Tình Yêu Vĩnh Cửu - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Tình Yêu Vĩnh Cửu


Chương 22


Bốp…..bốp……A Thất từ từ xuất hiện, ko còn là trai tráng khẻo như trâu ngày xưa giờ đây anh giống như một người đàn ông trung niên già cỗi đến tội nghiệp. Trên tay anh cầm một nhánh lá thảo xanh lục. Tịnh Yên thắc mắc ko biết anh trai định làm gì nữa khi mà chính anh bảo cô giữ bí mật lá thảo. Vậy mà giờ đây anh lại cầm nó trên tay, ko lẽ anh muốn công khai ư?

” Ngươi có dám chắc muốn Linh Lan tỉnh lại? ”

” Muốn, ngươi bảo ta làm gì ta cũng làm miễn sao Linh Lan tỉnh lại ”

A Thất nở nụ cười lạnh lẽo, khoé mắt lộ rõ vẻ độc ác, làn da nhăn nheo ko kể xiết càng khiến anh trở nên thật đáng sợ.

” Em gái à, anh xin lỗi “

Tịnh Yên bất giác rùng mình, giây phút cô nhận ra động cơ của anh trai thì đã quá muộn. Cô bị chính A Thất – anh trai ruột thịt bắt ép nuốt lá thảo vào người. Chất độc rất nhanh chóng ngấm vào cơ thể khiến tứ chi tê liệt, rơi vào trạng thái bất động.

Đau khổ nhất vẫn là Leo khi mà hắn là người đứng cạnh Tịnh Yên nhưng ko thể làm gì khi cô bị A Thất bắt đi. Sau đó còn bị A Thất đánh trọng thương, nội tạng bay hết ra ngoài và chết ngay lập tức.

” Ta hy sinh em gái mình để Linh Lan sống lại còn ngươi thì sao? Sẽ đổi lại cho ta cái gì đây? ”

” Ngươi muốn gì? ” Lous nhận ra hắn ko còn là A Thất của ngày xưa bởi ngay cả em gái ruột cũng ra tay sát hại. Hắn là một tên máu lạnh thực sự.

” Ngươi thật hiểu ý ta vậy ta sẽ nói thẳng, tên thật của ta là Laphin, Laphin Tristan – con trai của hoàng hậu LiLi, vị hoàng tử đã bị thất lạc từ nhỏ ” Ko phải hắn bị thật lạc mà là bị truy sát ngay từ khi mới lọt lòng. Trong lúc chạy trốn, bà vú đang bế hắn đã được làng Đông cứu giúp và một gia đình tốt bụng nhận nuôi. Đó chính là bố mẹ của Tịnh Yên. Nếu ko phải Linh Lan chết, hắn đi tìm lá thảo lục thì đã ko gặp lại bà vú ngày xưa và biết được sự thật về thân thế đời mình.

” Vậy ra ngươi là anh trai ta? ” Chả trách cha luôn nói với anh, A Thất nhìn rất quen quen và ra lệnh ko cho phép anh làm hại hắn. Quả nhiên hắn cư nhiên là anh trai của anh mà còn là cháu trai của cha. Nếu năm xưa cha ko tạo phản thì có lẽ hắn đã có một cuộc đời tốt đẹp hơn bây giờ. Hơn nữa cha cũng đã hối hận hơn hai mươi năm qua về quyết định năm xưa. Liệu rằng hắn sẽ chịu tha thứ cho mọi lỗi làm mà ông gây ra, về những tổn thương mất mát mà hắn phải chịu nhiều năm qua?

” Truyền ngôi lại cho ta, đổi lại ta sẽ nói cho ngươi về bí mật của lá thảo ”

” Được ” Giờ đây chỉ cần Linh Lan tỉnh lại, Lous nguyện làm hết mọi thứ mà A Thất sai bảo.

A Thất mổ nội tạng của Tịnh Yên ra, chất động từ lá thảo đã biến mất, nhánh cây vẫn còn y nguyên, hắn vắt lấy nước và đổ vào miệng Linh Lan.

” Việc còn lại là đợi ” A Thất cười to sảng khoái, phất tay rời khỏi mỏm đá cùng với di chúc truyền ngôi mà Lous đã đóng dấu. Quả nhiên một mũi tên trúng hai con chim, ngay cả hắn cũng ko biết bao giờ Linh Lan tỉnh lại vì lá thảo xanh lục tuy rất khó tìm nhưng hiệu quả cũng ko cao. Có khi còn gây chết người huống gì đến việc giúp người chết sống lại. Tất cả chuyện hắn làm đều có chung mục đích duy nhất là lấy lại ngai vàng – là thứ vốn thuộc về hắn, là thứ giúp hắn tìm lại được nguồn động lực vốn có.

Bên trong mỏm đá chỉ còn duy nhất Lous và thi thể của Linh Lan và ko biết liệu rằng phép màu sẽ hiệu nghiệm hay ko? Nhưng Lous vẫn luôn cầu nguyện, mong sao Thượng Đế nghe thấy và đồng ý tác thành cho anh.

” Linh Lan anh biết hiện tại em ko thể nghe thấy những lời anh nói nhưng anh sẽ đợi, đợi đến khi nào em mở mắt, nhìn anh ”

End

Truyện hơi nhạt nhỉ? À chắc sẽ bị ném đá rồi đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN