Tô Tô - Chương 23: C23: Tôi đồng ý lấy anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Tô Tô


Chương 23: C23: Tôi đồng ý lấy anh


Edit+beta: LQNN203

Thế nào là tình huống mất mặt? Đây gọi là tình huống mất mặt.

Thế nào là tự treo cổ trên cành Đông Nam? Đây gọi là tự treo cổ trên cành Đông Nam.

Nhìn thấy tên ghi chú xuất hiện trong hộp thoại trò chuyện, Ân Tô Tô tê cả da đầu, ngón chân xấu hổ cào xuống đất, ước gì mình có thể treo cổ tự tử bằng một sợi mì ngay lập tức.

Ở một bên, Phí đại công tử bình tĩnh lạnh lùng nhìn cô, không nói một lời.

Thang máy im lặng khoảng một giây.

Một giây tiếp theo, Phí Nghi Chu nhìn thấy cô gái giơ điện thoại lên, màn hình sáng lên, nhanh chóng mở hộp thoại ra, đầu ngón tay trắng nõn chọc vào tin nhắn đã gửi, ấn rất lâu.

Giao diện tùy chọn mới hiện lên.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày
4. Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung
=====================================

Trán cô lấm tấm mồ hôi, ngón tay cô hơi run lên vì lo lắng, ánh mắt nhanh chóng quét qua vài phương án.

Thu hồi thu hồi.

Tin nhắn WeChat có thể được thu hồi trong vòng hai phút!

Ân Tô Tô đang tìm kiếm, hai mắt đột nhiên sáng lên, đầu ngón tay di chuyển qua như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, chuẩn bị nhấn nút “thu hồi”. Không ngờ trong cơn hoảng loạn đã mắc sai lầm, mắt hoa lên, tay run rẩy, vô tình ấn nút “Thu nạp” ở bên trái nút “Thu hồi”.

Một dòng chữ lớn lập tức hiện lên trên màn hình điện thoại di động: “Người ngốc nhiều tiền coi tiền như rác (Phí Nghi Chu)” đã được thu nạp√

Ân Tô Tô: “…”

Phí Nghi Chu: “…”

Đôi mắt Ân Tô Tô tối sầm một lúc, cô vội vàng tìm lại nút “Thu hồi” và nhấn vào.

Vèo một tiếng, tin nhắn bị nuốt về, biến mất khỏi hộp thoại.

Thấy vậy, Ân Tô Tô cảm thấy nhẹ nhõm, hít một hơi và gửi một biểu tượng cảm xúc cười nham nhở khác nhằm cố gắng gây nhầm lẫn, khiến Thái tử gia nghĩ rằng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh, không có chuyện gì cả.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, ảo ảnh này đã hoàn toàn tan vỡ.

Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ của Ân Tô Tô, hơi nhếch môi, rất chậm rãi lặp lại: “Người ngốc nhiều tiền coi tiền như rác?”

“… Không không, ghi chú này chắc chắn không có nghĩa như những gì Phí tiên sinh anh nghĩ đâu.” Ân Tô Tô giải thích không mạch lạc, xém chút quỳ xuống cầu xin sự tha thứ. Đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ, cô chớp mắt nói: “Mỗi từ ngữ ở những nơi khác nhau đều có ý nghĩa khác nhau. Coi tiền như rác ở quê tôi là một câu khen ngợi, khen ai đó vô cùng tốt.”

Phí Nghi Chu biết cô bịa chuyện, lạnh lùng trong mắt hiện lên vẻ thích thú, tắt màn hình điện thoại, giọng điệu trở nên thản nhiên hơn, lười nhác nói: “Vậy sao. Tôi chăm chú lắng nghe.”

Tục ngữ có câu, một lần nói dối sẽ lại dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.

Lúc này, Ân Tô Tô đã có sự thấu hiểu sâu sắc về việc “tự bưng đá đập vào chân mình”. Cô không còn cách nào, sau khi suy nghĩ, chỉ có thể bịa chuyện tiếp tục nói: “Trong tiếng địa phương của quê tôi, coi tiền như rác có nghĩa là khen ngợi một người hào phóng rộng rãi, đầu óc thông minh. Chính là khen ngợi anh vừa độ lượng lại có đầu óc.”

Lời vừa dứt, người đàn ông dường như cảm thấy rất thú vị, đột nhiên cười khẽ.

Trái tim của Ân Tô Tô giống như treo mười lăm thùng lấy nước, bất ổn, thấp thỏm lo lắng. Tuy rằng cô không biết Phí Nghi Chu đang cười cái gì, nhưng vào lúc này, cô đành phải căng da đầu cười với anh.

Một lúc sau, con số trên màn hình thang máy nhảy lên “27”, đánh dấu đến tầng nơi Hoa Nhất Entertainment tọa lạc.

Cảm thấy thang máy ngừng di chuyển lên trên, Ân Tô Tô vui mừng khôn xiết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

*

Khi cửa thang máy mở ra, cảnh tượng bên ngoài không khỏi bất ngờ, một nhóm người đang điều động quân chúng. Để chào đón lãnh đạo tập đoàn Phí thị, gần như tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của Hoa Nhất Entertainment đều huy động hết lực lượng, chủ tịch và tổng giám đốc, những người ngày thường cũng không thấy bóng, lúc này đều đứng ở cửa, giả làm nhân viên lễ tân tiếp đón.

Đứng thẳng, mặc vest và đi giày da, nở nụ cười hơi nịnh nọt.

“Tôi còn hỏi tại sao hôm nay ra ngoài lại được chim hỉ thước hót với tôi, thì ra có khách quý tới.” Người phát biểu là Tiền Bình, Chủ tịch của Hoa Nhất Entertainment. Ông ta mỉm cười bước tới, duỗi tay bắt tay với Phí Nghi Chu, “Phí tiên sinh, ngưỡng mộ ngài đã lâu, hoan nghênh hoan nghênh.”

Chủ tịch Tiền khi còn trẻ là một diễn viên, cũng từng phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, khi đến tuổi trung niên, ông ta chuyển về hậu trường, gia nhập trận doanh tư bản, hiện tại là một nhân vật nổi tiếng và đáng kính trong ngành, mặc ai thấy đều phải kính nể.

Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ.

Thái tử gia Phí gia trong việc xử lý sự tình từ trước đến nay đều không có kiêng kỵ, bộ mặt này có muốn thưởng hay không, nếu muốn thì thưởng bao nhiêu, tất cả đều xem tâm trạng của chính anh.

Đối mặt với Tiền Bình nhiệt tình và tha thiết, đại công tử luôn lịch sự và khiêm tốn phản ứng có vẻ hơi lạnh lùng. Anh nhắm mắt làm ngơ trước đôi tay đang vươn tới của Chủ tịch Tiền, hơi cong môi, nở một nụ cười xa cách, chỉ đáp lại hai chữ: “Cũng vậy.”

“…” Chủ tịch Tiền xấu hổ, tay ra giơ lên ​​không trung, sau đó nhanh chóng hạ xuống, tiếp tục mỉm cười.

Lúc này, Hà Kiến Cần, người đang đứng cạnh Chủ tịch Tiền, bước tới nói gì đó với Phí Nghi Chu.

Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm lắng nghe, lập tức gật đầu đáp lại một chữ: “Ừ.”

Một vị khách quý như vậy không thể cứ đứng ở cửa được.

Dương Dược Bân, tổng giám đốc của Hoa Nhất, tiến tới, mỉm cười cung kính với Phí Nghi Chu, nói: “Phí tiên sinh, tứ thiếu gia đã đợi ở phòng họp. Sau khi hợp đồng được bộ phận pháp lý giải quyết xong, sẽ có thể ký hợp đồng. Mời ngài đi trước, lối này.”

Bị một đám quan viên cấp cao vây quanh, Phí Nghi Chu không cảm xúc lắng nghe, sau đó hơi quay đầu nhìn về phía góc tường mà mọi người đều không để ý tới.

“Ân tiểu thư.” Anh nói. Ba chữ đó khiến người ta không kịp phòng bị, giọng nói đoan trang như ngọc.

Lời vừa dứt, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, tất cả đều tập trung lại một chỗ, lúc này mới chú ý tới nữ nghệ sĩ cùng Thái tử Phỉ gia cách đây vài phút trước bước ra khỏi thang máy.

Ân Tô Tô vẫn đang mày mò WeChat với khát vọng sống sót, ngón tay chọc điên cuồng, thay đổi ghi chú từ nguyên bản “Người ngốc nhiều tiền coi tiền như rác” thành “Kim chủ đẹp trai nhiều tiền”.

Cô hơi giật mình khi đột nhiên bị gọi tên, đôi mắt trong sáng vô thức ngước lên nhìn sang: “Hả?”

Xung quanh có rất nhiều bóng người, nhưng ánh mắt của Phí Nghi Chu lại không nghiêng không lệch, chỉ tập trung vào cô. Anh hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Hôm nay Ân tiểu thư mới là nhân vật chính quan trọng nhất, không đi cùng?”

Ân Tô Tô sững sờ tại chỗ, không biết trả lời thế nào.

Cô là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Hoa Nhất, tất cả hợp đồng thương vụ đều do đại lý duy nhất của công ty toàn quyền ký kết, trong dịp mà các sếp lớn tụ tập như vậy, việc cô đóng một vai trò nhỏ trong sự náo nhiệt cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Những người đứng đầu giới giải trí đều là những người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất. Chủ tịch Tiền làm trong ngành nhiều năm, chưa từng thấy chuyện như thế này, nhìn thấy Phí đại công tử Phí gia chủ động nói ra lời này, trong đầu lập tức dấy lên một suy đoán.

Ông ta lập tức giơ tay tiếp đón Ân Tô Tô, vẻ mặt dịu dàng và thân thiện, nói: “Đúng vậy. Tô Tô, hôm nay cô là nhân vật chính, đi thôi, đi cùng đi.”

Ngay khi có lệnh từ cấp trên trực tiếp của cô, Ân Tô Tô đương nhiên không dám nói gì. Cô gật đầu đồng ý, rồi đi theo Phí Nghi Chu và các quan chức cấp cao khác.

*

Trong phòng họp đầu tiên của Hoa Nhất Entertainment.

Phí Nghi Chu và Phí Văn Phạn ngồi ở ghế chính, người trước chân dài ưu nhã chồng lên nhau, vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh, người sau đang xem phát sóng trực tiếp trò chơi trên điện thoại di động, chuyên tâm không chút ngăn cản. Bình thường sẽ có hai cô gái xinh đẹp được cử đến đây theo lệnh của quản lý cấp cao, trà, điểm tâm và trái cây ngon nhất được đặt trước mặt hai thiếu gia.

Hai cô gái xinh đẹp này vừa là nhân viên lễ tân vừa là người phục vụ trà, ngoài việc chào đón khách tại quầy lễ tân, họ còn chịu trách nhiệm trang trí phòng họp, dọn dẹp phòng họp và rót trà nước cho những người tham gia.

Cả hai đều mới tốt nghiệp, ở độ tuổi trẻ như vậy, họ chưa bao giờ nhìn thấy quý công tử nào đẹp trai và tinh tế như vậy. Khi đang đặt đồ ăn nhẹ lên, đôi mắt trộm liếc nhìn, ngượng ngùng và rụt rè.

Cuối cùng cũng không quên, ngọt ngào đồng thanh nói: “Mời hai vị dùng.”

Phí Văn Phạn không thèm nhướng mí mắt lên, tùy ý gõ ngón tay lên bàn như một câu trả lời. Chỉ có Phí Nghi Chu khẽ gật đầu, bình tĩnh xa cách trả lời: “Cảm ơn.”

Nghe vậy, hai cô gái nhìn nhau, mặt mày tràn đầy hưng phấn và vui mừng.

Ân Tô Tô ngồi cạnh Dương Dược Bân, để ý đến khuôn mặt hồng hào của hai cô gái ở quầy lễ tân, chỉ cho rằng hai cô gái xấu hổ khi nhìn thấy trai đẹp nên không suy nghĩ nhiều, quay mặt đi.

Nhân viên tiếp tân đi ra ngoài.

Hai giây sau, điện thoại trên bàn của Ân Tô Tô rung lên, cho biết đã nhận được tin nhắn WeChat mới.

Cô bí mật nhìn xung quanh.

Chủ tịch Tiền và Dương Dược Bân đang tìm chủ đề để nói chuyện với Phí Nghi Chu, Phí Văn Phạn đang chơi điện thoại di động, trợ lý Hà đang xử lý tài liệu trên máy tính, những người còn lại đang làm việc riêng của họ. Không ai chú ý đến cô.

Lặng lẽ lấy điện thoại xuống dưới bàn, mở khóa màn hình.

Tin nhắn WeChat mới nhận chưa đọc được gửi bởi Lương Tịnh.

Lương Tịnh:!!!

Ân Tô Tô bối rối, trả lời:?

Lương Tịnh: Tình huống lúc này thế nào?

Ân Tô Tô: Không có gì xảy ra, hợp đồng vẫn chưa được nhận. Mọi người đang chờ.

Lương Tịnh: Gen của Phí gia thực sự là bất khả chiến bại, vẫn luôn biết Phí Văn Phạn rất tuyệt, nhưng không ngờ anh trai cậu ta còn tuyệt hơn, cực phẩm soái ca.

Ân Tô Tô:…

Ân Tô Tô lặng lẽ ngước mắt lên, liếc nhìn cách đó không xa.

Người đàn ông ở vị trí chủ vị có ngoại hình ưu tú, phong thái cao thượng và lịch lãm. Có vẻ như anh không có hứng thú với chủ đề mà Chủ tịch Tiền và những người khác đề cập, vẻ mặt anh lộ ra chút không hứng thú, tay phải cầm tách trà trên bàn lên, chậm rãi lắc lắc. Thong thả đều đặn chuyển động xoay tròn, xương ngón tay lạnh lẽo trắng nõn, còn mềm mại hơn cả bạch ngọc cốt sứ.

Ừm.

Anh thực sự rất đẹp trai, cũng thực sự là cực phẩm.

Tim đập rộn hai lần không thể giải thích được.

Gò má Ân Tô Tô hơi nóng, cô mím môi, cụp mắt xuống trả lời Lương Tịnh: Em đã bảo với chị là anh ấy không tệ rồi mà.

Lương Tịnh: Vậy anh ta muốn kết hôn giả với em, em còn do dự? Em có bị ngốc không? Loại tài nguyên nào hay thương vụ nào tạm thời không nói, cũng tạm thời không bàn đến nhiều tiền hay ít tiền, nếu ngủ với một anh chàng đẹp trai như thế, em phải tự hào về anh ta ít nhất mười năm đấy.

Ân Tô Tô:…

Lương Tịnh: Vừa rồi lễ tân vào rót trà, khi bước ra rất hưng phấn, liên tục nói Phí đại công tử nhìn mình. Chậc chậc, quyến rũ quá. Chị thấy em có phúc mà không biết hưởng.

Ân Tô Tô phồng má, trả lời: Em chưa nói là chắc chắn không thể, không phải đang cân nhắc sao?

Lương Tịnh: Vâng, em hãy từ từ mà suy xét. Người ta tìm người kết hôn giả chỉ là vì đi ngang qua em, em có tin hay không, một khi tin tức lọt ra ngoài, những người xếp hàng đồng ý kết hôn với anh ta có thể xếp hàng từ thủ đô đến Cairo, đến lúc đó còn tới lượt em?

“…” Ân Tô Tô 囧 vì bị chị Lương dạy dỗ. Cô cau mày, đang nghĩ cách trả lời thì điện thoại lại rung lên.

Nghi hoặc, cô cắt hộp thoại trò chuyện với Lương Tịnh, xem xét kỹ hơn, thấy một tin nhắn WeChat mới khác.

Người gửi: Phí Nghi Chu (kim chủ đẹp trai nhiều tiền)

Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên trán Ân Tô Tô, ngón tay mảnh khảnh di chuyển theo phản xạ bấm vào tin nhắn.

Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: Hôm nay cổ áo cô hơi thấp, cẩn thận kẻo lộ.

“…”

Sau khi nhận được lời nhắc nhở này, mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, xấu hổ vô thức che cổ áo lại, đồng thời nhìn người ngồi ghế chủ vị với ánh mắt hoảng loạn.

Phí Nghi Chu thế mà cũng đang nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm dường như bị bao phủ bởi một tầng hoàng hôn, ánh mắt không kiềm chế bình tĩnh như thường ngày mà nặng nề sáng quắc, lộ ra một loại mất tự chủ lộ liễu nào đó.

Cô ngây ngẩn cả người.

Đúng lúc đó, bên ngoài phòng họp vang lên tiếng gõ cửa – cộc cộc.

Chủ tịch Tiền nói: “Mời vào.” Giám đốc bộ phận pháp lý bước vào cùng với cấp dưới của mình, nở nụ cười xin lỗi trên môi, nói: “Thật ngại quá, Phí tiên sinh, Phí tổng, để các ngài đợi lâu như vậy. Chúng tôi đã xem xong hợp đồng, không có vấn đề gì cả.”

Lời vừa dứt, đồng nghĩa với việc buổi ký kết có thể chính thức bắt đầu, mọi người lập tức làm nhiệm vụ của mình.

Hợp đồng được phân thành hai bản, đặt ngay ngắn trên bàn họp.

Không lâu sau, việc ký kết đã hoàn tất.

Trong phòng họp vang lên tiếng cười và tiếng vỗ tay, mọi người đều chúc việc quay phim và công chiếu “Phàm độ” thành công tốt đẹp, đạt doanh thu phòng vé.

Ân Tô Tô đứng ở cuối đám đông, nhìn thấy trợ lý Hà đang bước tới chỗ người đàn ông, thấp giọng báo cáo điều gì đó. Người đàn ông cụp mắt lặng lẽ lắng nghe, tay phải từ trong túi quần móc ra hộp thuốc lá, gõ ra một điếu thuốc màu trắng, không châm lửa mà chỉ cầm trên đầu ngón tay, thản nhiên nghịch ngợm.

Một bên mặt uy nghiêm lạnh lùng, xa xôi không thể với tới.

Ân Tô Tô cau mày bối rối.

Vừa rồi trong nháy mắt ngắn ngủi, ánh mắt hai người chạm nhau chỉ trong mấy phần mười giây, cô nhìn thấy ánh mắt của Phí Nghi Chu nhìn mình nóng bỏng đến như thiêu đốt.

Như cá mập bắt cá, như đại bàng bắt thỏ, như thú rừng nơi hoang dã bắt được con mồi lạc vào lãnh địa của mình, theo lý nên coi đó là của mình.

Chẳng lẽ lại là ảo giác?

Ân Tô Tô cúi mặt trầm ngâm, nghĩ thầm có lẽ là như vậy. Suy cho cùng, người đàn ông này trông rất chính trực và điềm tĩnh, trong mắt anh không thể nào có được ánh mắt đầy khao khát và d*c vọng như vậy.

*

Sau khi hợp đồng được ký kết, hai vị thiếu gia nhà họ Phí đương nhiên không thể rời đi như thế này được. Chủ tịch Tiền giơ tay triệu tập thư ký, ra lệnh lập tức đặt phòng riêng ở “Tinh Hoa” bên cạnh.

Tinh Hoa là một trong những nhà hàng tốt nhất ở Bắc Kinh, chỉ phục vụ các món ăn riêng cao cấp.

Ân Tô Tô trước đây đã từng đến Tinh Hoa để ăn tối với các nhà đầu tư, biết mức tiêu thụ ở đó cực kỳ cao, chỉ một bữa ăn có thể ngốn hết hơn nửa năm lương của một người bình thường.

“Chủ tịch Tiền thường keo kiệt đến mức không muốn phân bổ kinh phí quan hệ công chúng cho chị Tô Tô, bây giờ lại rất hào phóng.” Trong phòng trà, Hứa Tiểu Phù nhét một miếng bánh vào miệng, thầm phàn nàn với Lương Tịnh.

Lương Tịnh hừ lạnh, mỉa mai nói: “Vòng này của chúng ta vốn là xem người mà đặt chỗ, nếu em là ông chủ, em thà tiêu tiền của mình cho sếp lớn hay nhân viên nhỏ?”

Hứa Tiểu Phù nhìn chung quanh, ghé thẳng vào tai Lương Tịnh: “Em vừa nghe nói lần này mời hai vị thiếu gia nhà họ Phí đi ăn cơm, Chủ tịch Tiền không chỉ gọi chị Tô Tô mà còn đặc biệt gọi điện cho Hướng Vũ Lâm, bảo chị ta rời trường quay về khách sạn.”

Lương Tịnh không hề ngạc nhiên trước “hành vi tú bà” của sếp trực tiếp, nhún vai: “Chỉ riêng Phí Văn Phạn cũng đủ để lão Tiền xun xoe rồi, giờ lại có thêm Phí đại công tử, chị thấy ấy, lão Tiền hận không thể đóng mình thắt nơ đem ra.”

Hứa Tiểu Phù bị lời nói của Lương Tịnh chọc cười, phụt cười, làm vẻ mặt “nôn”: “Lão Tiền và cái bụng bia Địa Trung Hải, dọa người quá đi.”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện chậm rãi truyền vào.

Lương Tịnh hắng giọng, dùng khuỷu tay thúc Hứa Tiểu Phù, trầm giọng nói: “Có người tới.”

Hai cô gái ngay lập tức im lặng, sau khi đồng nghiệp đi xa mới thấp giọng tiếp tục.

“Ừm.” Hứa Tiểu Phù thở dài như một bà già, nhỏ giọng: “Thật ra em thấy tiếc cho chị Tô Tô. Chị ấy đã ở trong giới này được mấy năm, kiếm được rất nhiều tiền cho công ty, thù lao đóng phim cái gì đó đều là công ty chiếm phần lớn, Chủ tịch Tiền bọn họ quá bất công.”

“Đó là trước đây.”

Lương Tịnh nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, nửa đùa nửa thật nói: “Đợi đi, có vị gia đó hộ tống, vận may của Tô Tô và hai chị em chúng ta đều ở sau lưng.”

Sau khi hai người trò chuyện xong, họ quay lại với đồ ăn nhẹ trên tay, tình cờ gặp Ân Tô Tô đang đến lấy nước.

Quản lý cơ thể là ưu tiên hàng đầu của nữ nghệ sĩ, Ân Tô Tô hiếm khi uống rượu hoặc ăn những thực phẩm có hàm lượng calo cao. Cô đặt chiếc bình lớn mang theo bên dưới bình đựng nước, vừa lấy nước tinh khiết vừa nói đùa: “Vừa vào đã nghe thấy tên em, lại nói xấu sau lưng em?”

“Nói em giàu chớ được quên bạn.”

Lương Tịnh đi tới khoác vai cô, cúi người nhìn ra ngoài cửa, nghi hoặc nói: “Chủ tịch Tiền và tổng giám đốc Dương không phải muốn dẫn em đi ăn cơm với kim chủ ba ba sao. Sao còn chưa đi?”

Ân Tô Tô nhấp một ngụm nước, nói: “Không đi.”

“A?” Lương Tịnh cau mày, “Làm ơn đi, em đã ký hợp đồng làm nữ chính trong bộ phim này đó! Nếu em không đi thì để Hướng Vũ Lâm đi à?”

“Không phải là em không đi.” Ân Tô Tô nói thêm, “Ai cũng không đi.”

Lương Tịnh khó hiểu: “Là sao?”

Ân Tô Tô nhún vai, vẻ mặt thờ ơ: “Cả Phí Nghi Chu và Phí Văn Phạn đều nói có việc, Chủ tịch Tiền và tổng giám đốc Dương tiễn họ xuống lầu rồi.”

Lương Tịnh trợn to hai mắt, thúc giục: “Vậy sao em không nhanh đi tiễn đi? Nhân tiện tìm cơ hội đưa cho anh ta thỏa thuận mà chị đã cho em, nhanh lên!”

Ân Tô Tô nghẹn nước trong miệng, đỏ mặt: “Không cần phải gấp như vậy…”

Khi đang trò chuyện chỗ này chỗ kia, điện thoại di động trong túi Ân Tô Tô rung lên.

Lương Tịnh tò mò: “Ai vậy?”

“Là mẹ em, chắc hỏi em đã ăn trưa chưa.” Ân Tô Tô liếc nhìn ID người gọi, nhướng mày li3m môi, vui vẻ nhấc điện thoại, gọi bằng tiếng địa phương: “Alô mẹ.”

Âm thanh bối cảnh ở đầu bên kia của ống nghe rất ồn ào, phải một lúc sau giọng nói của Trương Tú Thanh mới xuyên qua được tiếng ồn đó và truyền đến tai Ân Tô Tô.

Cổ họng của mẹ kìm nén tiếng nức nở, dù đã cố gắng hết sức để bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được vẻ hoảng hốt: “Đản Đản… dạo này con có bận không?”

“Không bận ạ.” Ân Tô Tô có một dự cảm không lành trong lòng, cau mày đi vào phòng cuối cùng của nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Ân Tô Tô: “Mẹ đừng nóng vội, từ từ nói. Kể cho con nghe đã xảy ra chuyện gì?”

Trương Tú Thanh nghẹn ngào nức nở, do dự hồi lâu mới cuối cùng mở miệng nói: “Vốn là mẹ và bố con đã đồng ý không cho con biết. Chú năm của con không biết cố gắng, mắc nợ cờ bạc rất nhiều. Chú ấy lại không có vợ con, vay tiền nặng lãi, người trong công ty cho vay đã tìm tới nhà chúng ta, nói trong vòng ba ngày phải giúp chú năm con trả hết tiền, nếu không họ sẽ đến ăn vạ văn phòng của bố con, không nhận được tiền sẽ không đi, làm gián đoạn công việc của bố con mới thôi.”

Ân Tô Tô: “Đã báo cảnh sát chưa mẹ?”

“Báo rồi, vừa rồi cảnh sát tới thương lượng với hai bên.” Trương Tú Thanh lén lau nước mắt, “Bọn họ cho vay nặng lãi với lãi suất cao là phạm pháp, bên kia đuối lý, đồng ý miễn 30% số tiền.”

Ân Tô Tô: “Cuối cùng phải trả lại bao nhiêu?”

Trương Tú Thanh: “Ba trăm bảy mươi vạn.”

“Trời ơi.” Ân Tô Tô tức giận, trả lời bằng tiếng địa phương: “Chú năm nợ tiền, sao gia đình chúng ta phải giúp trả cho ông ấy? Con mặc kệ, mẹ và bố cũng không được quản.”

Trương Tú Thanh thở dài: “Mẹ cũng không muốn quản, nhưng chú năm của con đã nói với mọi người khắp nơi rằng mình có một người anh hai là nhân viên công chức, làm trưởng phòng tại Cục Văn hóa và Du lịch Lan Hạ. Con cũng biết tính chất công việc của bố con rất đặc biệt mà, không thể chịu phiền phức, chuyện khác mẹ không sợ, chỉ sợ bố con vô tội bị liên lụy.”

Ân Tô Tô xoa xoa huyệt thái dương.

Sau một hồi tức giận, cô dần dần bình tĩnh lại. Bố có hoài bão và lý tưởng, cả đời phấn đấu vì xóa đói giảm nghèo và thịnh vượng của Lan Hạ, cống hiến hết mình cho sự nghiệp, thanh liêm chính trực, là công chức có phẩm chất tốt nhất của nhân dân.

Cô không thể trơ mắt nhìn bố mình bị một người em trai bất tài hủy hoại.

Đối với kế hoạch hiện tại, rắc rối do Ân Tự Tài gây ra phải được giải quyết.

Ân Tô Tô: “Mẹ, hãy nghe con, số tiền này không liên quan gì đến gia đình chúng ta, dù sao chúng ta cũng không thể trả được. Đây là nguyên tắc.”

Trương Tú Thanh bật khóc, bất lực nói: “Nhỡ đâu người của công ty cho vay nặng lãi thật sự chơi xấu, đến chỗ làm bố con gây rắc rối thì sao?”

