổi với anh ta.
Khi anh ta theo tôi bước vào quán ăn nhỏ khó mịt mù, đầu người chụm
vào nhau, bỗng chốc bị cảnh này làm cho giật mình, câu đầu tiên nói ra
là: “Đây có thể quyẹt thẻ không?”
Tôi cười thầm trong lòng, nhưng vẫn trả lời rất nghiêm túc: “Chắc được.”
Phục vụ toàn thân dính đầy dầu mỡ chen qua đám người lớn tiếng gọi chúng tôi: “Mấy người? Mấy người?”
Tôi giơ tay 2 ngón tay ý chỉ hai người, “Mời lên lầu! Mời lên lầu!”
Nhân viên phục vụ nói to, dẫn chúng tôi lách qua bàn ghế lộn xộn với các thực khác đang cười nói ầm ĩ, lên tầng hai.
Tầng trên yên tĩnh hơn chút, chúng tôi được sắp xếp ngồi bên bàn nhỏ cạnh cửa sổ.
Tôi căn bản không nhìn thực đơn, thành thục gọi vài món, sau đó hỏi anh ta: “Lâm tổng, anh muốn ăn gì?”
“Không cần, như vậy là tốt lắm rồi.”
Phục vụ mang cho chúng tôi hai chiếc cốc và một ấm trà, xuống lầu giao thực đơn.
Tôi bưng ấm trà, rót đầy hai cốc, đẩy một cốc tới trước mặt anh ta. Anh ta vội vàng nói: “Cảm ơn.”
Tóc anh ta vừa khô, có vài sợ rớt xuống trán, khiến anh xem ra trẻ
hơn bình thường rất nhiều, cũng không có dáng vẻ ngạo nghễ ngồi tít trên cao đó. Tôi than thở nói: “Nếu Trâu Nguyệt biết tôi cùng ăn cơm với
anh, không biết có phát điên không?”
“Cô ấy vẫn không biết tôi và cô đã gặp nhau à?” Anh ta ngước mắt hỏi.
“Sao tôi dám cho nó biết, không chừng nửa đêm nó xách dao, làm tôi thành dưa hấu.” Tôi vừa nói vừa làm động tác chặt chặt dưa.
Anh ta bật cười, tôi phát hiện trên má phải có lúm đồng tiền. “Anh có núm đồng tiền! Đáng yêu quá!” Tôi chỉ mặt anh ta, tùy tiện nói.
Nghe tôi nói vậy, anh ta lại ngại ngùng cúi đầu.
Tôi cũng ý thức được bản thân quá tùy tiện, để che giấu lúng túng, bưng cốc trà lên uống.
May đúng lúc lẩu mang lên, tôi vội vàng lấy đũa, nhiệt tình mời anh ta: “Nào, ăn thôi, ăn thôi.”
“Cô thường tới đây ăn à?” Anh ta vừa lấy đũa vừa hỏi
“Vâng, chúng tôi làm ngành này cũng thường phải đưa người khác đi ăn
uống. Trong thành phố này chỗ nào ngon về cơ bản tôi đều biết.”
“Vậy chẳng phải giống tôi ư?”
“Cũng có chút không giống, chúng tôi và những người làm luật pháp,
những người đương sự là vì quan hệ công việc cũng là quan hệ bạn bè, cho nên có lúc ăn uống rất vui vẻ. Nói thật, chỗ các anh dùng bữa vừa đắt
lại không ngon, hoàn toàn phô trương.”
Anh ta gật đầu, dường như rất đồng ý cách nghĩ của tôi.
“Khi không có tiệc chiêu đãi thì anh ăn ở đâu?” Tôi tò mò hỏi.
“Buổi trưa ăn ở nhà ăn của công ty, buổi tối cơ bản đều có tiệc chiêu đãi, thi thoảng rảnh thì về nhà ăn mỳ.”
“Không tới nhà cha mẹ anh ăn à?”
“Mẹ tôi mất từ lâu rồi, cha lấy người khác, tôi hiếm khi về nhà.” Anh ta trả lời.
Tôi vội nói: “Xin lỗi.”
Anh ta xua xua tay: “Không sao.”
“Vậy bạn gái anh đâu?” Tôi đánh bạo hỏi anh ta lần nữa vấn đề này.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng trực tiếp trả lời: “Cô ấy không ở đây, ở Hồng Kông.”
Tôi vỗ bàn: “Chà, chẳng trách anh nói Valentine anh ở Hồng Kông, hóa
ra là ở cùng bạn gái!” Sức của tôi hơi mạnh, bàn đung đưa, lẩu nóng hầm
hập cũng đung đưa theo, anh ta sợ tới nỗi trốn ra xa.
Hai chúng tôi cùng bật cười.
Bữa cơm này rất vui vẻ, biểu hiện của anh ta rất bình dị gần gũi, bị
hỏi thì trả lời. Đương nhiên cuối cùng là tôi mời, quán ăn nhỏ thế này
đâu ra máy quyẹt thẻ. Hai người cười nói xuống lầu. Lúc này, di động của tôi đột nhiên vang lên, vừa nhìn thì thấy số di động đối ngoại của anh
ta.
Tôi vội vàng đưa cho anh ta, nụ cười anh ta lập tức đông cứng lại,
suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô nhận đi, xem anh ta có việc gì?”
Tôi nghe máy, người trợ lí đó rất lo lắng: “Luật sư Trâu, chào cô, xin hỏi có phải cô đang ở cùng với Lâm tổng?”
“Lâm tổng … Lâm tổng…” Tôi kéo dài thời gian nhìn phản ứng của anh ta.
Anh ta gật đầu, nhận điện thoại, quay người đi vài bước, thấp giọng
nói vài câu với đối phương, sau đó cúp mày, quay người trả tôi.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Xe chạy như bay trên đường lớn, tốc độ lái xe của anh ta rất nhanh,
hơn nữa trên mặt lại hồi phục vẻ nặng trĩu tâm sự, khác hoàn toàn vừa
nãy.
Một lúc lâu sau, anh ta nói: “Hôm nay rất cảm ơn cô.”
“Không cần khách khí vậy đâu.” Tôi máy móc trả lời.
“Thật sự, ở đây tôi không có bạn, tốt nghiệp tiểu học đã ra nước
ngoài, trở về liền vào công ty làm việc, những người xung quanh tôi
không phải nhân viên của tôi, thì là bạn làm ăn.” Anh ta quay đầu nhìn
tôi, nói rất nghiêm túc: “Có thể cô không tin, nhưng tôi thực sự không
có bạn, hôm nay ở cạnh cô rất vui.”
“Nói hay vậy, nếu lần sau anh muốn chơi cầu lông thì cứ tìm tôi.”
“Được.” Anh ta gật đầu.
Trong xe có phần hơi nhạt nhẽo, tôi vội cười nói chen vào: “Ban đầu
tôi vẫn nghĩ, tìm cơ hội chụp ảnh chung với anh, sau này nếu anh thành
người giàu có nhất Trung Quốc hoặc gì gì đó, tôi sẽ phóng to treo ở
tường văn phòng.”
Anh ta quay đầu nhìn tôi, đột nhiên đổi đề tài: “Cô thường đi công tác không?”
“Không coi là thường xuyên, có điều có hai đơn vị cố vấn có chi nhánh ở vùng khác, vì vậy thỉnh thoảng cũng phải đi xử lí một vài việc.”
“Ngồi máy bay hay tàu hỏa?”
“Chủ yếu là máy bay, tàu hỏa lãng phí thời gian lắm.”
“Ngồi hạng nhất.”
“Đâu ra mà có mệnh tốt như anh, có ghế hạng hai đã là tốt lắm rồi,
chỉ ngồi hạng nhất một lần, đó là vì công việc gấp quá, vé hạng hai đều
bán hết.”
Anh ta không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe, tôi cũng ngoan ngoãn im
miệng. Tôi luôn chú ý không để bản thân trở thành người phụ nữ lắm mồm.
Một lát sau, xe dừng ở cửa cục thuế quốc gia, tôi vừa chú ý cầm đồ
của mình vừa nói: “Hồ sơ vụ án đó, anh xem khi nào tiện thì tôi lại qua
lấy?”
“Tôi sẽ sớm đưa cho cô.” Anh ta trả lời.
“Vậy thì tạm biệt.” Tôi mở cửa xe, chuẩn bị xuống.
“Trâu Vũ,” Lần đầu tiên anh ta trực tiếp gọi tên tôi, tôi quay đầu,
anh ta đang nhìn tôi, nói: “Lần đó cô ngồi ghế hạng nhất, chính là ngồi
cạnh tôi, khi chờ máy bay, tôi cũng nhìn thấy cô.”
“Thật á?” Tôi rất ngạc nhiên, chân đã chạm đất lại thu lên xe. “Sao tôi không có ấn tượng nhỉ?”
“Khi đó hình như tâm trạng cô rất không tốt.”
Anh ta nói vậy, đột nhiên tôi nhớ ra, sáng hôm đó, tôi vừa làm thủ
tục ly hôn với Tả Huy, ra khỏi cục dân chính, liền nhận được điện thoại
của đơn vị cố vấn, muốn tôi đi Bắc Kinh, tham gia một cuộc đối chất.
Trên đường đi Bắc Kinh tinh thần tôi cứ luôn ngơ ngẩn, tâm trạng xuống
tới mức thấp nhất, lên taxi còn nói nhầm địa chỉ.
Thấy tôi không trả lời, anh ta quay người dứt khoát, ngồi nghiêng
trên ghế hướng về phía tôi, một tay chống lên ghế, một tay đặt lên vô
lăng, nói tiếp: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ có thể khóc như thể không có ai bên cạnh như thế, cô biết không? Hôm đó tất cả mọi
người trong khoang hạng nhất chúng tôi đều mang theo tâm trạng bi thương của cô đến thủ đô, đặc biệt là tôi, ngồi cạnh cô, cô tiếp viên dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, tưởng giữa chúng ta có quan hệ gì. Hơn nữa,
hôm đó tôi không ngừng đưa khăn giấy cho cô, cô không ngừng cảm ơn tôi,
cô hoàn toàn không nhớ ư?”
Nghe anh ta miêu tả như vậy, nghĩ lại tình hình lúc đó, tôi rất ngại ngùng lắc đầu.
“Có thể nói cho tôi biết ngày hôm đó có chuyện gì không? Xin lỗi, tôi luôn rất tò mò.”
Tôi hít sâu một hơi, trả lời: “Sáng hôm đó tôi vừa làm thủ tục ly
hôn. Từ khi Tả Huy nói lời chia tay tới khi chúng tôi ly hôn, trước sau
chỉ có một tuần, tôi có phần chưa chấp nhận nổi.”
Anh ta gật đầu, không nói năng gì, không giống những người ban khác,
tiếp tục hỏi tôi chi tiết, điều này khiến tôi có phần an ủi.
Trời đột nhiên mưa nhỏ, rớt xuống kính xe, chấm nhỏ li ti, phản chiếu ánh sáng đèn đường.
Anh ta quay người ngồi thẳng, rút bao thuốc, châm một điếu, rít sâu
một hơi. Trong xe bỗng nhiên bao phủ bởi hương thơm nồng của thuốc lá.
“Hôm đó, tôi đi theo sau cô rời sân bay, thấy cô đứng xếp hàng đợi taxi, thực ra tôi muốn tới đưa cô một quãng, vì tôi nghĩ, cô nhất định gặp
việc gì rất đau buồn. Có điều, hai người xa lạ, việc này quá đường đột.
Nhưng cô khiến tôi có ấn tượng rất sâu sắc, vì vậy, tôi ghi nhớ hình
bóng cô.”
Tôi có chút lờ mờ, cố gắng nhớ lại nhưng không có chút ký ức nào.
“Khiến em gái cô xảy ra chuyện như vậy, thật lòng tôi hơi áy náy,
nhưng khi tôi gặp cô ở bệnh viện, tôi thực sự cảm thấy có chút vui, vì
tôi thấy cô sống rất tốt, rất cố gắng. Có điều tôi không ngờ cô lại hoàn toàn không có ấn tượng với tôi.”
Anh ta liên tiếp rít mấy hơi thuốc, sau đó dập mạnh tàn thuốc lá vào
gạt tàn: “Thực ra tôi không phải một lãnh đạo tốt, cũng là một người rất cô độc, tôi hiếm khi tiếp xúc với nhân viên hoặc người không liên quan, nhưng rất kỳ lạ, tôi lại có thể trong thời gian ngắn gặp mặt cô bao
lần?” Anh ta trầm mặc một lúc, đột nhiên giơ tay ra với tôi: “Sau này,
cơ hội như vậy sợ rằng không nhiều nữa. Vì vậy, hy vọng cô sống càng
ngày càng tốt.”
Tôi hoàn toàn mơ hồ, máy móc nắm tay anh ta, nói: “Cảm ơn anh.”
Tôi lấy đồ xuống xe, quay đầu thấy anh ta đang nhìn tôi. Tôi vẫy vẫy
tay, anh ta quay đầu đi, tăng ga, xe trắng trợn vượt qua hai vạch vàng,
quay đầu xe đi mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!