Tình Yêu Thứ Ba
Chương 23: Nguy cơ
Trịnh Nguyên Khải rũ mắt lật giở tập tài liệu trêи bàn, nhàn nhàn nói:
“Cho cậu ta vào đi.”
“Vâng” Thư ký Trần kính cẩn đáp lại rồi nhanh chóng lui ra.
Vài phút sau liền có một người đàn ông một thân tây trang màu xám nhạt xuất hiện trước mặt Trịnh Nguyên Khải. Người đàn ông này mang một gương mặt đẹp trai phong trần, vừa nhìn liền liên tưởng đến một tra nam chính hiệu.
” Sao, vội vàng chạy đến đây tìm tôi là có việc gì?” Trịnh Nguyên Khải hỏi với một giọng điệu giễu cợt, miệng cũng khẽ nhếch lên biểu cảm vô cùng châm biếm người đối diện.
” Bạn thân từ lúc còn nằm nôi về nước liền tới tìm cậu, thái độ không thể tốt hơn một chút sao.” Trương Nhất Lâm kéo chiếu ghế đối diện bàn làm việc của Trịnh Nguyên Khải, ngồi xuống, bàn tay tuỳ tiện chỉnh vài sợi tóc, giọng điệu cũng không kém phần cợt nhả.
” Mỗi lần cậu bất thình lình đến tìm tôi đều chẳng mang theo chuyện gì tốt cả, đừng nhiều lời, nói vấn đề chính.” Trịnh Nguyên Khải gập lại tập công văn đang xem dở, ngẩng đầu, ánh mắt đối điện trực tiếp với Trương Nhất Lâm, lời nói chứa vài phần chán ghét.
” Đừng lúc nào cũng nghĩ tôi xấu như vậy. Chỉ là muốn đến chào hỏi cậu tiện thể rủ cậu đi làm vài ly, ôn lại kỷ niệm cũ.” Trương Nhất Lâm vừa trả lời vừa tiện tay gẩy gẩy vài xấp tài liệu được xếp gọn gàng ở một bên bàn.
” Thời gian của tôi vô cùng quý báu.” Trịnh Nguyên Khải vẫn không rời đi ánh mắt lạnh lẽo đặt trêи người Trương Nhất Lâm.
” Haha, cậu được lắm cái tên tiểu tử này, vậy tôi đến nhà chào hỏi bố mẹ cậu một tiếng, dù sao thì thứ tôi không thiếu bây giờ chính là thời gian.” Trương Nhất Lâm thong dong đứng dậy, chỉnh lại quần áo, có ý rời đi.
” Đứng lại.” Trịnh Nguyên Khải lên tiếng, sau đó ngừng vài giây rồi nói tiếp ” Tối, giờ tôi rất bận.” Trịnh Nguyên Khải giữ nguyên biểu cảm trêи mặt trả lời.
” Được, vậy ông đây không làm phiền cậu nữa.” Nói xong Trương Nhất Lâm liền xoay người đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa biểu cảm còn vô cùng đắc ý, phất một cánh tay lên, ra hiệu chào tạm biệt.
Trịnh Nguyên Khải thu lại tầm mắt, lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần, bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho Hạ Kiều Vi, ” Tối nay anh có chút việc, có lẽ sẽ không qua được, em đừng chờ anh.”
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu thì đã có hồi âm, chỉ vỏn vẹn một từ ” Ừ “. Trịnh Nguyên Khải nhìn màn hình điện thoại không tự chủ được mà mỉm cười, cô bé này lại đang chơi trò giận dỗi đây mà.
6 rưỡi tối Trịnh Nguyên Khải về đến nhà, Tần Lam đã đứng đợi ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy bóng dáng Trịnh Nguyên Khải, cô chạy nhanh đến đỡ lấy chiếc cặp tài liệu từ tay anh, trêи mặt không giấu khỏi sự vui mừng, biểu hiện của một người vợ hiền hết sức đúng quy củ.
“Anh về rồi, em cũng mới chuẩn bị xong cơm tối, anh lên tắm đi rồi mình cùng ăn.”
“Được.” Trịnh Nguyên Khải thay ra đôi dép đi trong nhà, rồi rảo bước lên lầu, gương mặt không chút biểu cảm.
Tần Lam đang loay hoay dọn thức ăn ra thì nhìn thấy Trịnh Nguyên Khải chậm rãi bước từ trêи cầu thang xuống. Tắm xong, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng được sơ vin chỉnh tề trong chiếc quần tây màu đen, cúc áo không cài lên hết để lộ ra vòm ngực rắn chắc , mái tóc vì vẫn còn ẩm mà vài sợi tóc rũ xuống trán, càng làm anh toát lên một vẻ điển trai rất lãng tử, khác hẳn hình tượng lạnh lùng cấm ɖu͙ƈ thường ngày.
Tần Lam nhìn có chút thấy thần, tận đến khi Trịnh Nguyên Khải cất tiếng, cô mới giật mình mà hồi thần.
“Lam Lam … Trương Nhất Lâm … cậu ta về nước rồi.”
“Cái gì?! Anh ấy…anh ấy về lúc nào?”Đĩa thức ăn đang cầm trêи tay Tần Lam khẽ run lên, giọng nói của cô cũng trở nên cứng ngắc, khuôn mặt cũng vô cùng mất tự nhiên.
“Mới hôm nay thôi … vừa rồi cậu ta gọi tới, anh ra cùng cậu ta ngoài một lát, em cứ ăn trước đi.” Trịnh Nguyên Khải với tay lấy chìa khoá xe ở trêи mặt bàn, rảo bước ra phía cửa.
Tần Lam vừa định mở miệng gọi với theo thì Trịnh Nguyên Khải đã xoay người lại, cất giọng:
” À, có thể anh sẽ về muộn, em cứ ngủ trước, không cần đợi anh.” Nói xong liền nhanh chóng ra khỏi nhà.
Lời nói trêи môi Tần Lam đang định thốt ra thì buộc phải nuốt ngược vào trong, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế, nhìn đống đồ ăn trêи bàn, bàn tay bỗng dưng siết chặt.
” Bên này.” Trương Nhất Lâm phất tay ra hiệu.
Trịnh Nguyên Khải nhìn thấy, liền tiến tới chỗ anh ta đang ngồi. Trêи bàn lúc này cũng đã đặt sẵn 2 ly rượu, thấy Trịnh Nguyên Khải ngồi xuống, Trương Nhất Lâm cũng đẩy ly rượu về phía của anh.
” Sao tự dưng lại về nước?” Trịnh Nguyên Khải đón lấy ly rượu, không nhanh không chậm nhấp 1 ngụm.
” Cũng không còn cách nào, ông bà già bắt về, doạ sẽ khoá hết tài khoản ngân hàng của tôi.” Trương Nhất Lâm bày ra một vẻ mặt bất lực, đưa ly rượu lên miệng, một hơi cạn sạch.
” Không phải cậu giỏi nhất việc uy hϊế͙p͙ người khác sao, thật không ngờ cũng sẽ có ngày hôm nay.” Trịnh Nguyên Khải nhếch miệng cười, lời nói tỏ rõ ý châm chọc.
” Hahha, cái tên này.” Trương Nhất Lâm lộ rõ bộ dạng lực bất tòng tâm, sau đó liền chuyển chủ đề “Cậu nói với Tần Lam là tôi về?”
Nghe được câu hỏi, Trịnh Nguyên Khải híp mắt tỏ ý nghi hoặc, đối phương trông thấy vậy cũng rất nhanh cho anh câu trả lời: ” Cô ấy gọi cho tôi, mà số này chỉ khi về Trung Quốc tôi mới dùng.”
” Ừ, đằng nào cũng sẽ biết, không bằng biết sớm hơn một chút.” Trịnh Nguyên Khải gật đầu, ly rượu trêи tay cũng đã thấy đáy từ khi nào.
————————————————————————
Chúc mọi người năm với vui vẻ nhaaa 💥🎇
Hy vọng năm tới mọi người vẫn sẽ luôn ủng hộ mình cũng như tác phẩm ” Tình yêu thứ ba” này.
Những chương trước lượt đọc hoàn mấy nghìn mà chương 22 vừa rồi đã lên đc 1 tuần rồi mà chưa nổi 1k đọc 😭😭😭 thực sự là có chút buồn không hề nhẹ
Mọi người hãy rôm rả lên, hãy để tui viết truyện trong niềm vui và đăng truyện trong niềm háo hức nha nhaaaa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!