“Bây giờ là xã hội hợp pháp, ở đâu ra dung thứ cho bọn côn đồ lưu manh giương oai?”

“Con gái ngốc, chúng không làm hại hay đánh ai cả. Khi cảnh sát tới, nhiều nhất chỉ bị đuổi đi mà không phải bắt vào tù. Từ xưa đến nay đi chân trần không sợ mang giày, lời người rất đáng sợ. Đến lúc đó số lần ngày một nhiều, tin đồn nhảm nhí lan truyền trong đơn vị, bố con nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”

Ân Tô Tô mím môi. Trong lúc nhất thời, cô tựa hồ đã có quyết tâm nào đó, hít một hơi thật sâu, thở ra rồi nói: “Mẹ, cho con chút thời gian, trước khi trời tối con sẽ gọi lại cho mẹ. Con hứa với mẹ, con sẽ giúp bố giải quyết vấn đề này.”

Trương Tú Thanh cười khổ: “Một cô gái như con, có thể làm được gì?”

“Chuyện này mẹ không cần lo lắng.” Vẻ mặt Ân Tô Tô bình tĩnh, chỉ bướng bỉnh lặp lại: “Dù sao, con nhất định sẽ giúp bố giải quyết chuyện này.”

*

Đêm qua trời mưa nên hôm nay nắng đặc biệt tốt.

Ngay sau buổi trưa, ánh nắng chói chang từ trên trời chiếu xuống, xuyên qua đám mây trắng xám phía trên thủ đô, chiếu thẳng lên một tòa nhà khổng lồ có hình dáng kỳ lạ, bức tường kính phản chiếu ánh sáng chói mắt đến mức người ta không dám nhìn nó.

Đây là sân golf tư nhân lớn nhất ở Bắc Kinh.

Sân golf có diện tích rộng lớn, nếu sử dụng máy bay không người lái để quay toàn cảnh sân, hầu hết các cảnh quay sẽ là cỏ xanh rộng lớn, chỉ phục vụ một số lượng rất nhỏ khách hàng SVIP.

Gậy được vung lên cao, động tác của người vung gậy chuẩn, lực vừa phải, đánh bóng ngay lập tức.

Quả bóng golf vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp phía trên mặt cỏ, phốc, vào lỗ một cách chính xác.

Phí Thiện Thanh thở ra một hơi, vung cú đánh thứ hai không ngừng nghỉ, trượt mất.

“Haiz, thật sự phải thừa nhận mình già rồi.” Phí Thiện Thanh lắc đầu cười lớn, thân hình cao lớn hơi có chút mập mạp bao phủ trong một chiếc áo len màu xám nhạt. Dù sao thì ông cũng không còn trẻ nữa, cựu chuyên gia chơi golf giờ chỉ là một người đàn ông trung niên không có vóc dáng cân đối.

Chú Thận quản gia lấy cây gậy từ tay Phí Thiện Thanh, đưa cho ông một tách trà rồi nói: “Ngài đi trên đường, đố ai có thể nhìn ra tuổi của ngài chứ? Cùng lắm chỉ đoán đã ngoài bốn mươi.”

“Ha ha ha.” Phí Thiện Thanh cười lớn, giơ tay hướng chú Thận gật đầu mấy cái, “Lão già này, lúc trẻ luôn cẩn thận từ lời nói đến hành động, càng già miệng càng lắm điều.”

Chú Thận mỉm cười không nói gì.

Phí Thiện Thanh xoay người ngồi dưới mái hiên, nhấp một ngụm trà, nhìn về phía một thân ảnh cao lớn cách đó không xa. Nụ cười trên mặt ông nhạt đi một chút, nhẹ nhàng hỏi: “Nghe nói nửa đêm qua lão đại gọi bác sĩ Tôn tới?”

Chú Thận cụp mắt xuống, cung kính trả lời: “Nói là ngủ không ngon, gặp ác mộng.”

Phí Thiện Thanh cau mày: “Gặp ác mộng gì? Sẽ không phải cô bé đó nữa chứ?”

Chú Thận im lặng một lúc rồi mới nói: “Chủ tịch Phí, vợ chồng ngài vừa từ Bỉ trở về, tôi chưa kịp báo cáo với ngài nhiều chuyện ở thủ đô.”

Phí Thiện Thanh: “Có chuyện gì?”

Chú Thận: “Đại thiếu gia mấy ngày trước đi cùng lão tiên sinh đến núi Thái Bình*, còn dẫn theo một cô gái.”

*Tên gọi khác của đỉnh Victoria ở Hồng kông.

“Cô gái?” Phí Thiện Thanh ngạc nhiên cười lớn, “Thằng nhóc này, khi nào lén sau lưng chúng ta có bạn gái rồi. Cô gái đó là con nhà ai, anh đã thấy chưa, trông thế nào?”

Chú Thận nói: “Cô gái đó họ Ân, tên là Ân Tô Tô.”

Vừa dứt lời, trong mắt Phí Thiện Thanh hiện lên một tia kinh ngạc. Ông nheo mắt, trong đầu mơ hồ hiện lên một ký ức xa xôi.

Thật lâu, thật lâu sau.

Phí Thiện Thanh buông tách trà trong tay xuống, cuối cùng buồn bã thở dài: “Thôi, duyên phận đến không thể ngăn cản. Là họa hay phúc, đều phải xem vận mệnh của chính mình.”

Một lúc sau, một bóng người cao lớn tắm trong nắng và gió mùa thu bước tới trước mặt hai người.

“Bố.” Phí Nghi Chu rũ mắt gọi.

“Giữa trưa gọi con tới cùng bố chơi golf, hi vọng con sẽ không cảm thấy nhàm chán.” Phí Thiện Thanh mỉm cười liếc nhìn chú Thận, chú Thận lập tức nhận lệnh, đưa cho đại công tử một cây gậy.

Phí Thiện Thanh nâng cằm, không nói gì.

Phí Nghi Chu đứng nghiêng tại vị trí được chỉ định, vung gậy, đánh bóng ba lần liên tiếp, lần nào cũng không trật một phát nào.

Phí Thiện Thanh tựa lưng vào ghế, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, đột nhiên lên tiếng, không giống một người bố uy quyền mà giống một người bạn cũ xa nhà đã lâu: “Đã lâu không quan tâm cuộc sống cá nhân của con. Gần đây thế nào?”

Phí Nghi Chu nhìn thảm cỏ xanh xa xa, thản nhiên nói: “Ông nội trước đó thúc giục con kết hôn, bố có biết chuyện này không?”

“Chưa từng nghe ông nội con nhắc đến, nhưng hiện tại đã biết.” Phí Thiện Thanh nhướng mày, “Vậy con nghĩ thế nào?”

Không chờ Phí Nghi Chu đáp lại, điện thoại bên cạnh khẽ rung lên.

Phí Nghi Chu: “Bố đợi con một chút.”

Sau khi nói với Phí Thiện Thanh, Phí Nghi Chu lấy điện thoại ra, nhìn thấy một tin nhắn WeChat mới.

Phí Nghi Chu không bao giờ thích lãng phí thời gian vào mạng xã hội vô ích, tất cả tài khoản phần mềm xã hội của anh thường chỉ được sử dụng cho công việc chính thức. Hôm nay là lần đầu tiên Phí Thiện Thanh gặp Phí Nghi Chu sau khi trở về Trung Quốc, Hà Kiến Cần đã điều chỉnh lại toàn bộ lịch trình của anh, sắp xếp đâu vào đấy mọi công việc của công ty.

Nói một cách hợp lý, kỳ nghỉ nửa ngày này không nên bị quấy rầy bởi những người không thức thời.

Phí Nghi Chu bấm vào ứng dụng.

Những tin nhắn chưa đọc mới nhất nằm ở đầu tất cả hộp trò chuyện, chú mèo con che miệng khoe chân kia đặc biệt bắt mắt.

Đầu ngón tay Phí Nghi Chu dừng lại trong chốc lát, dừng lại nửa giây, sau đó bấm mở.

Avatar mèo con che miệng: [Phí tiên sinh đang làm gì vậy?]

Phí tiên sinh im lặng, trả lời cô: [Chơi golf với bố tôi.]

Avatar mèo con che miệng: [Ồ ồ. Vậy anh tiếp tục, tiếp tục đi.]

Phí Nghi Chu lại trả lời: [Có việc tìm tôi?]

Avatar mèo con che miệng: [Hmm…]

Phí Nghi Chu: [Rất vội?]

Avatar mèo con che miệng: [Một chút…]

Phí Nghi Chu: [Cô ở đâu? Tôi phái xe tới đón cô.]

Avatar mèo con che miệng: [Ách.]

[Không cần đón đâu.]

[Chúng ta hẹn gặp nhau ở một địa điểm đi.]

[Tất nhiên mọi thứ phải thuận tiện cho anh…]

Phí Nghi Chu: [Tôi thuận tiện.]

Avatar mèo con che miệng: [Vậy… chúng ta gặp nhau ở cổng 3 của Phòng triển lãm Thế giới vào lúc bốn giờ chiều nhé?]

Avatar mèo con che miệng: [Phòng triển lãm thế giới hiện đang tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật. Tôi đã mua hai vé, muốn mời anh đi xem được không?]

Nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, ánh mắt Phí Nghi Chu bất giác dịu đi: [Được.]

Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm gặp nhau, anh lại tắt màn hình điện thoại, ánh sáng dịu nhẹ trong mắt anh bình tĩnh trở lại lãnh đạm.

Không ai hiểu con như cha, chi tiết này không thoát khỏi ánh mắt của Phí Thiện Thanh.

Lông mày Phí Thiện Thanh càng lúc càng cao, trêu chọc: “Bận xong rồi?”

“Vâng.”

“Con còn chưa nói, ông nội giục con kết hôn, con nghĩ thế nào?”

Phí Nghi Chu nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, lười biếng cười nói: “Ông nội vì lo lắng cho con, vãn bối con lấy làm hổ thẹn, đương nhiên không dám trái lời.”

*

Một tiếng rưỡi sau, Phí Nghi Chu đã đến địa chỉ mà Ân Tô Tô đề cập trên WeChat theo lịch trình.

Do có rất nhiều tác phẩm được trưng bày trong Phòng Triển lãm Thế giới, các phòng triển lãm không chỉ ở trên mặt đất mà còn ở dưới mặt đất. Không có gara ngầm, tất cả các phương tiện đều đỗ ngoài trời.

Vì vậy, ngay khi chiếc Rolls-Royce Phantom vừa lái vào bãi đậu xe ngoài trời, các phương tiện xung quanh đã bắt đầu tránh né.

Người bình thường không biết “Phantom” độc đáo, nhưng họ biết logo Rolls-Royce.

Nói đùa.

Nếu một chiếc xe sang giá ngất trời như vậy mà vô tình bị trầy xước thì có táng gia bại sản cũng trả không nổi.

Phí Nghi Chu ngồi ở ghế sau xem tài liệu, đầu hơi cúi xuống, đôi chân dài tao nhã vắt tréo, trên sống mũi đeo một cặp kính vàng không gọng.

Một lúc sau, chợt nghe thấy có người gõ cửa sổ xe.

Cộc cộc.

Phí Nghi Chu quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh. Qua cửa sổ chống đạn, anh nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang đứng bên ngoài xe.

Có lẽ vì bị thương ở chân nên cô không thể mặc quần, cô mặc một chiếc váy cổ yếm màu xanh lam nhạt, để lộ hai cánh tay trắng nõn như ngó sen. Mái tóc xoăn dày của cô được buông lơi trên vai, khi di chuyển hơi chuyển động, trông cô giản dị và cổ điển, đầy phong cách Ý.

Đáng tiếc, chiếc kính râm và khẩu trang đã che kín toàn bộ khuôn mặt của người đẹp, khiến anh không thể nhìn thoáng qua vẻ đẹp của cô.

Phí Nghi Chu hạ kính xe xuống.

“Phí tiên sinh, anh lại đến sớm.” Ân Tô Tô sợ bị nhìn thấy đang đi cùng anh nên vừa nói chuyện vừa lén nhìn xung quanh. Vốn tưởng rằng buổi chiều sẽ không có ai trong phòng triển lãm này vào ngày làm việc, kết quả vừa rồi đi vòng qua cửa, thấy có khá nhiều người đang xem triển lãm.

Phí Nghi Chu: “Cho nên.”

“Cho nên…” Ân Tô Tô kéo kính râm lên, nhìn anh qua khe hở lộ ra, mỉm cười ngập ngừng: “Lát nữa khi bước vào phòng triển lãm, chúng ta hãy luôn giữ khoảng cách mười mét, giả vờ như không biết nhau. Anh đi phía trước, tôi đi phía sau, anh xem phần anh tôi xem phần tôi, xem xong chúng ta sẽ lại tập hợp ở đây. Anh thấy sao?”

Phí đại công tử chưa bao giờ cạn lời như vậy trong đời. Anh im lặng hai giây, rất bình tĩnh nói: “Bố tôi vừa từ Bỉ về, vốn bảo tôi đi ăn tối với ông ấy, vì hẹn với cô, tôi từ bên ngoài Tứ Hoàn chạy về trung tâm thành phố. Giữ khoảng cách mười mét giả vờ như không biết, xem xong lại tập hợp?”

“…” Ối, lại làm cho đại thiếu gia này không vui nữa rồi.

Ân Tô Tô xấu hổ, nhanh chóng đổi lời: “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ nghĩ cách khác…”

“Lên xe.” Phí Nghi Chu nói ra hai chữ này, ánh mắt sau tròng kính càng lạnh hơn.

“……Ồ.”

Áp suất không khí xung quanh cô trở nên lạnh hơn vô cớ, Ân Tô Tô rụt cổ lại, không dám phạm sai lầm nữa nên nhanh chóng mở cửa xe bước vào.

Cửa sổ xe được nâng lên, ngăn cách hai thế giới bên trong và bên ngoài xe.

Cỗ xe rộng rãi, sạch sẽ tràn ngập hương thơm thoang thoảng và vô cùng yên tĩnh.

Ân Tô Tô sợ mình sẽ xúc phạm Thái tử gia nếu nói hoặc làm điều gì sai trái nữa nên chỉ có thể ngồi thẳng lưng im lặng.

Một lát.

Phí Nghi Chu: “Hiện tại không có ảnh phóng viên giải trí chụp lén.”

“Được.” Ân Tô Tô phản ứng, nhanh chóng tháo kính râm và khẩu trang ra. Cô vuốt tóc, sau đó cân nhắc cẩn thận lời nói của mình trước khi nói: “Hay là, tôi đưa anh đến một triển lãm nghệ thuật tư nhân khác? Tôi có một người bạn là họa sĩ, cô ấy cũng…”

“Cô Ân.”

Phí Nghi Chu nghiêng người, đôi mắt đen nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp qua cặp kính gọng vàng: “Từ trước đến nay nếu không có việc gì cô sẽ không liên lạc, hẹn tôi, không chỉ là để gặp tôi, mà còn vì để dẫn tôi đi xem triển lãm nghệ thuật đơn giản như vậy thôi?”

Đeo kính, trông anh lịch lãm hơn, áo mũ chỉnh tề, có vẻ áp bách hơn trước.

Ân Tô Tô nhìn anh, đôi mắt cô chợt lóe lên khi được nói về vấn đề trọng tâm.

Lại một sự im lặng đáng sợ nữa.

Một lúc lâu sau, Ân Tô Tô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nói với vẻ quyết tâm cao độ: “Phí tiên sinh, tối hôm đó anh nói chỉ cần tôi kết hôn với anh thì điều kiện muốn thế nào cũng được. Có còn tính không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, tuyệt đối không đổi ý?”

“Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, tuyệt đối không đổi ý.”

“Được.” Ân Tô Tô gật đầu.

Nhịp tim trong lồ ng ngực của cô càng lúc càng nhanh, đã mất đi tần số bình thường, có thể là do nhịp tim quá nhanh khiến máu chảy nhanh, có thể là do căng thẳng, hoặc có thể là do ngượng ngùng, còn có một lớp mỏng manh màu đỏ xuất hiện trên đôi má trắng trẻo của cô.

Những ngón tay thon dài trắng hồng chậm rãi vươn ra, lấy hết can đảm phủ lên mu bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông.

Hô hấp Phí Nghi Chu có chút đình trệ, ánh mắt dần dần tối sầm. Ngón trỏ của anh dưới lòng bàn tay cô cảm thấy ngứa ngáy không thể kiềm chế được, đột nhiên giật nảy.

Máu khắp cơ thể bắt đầu chảy ngược.

Anh rơi vào trạng thái thiền định nào đó trong sự bình tĩnh, kiềm chế và kìm nén sự tự nhận thức của mình, nghe thấy giọng nói của cô xuyên qua mây và sương mù, giống như một câu kinh bằng tiếng Phạn.

Cô đáp lại anh: “Bây giờ tôi sẽ cho anh biết kết quả cân nhắc của tôi. Tôi đồng ý lấy anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN