Edit+beta: LQNN203
Ân Tô Tô lớn lên trong một gia đình thuộc tầng lớp lao động bình thường, bố mẹ cô rất nghiêm khắc trong việc nuôi dạy cô, họ luôn dạy cô “không có công mà hưởng lộc, phải gánh chịu tai họa” – nhận ưu đãi và quà tặng từ người khác mà không mang lại lợi ích gì cho họ, cuối cùng chắc chắn sẽ dẫn đến tai họa.
Hành vi lặp đi lặp lại của Phí Nghi Chu đã khiến Ân Tô Tô ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Trước mặt anh, cô luôn cảm thấy sợ hãi vô cớ, như thể cô là một con linh dương bị mắc bẫy, có một con thú đang chờ săn mồi mà cô không nhìn thấy, lười biếng nằm im chờ cơ hội ra tay, sẵn sàng giáng cho cô một đòn chí mạng.
Mà cô không có nơi nào để chạy.
Ân Tô Tô làm sao dám nhận món quà hào phóng này. Cô chỉ nói một cách trịnh trọng và chân thành: “Phí tiên sinh, tôi thực sự cảm kích vì ngài đã giới thiệu tôi với thầy Khương trong buổi thử vai lần trước. Ngài đối với tôi vốn dĩ đã có ân, nếu muốn tôi làm bạn nữ của ngài, tôi không phản đối, nhưng tôi thật sự không thể nhận những thứ này.”
Ân Tô Tô vẫn kiên trì và quyết định không nhận những món quà này.
Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn cô, một lát sau mới nói: “Nói như vậy, cô Ân đồng ý làm bạn nữ đồng hành của tôi?”
Ân Tô Tô sững sờ một lúc. Mặc dù cô biết với thân phận của người đàn ông này, không thể thiếu bạn nữ đồng hành nhưng cô không thể đưa ra câu trả lời phủ định khi anh hỏi.
Ân Tô Tô chỉ có thể gật đầu với anh.
“Vậy tôi hy vọng ngày tổ chức tiệc, cô Ân có thể mặc bộ váy này, đeo bộ trang sức này đứng bên cạnh tôi.” Đôi mắt lạnh lùng của Phí Nghi Chu không nhìn ra chút cảm xúc nào, anh nhìn thẳng vào cô: “Ý của cô thế nào?”
Ân Tô Tô bị mắc kẹt, âm thầm xấu hổ. Thầm nghĩ: Có phải sở thích đặc biệt của Thái tử gia là hóa trang cho bạn nữ của mình thành Barbie ngoài đời thực không?
Phép lạ Tô Tô*?
*Tác giả giải thích có một trò chơi hoá trang mang tên “Phép lạ Tô Tô”.
Với một chút bất lực trong giọng điệu, cô đáp lại anh: “Được rồi. Tôi tạm thời giúp ngài giữ bộ váy và trang sức, sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ trả lại cho ngài.”
Phí Nghi Chu quan sát khuôn mặt cô gái trước mặt, trong mắt hiện lên một tia hứng thú và tò mò, thản nhiên nói: “Theo tôi được biết, quần áo và trang sức là thứ mà hầu hết các cô gái đều thích. Tôi rất tò mò, nếu cô Ân không thích những thứ này, vậy cô có hứng thú với cái gì?”
Ân Tô Tô đứng trước tấm gương toàn thân, nhìn mình trong gương, mặc bộ quần áo lộng lẫy và đeo trang sức khiến toàn thân cô sáng ngời.
Trong chốc lát, cô liếc nhìn cô gái trong gương, quay đầu lại, nhìn người đàn ông luôn vượt trội bên cạnh mình, mỉm cười đáp: “Tôi chỉ là một người bình thường, tất cả những gì những cô gái bình thường thích tôi đều hứng thú. Không nhận quà của ngài không phải tôi cao thượng thoát tục, tôi chỉ sợ không đủ khả năng để trả ơn.”
Đối mặt với Phí Nghi Chu, Ân Tô Tô hầu như luôn hành động theo thói quen, vừa tâng bốc vừa mỉm cười. Đây là cách sinh tồn mà cô đã luyện tập trong năm năm qua, chiếc mặt nạ gần như đã hòa nhập vào xương và máu của cô.
Nhưng cô nói điều này rất chân thành.
Trong giới có vô số quy định bất thành văn, không phải Ân Tô Tô không hiểu, mà là cô không muốn thỏa hiệp. Cô sợ mình sẽ cùng người đàn ông này dây dưa quá nhiều, cuối cùng chỉ còn lại lựa chọn duy nhất là “không kiềm chế được bản thân”…
Cách đó hai bước, Phí Nghi Chu cụp mắt xuống, bình tĩnh nhìn Ân Tô Tô, chỉ trong chốc lát anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Phí Nghi Chu nhếch môi, cười không rõ ràng: “Xem ra, không phải cô cự tuyệt những món quà này, mà là cự tuyệt tôi, người tặng chúng cho cô.”
Ân Tô Tô: “…”
Không xong rồi.
Chắc không phải làm cho ông chủ lớn này không vui rồi chứ?
Trong cuộc sống đời thường, Ân Tô Tô là người có sức mạnh vô cảm, cô hiếm khi gặp mâu thuẫn nội tâm, hiếm khi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác, tuy nhiên, lúc này, cô vẫn bàng hoàng trước sự thay đổi tâm trạng của con trai cả Phí gia.
Cô đứng yên tại chỗ mấy giây mới nghĩ xong bản thảo, dùng giọng điệu ôn hòa nhất, ngọt ngào nhất, du dương nhất nói: “Phí tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, sao tôi có thể bài xích ngài được? Tôi chỉ đang nghĩ đến buổi thử vai vừa rồi còn chưa cảm ơn ngài một cách đàng hoàng, cho nên nếu tôi nhận thêm bất kỳ món quà nào từ ngài, tôi sẽ rất xấu hổ.”
Do chênh lệch chiều cao, người đàn ông trông đặc biệt trịch thượng khi nhìn cô với thân hình thon dài và đôi mắt hơi cụp xuống. Anh đột nhiên lên tiếng hỏi cô: “Cô thật sự muốn cảm ơn tôi?”
… Thành thật mà nói thì không phải rất muốn.
Ân Tô Tô chớp mắt khô khốc, căng da đầu trả lời anh: “Tất nhiên.”
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: “Vậy xin cô Ân hãy hứa làm ba việc cho tôi.”
Ân Tô Tô: “?”
Khoảnh khắc Thái tử gia mở miệng, đôi mắt sáng ngời của Ân Tô Tô hiện lên sự bối rối – câu nói này, ngài cho rằng mình đang quay phiên bản chuyển đổi giới tính của “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” sao?
Ân Tô Tô cảm thấy xấu hổ, đồng thời tim cô đập mạnh, trong đầu cô vô tình hiện lên nhiều hình ảnh lạ lùng và kiều diễm.
Cô cố gắng hết sức kiềm chế biểu cảm của mình, nhưng nụ cười lại có chút sa sút: “Còn tùy vào việc cụ thể.”
Phí Nghi Chu: “Việc đầu tiên là, ba ngày nữa hãy cùng tôi đi dự tiệc.”
Ân Tô Tô rất cảnh giác, trả lời theo phản xạ: “Cái này không thành vấn đề, tôi đã đồng ý rồi. Còn gì nữa?”
Phí Nghi Chu: “Việc thứ hai là mời tôi một bữa cơm.”
“…” Ân Tô Tô sững sờ một lúc.
Trao đổi quyền lực, sắc, là chuyện bình thường trong giới, Ân Tô Tô vốn tưởng rằng lời cảm ơn của Phí Nghi Chu ít nhiều có ý nghĩa như vậy, nhưng cô không ngờ rằng người xấu xa chính là cô.
Ân Tô Tô cảm thấy hơi xấu hổ và tội lỗi khi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, má cô nóng bừng.
Cô gật đầu nói: “Không thành vấn đề. Việc thứ ba là gì?”
Phí Nghi Chu trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Việc thứ ba tôi còn chưa nghĩ tới, nghĩ kỹ sẽ nói cho cô biết.”
“… Ồ, được.” Ân Tô Tô hắng giọng như muốn giấu điều gì đó, nói: “Tối nay tôi sẽ mời ngài ăn cơm. Phí tiên sinh, ngài muốn ăn gì?”
Phí Nghi Chu vẫn phong thái tao nhã và thanh lịch đó, điềm tĩnh không nhiễm hạt bụi.
Không biết từ khi nào anh đã ở rất gần cô, gần đến mức có thể nghe thấy hô hấp của hai người. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, đánh giá, dò xét, mang theo nụ cười nghiền ngẫm như có như không.
Thái độ như cười như không có thể dễ dàng thể hiện sự tùy tiện, nhưng anh thì không.
Ngược lại, cô chỉ cảm thấy biểu cảm này trên mặt Phí Nghi Chu khiến anh trở nên dịu dàng và nghị lực hơn bình thường.
Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên hỏi: “Cô Ân, cô nghĩ tôi muốn cô làm gì?”
Ân Tô Tô không ngờ tới, sửng sốt: “… Gì cơ?”
