Edit+beta: LQNN203
Ý tứ trong lời của Phí Nghi Chu rất rõ ràng, vì muốn đóng giả một cặp vợ chồng sắp cưới nên lúc nào họ cũng phải trông giống như một “đôi vợ chồng trẻ”.
Thân mật gắn bó, ra vào có nhau.
Ân Tô Tô nằm trong vòng tay của Phí Nghi Chu, mũi cô tràn ngập mùi thơm lạnh lẽo của người đàn ông, thứ cô nhìn thấy trong mắt là đôi mắt không đáy của người đàn ông, đôi mắt và mùi hương của anh dường như tràn ngập ma lực, khuấy động khiến đầu óc cô quay cuồng.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh lại, cuối cùng đưa tay lên nắm lấy cánh tay anh.
Dường như có chút không chắc chắn, Ân Tô Tô vịn vào anh, ngập ngừng nhỏ giọng hỏi: “Như vậy sao?”
Một cảm giác trói buộc yếu ớt truyền đến từ khuỷu tay, ánh mắt Phí Nghi Chu vô thức nhìn xuống.
Mười ngón tay thon dài trắng nõn của cô gái quấn quanh cánh tay anh, nhẹ nhàng, thận trọng và có chút đề phòng. Cái chạm vừa lạ vừa nhẹ nhàng, giống như một chiếc lông vũ dường nhổ ra khỏi trái tim anh.
Ánh mắt Phí Nghi Chu lại nhìn về phía Ân Tô Tô, nhếch môi, nhẹ nhàng thản nhiên nói: “Cô Ân là diễn viên, tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp của cô với tư cách là một diễn viên. Cô có thể thoải mái thể hiện bản thân.”
Ân Tô Tô xấu hổ, nghĩ thầm đây là chuyện chuyên nghiệp sao? Đây là vấn đề về tu dưỡng sao? Nếu muốn cô thoải mái thể hiện bản thân, ông lớn ngài trước tiên phải cài đặt sẵn nhân vật cho cô chứ? Lỡ như cô mắc lỗi làm ra chuyện chê cười gì chẳng phải cô đi tong rồi sao?
Ân Tô Tô nắm lấy cánh tay của Phí Nghi Chu im lặng vài giây, sau đó hạ giọng nói: “Phí tiên sinh, diễn xuất thì tôi không có vấn đề gì, nhưng trước tiên hãy nói cho tôi biết ngài muốn loại tính cách nào ở vị hôn thê.”
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: “Tôi sao cũng được, tùy cô.”
Ân Tô Tô kinh ngạc, không thể tin được buộc miệng: “… Chuyện liên quan đến thể diện của ông nội anh, anh và cả nhà anh, tùy tiện như vậy sao?”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Kim chủ ba ba bây giờ đều dễ hầu hạ như vậy sao?
Đại thiếu gia vẫn như cũ trầm giọng nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, đừng để người khác nhìn ra.”
Ân Tô Tô không nói nên lời. Sau một lúc im lặng, cô gật đầu: “Được, vậy tôi tự thể hiện.”
Thỏa thuận miệng lại đạt được, Ân Tô Tô đi theo con trai cả của Phí gia tiếp tục tiến về phía trước.
Dinh thự của Chu gia bên này đã sớm có người đợi.
Cánh cửa sắt rèn rộng mở, vài thanh niên nam nữ đeo đầy châu báu đứng trong gió đêm.
Người dẫn đầu là một người đàn ông mặc bộ đồ thủ công màu xanh ngọc. Anh ta cầm một điếu xì gà làm theo yêu cầu, nghịch trên tay đi đi lại lại. Vốn dĩ đã chờ đợi đến nhàm chán, giữa mày đối phương lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng khoảnh khắc chiếc Bentley màu trắng đều đặn chạy trong đêm xuất hiện trong tầm mắt, anh ta liền ngẩng đầu lên, vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt biến mất trong nháy mắt. Thay vào đó là sự vui mừng và kính trọng, anh ta cùng mọi người sải bước ra khỏi cánh cổng sắt rèn, chào hỏi.
Chu Triều Khởi cười háo hức, nửa trêu chọc: “Anh cả, em đợi anh cả buổi, còn tưởng anh sẽ không tới.”
“Nào dám.” Nụ cười trong mắt Phí Nghi Chu trong trẻo mà nông cạn, có chút nghiêm túc, “Hôm nay lỡ hẹn, hai lão gia tử sẽ không tha cho anh đâu.”
Chỉ một câu đối thoại, Chu Triều Khởi chào hỏi Phí Nghi Chu, hai người bắt tay nhau một cách thân thiết.
Một số nam nữ thanh niên khác cũng bước ra, nói chuyện một cách lịch sự và cung kính, gọi: “Anh cả.”
Thế hệ hậu bối nhà họ Chu đều là những người ưu tú nhất, dung mạo và phong thái xuất sắc, thuộc thượng thừa trong thượng thừa, đứng cùng nhau, hình ảnh đặc biệt bắt mắt.
Ân Tô Tô ở một bên không biết những thiếu gia và tiểu thư này, nhưng nhìn thấy nước da trắng ngần và khuôn mặt tuấn tú của Chu Triều Khởi, dù ở trong giới giải trí có nhiều mỹ nam như vậy, cũng không khỏi liếc nhìn chàng trai cao quý này nhiều lần.
Tương tự như vậy, đoàn người Chu gia cũng đang nhìn Ân Tô Tô, sự ngạc nhiên và nghi hoặc của họ không kịp che giấu, đã được thể hiện qua vẻ mặt của họ.
Cuối cùng, Chu Triều Khởi hắng giọng, làm người đại diện, đặt câu hỏi thay mọi người: “Anh cả, vị tiểu thư này là?”
Phí gia và Chu gia có mối quan hệ thân thiết, con cái hai nhà cũng quen nhau từ nhỏ. Phí Nghi Chu là người lớn tuổi nhất, thành đạt nhất và điềm tĩnh nhất trong dàn hậu bối, mọi người đều chân thành gọi anh là “anh cả”.
Ân Tô Tô dù sao cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, cô nhập vai rất nhanh. Chu Triều Khởi hỏi xong, Phí Nghi Chu chưa kịp mở miệng, cô đã hào phóng tự nhiên giới thiệu mình, mỉm cười nói với người đặt câu hỏi: “Tôi tên Ân Tô Tô, là một nhà văn nghệ. Tôi là vợ sắp cưới của Phí Nghi Chu.”
Mọi người có mặt: “…”
Những người xuất thân từ gia đình quý tộc sinh ra đã có khả năng kiểm soát cảm xúc tuyệt vời, khả năng này đến từ cả gen và sự giáo dục, cho phép họ bình tĩnh tiếp nhận mọi loại thông tin, bình tĩnh phân tích và đưa ra những nhận định, quyết định chính xác nhất.
Nhưng sau lời nói của Ân Tô Tô, đám người trong Chu gia vốn quen nhìn thấy sóng to gió lớn đều kinh ngạc đến mức trợn mắt, hoàn toàn choáng váng.
Hiển nhiên, các thiếu gia tiểu thư Chu gia đều không ngờ mình lại đột nhiên ăn phải dưa gây sốc như vậy.
Như mọi người đã biết, con trai cả của Phí gia mấy năm nay đều tập trung hoàn toàn vào sự nghiệp, hợp tác với chính phủ về xóa đói giảm nghèo, phát triển khu kinh tế và mở rộng sang các lĩnh vực công nghệ cao mới, căn bản chưa từng nghe qua chuyện yêu đương của anh.
Sao đột nhiên lại có thêm một vợ sắp cưới?
Ngay cả trợ lý Hà và Trần Chí Sinh đang theo sau Phí Nghi Chu cũng rõ ràng là sửng sốt.
Trong bối cảnh xã hội của tầng lớp thượng lưu, những người chưa từng tiếp xúc sẽ ít nhiều có chút luống cuống, loại luống cuống này không liên quan gì đến kiến thức, tài năng, năng lực mà chỉ là sự tự tin do xuất thân của mình mang lại.
Họ cho rằng nữ diễn viên trẻ này sẽ rất căng thẳng, thậm chí lo lắng cô sẽ mất bình tĩnh, tuy nhiên, họ không bao giờ ngờ rằng Ân Tô Tô lại không khiêm tốn cũng không hống hách như vậy, thậm chí còn tiết lộ danh tính là “vợ sắp cưới”.
Nếu trong đầu cô không có tính toán khác thì cô thực sự…
Rất chuyên nghiệp.
Quá chuyên nghiệp.
Hà Kiến Cần và Trần Chí Sinh nhìn nhau thật sâu, đồng loạt giơ ngón tay cái lên, trong tâm trí cũng giơ ngón tay cái lên với cô Ân Tô Tô.
Trong lúc nhất thời, mỗi người đều có suy nghĩ và biểu hiện khác nhau, nhưng Phí Nghi Chu lại đặc biệt bình tĩnh.
Anh chỉ hơi quay đầu lại, liếc nhìn Ân Tô Tô, rồi nhướng mày đầy ý tứ sâu xa.
Không khí cứ như thế này trong khoảng năm giây.
Chu Triều Khởi tỉnh táo lại. Anh ta hắng giọng để che đậy sự hớ hênh của mình vài giây trước, chào Ân Tô Tô, lịch sự nói: “Chào chị dâu, em là Chu Triều Khởi, chị có thể gọi em là A Khởi như anh cả.”
Ân Tô Tô thực sự bị sốc bởi hai từ “chị dâu”, cô căng da đầu cười nói: “Xin chào.”
Lúc này, lão quản gia ở một bên bước tới, nhắc nhở Chu Triều Khởi gì đó.
Chu Triều Khởi vỗ trán nói: “Xem em này, để anh cả đứng ở chỗ này cả buổi. Đi thôi ạ, vào từ từ nói chuyện, nếu không hai lão gia tử chờ sốt ruột.”
*
Mối quan hệ giữa giới giải trí và giới quý tộc nổi tiếng rất vi diệu, hầu hết các diễn viên hàng đầu nổi tiếng trong giới đều biết rất rõ về những gia đình giàu có ở Trung Quốc. Đáng tiếc, Ân Tô Tô ở xa “tuyến đầu” và ít có cơ hội kết bạn với những người quyền quý, cô biết rất ít về dinh thự Chu gia nằm ở số 97 của đỉnh Victoria này.
Điều duy nhất chắc chắn là nếu có thể trở thành bạn bè gia đình với Phí gia thì Chu gia cũng phải đứng trên đỉnh kim tự tháp thượng lưu.
Ân Tô Tô đang suy nghĩ trong đầu, tay khoác cánh tay Phí Nghi Chu, thẳng lưng, mỉm cười dịu dàng, thoải mái hào phóng.
Gia tộc càng danh giá càng chú trọng lễ nghi, Ân Tô Tô đi theo đại thiếu gia Phí gia, từ cổng sắt rèn đến tiền sảnh vườn hoa rồi đến khu vực chính điện, đám người Chu Triều Khởi đích thân dẫn đường.
Một lúc sau đã đến trước cửa chính.
Ân Tô Tô vô thức siết chặt bụng nâng m ông, ngẩng cao đầu và ưỡn ngực, điều chỉnh nụ cười cong cong, chuẩn bị khoác lên mình vẻ ngoài tinh thần tốt nhất xứng với kim chủ ba ba. Không ngờ những động tác vi mô yêu nghề kính nghiệp của cô rơi vào mắt Phí Nghi Chu lại được đưa ra một cách giải thích mới.
Phí Nghi Chu ghé sát vào tai cô, thì thầm bằng âm lượng chỉ mình cô nghe được: “Lo lắng?”
Ân Tô Tô trả lời: “Vẫn ổn ạ.”
Phí Nghi Chu lặng lẽ nói: “Ông nội tính tình ôn hòa, sẽ không để cho cô cảm thấy quá áp lực.”
“Hả?” Ân Tô Tô không phản ứng lại, chớp mắt bối rối.
Anh tiếp tục bình tĩnh nói: “Đây là lần đầu tiên cô gặp trưởng bối của tôi, lo lắng cũng không có gì đáng trách. Yên tâm, tôi sẽ giải quyết hầu hết mọi chuyện cho cô.”
Ân Tô Tô: “…”
Khoan……
Khoan đã.
Anh tưởng cô lo lắng là vì đây là lần đầu tiên cô “gặp trưởng bối của anh”?
Ân Tô Tô 囧, mấp máy môi định nói, nhưng trước khi cô có thể giải thích sự hiểu lầm của mình, con trai cả của Phí gia đã bình tĩnh và duyên dáng rút lui, trở lại với vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày.
Chu Triều Khởi dẫn các em trai em gái của mình sang một bên, làm động tác mời các vị khách quý tiến lên.
Xét đến việc phải gặp trưởng bối, việc khoác tay có vẻ quá thân mật. Vì vậy, khi Phí Nghi Chu đang tiến về phía trước, Ân Tô Tô đã có ý thức rút tay ra khỏi khuỷu tay anh, chuẩn bị đi theo anh vào.
Nhưng, khi chú ý đến động tác rút tay lại của cô gái, vẻ mặt Phí Nghi Chu vẫn không thay đổi, nhưng bàn tay phải khớp xương rõ ràng của anh đã đưa ra sau, nắm lấy tay trái của cô vào lòng bàn tay mình.
Động tác vô cùng tự nhiên và quen thuộc, liền mạch lưu loát, như thể đã được tập luyện trước đó hàng nghìn lần.
Mắt của Ân Tô Tô khẽ lóe lên, trái tim cô cũng đột nhiên run rẩy. Lúc này, cô không thể chống cự chứ đừng nói đến vùng vẫy, đành phải hít một hơi thật sâu, đan lấy đầu ngón tay của người đàn ông, để anh dẫn cô về phía trước.
Tổng thể trang trí dinh thự của Chu gia theo phong cách cổ điển của Mỹ, nội thất tông màu tối, bày biện nội thất tối màu, thể hiện sự sang trọng và lộng lẫy tột độ ở khắp mọi nơi.
Bữa tiệc gia đình của một gia tộc nổi tiếng đương nhiên cũng là y hương tấn ảnh*. Ân Tô Tô bước vào phòng khách, điều đầu tiên cô nhìn thấy khi ngước lên là một quý phu nhân xinh đẹp. Đối phương bảo quản rất tốt, trên khuôn mặt hay dáng người đều không thấy dấu vết tuổi tác.
*Y hương tấn ảnh là một thành ngữ, y là y phục, hương là hương thơm, tấn là mái tóc, ảnh là bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Chu phu nhân mỉm cười bước tới, vuốt thẳng lại những chiếc cúc đính đá quý và kim cương trên chiếc áo choàng nhung lông chồn, nói một cách thân thiện bằng tiếng phổ thông không được xem là chuẩn: “Đại công tử, đã lâu không gặp.”
Phí Nghi Chu mỉm cười nho nhã mà xa cách: “Bác gái ạ.”
Sau khi tiếp đón Phí Nghi Chu, đôi mắt đẹp của bà Chu chuyển sang, bà ta nhìn thấy Ân Tô Tô bên cạnh Phí Nghi Chu, vẻ mặt lập tức hơi khựng lại.
Chỉ trong vài giây, bà Chu đã lướt qua trong đầu tất cả những thiên kim danh môn ở Trung Quốc, nhưng không cái tên nào trong số họ khớp với khuôn mặt trước mặt bà ta.
Hoang mang
Chỉ trong chốc lát, giây tiếp theo, bà Chu duyên dáng quay ra, mỉm cười nói sau lưng: “Bố, hở chút là bố cứ nhắc mãi, mau nhìn xem là ai đến này?”
Ân Tô Tô ngước mắt theo âm thanh, nhìn thấy hai người đang ngồi trên chiếc ghế sô pha da màu nâu đỏ ở giữa phòng khách.
Hai ông cụ tóc bạc.
Ông cụ bên trái mặc bộ đồ Đường, trên người đầy đồ cổ vô giá, tinh thần minh mẫn, ông cụ bên phải ăn mặc giản dị, rõ ràng thể chất và tinh thần yếu hơn, nhưng mái tóc trắng vẫn được chải chuốt tỉ mỉ, tư thế ngồi thanh thản đoan chính, dáng vẻ ung dung ngay thẳng, đặc biệt là đôi mắt chứa đựng linh lực mạnh mẽ và dồi dào, trong sáng và sắc bén khiến người ta không dám nhìn vào.
Ân Tô Tô đang lặng lẽ quan sát hai ông cụ, đột nhiên, ánh mắt cô bắt gặp một ánh mắt sắc bén.
Đó là ông cụ bên phải.
Cô khựng lại, cúi đầu xuống vì xấu hổ.
Ánh mắt của ông cụ bình tĩnh rơi vào Ân Tô Tô, sau khi nhìn cô vài giây, trong mắt ông dần dần hiện lên sự hài lòng.
Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, gọi: “Ông nội Chu, ông nội.”
“Lần mời đầu tiên cháu không đến, lần thứ hai mời cũng không đến. Cuối cùng ông nội cháu phải đích thân ra mặt mới có thể bảo cháu đến chỗ của ta.” Lão gia tử Chu Nho Lâm hiền hòa trêu chọc, “Thật sự muốn gặp cháu đúng là không dễ, A Ngưng.”
“…” Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, vô thức liếc nhìn Phí Nghi Chu.
A Ngưng?
Phí Nghi Chu cười nhẹ, đáp: “Mấy ngày trước cháu bận quá, thật sự không thể đi được, cháu đến nhận lỗi với ông nội Chu đây.”
“Được được. Cháu có thể đến gặp ông già xấu tính là ta, ta đã rất vui.” Chu Nho Lâm xua tay, liếc nhìn Ân Tô Tô bên cạnh Phí Nghi Chu, nhướng mày đùa giỡn, quay sang Phí Dự Chân: “A Ngưng cũng dẫn theo bạn gái sao?”
“…”
Ân Tô Tô thầm nghĩ không xong, nghĩ thầm: Đại thiếu gia nhà họ Phí tạm thời bắt lính, yêu cầu cô giả làm vợ sắp cưới, chắc anh vẫn chưa bàn với ông nội Phí.
Xong rồi. Sẽ không bại lộ chứ?
Ân Tô Tô cảm thấy lo lắng, lén quay đầu lại nhìn bên cạnh.
Gương mặt Thái tử gia đẹp như tranh vẽ, dáng vẻ điềm tĩnh.
Ân Tô Tô lo lắng đến mức giơ ngón tay út đẫm mồ hôi lên, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay khô khốc của Phí Nghi Chu.
Tay đứt ruột xót, từng trận ngưa ngứa nhè nhẹ, từ lòng bàn tay đến đầu quả tim. Ánh mắt Phí Nghi Chu hơi tối xuống, bình tĩnh lăn yết hầu, cuối cùng nghiêng người, quay lại nhìn cô.
Đôi mắt của Ân Tô Tô sáng lấp lánh, dùng khẩu hình nói: [Anh nói đi, ông nội của anh không biết tôi.]
Phí Nghi Chu lặng lẽ nhìn cô, vẫn không nói tiếng nào.
Ân Tô Tô định dùng khẩu hình tiếp tục thúc giục, nhưng không ngờ, ông nội Phí ngồi trên ghế sô pha lại lên tiếng.
Phí Dự Chân mỉm cười vui vẻ, nói với người bạn già: “Lão Chu, để tôi giới thiệu với ông. Đây là Ân Tô Tô, cháu dâu mà A Ngưng đích thân chọn cho tôi.”
*
Theo quan niệm của Ân Tô Tô, bữa cơm gia đình là bữa cơm gia đình quanh bàn ăn, bữa cơm gia đình của những gia đình giàu có và bữa cơm gia đình của những gia đình bình thường khác nhau nhiều nhất ở món ăn. Nhưng bữa cơm gia đình của Chu gia lại hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Địa điểm tổ chức bữa tối nằm trong một nhà kính trồng hoa, có diện tích 100 mét vuông, nhìn lên có thể nhìn thấy bầu trời đêm rộng lớn. Một đội gồm hàng chục nghệ sĩ ánh sáng biểu diễn nghệ thuật ánh sáng và bóng tối tại chỗ, sau đó các đầu bếp Michelin nấu các món ăn tương ứng theo chủ đề ánh sáng và bóng tối, ánh sáng và bóng tối được thay đổi, các món ăn đều mới mẻ. Có thể gọi là bộ ba bữa tiệc cho thị giác, thính giác và vị giác.
Ân Tô Tô bước vào nhà kính, mở rộng tầm mắt của mình, thưởng thức đồ ăn và xem buổi biểu diễn một cách thích thú.
Cô cũng trở thành người duy nhất trong bàn có thể nghiêm túc ăn cơm.
Được nửa chừng tiệc, Ân Tô Tô uống quá nhiều nước bèn rời bàn để đi vệ sinh. Khi trở lại nhà kính, đi ngang qua một hòn non bộ, nghe thấy hai giọng nữ đang nói nhỏ bằng tiếng Quảng Đông.
Ân Tô Tô dừng lại.
Nghe một người trong số họ nói: “Chưa bao giờ nghe nói Phí Nghi Chu hẹn hò, sao đột nhiên lại có vợ sắp cưới?”
Một người khác nói: “Nói không chừng là cưới chạy bầu, hoặc có điều gì đó ẩn giấu.”
“Rất có thể. Một con hát có thể vào được Phí gia, sau lưng không biết đã dùng thủ đoạn mờ ám nào đó.”
“Chuyện mà mấy người trong vòng đó am hiểu còn không phải là hầu hạ người sao?”
Lời này khiến cô gái kia cười khúc khích, mỉa mai nói: “Đúng vậy, mấy thủ đoạn hồ ly tinh bám đuôi đó chúng ta không học được đâu.”
…
Ân Tô Tô nghe vậy có chút tức giận, trong cơn tức giận, cô thậm chí còn muốn lao tới tranh luận, nhưng tâm trí cô lang thang, động tác lại dừng lại—-
Người có thể xuất hiện trong bữa tiệc của gia đình Chu gia, cho dù không phải là người của Chu gia cũng nhất định phải là thiên kim tiểu thư nào đó. Nếu cô tranh luận như vậy thì cho dù có đòi được công bằng bằng lời nói thì cô cũng sẽ không được lợi gì cả. Nếu đắc tội tư bản, cuộc sống của cô sau này sẽ khó khăn.
Đi lên không được. Chịu đựng thì khó chịu.
Phải làm sao đây?
Ân Tô Tô rối rắm hết lần này đến lần khác, đi tới đi lui, lo lắng bứt tóc. Ngay lúc cô sắp phát điên, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ phía sau, yếu ớt đến mức gần như không nghe được.
Ân Tô Tô giật mình, quay đầu lại.
Trong sân đêm sương mù dày đặc, cách đó vài mét dưới gốc cây huyết long có một người đàn ông đứng nghiêng người, dáng người mảnh khảnh, đôi mày và đôi mắt lười biếng lạnh lùng, mang theo một loại cảm giác cao quý xa xăm nào đó.
Ân Tô Tô muốn nói nhưng sợ quá ồn ào sẽ lộ thân phận nên phải tiến lên vài bước bước đến gần người đàn ông, cô kìm nén cơn tức giận thì thầm: “Phí tiên sinh đang cười nhạo tôi sao?”
Thật là.
Cô bị nói xấu, không phải tất cả là do anh sao?
Tại sao anh còn không biết xấu hổ cười nhạo cô!
Trong mắt Phí Nghi Chu hiện lên một tia hứng thú, anh cũng làm theo cô, nhỏ giọng nói: “Thanh minh trước, tôi tuyệt đối không có.”
Ân Tô Tô không tin: “Vậy tại sao vừa rồi anh lại cười?”
Phí Nghi Chu lười biếng nói: “Nhìn cô chống nạnh đi đi lại lại, cảm thấy cô giống như một ấm trà đang bốc khói, rất đáng yêu.”
Ân Tô Tô nghẹn lời, nghĩ thầm đây là ẩn dụ gì chứ. Ấm trà bốc khói? Đáng yêu chỗ nào.
Khóe mắt Phí Nghi Chu liếc nhìn hòn non bộ, nhướng mày nhìn cô: “Bị người ta nói xấu, không muốn trút giận sao?”
Ân Tô Tô chán nản rũ vai, cảm thấy vô cùng bất lực: “Anh cho rằng tôi không muốn trút giận sao. Chúng tôi không thể đắc tội người có tiền trong giới, anh không hiểu đâu.”
Phí Nghi Chu: “Có tôi chống lưng, cô sợ cái gì?”
Ân Tô Tô nghe vậy có chút dở khóc dở cười, bất lực nói: “Anh có thể chống lưng cho tôi nhất thời, nhưng không thể chống lưng cho tôi cả đời. Sau đêm nay, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu.”
Sau một lúc tức giận, cô đã bình tĩnh lại, biết cách hành động khôn ngoan nhất là gì.
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào Ân Tô Tô, đột nhiên nói: “Cô lại đây.”
Ân Tô Tô không biết anh sẽ làm gì, nhưng theo bản năng cô cảm nhận được mối nguy hiểm nho nhỏ, nói với cô rằng không thể nghe lời, nên lắc đầu nói: “Trở về đi. Đêm nay anh là nhân vật chính, rời đi quá lâu không tốt.” Nói xong, cô quay người định bỏ chạy.
Khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay siết chặt, bị ai đó nắm.
Ân Tô Tô hơi giật mình, nhưng trước khi cô kịp lấy lại bình tĩnh, Phí Nghi Chu đã kéo cô lại bằng một lực nhẹ nhàng nhưng kiên cường. Hai cánh tay anh khép lại, nhốt cô vào khoảng không gian nhỏ bé giữa anh và hòn non bộ, không cho cô trốn thoát.
Ánh mắt Phí Nghi Chu tối tăm, có chút đáng sợ, sâu xa, không nói ra được cảm xúc.
Ân Tô Tô kinh ngạc trố mắt, định nói thì tiếng bước chân và cuộc trò chuyện đằng sau hòn non bộ đã đến gần tai cô.
Hai cô gái đang nói về Ân Tô Tô sau hòn non bộ, một người là con gái thứ ba của nhà họ Chu, người kia là cháu gái của bà Chu, vừa trò chuyện vừa bước ra từ phía sau hòn non bộ, đang nói chuyện rất phấn khích, trong chớp mắt nhìn thấy hai bóng người dưới ánh trăng, chồng lên nhau.
Họ nhận ra chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay Ân Tô Tô, đồng thời cũng nhận ra bộ đồ sa tanh màu đen trên người Phí Nghi Chu, sắc mặt nhất thời lúc đỏ lúc trắng, lúng túng quay mặt đi, giả vờ như không để ý, định nhanh chóng rời đi.
Vừa đi được hai bước, phía sau vang lên ba chữ bâng quơ: “Nói xong rồi?”
“…” Hai cô gái trẻ đột nhiên cứng đờ, không còn cách nào khác đành phải dừng lại, chán nản quay đầu lại.
“Anh cả…”
“Phí tiên sinh…”
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn Ân Tô Tô trong ngực, bình tĩnh nói: “Vừa rồi có nghe rõ không, những người này cho rằng em xuất hiện ở đây là vì em dùng thủ đoạn hồ ly tinh với anh.”
Có một chút bối rối trên khuôn mặt của Ân Tô Tô.
Phí Nghi Chu: “Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, chính anh là người dùng mọi thủ đoạn với em, trơ trẽn bám theo em.”
Ân Tô Tô: “…”
Hai tiểu thư Chu gia nói xấu: “…”
Hai người nhìn nhau, tái mặt khiếp sợ.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt Phí Nghi Chu không tập trung vào thứ gì khác, anh nhìn thẳng vào cô gái đang ngơ ngác trong lòng mình, đột nhiên nhếch môi lười biếng, có chút tự trào: “Nếu em thật sự có thể làm gì đó với anh, anh cầu mà không được, như vậy ít nhất chứng minh trong lòng em có một vị trí nhỏ dành cho anh. Không phải sao?”
Ân Tô Tô: “…???”