Tớ phải rời xa cậu rồi!
Chương 3: gợi ý họ nông.
” Thật là môi trường kém chất lượng. “
” Kém chất lượng ư? Chị à đây là trường học cực kỳ tốt, tốt nhất trên cả nước. “
” Khuôn viên bày chí tạm ổn. Không khí quá tồi tệ, học sinh không có ý thức, trường học lại có người đánh nhau chứng tỏ an ninh quá tồi tệ. Nhìn xem bên đó nhìn cũng biết người nghèo nhận được học bổng thì không nói nhưng nhìn thằng kia, nhìn biết gia cảnh giàu, ăn chơi lêu lổng không có tiềm năng. Còn nữa, em xem bên kia là phía nhà kho quá tồi tàn, còn có lỗ hổng, học sinh cúp tiết bỏ trốn quá là dễ dàng. Còn giáo viên nhìn đã biết không chuyên nghiệp, người ta nhìn vào còn tưởng diễn viên điện ảnh, phấn son dày mặt, quần áo hở hang….”
” Đúng thật, chị quá tinh mắt rồi! Nhất định em phải khuyến nghị với hiệu trưởng. “
” Trống đánh muộn quá rồi. Đáng lẽ phải có hai lượt trống mới đúng. “
” Ồ vậy sao. Cũng có lý “
” Sắp vào lớp rồi kìa.”
” Vậy thôi em vào lớp đây. “
” Ừ. “
Những lý thuyết ở đây hoàn toàn mới lạ khiến cô rất có hứng thú tiếp thu. Dù ở hành tinh cô có giỏi đến đâu thì ở đây cũng trở về con số 0. Điều quan trọng hơn hết là cô đã có thông tin về nhân lực của nhà nông. Nó là một con quái vật to lớn có hai sừng. Nghe nói nó là trợ thủ đắc lực của nhà nông. Tên gọi của nó là Trâu. Sáng nay ngôi sao của nhà nông cũng đã có tia sáng chứng tỏ nó chỉ ở ngay cánh đồng ấy.
Buổi trưa, Hải rủ cô xuống canteen cùng mấy người bạn của nhóc. Khi thấy đĩa cơm cùng những món lạ cô lại trở thành tâm điểm.
” Này cái này là gì, ăn được không? ” Cô lấy đũa chọc vào thứ mềm mềm ấy.
” Phụt, hahaha…” Một cậu nhóc khi nghe câu hỏi của cô thì sặc nước và những tiếng cười to lớn xuất hiện.
” Chị, đây là thịt, thịt lợn. ” Hải giải thích.
” Thịt của con lợn? ” Lợn thì cô biết nhưng thịt lợn thì cô cũng tưởng tượng giống như thịt người.
” Ừ đúng vậy, sao chị cứ hỏi mấy câu kì kì. “
” Thật độc ác. “
” Sao…” Cả bọn đồng thanh
” sao có thể giết chết lợn để ăn chứ? Những người làm như vậy không bị bắt sao? “
” Đây là giết lợn chứ không phải giết người, món ăn này rất phổ biến, chị sao vậy? “
” Vậy còn đây? ” Cô lại lấy đũa chọt vào miếng màu vàng.
” Là trứng gà, trứng do con gà đẻ ra rồi tách vỏ lấy lòng đỏ và lòng trắng dán lên. “
” Đay cũng là món ăn phổ biến à? Mấy người ăn không thấy ghê sao?”
” Không, mọi người đều ăn như vậy nên chị cứ ăn đi vào lớp giờ.”
” Cũng khá ngon. ” Cô ăn đúng một miếng rồi chỉ ăn rau.
” Chị của cậu cứ như người ngoài hành tinh ấy. ” Một cậu bé nói nhỏ nhưng tai cô rất thính và hơi chột dạ.
” Chị không phải người ngoài hành tinh. “
” Dạ “
” Cần phải nói lại lần nữa sao? “
” không “
Vậy là một buổi sáng kết thúc. Chiều nay chỉ có tiết thể dục và sinh hoạt toàn trường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!