Khóe miệng Phí Nghi Chu hơi nhếch lên, bởi vì ánh mắt ám muội nên nụ cười của anh càng sâu xa hơn. Anh cúi xuống như một quý ông, dán vào tai cô, thản nhiên nhắc nhở cô bằng giọng rất trầm: “Mặt cô, rất đỏ.”
Bản nhạc piano lơ lửng trong không khí thay đổi không ít lần, từng nốt nhạc dường như biến thành một con nai nghịch ngợm, bất ngờ đâm vào trái tim Ân Tô Tô.
Chỉ trong nửa giây, toàn bộ khuôn mặt Ân Tô Tô đều đỏ bừng, cô không dám nhìn anh chút nào, vô thức lùi ra vài bước, vùi đầu thật sâu vào ngực.
Hương thơm lạnh lẽo của anh mơ hồ đọng lại trong hơi thở của cô, mơ hồ hiện hữu, như thể vướng vào một tấm lưới vô hình, độc đoán chiếm giữ, bao trùm, vây trói…
Nhịp tim của Ân Tô Tô nhanh như thể cô vừa chạy một nửa chặng marathon.
Đầu ngón tay cô run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không hề lộ ra dấu hiệu gì, cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Đồ ăn Trung Quốc được chứ?”
Phí Nghi Chu thu đôi d ái tai nhỏ nhắn màu đỏ vào trong mắt, kinh ngạc phát hiện trên đời còn có một sinh vật có thể dễ dàng khống chế tâm tình của anh.
Anh sẽ khó chịu vì lời nói ít ỏi của cô, tâm trạng của anh cũng sẽ thay đổi vì khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Phí Nghi Chu xuất thần giây lát.
Chờ một lúc không thấy trả lời, Ân Tô Tô khó hiểu, tưởng rằng đối phương không nghe rõ, cô vô thức ngước mắt nhìn sang, trong miệng xác nhận: “Phí tiên sinh, cơm tối tôi mời ngài ăn đồ ăn Trung Quốc, được không?”
Khi ngước mắt lên, chợt bắt gặp đôi mắt không đáy đó.
Phí Nghi Chu đáp lại cô: “Được.”
*
Mời con trai cả Phí gia đi ăn tối chắc chắn không phải chất lượng thấp, Ân Tô Tô cuối cùng đã đưa Phí Nghi Chu đến nhà hàng Trung Quốc “Ngọc Trai Đen”, một trong mười nhà hàng hàng đầu ở thủ đô.
Ăn xong thì đã hơn tám giờ tối.
Sau khi thanh toán hóa đơn từ người phục vụ trong phòng riêng, Ân Tô Tô dùng khăn lau tay, lấy kính râm, khẩu trang và mũ trong tầm tay đeo vào, trang bị đầy đủ vũ khí như một thói quen.
Phí Nghi Chu ngồi ở bên cạnh, nhìn cô gái quấn mình thành xác ướp.
Không lâu sau, “xác ướp” dường như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn anh, tháo khẩu trang, nâng kính râm lên, cười hỏi: “Phí tiên sinh, ba ngày nữa bữa tiệc sẽ diễn ra ở đâu? Đại khái mấy giờ?”
Vẻ mặt của Phí Nghi Chu rất bình tĩnh: “Đến lúc đó tôi sẽ đón cô trước, đợi điện thoại của tôi.”
“Vâng được.”
Khi cô trở về căn hộ của mình ở ngõ Chương Thụ vào đêm đó, ngay khi Ân Tô Tô bước vào cửa, trời bắt đầu mưa to.
Cô phồng má và thở ra, cảm ơn vì đã về đến nhà kịp thời.
Ngoài cửa sổ có sấm sét và tiếng mưa.
Sau khi tắm xong, Ân Tô Tô thay bộ đồ ngủ, rửa cho mình một quả táo, cắn một miếng rồi ngồi xuống sàn trước chiếc bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ sát sàn, cầm bút và giấy, chuẩn bị bắt đầu viết một lá thư.
Đúng lúc đang gặm táo chuẩn bị đặt bút xuống thì chiếc điện thoại bên cạnh rung lên.
Ân Tô Tô bật màn hình điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn WeChat mới do mẹ cô gửi: [Đản Đản, nhớ thư cảm ơn.]
[Vâng vâng, con đang viết đây.]
Sau khi trả lời, Ân Tô Tô quay lại chú ý vào tờ giấy viết thư và viết mấy chữ lớn: Kính gửi nhà tài trợ của Quỹ Dự án Hiện thực hóa Giấc mơ: Xin chào…
Quê hương của Ân Tô Tô ở phía Tây Bắc, là một huyện nhỏ không có ngành công nghiệp trụ cột nào, GDP bình quân đầu người thấp đến mức đáng thương. Trong môi trường rộng lớn như vậy, thứ gọi là “giấc mơ” gần như không được phép tồn tại.
Ân Tô Tô yêu thích diễn xuất từ khi còn nhỏ, mơ ước trở thành diễn viên, không ngạc nhiên khi cô trở thành một người ngoại lệ.
Người thân bạn bè bàn tán sôi nổi, hàng xóm cũng rì rầm, ngay khi bố mẹ Ân không thể chịu được áp lực và chuẩn bị thuyết phục con gái từ bỏ ước mơ thì lời nói của giáo viên chủ nhiệm đã mang đến cho họ niềm hy vọng mới.
Giáo viên chủ nhiệm nói với gia đình: “Ân Tô Tô quả thực có tài năng diễn xuất. Em ấy đã thể hiện rất tốt trong bộ phim “Giông tố” của cuộc thi kịch nói ở trường năm ngoái. Sở Giáo dục Thành phố của chúng ta trước đây đã thành lập quỹ Dự án hiện thực hóa ước mơ. Quỹ này được tài trợ bởi một tổ chức doanh nhân giàu có và được thành lập để giúp đỡ những bạn học có thành tích học tập xuất sắc. Bằng cách này, tôi sẽ gửi thông tin của em ấy để xem liệu có thể đăng ký quỹ này hay không. Nếu đơn đăng ký thành công, em ấy sẽ không phải lo lắng về mọi chi phí trong mấy năm đại học.”
Ân Tô Tô đã hoàn thành xuất sắc việc học của mình với sự hỗ trợ của quỹ này.
Sau khi tốt nghiệp và đi làm, cô đã quyên góp từng xu lương của mình cho Hiệp hội Quỹ Dự án Hiện thực hóa Ước mơ, hơn nữa hàng năm cô sẽ gửi một bức thư tay cho nhà tài trợ để bày tỏ lòng biết ơn.
Sáng sớm hôm sau, chỉ sau tám giờ, Ân Tô Tô đã có mặt ở bưu điện đúng giờ và gửi lá thư cảm ơn cùng món quà thủ công nhỏ do cô làm.
Sau khi ra khỏi bưu điện, Ân Tô Tô không lãng phí nửa phút, cô lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho mẹ:
[Mẹ, thư năm nay đã gửi rồi ạ.]
*
Chiều hôm đó, một chiếc ô tô công vụ màu đen lái đến vùng ngoại ô phía Nam Bắc Kinh, một biệt thự dành cho một gia đình có diện tích 10.000 mét vuông nằm ở cuối con đường rợp bóng cây.
Một số nhân viên an ninh là lính đánh thuê đang tuần tra bên ngoài cổng sắt rèn 24/24, khi nhìn thấy một chiếc ô tô đang tiến tới, một trong những người đàn ông nước ngoài lực lưỡng đã giơ tay ngăn cản, nói bằng tiếng Trung: “Xin chào.”
Chiếc xe dừng lại.
Người thanh niên mặc vest bước ra khỏi xe và tiến tới mang theo một lá thư giải thích mục đích của mình.
Không lâu sau, một ông cụ mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn bước ra khỏi trang viên, nhận lấy lá thư, lịch sự cảm ơn rồi quay trở lại vườn hoa.
Đi đến phòng trà.
Quản gia nhà cũ là chú Thân cung kính đưa thư tới, cúi người cung kính nói: “Lão tiên sinh.”
Nằm trên ghế thái sư là Phí Dự Chân, ông chủ cũ của Phí gia. Ông lão đã ngoài tám mươi, đang nhắm mắt dưỡng thần, nói: “Cô bé đó lại gửi thư à?”
Chú Thân: “Vâng, Lữ tổng vừa nhận xong liền gửi tới ngay. Có thư, còn có một đồ vật nhỏ do cô ấy tự tay làm ạ.”
“Đã nhiều năm như vậy, năm nào cũng không bỏ sót một lá thư. Quả thực là một đứa bé ngoan.” Ông cụ cười tươi, chậm rãi gật đầu, dừng một chút, cuối cùng giương mi nhìn sang một bên, ân cần nói: “Cháu đó, khi nào định để ta gặp mặt đứa trẻ này?”
Bên cạnh lư hương tai thú bằng đồng, đôi tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông trẻ tuổi cầm một nén hương, hơi cụp mắt, bình tĩnh châm Long Tiên Hương rồi đóng nắp lư hương lại.
Trong chốc lát, làn khói nhẹ cuộn lên trong phòng trà.
Sắc mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh như sương mù trên núi Nam Sơn, ý tứ sâu xa nói: “Ông sẽ sớm gặp cô ấy thôi ạ.”