Titanic - Trong Vũ Trụ - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Titanic - Trong Vũ Trụ


Chương 20


HAI MƯƠI

Ngày 15 tháng 8

– Thật khốn nạn! – Luther tức giận nói. Anh ném điện đàm xuống và cuộc nói chuyện của họ không bị Phòng điều hành nhiệm vụ theo dõi nữa. – Hãy trở lại phương tiện di dờikhẩn cấp, bật các nút và lên đường! Họ không thể khiến chúng ta quay đầu và trở lại trạm.

Một khi đã rời khỏi trạm, họ không thể quay lại. Phương tiện di dời khẩn cấp về cơ bản là một chiếc tàu lượn có dù kéo phía sau. Sau khi tách khỏi Trạm vũ trụ, nó có thể bay tối đa bốn vòng quanh trái đất trước khi nó buộc phải tách khỏi quỹ đạo và đáp xuống trái đất.

– Chúng ta được ra lệnh phải ngồi yên. – Griggs nói. – Đó chính là điều ta sẽ làm.

– Tuân theo những mệnh lệnh ngớ ngẩn đó à? Nicolai sẽ chết nếu chúng ta không đưa anh ấy về trái đất!

Griggs nhìn Emma.

– Cô nghĩ gì, Watson?

Hai mươi phút qua, Emma đã quanh quẩn bên cạnh bệnh nhân của mình và kiểm tra tình hình của Nicolai. Tất cả bọn họ đều tự nhận thấy anh đã rất nguy kịch. Anh bị buộc chặt vào giường bệnh nhưng vẫn vặn vẹo và run lẩy bẩy. Chân tay anh thỉnh thoảng lại giật mạnh khiến Emma sợ là anh sẽ làm vỡ hết xương. Trông anh như một võ sĩ bị đánh túi bụi không thương tiếc trong một lượt đấu. Khí thũng dưới da đã khiến tất cả các mô mềm trên mặt anh căng lên và cặp mắt nhắm nghiền của anh cũng sưng phồng. Qua khe hở nhỏ, màng cứng ở mắt của anh có màu đỏ rực như một con quỷ.

Cô không biết Nicolai đã nghe được và hiểu được bao nhiêu nên cô không nói những gì mình đang nghĩ. Cô ra hiệu cho các bạn mình ra khỏi khoang dịch vụ của Nga.

Họ gặp nhau ở phòng sinh hoạt, ở đó Nicolai không thể nghe thấy họ nói gì và họ có thể yên tâm tháo kính bảo vệ và khẩu trang.

– Houston cần cho phương tiện của chúng ta đi ngay. – cô nói. – Nếu không chúng ta sẽ mất anh ấy.

– Họ hiểu tình trạng của anh ấy. – Griggs nói. – Họ không thể cho phép phương tiện di dời khẩn cấp khởi động cho tới khi Nhà Trắng phê chuẩn.

– Vậy là chúng ta sẽ quanh quẩn trên này và nhìn người khác bị bệnh à? – Luther vẫn chưa hết bực. – Nếu chúng ta chỉ cần lên phương tiện di dời khẩn cấp và lên đường thì sao? Họ sẽ làm gì? Bắn chúng ta chắc?

Diana nói khẽ.

– Họ có thể làm vậy.

Sự thật cô vừa nói khiến tất cả im bặt. Bất cứ phi hành gia nào đã lên tàu con thoi và đổ mồ hôi khi đếm ngược đều biết rằng ngồi trong buồng tại Trung tâm vũ trụ Johnson là các nhân viên thuộc Lực lượng Không quân, nhiệm vụ của họ là làm nổ tung tàu con thoi và thiêu sống các phi hành gia. Trong trường hợp hệ thống điều khiển bị trục trặc khi phóng tàu thì nhiệm vụ của các nhân viên an ninh này là ấn nút phá hủy tàu. Họ đã gặp từng thành viên trong phi hành đoàn. Có thể họ đã thấy ảnh của cả gia đình các phi hành gia. Họ biết đích xác mình sắp giết ai. Đó là một nhiệm vụ khủng khiếp nhưng không ai nghi ngờ về việc các nhân viên thuộc Lực lượng Không quân sẽ tiến hành điều đó.

Việc đó cũng gần chắc chắn như việc họ sẽ phá hủy Phương tiện di dời khẩn cấp theo lệnh cấp trên. Khi đối diện với bóng ma của một dịch bệnh giết người mới thì mạng sống của các phi hành gia dường như không còn là chuyện to tát.

Luther nói.

– Tôi dám cá là họ sẽ để chúng ta hạ cánh an toàn? Tại sao lại không chứ? Bốn chúng ta vẫn khỏe mạnh. Chúng tachưa bị mắc triệu chứng gì.

– Nhưng chúng ta đã tiếp xúc với nó. – Diana nói. – Chúng ta đã hít chung bầu không khí, ở cùng khoang. Luther, anh và Nicolai đã ngủ chung trong khoang chặn khí.

– Tôi cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh.

– Tôi cũng vậy. Griggs và Watson cũng vậy. Nhưng nếu đây là một căn bệnh lây nhiễm thì tất cả chúng ta đã ở giai đoạn ủ bệnh.

– Đó là lý do tại sao chúng ta phải tuân lệnh. – Griggs nói. – Chúng ta sẽ không đi đâu hết.

Luther quay sang Emma.

– Cô có đồng tình với chủ nghĩa quân phiệt này không?

– Không. – Emma nói. – Tôi không tán thành.

Griggs sửng sốt nhìn cô.

– Watson?

– Tôi không nghĩ cho bản thân. Tôi đang nghĩ về bệnh nhân của tôi. Nicolai không nói được, nên tôi phải làm thay anh ấy. Tôi muốn anh ấy được ở trong bệnh viện, Griggs.

– Cô đã nghe Houston nói gì rồi đấy.

– Điều tôi nghe được rất mập mờ. Mệnh lệnh di dời đã được đưa ra. Đầu tiên họ nói với chúng ta đó là vi rút Marburg. Rồi họ nói đó không phải là vi rút, mà là một sinh vật mới do những tên khủng bố chế tạo. Tôi không biết có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra dưới đó. Tất cả những gì tôi biết là, bệnh nhân của tôi…. – cô đột ngột thấp giọng. – Anh ấy sắp chết. – cô nói khẽ. – Nhiệm vụ trên hết của tôi là làm cho anh ấy sống.

– Và nhiệm vụ của tôi là làm tròn vai trò của một chỉ huy trên trạm.

– Griggs nói. – Tôi buộc phải tin rằng Houston đang làm những gì tốt nhất có thể. Họ sẽ không đẩy chúng ta vào nguy hiểm nếu tình hình không thực sự xấu.

Emma không thể không đồng ý với anh. Trung tâm điều hành nhiệm vụ có những người cô biết và tin tưởng. Và có Jack ở đó, cô nghĩ. Cô không tin ai hơn anh.

– Có vẻ như chúng ta có đường truyền thông tin mới. – Diana nói và nhìn màn hình. – Của Watson.

Emma bay sang bên kia khoang để đọc tin nhắn hiện trên màn hình. Đó là của Trung tâm Khoa học đời sống của NASA.

Bác sĩ Watson,

Chúng tôi nghĩ cô nên biết chính xác mình đang đối mặt với cái gì. – đó là thứ tất cả chúng ta đang đối mặt. Đây là bản phân tích ADN của sinh vật đã tác động đến Kenichi Hirai.

Emma tải tệp tin đính kèm.

Cô mất một lúc để phân tích chuỗi nucleotit chạy trên màn hình. Cô mất vài phút nữa mới tin được kết luận.

Đó là gen của ba động vật khác nhau trong chuỗi nhiễm sắc thể, loài ếch đốm, chuột và con người.

– Sinh vật gì vậy? Diana sốt ruột hỏi.

Emma nói khẽ.

– Một dạng sống mới.

Đó là một con quái vật trong phim của Frankenstein. Đó là một hiện tượng tự nhiên bất thường. Cô bỗng chú ý vào từ chuột, cô nghĩ. Những con chuột. Chúng là những con đầu tiên bị ốm. Trong vòng một tuần rưỡi, chúng đã chết. Lần cuối khi cô kiểm tra lồng, chỉ còn một con cái còn sống.

Cô rời phòng sinh hoạt và hướng về nửa cuối tàu đã bị đóng lại.

Phòng thí nghiệm của Mỹ sáng lờ mờ. Cô lướt trong bóng tối lờ mờ, đến ngăn nhốt động vật. Có phải những con chuột là những sinh vật đầu tiên mang theo các sinh vật này, đó là phương tiện đã đưa Chimera lên Trạm vũ trụ quốc tế chăng? Hay chúng chỉ là các nạn nhân tình cờ bị ảnh hưởng khi tiếp xúc với sinh vật lạ trên trạm?

Con chuột cuối cùng còn sống không?

Cô mở ngăn kéo và nhìn sinh vật cuối cùng còn lại trong lồng.

Tim cô ngừng đập. Con chuột đã chết.

Cô đã nghĩ con chuột cái này có một tai bị gặm nát như một chiến binh sẽ là kẻ sống sót cuối cùng và dù chịu bị hành hạ nhưng nó sẽ sống lâu hơn những con sống cùng lồng. Giờ Emma cảm thấy vô cùng tuyệt vọng khi nhìn cái xác vô hồn lơ lửng ở góc lồng phía xa. Bụng nó trông như bị trương phồng lên. Cái xác phải được bỏ đi ngay lập tức và cho vào túi cách ly.

Cô cho tay vào hộp, đeo găng tay và đưa tay định bắt con chuột. Khi các ngón tay cô vừa chạm vào nó thì cái xác đột nhiên trở mình thức dậy. Cô hét lên kinh hãi và thả nó ra.

Con chuột lật mình lên, nhìn cô chằm chằm, ria nó quắc lên tức giận.

Emma cười thích thú.

– Vậy là mày chưa chết. – cô lẩm bẩm.

– Watson!

Cô quay về phía điện đàm, nơi ai đó vừa nhắc đến tên cô.

– Tôi đang ở phòng thí nghiệm.

– Về đây ngay! Phòng dịch vụ Nga. Nicolai đang lên cơn co giật!

Cô lao ra khỏi phòng thí nghiệm và va vào các bức vách trong ánh sáng lờ mờ khi cô bay nhanh về phía khoang dịch vụ Nga. Điều đầu tiên cô nhìn thấy khi vào khoang là khuôn mặt của các bạn mình, sự hoảng hốt hiện rõ mặc dù họ đều đeo kính bảo vệ. Rồi họ dạt sang hai bên để cô trông thấy Nicolai.

Tay trái của anh đang giật mạnh như lên cơn co giật và lực của nó mạnh đến mức nó khiến cả tấm ván cố định bệnh nhân rung lên. Những cơn co giật bắt đầu di chuyển xuống phần thân trái của anh và chân anh cũng bắt đầu đập mạnh. Giờ hai hông của anh lắc lư, đập mạnh vào tấm ván khi những cơn co giật không ngừng lan khắp cơ thể. Chúng ngày càng mạnh, cổ tay anh ấn chặt vào thân khiến máu hiện rõ. Emma nghe thấy tiếng xương bị gãy khi tay trái anh tiếp tục đập mạnh. Tay phải bị buộc chặt vung lên và đập loạn xạ, phần mu bàn tay anh đập vào mép bàn, làm thương cả da và thịt.

– Giữ chắc anh ấy! Tôi sẽ tiêm cho anh ấy một liều Valium! – Emma hét lên, rồi cuống cuồng lục ngăn tủ y tế.

Griggs và Luther mỗi người cầm chắc một cánh tay nhưng ngay cả Luther cũng không đủ sức giữ được bàn tay đã mất khả năng kiểm soát. Tay phải của Nicolai vung lên như một chiếc roi, hất Luther sang bên. Luther mất đà và chân anh đá vào má của Diana, làm lệch kính bảo vệ của cô.

Đầu của Nicolai đột nhiên đập mạnh về phía sau bàn. Anh thở dốc, ngực phồng lên do nén đầy không khí. Anh ho một hơi dài.

Nước đờm của anh phun ra, bắn vào mặt Diana. Cô hét lên kinh hãi, buông tay và bị trôi về phía sau khi cô dụi đôi mắt đã tiếp xúc với bệnh.

Một giọt nước màu xanh dương pha xanh lá cây bay ngang qua mặt cô. Bọc trong chất dịch trong suốt đó là một cái nhân trông như viên ngọc. Chỉ khi nó trôi qua khu vực được chiếu điện, Emma mới nhận ra cô đang nhìn thấy gì. Khi soi một quả trứng gà ngay trước ánh nến, ta có thể nhìn xuyên qua vỏ vào phần nhân bên trong. Giờ ánh sáng điện như ánh nến, tia sáng của nó xuyên qua lớp màng mờ đục của phần nhân.

Bên trong có thứ gì đó đang chuyển động và nó là sinh vật sống.

Màn hình điện tim kêu rất to. Emma quay lại nhìn Nicolai, cô thấy tim anh đã ngừng đập. Một đường kẻ thẳng tắp chạy ngang màn hình.

Ngày 16 tháng 8

Jack đeo tai nghe lên. Anh ở một mình trong phòng phía sau của Phòng điều hành nhiệm vụ. Lẽ ra đây là cuộc nói chuyện riêng nhưng anh biết điều anh và Emma sắp nói hôm nay sẽ không còn riêng tư nữa. Anh nghĩ là bất cứ cuộc nói chuyện nào trên Trạm vũ trụ quốc tế lúc này sẽ bị Lực lượng không quân Mỹ và Ban chỉ huy Vũ trụ Mỹ theo dõi.

Anh nói.

– Chỉ huy liên lạc, tôi là bác sĩ. Tôi đã sẵn sàng nói chuyện riêng trong năm phút.

– Rõ, bác sĩ. – chỉ huy liên lạc nói. – Phòng điều khiển dưới đất, liên lạc an toàn từ trái đất lên vũ trụ. – Anh dừng lại một chút. – Bác sĩ, hãy tiếp tục kết nối với phòng nói chuyện riêng.

Tim Jack đập mạnh. Anh hít sâu và nói.

– Emma, anh đây.

– Anh ấy sẽ sống nếu chúng ta đưa được anh ấy về. – cô nói. – Đáng lẽ anh ấy đã có cơ hội.

– Chúng ta không phải là người ra lệnh dừng việc di dời khẩn cấp! Một lần nữa, NASA lại bị chiếm quyền. Bọn anh đã cố đưa em về càng sớm càng tốt. Em chỉ cần chờ đợi.

– Sẽ không kịp đâu, Jack. – cô nói khẽ. Và những lời của cô khiến Jack lạnh sống lưng. – Diana cũng đã bị nhiễm bệnh.

– Em chắc không?

– Em đã kiểm tra mức độ amilaza của cô ấy. Nó đang tăng. Giờ bọn em đang theo dõi cô ấy và chờ triệu chứng đầu tiên xuất hiện. Thứ đó đang bay khắp khoang. Bọn em vừa dọn xong nhưng không chắc có ai bị nhiễm bệnh không. – cô dừng lại, anh nghe thấy cô hít mạnh một hơi. – Anh biết về những gì anh thấy trong cơ thể của Andy và Jill không? Những thứ mà anh nghĩ là các u nang ấy? Em đã chia tách nó dưới kính hiển vi. Em đã tải hình ảnh từ Trung tâm Khoa học đời sống. Đó không phải là các u nang, Jack. Và chúng cũng không phải là các bào tử.

– Vậy chúng là gì?

– Chúng là những quả trứng. Có thứ gì đó bên trong chúng. Thứ gì đó đang phát triển.

– Phát triển ư? Theo em thì đó là đa bào?

– Đúng. Đó chính là điều em định nói.

Anh sững sờ. Anh đã nghĩ họ đang đối mặt với một loại vi khuẩn, một thứ không lớn hơn vi khuẩn đơn bào là mấy. Kẻ thù giết con người nhiều nhất luôn là những sinh vật cực nhỏ. – như vi khuẩn và vi rút, động vật nguyên sinh, chúng quá nhỏ nên ta không nhìn thấy bằng mắt thường. Nếu Chimera là động vật đa bào, thì nó sẽ phức tạp hơn nhiều so với một vi khuẩn đơn giản.

– Thứ em thấy vẫn chưa hình thành. – cô nói. – Nó giống một nhóm các tế bào, nhưng lại có mạch máu. Và chúng có thể chuyển động co thắt. Chúng co giãn như một khối các tế bào cơ tim.

– Có thể chúng là một mẻ tế bào, một nhóm đơn bào bám vào nhau.

– Không, em nghĩ đó chỉ là một cơ thể. Nó vẫn còn non và đang tiếp tục phát triển.

– Thành cái gì?

– Viện nghiên cứu y tế Quân đội Mỹ về các bệnh lây nhiễm biết. – cô nói. – Những thứ này đã sinh sôi trong cơ thể của Kenichi Hirai và ăn hết nội tạng anh ấy. Khi cơ thể anh ấy phân hủy, chắc chắn chúng đã bắn ra khắp tàu.

Đó là con tàu mà lực lượng quân đội đã lập tức cách ly, Jack nghĩ và nhớ lại những chiếc trực thăng và những người mặc bộ quần áo vũ trụ.

– Chúng cũng phát triển trong cơ thể của Nicolai.

Anh nói.

– Hãy ném xác đó ra khỏi tàu, Emma. Đừng chần chừ!

– Giờ bọn em sẽ làm việc đó. Luther đang chuẩn bị đưa xác ra khỏi khoang chặn khí. Chúng ta buộc phải tin vũ trụ sẽ giết chết thứ này. Đây là một sự kiện lịch sử, Jack. Vụ chôn con người đầu tiên trong không gian. – cô cười một cách kỳ lạ nhưng nó nhanh chóng im bặt.

– Hãy nghe anh. Anh sẽ đưa em về. Nếu anh có một tên lửa cho riêng mình, anh sẽ lên đó đón em về.

– Họ sẽ không cho bọn em trở về. Giờ em đã hiểu điều đó.

Anh chưa bao giờ nghe thấy cô nói lời bỏ cuộc bao giờ, nó khiến anh tức giận và tuyệt vọng.

– Đừng làm anh thất vọng, Emma!

– Em chỉ thực tế thôi. Em đã nhìn thấy kẻ thù, Jack. Chimera là một dạng sống đa bào phức tạp. Nó di chuyển. Nó sinh sôi. Nó sử dụng ADN của chúng ta, và chống lại chúng ta. Nếu đây là một sinh vật được tạo trong phòng thí nghiệm thì kẻ khủng bố nào đó đã tạo nên một thứ vũ khí hoàn hảo.

– Vậy thì hắn cũng phải tạo nên một bức tường bảo vệ. Không ai chế tạo ra một loại vũ khí mới mà không biết cách bảo vệ mình trước nó.

– Đó là một kẻ bệnh hoạn, một kẻ khủng bố mà niềm vui duy nhất của hắn là giết chết nhiều người. Và thứ này có thể làm điều đó. Nó không chỉ giết người, mà còn tự nhân lên. Nó đang lan tràn. – cô dừng lại. Và giọng cô lộ rõ sự mệt mỏi. – Khi xem xét các yếu tố đó, em thấy rõ ràng bọn em không thể trở về.

Jack tháo tai nghe, hai tay ôm đầu. Anh ngồi một mình rất lâu trong phòng, giọng nói của Emma vẫn sống động trong tâm trí anh. Anh không biết cứu em bằng cách nào, anh nghĩ. Anh còn không biết bắt đầu từ đâu.

Anh không nghe thấy cửa mở. Chỉ khi Liz Gianni thuộc bộ phận kiểm tra các chuyến hàng gọi tên thì anh mới ngẩng đầu lên.

– Chúng ta có một cái tên. – Bà nói.

Anh lắc đầu ngạc nhiên.

– Gì cơ?

– Tôi đã nói với anh là tôi sẽ tìm mẻ nghiên cứu đã bị hủy do nấm phát triển quá nhanh. Hóa ra đó là một nhóm tế bào… Và nhà nghiên cứu chính là bác sĩ Helen Koenig, một nhà sinh vật học hàng hải ở bang California.

– Cô ta sao rồi?

– Cô ta đã biến mất. Hai tuần trước, cô ta đã từ chức khỏi phòng thí nghiệm Khoa học biển nơi cô ta làm việc. Không ai biết tin gì về cô ta kể từ đó. Jack, đây mới là tin giật gân. Tôi vừa nói chuyện với một nhân viên ở Phòng thí nghiệm khoa học biển. Cô ấy cho tôi biết đội điều tra liên bang đã thu dọn toàn bộ phòng thí nghiệm của Koenig vào ngày mùng 9 tháng 8. Họ đã lấy đi toàn bộ hồ sơ của cô ta.

Jack ngồi thẳng lên.

– Vậy thí nghiệm của Koenig là gì? Cô ta đã gửi lên mẻ tế bào gì?

– Một sinh vật biển đơn bào. Họ gọi nó là Archaeon.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN