Tớ Thích Cậu, Thật Đấy! - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tớ Thích Cậu, Thật Đấy!


Chương 30



Hôm nay là ngày định mệnh.Anh nó sẽ ra mắt Thu Hương với ba mẹ

Kính coong_chuông cửa nhà nó reo.Dì Bảy lật đật chạy ra mở cửa

– Chào thiếu gia, chào cô.Hai người vào nhà đi_dì Bảy mở cửa cho chiếc xe ô tô của anh nó chạy vào

– Có ba mẹ ở nhà không dì_Thiên Hiếu

– Ông bà đang ở trong nhà đó cậu_dì Bảy

Anh nó nhìn Thu Hương với cặp mắt khích lệ.Hương hít thở sâu một cái rồi bước vào nhà

– Chào ba mẹ/hai bác!_Thu Hương mở miệng cười nói

– Ừ hai đứa ngồi đi_ba nó

– Ba mẹ à!…đây là bạn gái của con_Thiên Hiếu nắm tay Thu Hương

– Bạn gái???ừm…con bé xinh lắm_mẹ nó vẫn kiệm lời

– Hai đứa quen nhau lâu chưa_ba nó

– Dạ được 5 năm rồi_Thu Hương không dám nhìn thẳng vào mắt ba mẹ nó

– Ba mẹ con làm nghề gì vậy Hương_mẹ nó

Nghe đến đây, Hương đơ cứng người.Điều mà cô luôn mặc cảm khi quen anh chính là gia thế.Anh nó chen lời giúp Hương

– Ba mẹ cô ấy có một tiệm thước tây nho nhỏ

Đang nói chuyện qua lại với Thu Hương thì nó từ đâu bay xuống

– A…a…a…chị Thu Hương đến đây khi nào thế_nó quàng vai bá cổ Hương

– Hai đứa biết nhau rồi à_mẹ nó

– Tất nhiên rồi…chuyện gì có thề qua mắt được con gái ba mẹ chớ_nó

– Ừm…Thu Hương nè, dì giúp việc có chuyện gấp phải về trước rồi, bữa sáng hôm nay nhờ vào con cả đấy_mẹ nó

– Để con giúp chị ấy_nó sắn tay áo

Ba mẹ nó nhìn nhau.Mẹ nó ngoắt nó lại

– Không phải hôm qua con nói nhà bên kia có chuyện gấp sao_mẹ nó

– Hớ…con nhớ rồi.Vừa nãy xuống lầu tính qua nhà bên đó mà gặp chị Hương nên con quên mất_nó

Nó khoác áo rồi chạy vào nhà bếp

– Xin lỗi chị nha, em có chuyện gấp nên phải đi trước, hôm nay không giúp chị được rồi_nó

– Không sao, em cứ đi trước đi

Thu Hương tiếp tục công việc vĩ đại đang dở của mình

– A…_Thu Hương hét lên

Anh nó chạy vào…Hương đã bất cẩn cắt trúng tay của mình

– Đợi anh một tí_anh nó

Hiếu chạy một mạch lên lầu.Lấy đại miếng bông gòn cùng với băng cá nhân.Anh nó cẩn thận băng bó cho Hương

– Sao em hậu đậu quá vậy hả_anh nó gõ nhẹ vào đầu Thu Hương

– Sơ ý tí ấy mà…anh mau đi ra ngoài đi_Thu Hương đẩy anh nó ra ngoài

– “Mong rằng mọi chuyện sẽ ổn”_Hương nghĩ

*Bên nhà hắn*

– Trời ạ…đi đâu mà giờ mới tới.Tớ sắp chết đói rồi nè_hắn

– Hôm nay anh Hiếu ra mắt chị Thu Hương với ba mẹ tớ nên quên_nó

– Cuối cùng thì cũng chịu ra mắt rồi à_hắn

– Ba mẹ đi làm rồi hả_nó

– Chứ sao, chờ cậu đến có mà chết đói à

– Xuống ăn sáng rồi qua nhà tớ chơi đi_nó

– Ừ sao cũng được đi nấu ăn lẹ đi đói quá_hắn ôm cái bụng đói meo cầu cứu nó

Bên nhà nó, sau một hồi chiến đấu, Thu Hương cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng

– Xong rồi ạ, mời hai bác vào ăn_Hương

Ba mẹ nó ngồi vào bàn.Buổi sáng nhà nó không cần cầu kì, chỉ cần vài món đơn giản, đủ năng lượng cho một ngày là được.Mẹ nó cầm đũa xẻ một miếng cá chiên nhỏ bỏ vào miệng…vừa nhai được một tí bà nhăn mặt, cầm ly nước uống cạn

– Món này mặn lắm_mẹ nó

Ba nó múc một thìa canh nhỏ vào chén, cẩm thìa lên nếm thử.Ông không nói gì mà chỉ hơi nhăn mặt

– Món này như nước đường ấy, chắc cháu nêm lộn rồi Thu Hương à-ba nó

Thu Hương run run, người toát ra mồ hôi lạnh.Anh nó nắm tay Hương an ủi

– Không sao đâu mà, lần này không được thì lần sau

– Cháu…cháu xin lỗi_Thu Hương

Tuy nhà Thu Hương không giàu có nhưng vì Thu Hương là con út trong nhà nên ba mẹ rất cưng chiều, không cho cô đụng vào bất cứ công việc nhà nào cả.Mẹ cô bảo cô chỉ cần học hành thật tốt là ba mẹ vui rồi

Nó và hắn giờ mới về nhà.Thấy không khí ảm đạm, nó đoán chắc rằng bữa sáng của Thu Hương có vấn đề.Nó nhờ hắn vào dẹp cái không khí ngột ngạt này

– Chào ba mẹ_hắn cười

– Nam Bảo đấy hả con, vào ngồi đi_mẹ nó

– Ba mẹ chưa ăn sáng chứ gì, để con nấu cho_nó

Nó dọn toàn bộ đống đồ ăn trên bàn.Đeo tạp dề, chỉ mới một buổi sáng thôi mà nó đã phải đảm nhận hai ca rồi

– Ba mẹ ăn đi, chị Hương cũng ăn luôn đi_hắn bưng đồ ăn nó nấu ra

Ba mẹ nó ăn rất ngon miệng.Tài nấu nướng của nó thì còn lạ gì nữa, chỉ có Thu Hương há hốc mồm kinh ngạc

– Em nấu ăn ngon thật nha_Hương

– Có gì đâu, vợ em đó mà_hắn

– Hai đứa không ăn à..con rể mau ăn đi_ba nó

– Ba mẹ thật quá đáng nha, suốt ngày con rể Nam Bảo, Nam Bảo con rể…chắc con là con rơi con rớt ba mẹ nhặt ngoài đường về đây mà_nó

– Cái con bé này, chỉ được có thế thôi_mẹ nó cười

– Con ăn ở nhà rồi_hắn

Thu Hương thấy thật ngưỡng mộ nó quá.Nó có một gia đình hạnh phúc: một người anh trai luôn yêu thương nó hết mực, một người bạn trai luôn che chở cho nó.Điều quan trọng nhất là khả năng nấu ăn của nó không thể chê vào đâu được

Chị ước chị được như Nam Bảo.Được ba mẹ nó coi là một người con trong nhà.Ngoài nó và anh nó ra. người con thứ ba ba mẹ nó nghĩ tới chính là hắn.Thu Hương chỉ muốn một lần được như nó, chấp nhận chị là một người con dâu cả trong cái gia đình hạnh phúc này

Tối đến, anh nó đưa Thu Hương về nhà, nó theo hắn về nhà hắn luôn.Trong nhà giờ chỉ còn ba mẹ và anh hai nó

Cộc…cộc_cửa phòng Thiên Hiếu vang lên

– Vào đi_anh nó

– Hiếu à, mẹ muốn nói với con về chuyện của Thu Hương_mẹ nó

– Mẹ cứ nói đi_anh nó

– Mẹ thấy cô Thu Hương đó không hợp với con chút nào.Mẹ không nói đến chuyện nhà cô ấy giàu hay nghèo mà nói đến những kĩ năng sống cần thiết kia kìa.Con thử tưởng tượng đi, một người không biết nấu ăn như vậy, cứ cho là sau này con và cô ấy sẽ cưới nhau, sinh ra những đứa con bụ bẫm thì chẳng lẽ cả đời phải dựa vào người giúp việc để lo cho cháu nội mẹ những bữa ăn hay sao.Như vậy thật sự không nên chút nào.Cô Thu Hương đó mẹ thấy thật sự không xứng với con trai của mẹ_bà tâm sự

– Nhưng mẹ à, những điều mẹ nói cô ấy đều có thể đi học.Nấu ăn thì có gì khó đâu chứ, điều cần nhất bây giờ chính là thời gian.Con không muốn sau này sẽ có chuyện tranh chấp mẹ chồng nàng dâu_anh nó phản bác

– Được rồi, mẹ tôn trọng quyết định của con.Ba mẹ cho con thời hạn 3 tháng.Sau 3 tháng cô Thu Hương kia phải đạt toàn bộ yêu cầu mẹ nói với con_mẹ nó

– Con cam đoan 3 tháng sau Thu Hương sẽ đạt yêu cầu mẹ đưa ra_anh nó khẳng định chắc nịch, không chút suy nghĩ

– Con nghỉ sớm đi, đừng thức khuya_mẹ nó

Mẹ nó bước ra khỏi phòng, đóng nhẹ cửa.Anh nó thở phào:chuyện của Hương bây giờ đã có hy vọng

Tại con đường ngược lại, trong một căn nhà sang trọng mang vẻ cổ kính, có hai người con gái đang ngồi trên chiếc xích đu màu trắng tinh khôi

– Mày có chuyện gì vậy, mấy bữa này cứ thẫn thờ như người điên?_Nguyệt Ánh

– Sau bao nhiêu năm nay tao mới nhận ra rằng tao theo đuổi Nam Bảo là điều bất khả thi, người tao thật sự thích không phải là Bảo mà điều đó chỉ là tao ngộ nhận! Tao thích người khác rồi!

– Ai vậy chứ, anh nào có đủ dũng khí để loại Nam Bảo ra khỏi tim mày chứ_Nguyệt Ánh tò mò

– Còn ai ngoài anh Tuấn nữa chứ_Kim Ngân

– Chẳng phải…mày đã chia tay anh ấy lâu rồi hả…sao giờ mày lại..ảnh còn thích mày nữa không_Nguyệt Ánh

– Tất nhiên là không rồi, tất cả là tại con Bạch Thiên Hân đáng ghét đó_Kim Ngân rung mình

Một ngày như mọi ngày: nó và hắn đi học chung và con đỉa kia cũng nhìn nó suốt cả buổi

– Hân à…đi ăn trưa với mình nha_Tiến Đạt mở lời

– Xin lỗi cậu nha, hôm nay mình có hẹn đi ăn với người khác rồi!_nó từ chối

– Bạn…đang trốn tránh mình đó sao? đi ăn cũng khó khăn như vậy à?…mình có gì thua Nam Bảo chứ_Tiến Đạt bức xúc

– Hôm nay mình có hẹn thật mà, xin lỗi cậu nha! Mình đi trước_nó xách cặp xuống lầu rồi leo lên xe của hắn

– “Bạch Thiên Hân, có chết tôi cũng không bao giờ từ bỏ cậu”_Tiến Đạt

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN