Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm
Chương 26: Nữ tu và mục sư
Hai bình Nhị oa đầu đổi lấy một câu chuyện rợn người từ miệng ông già làm nghề bốc mả, mà dẫu sao bên chỗ Duyệt Đồng cũng chưa có kết quả xét nghiệm, vì thế tôi lại tiếp tục ở lại trò chuyện, không ngờ ông ta lại nói hơn năm mươi năm trước cũng từng xảy ra chuyện xác chết phân hủy giống như vậy. Đang định hỏi rõ ngọn ngành thì thấy bình rượu trên tay đã rỗng không mà ông cụ Chí rõ ràng tỏ ra uống vẫn chưa đủ. Mặc dù ở tuổi ông không nên uống nhiều như vậy, nhưng thơ xưa có câu “Đời người đắc ý nên tận hưởng/ Chớ để ly vàng hứng trăng suông”; không thuốc, không rượu, diệt dục, xa nữ sắc tất nhiên có thể sống lâu nhưng sống lâu như thế thì có nghĩa lý gì? Nếu có thể dùng mười năm tuổi thọ đổi lấy mười ngày vui sướng thì tôi cũng bằng lòng đổi, chẳng phải là đã có câu “Một ngày vui vẻ bằng cả ngàn năm”đó sao? Tôi gọi Trăn Trăn đang đứng ngây ra ở cạnh cửa, bảo cô đi mua rượu. Dù có vẻ không vui nhưng cô ấy cũng vẫn đi. Nơi này tuy tương đối hẻo lánh nhưng được cái Trăn Trăn chân dài, đi rất nhanh, cả đi và về chắc không mất bao nhiêu thời gian. Trăn Trăn đi rồi, ông cụ Chí bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện kỳ lạ xảy ra hơn năm mươi năm về trước…
Lúc đó có lẽ vào khoảng giữa những năm 50, lão đã ngoài hai mươi tuổi và cũng đã đi theo sư phụ được nhiều năm. Mặc dù đã giải phóng nhưng rất nhiều việc vẫn còn thực hiện theo khuôn phép cũ, người làm Nam mô lão như lão và sư phụ vẫn thường giúp công sở làm công việc khám nghiệm tử thi… Ồ, mà hình như lúc đó công sở cũng gọi là đồn công an giống như bây giờ rồi! Lão nhớ lúc đó là cuối hè đầu thu, có lẽ cũng vào khoảng tháng tám, tháng chín như bây giờ. Hôm đó lão và sư phụ đang ăn cơm trưa thì người của đồn công an đến bảo rằng phát hiện được một bộ xương ở bên ngoài thôn, nhờ sư phụ ra giúp. Sư phụ ngay cả cơm cũng không kịp ăn vội kéo lão đi theo. Từ chiều cao của bộ xương có thể phán đoán đây là đứa trẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, da thịt đều mất hết, chỉ còn lại xương và tóc, trông như thể đã chết được mấy năm. Thế nhưng quần áo lại vẫn còn tốt, mặc dù hơi cũ, và có không ít chỗ phải vá lại nhưng vẫn không hề có vẻ gì là đã dãi dầu ngoài đồng hoang mấy năm rồi.
Thời đó không đông người như bây giờ, con cái nhà ai mất tích chỉ cần hỏi là biết ngay. Lúc ấy trong thôn chỉ có đứa con trai lớn nhà chú Điền tên là Cường Tử là không thấy đâu. Nhưng mà Cường Tử chỉ mới mất tích năm hôm trước, sao có thể bỗng chốc biến thành bộ xương được chứ? Có điều khi vợ chồng chú Điền đến nơi, vừa trông thấy quần áo trên người bộ xương đã lập tức òa khóc. Mụn vá trên quần áo đều do thím Điền tự tay khâu lấy, làm sao không nhận ra được!
Chuyện này khiến mọi người lúc đó đều hoang mang lo sợ, cho rằng trong vùng có yêu quái ăn thịt trẻ con, mà đồn công an lại không thể tra xét rõ ràng sự việc khiến ai ai cũng phải nhốt con nhỏ trong nhà… Địa điểm ông cụ Chí nói đến cách nơi phát hiện ra bộ xương nghi là của Chu Thiếu Long khoảng một cây số, hơn nữa tình trạng của người chết cũng giống hệt, chắc chắn hai sự việc có liên quan đến nhau. Thế nhưng hai vụán này phát hiện cách nhau hơn năm mươi năm, nếu làán mạng do con người gây ra, cho dù lúc đó hung thủ mới khoảng mười tuổi thì đến bây giờ cũng đã thành cụ già ở tuổi cổ lai hy giống như ông cụ Chí này rồi, có thể giết chết được một thiếu niên đang độ khỏe mạnh hay không vẫn là điểm nghi vấn, còn với công việc tốn nhiều sức lực như róc thịt lấy xương thì chắc chắn không thể làm nổi. Lúc này Trăn Trăn đã mua rượu về đến nơi, cô quẳng ngay xuống bàn không chút lễ phép khiến bình rượu suýt chút nữa rơi vỡ. Ông cụ Chí có vẻ không để tâm đến thái độ hơi tệ của cô, vừa trông thấy rượu là mắt đã sáng lên, lập tức mở nắp đổ vào miệng. Tôi hỏi ông cụ, năm đó lúc phát hiện ra bộ xương có thấy điểm gì đặc biệt không. Ông vừa uống vừa nghĩ, nhưng vì đã trải qua hơn nửa thế kỷ nên rất khó nhớ được chi tiết. Hồi lâu sau, có vẻ ông đã nhớ ra được một chút: “Lúc đó ở cạnh bộ xương hình như có một số… gọi là cây gì nhỉ, loại cỏ màu tím…” “Oải hương phải không?” Trong trí nhớ của tôi, ở vùng này chỉ có loài cây oải hương là màu tím. “Đúng rồi, chính là oải hương, ở nơi phát hiện ra bộ xương có một số cây oải hương, có lẽ là đứa trẻ ham chơi đã bẻ ở gần đó…”Ông cụ Chí nói đến đây liền bò ra bàn ngủ thiếp đi. Nhìn ba bình rượu trống trơn trên bàn, tôi nghĩ nếu là mình thì chưa uống hết nửa bình cũng đã lăn quay ra rồi. Tôi bế ông cụ Chí vào gian buồng ngủ rộng chưa đầy mười mét vuông, đắp chăn cho ông xong liền cùng Trăn Trăn quay về. Vừa ra khỏi cửa thì chuông điện thoại kêu, là Duyệt Đồng gọi: “Anh Mộ à, anh đoán đúng rồi, vụ án này quả nhiên có liên quan đến tà giáo.”
“Có biết là giáo phái nào không?” Tôi sốt ruột hỏi.
“Cơ đốc giáo.” Nghe nói vậy tôi suýt nữa ngã bổ nhào.
“Lại chọc cười tôi rồi.” Tôi nói vẻ cam chịu. Nếu bị người khác trêu chọc như vậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng là Duyệt Đồng thì dù có trêu chọc thế nào tôi cũng đều chỉ biết cam chịu, ai bảo tôi mắc nợ cô ấy chứ. “Qua xử lý đã đọc được rõ ràng những chữ viết ở phía trên tờ giấy tìm thấy trong túi sách của nạn nhân, ở đó không phải viết “tin cái gì đó sẽ được trâu” mà
là”tin thượng đế sẽ được sống mãi”, còn phía dưới là một số lời tuyên truyền về Cơ đốc giáo, ngoài ra còn ghi rõ địa chỉ một nhà thờ ở gần đây. Hơn nữa, kết quả xét nghiệm cũng cho biết loài cây mắc vào bánh răng xe đạp là oải hương, có lẽ anh nên đến gần ngôi nhà thờ kia xem sao.” Chẳng phải ông cụ Chí bảo rằng ở hiện trường vụ án xác chết phân hủy hơn năm mươi năm trước cũng phát hiện có cây oải hương hay sao? Không lẽ hai người này bị hại vì cùng đi qua một nơi? “Đã xác nhận được thân phận người chết chưa?” Vấn đề này vô cùng quan trọng, không xác định được thân phận người chết sẽ rất dễ điều ra chệch hướng. “Xác nhận rồi, kiểm tra DNA chứng minh đó là Chu Thiếu Long.” Nói chuyện với Duyệt Đồng xong, tôi gọi điện thoại hỏi Lưu Niên có khả năng thủ cấp mở mắt hay không, được cậu ta trả lời rằng: “Khả năng rất thấp, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có. Trong khoảng thời gian ngắn sau khi chết có thể xảy ra hiện tượng búi cơ co lại, vì thế xét về mặt lý luận hiện tượng xác chết mở mắt là có thể xảy ra, nhưng tỉ lệ có lẽ chỉ vào khoảng một phần mấy trăm nghìn mà thôi. Trường hợp đã chết ba năm mà vẫn còn mở mắt như cậu nói thì khả năng lại càng thấp, có lẽ chỉ là một phần nghìn tỉ, chỉ có thể nói là không loại trừ khả năng này thôi.”
Sở dĩ tôi đặc biệt hỏi ý kiến Lưu Niên là để xác minh xem có phải ông cụ Chí say rượu nói bừa hay không, cậu ta đã nói có khả năng như vậy thì lời nói của ông cụ Chí cũng có độ tin cậy nhất dịnh.
Kết thúc cuộc gọi, tôi và Trăn Trăn đến một cô nhi viện nằm ở giữa trường Trung học Hoài Thạch và thôn Chu Ốc, cách nơi xảy ra hai vụán xác chết bị phân hủy cách nhau hơn năm mươi năm kia không xa. Cô nhi viện này có tên gọi là Viện Phúc lợi nhi đồng Smit, xem ra chắc là của tổ chức phi chính phủ lập nên. Sở dĩ chúng tôi đến đây là bởi vì bên trong đó có một nhà thờ, chính là ngôi nhà thờ ghi trên tờ giấy tuyên truyền kia. Nhà thờ không lớn, sử dụng phong cách Baroque kiểu châu Âu có lẽ xây dựng vào đầu thời kỳ Trung Hoa dân quốc, đến nay có lẽ cũng đã hơn một trăm năm. Ngôi nhà thờ ấy xem ra vẫn còn rất vững chãi không giống như những công trình tồi tàn kia, mới có dăm ba chục năm đã bị liệt vào danh sách những công trình nguy hiểm.
Hôm nay là chủ nhật, trong nhà thờ đang hành lễ. Lúc chúng tôi đến nơi, mục sư đã đang dẫn dắt tín đồ tụng kinh Amen, xem ra buổi lễ sắp sửa kết thúc, vì thế chúng tôi không vội vào trong mà đứng đợi ở cửa, tiện thể cũng để quan sát đôi chút tình hình bên trong. Ngôi nhà thờ nhỏ này nằm ở nơi hẻo lánh nên tín đồ đến hành lễ không nhiều, tuy nhiên trong đó lại thấy có cả người nước ngoài.
Kết thúc nghi thức cầu nguyện, một nữ tu già khoảng hơn sáu mươi tuổi có khuôn mặt hiền từ cười nói vui vẻ tiễn tín đồ ra ngoài cửa. Khi trông thấy chúng tôi, bà ta tươi cười vẻ thân thiện, rồi hỏi với vẻ khiêm nhường: “Cần giúp đỡ phải không, các con của Chúa?” “Chào sơ, tôi là Mộ Thân Vũ, trinh sát viên phòng Trinh sát hình sự, do ở gần khu vực này xảy ra một vụ án mạng nên đến đây hỏi thăm tình hình, hy vọng có thể từđó tìm ra chút manh mối.” Tôi cho bà ta xem thẻ cảnh sát rồi lại hỏi: “Xin hỏi, phải xưng hô với sơ thế nào ạ?”
“Cầu xin chúa trời tha thứ cho tội lỗi của người đã chết, dẫn dắt linh hồn họ đến được thiên đường, Amen!” Bà ta làm dấu chữ thập trước ngực, “Cậu cứ gọi tôi là sơ Viêm giống như mọi người khác là được rồi, mong rằng tôi có thể giúp được cho cậu.”
“Sơ đã trông thấy cậu thiếu niên này lần nào chưa?” Tôi cho bà ta xem tấm thẻ học sinh, phía trên có ảnh chân dung của Chu Thiếu Long. Sơ Viêm xem một lát rồi trả lại: “Thời gian trước, đứa trẻ này thường đến đây chơi nhưng chín hôm nay không thấy đến… cầu Chúa che chở cho linh hồn cậu ấy!”
“Cậu ta từng tiếp xúc với những ai ởđây?”
Mặt bà ta lộ rõ vẻ từ bi, chậm rãi bảo: “Cậu ấy là đứa trẻ ngoan, sau khi tan học thường đến chơi với lũ trẻ ở đây, lại còn dạy chúng viết chữ, ngoài ra cũng đều đã tiếp xúc với mọi người trong này, mấy hôm trước còn sám hối với mục sư Lương.”
Sám hối là một nghi thức tôn giáo, nói một cách đơn giản là sám hối tội lỗi của mình trước giáo sĩ để cầu mong được thượng đế tha thứ. Nhưng mà một thiếu niên đang độ tuổi phơi phới như thế thì có tội lỗi gì chứ? Biết đâu từ nội dung sám hối của cậu ta tôi lại có thể phát hiện được chút manh mối. Nhưng khi tôi yêu cầu sơ Viêm dẫn vào gặp mục sư, đồng thời bày tỏ mong muốn ông ta cho biết Chu Thiếu Long đã sám hối những gì thì lại được bà ta trả lời rằng: “Sơ
rất vui lòng đưa hai người đi gặp mục sư Lương, nhưng e rằng mục sư sẽ không nói cho hai người biết nội dung sám hối bởi vì đã là giáo sĩ, chúng tôi phải có nghĩa vụ bảo vệ bí mật riêng tư cho tín đồ.” “Nhưng điều này có thể cũng liên quan đến nguyên nhân cái chết của Chu Thiếu Long, bảo vệ bí mật riêng tư cũng không bằng tìm ra hung thủ, trả lại công bằng cho cậu ấy.” Mặc dù cũng hiểu nỗi khổ trong lòng đối phương nhưng tôi cảm thấy giành lại chính nghĩa cho người chết có ý nghĩa hơn nhiều so với bảo vệ bí mật cá nhân của họ.
“Đứa trẻ này đã được giải thoát, chuyện ở thế gian đã không còn liên quan đến cậu ấy nữa, Chúa trời tự khắc sẽ có sắp đặt. Việc chúng tôi cần làm là cầu nguyện cho cậu ấy chứ không phải là tiết lộ điều cậu ấy không muốn cho người khác biết.” Mặc dù bề ngoài bà ta tỏ ra rất hòa nhã nhưng thái độ lại vô cùng cương quyết.
Lấy cứng chọi cứng không thể giải quyết được vấn đề, đã không thể ép đối phương nói ra nội dung sám hối của Chu Thiếu Long thì chỉ còn cách rào trước đón sau để moi lấy thông tin liên quan mà thôi. Vì sơ Viêm còn rất nhiều việc phải làm nên sau khi dẫn chúng tôi vào gặp mục sư Lương xong liền đi ra. Mục sư Lương khoảng hơn bốn mươi tuổi, thái độ rất thân thiện, lúc chúng tôi vào gặp, ông ta đang dạy bọn trẻ ở cô nhi viện viết chữ trong căn phòng phía sau nhà thờ. Các bạn nhỏ này khoảng mười ba, mười bốn tuổi, phần lớn là con gái, chỉ có hai cậu con trai nhưng đều là trẻ khuyết tật, hơn nữa một cậu hình như còn bị thiểu năng trí tuệ, vừa cười ngây ngô vừa viết nguệch ngoạc lên giấy. Cậu còn lại khá hơn, trí tuệ có vẻ không vấn đề gì nhưng cậu bị sứt môi bẩm sinh nên trông hơi kỳ dị. Tôi để ý xem chúng đang viết gì, những đứa bé hơn đang viết tên mình hoặc viết vẽ nguệch ngoạc lung tung, còn những đứa lớn viết tờ tuyên truyền “Tin thượng đế sẽ được sống mãi.” “Chào anh chị, tôi có thể giúp gì cho hai người?” Mục sư Lương dặn dò đứa lớn tuổi nhất trông nom các em rồi cùng chúng tôi ra đi dạo ngoài vườn hoa.
“Mục sư có biết cậu ta không?” Tôi đưa thẻ học sinh Chu Thiếu Long ra. “Có biết! Cậu ấy thường hay đến đây giúp nhà thờ dạy các bạn nhỏ viết chữ, mặc dù cũng có lúc tinh nghịch nhưng cậu ấy đúng là một đứa trẻ lương thiện, giàu lòng nhân ái. Cóđiều đã mấy hôm nay không thấy đến đây, không biết bây giờ thế nào?” Mục sư Lương nói, trên mặt lộ vẻ lo âu.
“Cậu ấy đã không còn nữa rồi.” Khi phải nói cho đối phương biết thông tin này, tôi cảm thấy có đôi chút không đành lòng. Mục sư Lương hơi sững người, nhưng rất nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh làm dấu chữ thập phía trước ngực: “Cầu Chúa dẫn dắt linh hồn cậu ấy lên thiên đường!”
Chúng tôi cùng lặng im, lát sau Trăn Trăn là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí này: “Chẳng phải cô nhi viện được chính quyền trợ cấp hay sao? Tại sao lại không có thầy giáo dạy bọn trẻ học chứ?” Mục sư Lương mỉm cười trả lời: “Cô nhi viện này do một vị mục sư tên là Smit sáng lập ra chứ không phải tổ chức nhà nước, vì thế không được chính quyền trợ cấp, chi tiêu hàng ngày do các tín đồ quyên tặng. Do chính quyền không bố trí giáo viên nên chúng tôi phải tự đứng ra dạy các cháu nhỏ.” Trăn Trăn gật đầu như hiểu mà thật ra chẳng hiểu gì, tôi hỏi: “Thông thường các cô nhi viện đều do chính quyền quản lý, sao các ông lại tự tổ chức như vậy?”
Mục sư Lương chậm rãi giải thích: “Thực ra trước lúc tôi đến đây làm mục sư, đúng là chính quyền đã từng yêu cầu tiếp quản cô nhi viện, nhưng vì cô nhi viện này do mục sư Smit sáng lập, nên Viện trưởng đã đề nghị Giáo hội giúp đỡ. Giáo hội đứng ra thương lượng với chính quyền, cuối cùng cũng giữ được nguyên trạng. Còn tôi cũng vì thế mà được cử đến đây làm mục sư.”
Tôi không quan tâm chuyện cô nhi viện hoạt động ra sao mà chỉ quan tâm Chu Thiếu Long có quan hệ gì với những người ở đây, sở dĩ hỏi như vậy chỉ là để khiến đôi phương lơ là điểm này, từ đó dễ bề đồng ý dò hỏi mà thôi. Hy vọng là có thể moi được nội dung Chu Thiếu Long đã sám hối. Nói với mục sư Lương thêm mấy chuyện không lấy gì làm quan trọng nữa, tôi bắt đầu hỏi các vấn đề liên quan đến Chu Thiếu Long, nhưng khi hỏi đến nội dung sám hối mang tính thăm dò, ông ta lập tức giải thích một cách rất có trách nhiệm: “Sám hối là một cách ăn năn hối cải trước Chúa của các tín đồ, nhiệm vụ của nhân viên thần chức chúng tôi tức là làm sứ giả cho Chúa, vì thế tuyệt đối không thể tiết lộ nội dung sám hối của tín đồ cho người thứ ba, trừ phi được chính tín đồ đồng ý.”
Người đã chết rồi còn phải được sự đồng ý gì nữa chứ! Không lẽ phải lên tận thiên đường tìm cậu ấy à? Mặc dù thường ngày tôi chưa từng bao giờ thắp hương lễ Phật, nhưng người hàng ngày được mẹ nuôi thờ phụng là Mẫu – một trong những chư vị thánh giả của Phật giáo, còn tôi đã được Mẫu phù hộ nhiều năm, vì thế cũng có thể coi là một tín đồ phật giáo, khi chết đi không đến được tây phương cực lạc thì phải xuống địa ngục, không thể chạm được đến cửa thiên đường. Tất nhiên, cứ coi như là tôi lên được thiên đường thì đó cũng chỉ là sau khi đã chết, không thể giải quyết được công việc hiện tại. Thua keo này ta bày keo khác, tôi dự định moi thông tin bằng biện pháp khác: “Trong cô nhi viện này có ai nói chuyện với Chu Thiếu Long tâm đầu ý hợp nhất không?”
“Cậu ấy nói chuyện hợp nhất với Mỹ Lung, thật ra mỗi lần cậu ấy đến đây cũng đều làđể tìm Mỹ Lung cả.” “Mỹ Lung là ai vậy?” “Đó là một cô bé trong cô nhi viện này. Chà! Thực ra cũng rất đáng thương. Cô bé ở kia kìa!” Nhìn theo hướng mục sư Lương chỉ, tôi thấy một thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi, rất xinh đẹp nhưng lại mặc một bộ quần áo hết sức kỳ lạ. Có thể tôi sẽ tìm được manh mối gì đó thông qua cô bé này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!