Tô Tô - Chương 20: C20: Kết hôn với tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Tô Tô


Chương 20: C20: Kết hôn với tôi


Edit+beta: LQNN203

Tâm trạng của Ân Tô Tô lúc này có phần khó diễn tả. Nhưng người đàn ông này là ai, đường đường là con trai cả của Phí gia, cao quý cỡ nào, anh ngàn dặm xa xôi tự mình đến lấy mật ong. Lúc này, anh đã đứng ở cửa, nếu cô có gan không cho anh vào, có lẽ ngày mai cô sẽ về hưu mất.

Ân Tô Tô không còn cách nào khác đành phải kiềm chế nét mặt, nở nụ cười chào đón dịu dàng, tốt bụng và ấm áp nhất, bước sang một bên, chân thành nói với Phí Nghi Chu: “Phí tiên sinh, mời vào.”

Phí Nghi Chu bước vào.

Căn hộ của Ân Tô Tô có diện tích không lớn, là một không gian nhỏ chỉ dành riêng cho một cô gái trẻ, mọi chi tiết đều phản ánh sở thích của gia chủ. Được trang trí bằng màu sắc ngọt ngào, toàn bộ bức tường TV có màu xanh lam nhạt, còn bức tường đối diện sô pha là màu hồng nhạt. Thiết kế màu sắc tương phản giúp nâng cao tác động thị giác, khiến toàn bộ phòng khách trở nên rực rỡ.

Phí Nghi Chu bình tĩnh quan sát xung quanh, chỉ trong mấy giây, trong đầu anh đã có được phán đoán cơ bản.

Cô ưa chuộng phong cách Bắc Âu tươi trẻ và lãng mạn.

Ở góc độ tâm lý học, những cô gái thích phong cách trang trí này hầu hết đều có tấm lòng nhân hậu, thế giới nội tâm mềm mại, giản dị và sạch sẽ.

Thực sự phù hợp với tính cách của cô.

Bên này cửa, sau khi Thái tử gia bước vào, Ân Tô Tô lặng lẽ đóng cửa lại. Quay lại thì thấy anh vẫn đứng ở cửa nên lễ phép tiếp đón: “Anh ra phòng khách ngồi đi, tôi lấy nước cho anh.”

Sắc mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh như nước, nói như quân tử: “Tôi từ tiền sảnh đi bộ lên đây, đế giày dính bụi.”

Ân Tô Tô giật mình một lúc, nhưng cô nhanh chóng nhận ra, anh đang lo lắng đế giày của mình dính bụi sẽ làm dơ sàn nhà cô nếu cứ bước vào như vậy?

Trong đầu hiện lên một loại cảm giác kỳ lạ, từng tấc từng tấc lan đến tứ chi xương cốt, tựa như giấy Tuyên Thành bị vấy mực.

Cô ra vẻ như một người chủ nhà hào phóng, vẫy tay với anh, mỉm cười nói: “Không sao đâu, cứ trực tiếp vào đi.”

Phí Nghi Chu được giáo dục nghiêm khắc, một trong những điều anh được dạy từ nhỏ là không bao giờ gây phiền toái cho người khác trừ khi cần thiết. Sau khi nghe Ân Tô Tô nói, anh đã chọn cách làm tốt nhất tiếp theo, duy trì sự sạch sẽ cho ngôi nhà của cô theo một cách khác.

Phí Nghi Chu hơi xoay người, bình tĩnh ngồi xuống ghế đổi giày ở huyền quan.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Ân Tô Tô, không thể nghi ngờ đã khiến cô bị sốc.

Anh trời sinh là quý tộc, dù làm một hành động bình thường đến đâu, trong mỗi cử động của anh đều có một sự tao nhã khó tả. Nhưng căn hộ chật chội và lối vào chật chội của cô quá không hợp với anh.

Cô thuyết phục anh đừng cử động, không còn cách nào khác, vội vàng lục lọi tủ giày, tìm thấy thứ gì đó trong đó rồi đưa ra.

Ân Tô Tô có chút xấu hổ nói: “Bình thường nhà tôi không có đàn ông đến, nên không có giày đi trong nhà dành cho nam, chỉ có thứ này thôi.”

Phí Nghi Chu nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng từ trên khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng của cô gái khẽ liếc xuống.

Có lẽ vì kính trọng, có lẽ vì thói quen lễ phép nên cô chắp hai tay lại, những ngón tay trắng nõn thanh tú lọt vào tầm mắt anh. Kẹp một đôi bao giày bằng vải giữa các ngón tay, lớp vải hoa màu trắng tươi mát và sạch sẽ, có mùi thơm rất nhẹ của hoa oải hương.

Nhận thấy anh đang nhìn bao giày trên tay, má Ân Tô Tô khô khốc, cho rằng anh không thích màu sắc quá nữ tính nên cô nhanh chóng giải thích: “Đôi bao giày này còn mới, chưa có ai sử dụng. Tôi thấy anh rất cao nên cỡ giày của anh chắc cũng tương đối lớn, bao giày bằng nhựa một cỡ rất dễ bị rách. Nếu anh để ý…”

Còn chưa nói xong, Phí Nghi Chu đã cầm lấy bao giày, mang vào bên ngoài giày.

Ân Tô Tô không biết đôi giày trên chân đại công tử có giá bao nhiêu, chỉ biết rằng chúng chắc chắn đắt ngoài sức tưởng tượng của cô. Lúc này, đôi giày da đắt ngất trời đó được bọc trong bao giày hoa tám tệ của cô, nhưng rất hợp với dáng người mảnh khảnh và thẳng tắp cũng như phong thái ung dung tự phụ của anh.

Thành thật mà nói, có hơi buồn cười.

Đáng tiếc Ân Tô Tô không có đủ can đảm để cười.

Cô chỉ có thể cúi mặt, hắng giọng và kìm nén nụ cười đang nở trên khóe miệng. Sau đó quay lại ra hiệu cho anh ngồi trên ghế sô pha.

Phí Nghi Chu ngồi xuống.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ sát sàn của phòng khách lóe lên vài tia sét, vài tiếng sấm vang lên, một cơn mưa đêm bất ngờ ập đến. Khi tia chớp và tiếng sấm tan dần, cơn mưa phùn chuyển thành mưa lớn, tiếng mưa chợt trở nên ồn ào, lộn xộn như những hạt ngọc va vào đ ĩa.

Ân Tô Tô liếc nhìn bầu trời đêm, cau mày lẩm bẩm: “Kỳ lạ. Dự báo thời tiết không nói sẽ có mưa…”

Phí Nghi Chu không biết cô đang nói với chính mình hay đang nói với anh, sợ cô bị buồn tẻ nên vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh như thường ngày trả lời: “Dự báo thời tiết thường không chính xác lắm, sẽ không vượt quá 95%.”

Được rồi.

Dù sao người ta cũng đã vào rồi, trời mưa to cũng không cách nào đuổi ra ngoài được.

Ân Tô Tô thầm thở dài, lấy cốc nước sạch cô vừa rửa ra rồi quay trở lại phòng khách.

Ánh mắt Phí Nghi Chu từ đầu đến cuối đều nhìn cô, chợt nhận ra điều gì đó, lông mày anh nhíu lại thành một búi xinh đẹp, đột nhiên hỏi: “Chân cô không thoải mái sao?”

“À.” Ân Tô Tô sửng sốt một lúc, bối rối: “Tư thế đi lại của tôi kỳ lạ lắm sao?” Vết thương của cô không còn quá đau nữa, không ảnh hưởng đến tư thế đi lại của cô mới đúng.

Phí Nghi Chu lắc đầu: “Không có gì kỳ lạ.”

Ân Tô Tô: “Vậy sao anh lại nói chân tôi không thoải mái?”

Phí Nghi Chu: “Tốc độ của cô chậm hơn trước một chút.”

Ân Tô Tô ngạc nhiên trước khả năng quan sát từng chi tiết của anh, bật cười, lập tức không bận tâm trả lời: “Không có gì. Hôm nay tôi gặp một tai nạn nhỏ khi chụp ảnh cho tạp chí, bị trầy xước đầu gối một chút, không đáng ngại.”

Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn đầu gối trái của cô: “Có tiện để tôi xem một chút không?”

“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng xem cả.”

“Tôi lo.”

“Anh đừng làm quá như vậy chứ.” Cô buột miệng mà không hề dừng lại.

Phí Nghi Chu: “.”

Sau khi bị khiển trách thẳng thừng như vậy, Phí Nghi Chu im lặng, sắc mặt có chút ngưng tụ, đưa mắt rời khỏi chân cô, vẫn ôn hòa khách khí như trước: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ cố gắng kiềm chế.”

Thấy vẻ mặt của đại thiếu gia trở nên có chút vi diệu, lại có chút xấu hổ, Ân Tô Tô sau đó mới nhận ra giọng điệu của cô có vẻ hơi gay gắt, xấu hổ, cô vội vàng bổ sung: “À thì, ừm. Ý tôi là, chỉ là một vết xước nhỏ, hai ngày nữa sẽ ổn thôi, không có gì đáng xem, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.”

Vừa nói, cô vừa nâng ly trong tay lên, lắc nhẹ rồi chuyển chủ đề: “Anh muốn uống gì? Có nước lọc, cà phê và Wahaha.”

Nghe được ba chữ cuối cùng, trong mắt Phí Nghi Chu lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “Wahaha là cái gì?”

Ân Tô Tô: “…”

Ân Tô Tô gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Tình cờ tủ lạnh ở gần đó, cô mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai Wahaha trên giá đựng đồ uống.

Bước tới đưa cho anh, nói: “Là cái này, sữa canxi Wahaha AD. Hồi nhỏ anh không uống à?”

Phí Nghi Chu nhìn đồ uống trong tay, cẩn thận nhớ lại mấy giây, sau đó lắc đầu: “Không có.”

Ân Tô Tô ngạc nhiên: “Wahaha là đồ uống ưa thích của hầu hết trẻ em ở Trung Quốc. Tôi lớn vậy rồi còn thường xuyên mua uống. Cho dù khi còn nhỏ không uống, anh cũng nên nghe đến rồi chứ?”

Phí Nghi Chu trầm mặc, lắc đầu.

Bây giờ Ân Tô Tô đã hiểu.

Nghĩ lại thì, Wahaha là đồ uống mà trẻ em bình dân yêu thích nhất, nhưng Phí Nghi Chu chưa bao giờ là người bình dân. Một đứa trẻ lớn lên trên chiếc Rolls-Royce và sống trong biệt thự trang viên, tùy tiện ra cửa đều được vây quanh bởi những người xung quanh, bao gồm cả quản gia và vệ sĩ lính đánh thuê, làm sao có thể uống đồ uống rẻ tiền chỉ trị giá vài tệ một chai?

Một lần nữa, bằng trực giác, cô cảm nhận được khoảng cách rất lớn giữa anh và những người bình thường như họ, trong khi Ân Tô Tô đang cảm thán, lại cảm thấy tự ti không quá rõ ràng. Cô lấy từ trong tủ ra một hộp trà Long Tỉnh Tây Hồ chưa mở, vừa lấy lá trà vừa nói mà không ngước mắt lên: “Phí tiên sinh vẫn là nên uống trà đi.”

Ân Tô Tô trước đây có giới thiệu một tài nguyên web drama cho người bạn cùng phòng thời đại học, bạn cùng phòng của cô rất cảm kích cô, hộp Long Tỉnh này là một món quà cảm ơn lúc đó. Giá trị xa xỉ.

Cô không có thói quen uống trà, hộp trà này đã để bụi trong tủ hơn bốn tháng.

Hôm nay đúng lúc có tác dụng.

Rắc lá trà vào đáy cốc và pha với nước sôi. Hương thơm tràn ngập.

Ân Tô Tô ghé sát vào tách trà và hít một hơi thật sâu, cong môi hài lòng rồi bưng trà đã pha cho vị khách quý.

Phí Nghi Chu khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”

Đại thiếu gia đúng là chuyên gia phẩm trà, không cần uống mà chỉ ngửi nhẹ một cái rồi nói: “Long Tỉnh Trà Xuân?”

Ân Tô Tô không biết gì về trà nên chớp mắt tò mò hỏi: “Long Tỉnh Trà Xuân có phải là cùng một loại với Long Tỉnh Tây Hồ không?”

Phí Nghi Chu nhìn sang một bên.

Đôi mắt sáng của cô gái sáng như một dải ngân hà rộng lớn.

Anh không khỏi mỉm cười và bình tĩnh trả lời: “Long Tỉnh có thể chia thành hai loại theo thời điểm hái lá trà, đó là Long Tỉnh Trà Xuân và Long Tỉnh Minh Tiền. Trà Xuân nghĩa là trước cơn mưa, Minh Tiền nghĩa là trước Thanh Minh.”

Ân Tô Tô được khai sáng bởi những nội dung được phổ biến trong khu vực mù kiến ​​thức, trầm ngâm hỏi: “Cái nào tốt hơn, Long Tỉnh Trà Xuân hay Long Tỉnh Minh Tiền?”

Phí Nghi Chu: “Không thể nói cái nào tốt hơn, mỗi cái đều có ưu điểm riêng.”

“Thì ra là vậy…” Ân Tô Tô gật đầu, chợt nhớ đến “Nham trà chi vương” cô đã uống trên chiếc Legacy 750, không nhịn được lại hỏi: “Lúc trước trên máy bay của anh có uống một loại trà, tiếp viên nói là bộ sưu tập của anh. Trà đó tên là gì?”

Phí Nghi Chu đáp: “Cây mẹ Đại Hồng Bào núi Vũ Di.”

Trước đây Ân Tô Tô đã từng xem một bộ phim tài liệu về di sản thiên nhiên, trong đó có một tập đã giới thiệu cụ thể về cây mẹ Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di. Người ta nói rằng trên thế giới chỉ có sáu cây mẹ Đại Hồng Bào, trong đó có ba cây tồn tại từ thời cổ đại, ba cây được nhân giống vô tính, chúng đã nổi tiếng khắp thế giới ngay từ thời nhà Thanh, là những cống vật vô giá.

“Nhưng tôi nhớ việc hái cây mẹ đã bị cấm từ năm 2007. Cái lọ đó của anh là…”

“Đó là bảo vật mà bố tôi đã mua ở một cuộc đấu giá.”

“…”

… Sao anh không nói với tôi sớm hơn, đồ đàn ông vô nhân đạo!

Ân Tô Tô muốn khóc.

Đó là trà Đại Hồng Bào, loại giống hệt của vua Khang Hy và vua Ung Chính, một gam giá mấy chục vạn.

Bảo vật hiếm có có tiền cũng không thể mua được, cô thực sự đã uống hết trong một ngụm, không những không chụp ảnh hay lấy bất kỳ vật lưu niệm nào, thậm chí còn không nếm thử cẩn thận!

Ngay khi Ân Tô Tô đang chán nản tiếc đứt ruột, Thái tử gia vô nhân tính của nhà họ Phí đã đặt trà Long Tỉnh trong tay xuống, đột ngột hỏi: “Cô có ống hút không?”

Ân Tô Tô đang đắm chìm trong sự tiếc nuối vì không thể chụp ảnh cùng bảo vật quý hiếm, cô không nghe rõ, ngơ ngác nhìn: “Cái gì cơ?”

“Ống hút.” Phí Nghi Chu cầm sữa canxi Wahaha, bình tĩnh nói: “Tôi muốn uống cái này.”

“… Đưa cho tôi đi.”

Nửa phút sau, Ân Tô Tô lấy trong tủ lạnh ra một chiếc ống hút mỏng, nhét vào lá nhôm dán kín phía trên Wahaha, đưa lại cho Phí Nghi Chu, mình cũng lấy ra một chai uống.

Uống một ngụm.

A, chua chua ngọt ngọt. Hương vị trong ký ức, rất ngon.

Ân Tô Tô nuốt sữa canxi vào miệng, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Phí Nghi Chu. Nhìn thấy vị sếp này cũng chậm rãi nhấp một ngụm, duyên dáng nuốt xuống, vô cớ có chút lo lắng.

Cô thấp giọng thăm dò hỏi: “Thế nào? Anh thấy có ngon không?”

Phí Nghi Chu gật đầu: “Không tệ.”

Dây thần kinh hơi căng thẳng thả lỏng, Ân Tô Tô lặng lẽ phồng má, thở ra một hơi, 囧 囧 nghĩ: Còn được còn được, cũng không quá bắt bẻ và khó phục vụ.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi.

Ân Tô Tô uống xong một chai Wahaha và ngồi với Thái tử gia trong phòng khách một lúc. Đang trò chuyện ngẫu nhiên, đột nhiên, một âm thanh yếu ớt nhưng kỳ lạ từ hướng phòng tắm truyền vào tai cô.

Tách, tách, quy luật liên tục.

Giống như vòi nước không được vặn chặt, nước chảy xuống.

“Ngại quá, anh đợi tôi một lát nhé.” Nói xong, Ân Tô Tô đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện ra đó là phòng tắm.

Ánh sáng trong phòng khách sáng rực, chiếu vào cánh cửa mờ mờ, tia sáng tuy yếu ớt nhưng cũng đủ nhìn rõ mọi vật.

Quá lười bật đèn phòng tắm, Ân Tô Tô bước vào trong bóng tối.

Trên bồn rửa không có gì lạ, khi quay lại nhìn thì thấy vết rỉ từ vòi hoa sen trong phòng tắm.

Cô ngồi xổm trước công tắc vòi hoa sen, ngẩng đầu lên giữ công tắc, vặn thật mạnh, cố gắng khóa chặt vòi hoa sen lại.

Không ngờ, tối lửa tắt đèn vặn sai hướng, thế mà bật vòi hoa sen hình vuông phía trên. Dòng nước lạnh ùa xuống dữ dội như mưa lớn, bao phủ Ân Tô Tô từ đầu đến chân.

“…” Ân Tô Tô không chuẩn bị trước, choáng váng, cô kêu lên vì lạnh, vội vàng siết chặt công tắc theo hướng ngược lại.

Ở phòng khách, khi nghe thấy tiếng kêu trong phòng tắm Phí Nghi Chu liền cau mày, anh sợ Ân Tô Tô có thể gặp tai nạn do vết thương ở chân nên sải bước về phía cô, bước đi đầy hỗn loạn và vội vàng chưa từng có.

Vừa tới cửa, lập tức nhìn vào trong, phòng tắm được chia thành khu khô và ướt, sắp xếp gọn gàng, ánh sáng lờ mờ.

Nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người nhỏ bé, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, giống như một con mèo bị bỏ rơi, nằm im co ro trong phòng tắm trong.

Phí Nghi Chu tuân theo lễ nghi quân tử nghiêm ngặt, anh không tùy tiện xông vào, ngược lại gõ cửa, trầm giọng hỏi: “Ân Tô Tô?”

Không phải cô Ân, mà là Ân Tô Tô. Chỉ ba chữ thôi đã lộ rõ ​​sự quan tâm và sốt sắng của anh.

Chỉ sau đó Ân Tô Tô mới dần tỉnh táo trở lại. Lúc này người cô ướt nhẹp, chật vật vô cùng, xen lẫn xấu hổ và ảo não.

Vừa đứng lên vừa trả lời không mạch lạc: “Không sao không sao, tôi định tắt nước, nhưng khi vặn công tắc lại vô tình vặn sai hướng, chỉ bị ướt thôi…”

Trước mắt tối tăm khiến Phí Nghi Chu không vui, trong lòng thắt lại, để xác nhận xem cô có bị thương hay không, anh giơ tay bật đèn lên.

Tạch một tiếng, căn phòng lập tức sáng rực.

Cùng lúc đó, một cô gái người đầy nước bước ra khỏi phòng tắm, hiện ra trong tầm mắt anh như một con gà rơi vào nồi: mái tóc xoăn dài ướt đẫm, nhỏ giọt xõa xuống vai, có lẽ cô cảm thấy mình quá chật vật, xấu hổ ngượng ngùng nhìn người khác, đầu cô cúi xuống rất thấp, chóp tai thường nhỏ và trắng lại đỏ đến mức gần như chảy ra máu.

Hoàn toàn là một động tác trong tiềm thức, Phí Nghi Chu hạ tầm mắt xuống.

Sau đó anh nhìn thấy mái tóc ướt và quần áo ướt của cô. Một sợi tóc hơi ẩm dính vào da thịt bên trái khuôn mặt, phần đuôi rơi vào môi và răng, môi đỏ và tóc đen chênh lệch màu sắc đậm đà, bắt mắt.

Giống như một nữ thần bước ra từ Lạc Thủy.

Cũng khơi dậy niềm mơ màng vô tận.

Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi trên người cô, không tự chủ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dần dần tối sầm.

Ân Tô Tô không nhận thấy điều gì bất thường ở người đàn ông này cả.

Cô giống như một con gà rơi vào nồi canh, xấu hổ quay lưng lại, vươn tay nắm lấy chiếc khăn tắm lớn bên cạnh, quấn chặt lấy mình.

Phí Nghi Chu biết rất rõ mình nên quay mặt đi, không được nhìn cô nữa. Nhưng trong đầu anh lại có những ý nghĩ tham lam đang gào thét, dây lý trí bị kéo mạnh, khảo nghiệm này khắc nghiệt đến mức không thể khắc nghiệt hơn.

Cơn thèm thuốc lá đến rất đột ngột.

Trên thực tế, Phí Nghi Chu là người máu lạnh, chưa bao giờ nghiện nicotin. Nhưng giây phút này, giây phút này, anh muốn rũ bỏ tất cả, trở thành tù nhân của cơn nghiện.

Ân Tô Tô dùng khăn tắm lau tóc rồi chuẩn bị quay lại phòng ngủ để thay quần áo. Quay lại, thấy Phí Nghi Chu vẫn còn ở đó.

Cô giật mình, nói một cách tự nhiên nhất có thể: “Phiền anh nhường đường một chút, tôi muốn đi thay quần áo sạch.”

Phí Nghi Chu nhắm mắt lại, không nói gì, tránh sang một bên.

Ân Tô Tô từ đầu đến cuối không dám nhìn anh, cô cắn môi lao về phòng ngủ.

Một tiếng “rầm” nhẹ, cánh cửa đóng chặt lại.

Phí Nghi Chu tắt đèn, tựa lưng vào tường, từ trong túi móc hộp kẹo ra, lấy ra một viên kẹo ức chế cơn thèm thuốc lá, nhét vào miệng, giữa môi và răng nếm thử vị đắng xen chút ngọt ngào kiềm chế.

Cuối cùng, anh cong môi tự giễu.

Rốt cuộc là nên cảm thấy may mắn hay là hối tiếc? Những ý nghĩ khủng khiếp, xấu xa, bóp nát tâm hồn đó đều tan thành mây khói, trong trò chơi này, lý trí của anh lại chiến thắng.

Chỉ là, chữ “nhẫn” trên đầu anh lại có một cạnh sắc bén, anh không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu.

Những cảnh tượng vừa rồi thực sự rất đẹp, giống như những cảnh xuất hiện trong các bộ phim nghệ thuật của các đạo diễn nổi tiếng. Cô gái lỗ m ãng bật nhầm công tắc, dòng nước chảy ào ào, đôi mắt hoảng hốt và đôi má đỏ bừng xấu hổ.

Anh nghĩ mình không nên suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó.

Tuy nhiên, mảnh vải lụa dính nước đó thật may mắn, có thể ôm hôn cô thật thân mật trong lúc hoảng loạn…

Trước khi kẹo tan chảy hoàn toàn, cánh cửa phòng ngủ đang đóng lại lại mở ra.

Phí Nghi Chu ngước mắt nhìn.

Phụ nữ đẹp tự nhiên cũng không cần dựa vào quần áo hay tô son trát phấn để tôn lên vẻ đẹp của mình. Bộ đồ ngủ bằng lụa ướt trên người cô đã được thay thế bằng một bộ quần áo mặc ở nhà khác, cùng màu nhạt, cùng sự thanh lịch, cùng phóng khoáng và bảo thủ.

Ân Tô Tô cúi đầu đi thẳng vào phòng khách, khi đi ngang qua phòng tắm, khóe mắt cô nhìn thấy gì đó, ngạc nhiên hỏi: “Anh đứng đây làm gì vậy?”

Phí Nghi Chu đáp: “Ăn kẹo.”

Ân Tô Tô: “…”

Thay vì trong phòng khách sáng sủa ngồi trên chiếc ghế sô pha êm ái thoải mái, lại ăn kẹo trong phòng tắm tối đen như mực?

Thật là một sở thích kỳ lạ.

Ân Tô Tô nghẹn ngào không nói nên lời trong vài giây, phải một lúc sau cô mới tỉnh lại.

Vừa rồi, vòi hoa sen phun nước lạnh, làm ướt đẫm toàn thân cô, kể cả đầu gối bị thương của cô. Ân Tô Tô sợ vết thương sẽ bị viêm sau khi tiếp xúc với nước, đồng thời cô cũng lo lắng mình sẽ khử trùng vết thương trong phòng ngủ quá lâu bỏ bê con trai cả của Phí gia, cô bèn lấy povidone và thuốc mỡ vết thương ra.

Ân Tô Tô đối mặt với Phí Nghi Chu, nói: “Ngài ra phòng khách ngồi đi.”

Phí Nghi Chu gật đầu.

Khi hai người trở lại phòng khách sáng sủa, Ân Tô Tô đặt thuốc trên tay lên bàn trà, ngồi xuống, cẩn thận xắn quần lên, lịch sự nói: “Vết thương của tôi dính nước, anh không ngại nếu tôi khử trùng chứ?”

Thầm nghĩ: Dù sao vết thương cũng chỉ ở chân thôi, không có gì đáng xấu hổ, nên việc bôi thuốc trước mặt anh cũng không có vấn đề gì.

Hơn nữa, trước đó anh đã đề cập rằng muốn xem vết thương của cô.

Phí Nghi Chu nghe xong lời của cô cũng không nói gì, ánh mắt vô thức rơi vào chân cô.

Cô gái đang ngồi trên sô pha, một chân dài co lên, ống quần vén lên, để lộ bắp chân thon dài cân đối, nước da trắng như tuyết. Một vết thương giống như vết xước phía trên đầu gối đã hình thành một lớp vảy, có màu máu nhạt, giống như chu sa xé nát lớp tuyết.

Giữa lông mày anh khẽ nhíu lại.

Ân Tô Tô không nhận thấy những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Phí Nghi Chu. Cô mở nắp lọ povidone và nhúng một cây tăm bông vào đó. Khi cô vừa định chấm lên, một bàn tay đột nhiên lọt vào tầm mắt cô.

Ân Tô Tô hoang mang, đôi mắt cô ngước lên.

Người vốn luôn là kim tôn ngọc quý bất ngờ quỳ một gối, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân cô. Không nói một lời, anh lấy tăm bông từ tay cô.

Bông gòn thấm povidone, hơi lạnh mềm mại chạm vào vết thương. Điều này khiến Ân Tô Tô đột nhiên run rẩy.

Phí Nghi Chu đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn cô, lông mày nhíu chặt: “Làm cô đau sao?”

Cách nhau một khoảng ngắn, bốn mắt nhìn nhau.

Ân Tô Tô nhìn thấy sự lo lắng trong đôi đồng tử nông như dòng suối của anh.

“Không, tăm bông chỉ hơi lạnh thôi.” Không hề báo trước, Ân Tô Tô đỏ mặt như thể bị dính phấn hồng. Cô vừa bối rối vừa hoảng trước hành động của anh, trong cơn hoảng loạn, giọng nói của cô vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tôi tự làm…”

Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, tiếp tục động tác trong tay, bình tĩnh nói: “Tôi có một người em trai là bác sĩ.”

Ân Tô Tô bối rối: “? Cho nên?”

Phí Nghi Chu cho lời khuyên tốt: “Trong chuyện thuốc men này tôi chuyên nghiệp hơn cô.”

“…” Còn có thể so sánh như vậy sao? Quý ngài đây thực sự là một thiên tài logic.

Ân Tô Tô quả thực là bị Thái tử gia này làm cho choáng váng. Cô sững sờ, để anh bôi thuốc cho cô xong trong sự bàng hoàng.

Tăm bông nhúng povidone được ném vào thùng rác.

Phí Nghi Chu một tay cầm povidone và thuốc mỡ, đứng thẳng lên, hỏi cô: “Bình thường hai loại thuốc này cô để ở đâu?”

Ân Tô Tô sao có thể dám làm phiền anh, giây tiếp theo chỉnh lại quần, cô đứng lên khỏi ghế sô pha. Bỏ qua cơn đau ở chân, nhanh chóng cầm lấy lọ thuốc, cười khô khan: “Đưa tôi đưa tôi đi.” Tiện tay ném đồ vật sang một bên.

Sau khi ném sang một bên, Ân Tô Tô nhận ra rằng việc hai người ở một mình với nhau nữa là không phù hợp nên cô hắng giọng, mỉm cười nhìn Phí Nghi Chu, nói với vẻ dịu dàng và cân nhắc vô cùng: “Phí tiên sinh, tôi thấy mưa cũng sắp tạnh rồi. Mật ong tôi đưa cho anh đang ở trên tủ ở huyền quan. Anh xem, anh muốn ngồi thêm một lát hay bây giờ tôi đưa anh xuống lầu?”

Lời này thực sự tương đương với một lệnh đuổi khách trá hình.

Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào Ân Tô Tô bằng đôi mắt sâu và đẹp, vẻ mặt không rõ ràng.

Đột nhiên, anh nói chuyện với cô, giọng điệu bình tĩnh ôn hòa, nhưng lại trả lời sai câu hỏi: “Cô Ân còn nhớ ba yêu cầu đã thỏa thuận với tôi không?”

Ân Tô Tô sửng sốt một chút, không chút nghi ngờ gật đầu: “Tôi nhớ. Trước đó chúng ta đã thỏa thuận, tôi phải đáp ứng với anh ba việc. Hiện tại, tôi còn nợ anh một việc vẫn chưa làm.”

Phí Nghi Chu: “Việc thứ ba, tôi đã nghĩ kỹ rồi.”

“Anh cần tôi làm gì?”

“Tôi muốn mời cô, kết hôn với tôi.”

Trên trán Ân Tô Tô đột nhiên xuất hiện vài dấu chấm hỏi lớn, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc – Hả?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN