Tình Yêu Trọn Vẹn
Chương 30
Hắn ngẩn ngơ nhìn cơn mưa to dần ngớt lại, còn chưa quay đầu đã nghe giọng Tần Lượng: “Ngớt mưa rồi, tôi đi mượn ô của khách sạn rồi lái xe tới đây.”
“Tôi đi cho.” Hoắc Dương đứng lên, phủi phủi quần áo.
“Không cần, cậu gọi hai người kia xuống đi. Vừa nãy sao cậu không lên?” Tần Lượng cất di động vào túi, đi báo cho hắn rồi ra nói mấy câu với lễ tân, sau đó cầm ô ra ngoài.
Hoắc Dương bước về phía thang máy, nhấn nút đi lên. Khi tới phòng Trần An Lục, hắn phát hiện cửa không khoá, nhưng chưa kịp gõ cửa đã thấy hình ảnh không ngờ tới.
Trần An Lục vỗ lên người Phương Thâm, Phương Thâm vừa phá lên cười vừa lại gần. Hai người kề sát lại trao nhau một nụ hôn.
Đù…má.
Hoắc Dương nhớ trước khi ra nước ngoài Trần An Lục rõ ràng có bạn gái.
Sao mấy người bảo cong là cong luôn vậy!
Hắn rút tay về, ra thì không ổn mà vào cũng chẳng xong, nhưng lát sau vẫn quyết vào. Cái cửa này chắc là để cho mình rồi.
Gõ cửa hai lần, Trần An Lục mới thò đầu ra: “Hoắc Dương à? Sao cậu rề rà vậy? Tần Lượng bảo cậu ấy xuống gọi cậu mà.”
“À, tôi cũng đâu dám vào bừa.” Hoắc Dương lườm y.
“Xếp đồ xong rồi, chuẩn bị đi ăn thôi. Tôi mong quá đi, bữa cơm đầu sau khi về nước đấy!” Trần An Lục cười khì đánh trống lảng.
Phương Thâm vẫn đội mũ lưỡi trai, yên lặng cầm camera với vẻ lạnh nhạt, chẳng hề giống cậu trai vừa cười vui vẻ ban nãy. Hoắc Dương vừa xuống tầng vừa bắt chuyện với hai người, đợi vài phút đã thấy Tần Lượng đỗ xe trước cửa khách sạn. Điện thoại vang hai tiếng thì cúp máy.
Lúc ngồi ghế phụ, Hoắc Dương quay ra nhìn chằm chằm Trần An Lục mấy lần, nhưng y chỉ cười nhìn hắn, rồi nhìn ra cửa sổ cười tiếp, còn Phương Thâm ngồi cạnh nghịch camera.
Trong bữa ăn, Hoắc Dương hơi bồn chồn. Hắn muốn hỏi chuyện của Trần An Lục nhưng không tìm được lúc nào chỉ có hai người. Nhà hàng đã đặt là Khoan Trách Hạng (1), tuy không quá xa hoa nhưng phong cách dễ chịu, đồ ăn cũng ngon, có món bánh rượu nếp cực kì ngon.
(1) Khoan Trách Hạng Tử là tên một con phố biểu tượng ở Thành Đô, có nghĩa là con phố Rộng và Hẹp (yeudulich.com)
Trần An Lục và Tần Lượng nói chuyện rất vui vẻ. Phương Thâm thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nhưng chủ yếu là cúi đầu chơi điện thoại với vẻ mặt không nhiều cảm xúc. Hoắc Dương liếc điện thoại thì thấy một cuộc gọi nhỡ của Dư Lạc, nhắn tin hỏi thì Dư Lạc bảo đêm nay anh bay về, sau đó hai người lại không nói gì.
Trần An Lục đi vệ sinh, hai phút sau Hoắc Dương cũng theo vào rồi thấy y đứng ở bồn rửa.
“Cậu thấy rồi hả?” Cái tên mặt dày này còn quay ra hỏi ngược hắn.
Hoắc Dương thở dài, sờ túi nhưng phát hiện thuốc bị bỏ lại chỗ ngồi. “Hai người yêu nhau à? Tôi nhớ cậu thẳng mà?”
“Chẳng quan trọng, yêu em ấy tức là tôi cong.”
“Cậu cũng điềm nhiên thật. Người trong nhà nói sao?” Hoắc Dương nhoẻn miệng cười.
“Bố tôi rất văn minh. Tìm được người mình thích khó lắm, ngày xưa bố theo đuổi mẹ tôi cũng chẳng dễ gì, đương nhiên nói qua nói lại một thời gian thì đồng ý thôi. Bố tôi mà đồng ý là mẹ tôi cũng đồng ý một nửa rồi.”
“Cậu lời quá, tìm được nhiếp ảnh gia xuất sắc vậy mà.” Hoắc Dương nhìn y.
“Cậu vào để nói với tôi mỗi thế á?”
“Biến đi. Tôi phải nhịn lắm đấy.”
Sau khi nói đôi câu, Hoắc Dương chợt cảm thấy trong lòng có thứ gì được tháo gỡ, tựa như đã tìm được đáp án cho câu hỏi nào đó. Tuy đáp án này hơi gai góc nhưng hoá ra chẳng hề khó chấp nhận, nghĩ như vậy thì bước chân lúc trở về cũng hoá nhẹ tênh. Dù sao đúng như Trần An Lục nói, trong cõi đời ngắn ngủi mấy chục năm, cái khó là tìm được người mình thích thật lòng.
Dư Lạc xuống máy bay vào hai giờ đêm, lúc này thành phố W lại bắt đầu lất phất mưa. Tuy là nửa đêm nhưng vẫn có nhiều taxi chờ khách ngoài sân bay, có điều tài xế thường ăn gian lúc tính đồng hồ. Dư Lạc gọi bừa một chiếc xe rồi ngồi lên. Anh hơi mệt, thực ra cơ thể mệt mỏi vô cùng. Phần lớn giáo viên đều đợi mai về chung, dù sao hết khoảng thời gian này sẽ không còn bận rộn như vậy nữa. Chỉ có anh ngồi máy bay về sớm vì chút nhớ nhung trong lòng.
Máy bay xóc nảy do thời tiết xấu, làm rất nhiều người sợ hãi. Anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy đèn đường sáng xuyên đêm, còn cả thành phố đã ngủ say rồi. Anh xoa vùng giữa lông mày, nhắm mắt lại rồi dựa vào sau chợp mắt cho đỡ buồn ngủ.
Sáng sớm khi Hoắc Dương tỉnh giấc, hắn chợt có cảm giác Dư Lạc đã về rồi. Hắn vội đi dép, chưa dọn dẹp giường chiếu đã mở cửa phòng ngủ, vậy mà cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt như không có gì thay đổi.
Hắn bỗng thấy lòng nặng trĩu, nhưng định quay người thì thấy một cái valy để ở cửa chưa cất vào. Hoắc Dương cười rộ lên rồi ngáp một cái. Hắn về phòng trải chăn, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, sau đó xuống bếp định chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay là ngày nghỉ, vừa khéo để Trần An Lục mới về được nghỉ ngơi hai ngày. Hoắc Dương hơi phấn khích nên thậm chí còn dậy sớm hơn cả Dư Lạc.
Ăn gì nhỉ?
Bữa sáng Dư Lạc hay làm sandwich, chắc là không khó lắm… Chắc vậy.
Nói làm là làm luôn.
Hoắc Dương đặt chảo lên bếp gas.
Xong rồi thì làm gì? Hoắc Dương quyết định vừa học vừa làm, bèn mở web ra tìm cách làm sandwich, một giây sau là có ngay câu trả lời.
Được. Sau khi lấy bánh mì đã được thái lát mà Dư Lạc mua, Hoắc Dương cảm thấy mình đã sải một bước dài tới thắng lợi. Làm trứng bác (1) đi. Hắn lấy chai dầu từ trong tủ, láng mặt chảo rồi bật bếp.
(1) Scrambled eggs ý, mình chưa nghe trứng bác bao giờ nhưng nhìn hình thì có vẻ đúng
Ơ… Trứng đâu?
Thấy chảo bắt đầu bốc khói, Hoắc Dương nhanh tay tắt bếp rồi tìm trứng trong tủ lạnh. Trứng không ở cùng một chỗ với đồ ăn, thế rốt cuộc là ở đâu?
Có thể là không để trong tủ lạnh, Hoắc Dương vừa đóng tủ lạnh vừa nghĩ.
Không đúng, mấy cái thứ ở trong tầm tay vừa nãy là gì? Hắn lại mở cửa tủ lạnh thì thấy trứng gà xếp ngay ngắn ở mặt bên. Hoắc Dương vừa đỡ cửa vừa ngẫm nghĩ không biết có nên phi tang hiện trường, sau đó giả vờ ngủ chờ Dư Lạc dậy làm bữa sáng không.
Lương tâm đã ngăn hắn lại.
Hắn bèn khịt mũi, đập trứng vào chảo, bật bếp rồi vội vàng đảo qua đảo lại.
Đm.
Nát rồi.
Hoắc Dương đành để kệ thế rồi đổ món trứng hơi khét lên lát bánh mì, cắt bơ thành miếng đặt phía trên rồi làm nóng trong lò vi sóng.
Khi đặt thịt lên trên cùng, Hoắc Dương cảm thấy nếu bỏ qua hiện trường cũng như quá trình, sau đó lật mặt trứng khét úp xuống, vậy bữa sáng này cũng không tệ lắm.
Hắn quay người chuẩn bị bưng đồ ra, vừa ngẩng lên thì thấy Dư Lạc đang dựa lên lan can tầng hai nhìn mình. Thấy hắn quay đầu lại, anh từ từ nhoẻn miệng cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!