Vào đêm xảy ra sự cố về chiếc ghế, con trai cả của nhà họ Phí nhận được cuộc gọi từ Hà Kiến Cần, nói công ty có việc gấp cần giải quyết, anh liền vội vã đến trụ sở chính của Phí thị làm thêm giờ. Ân Tô Tô có một khoảnh khắc rảnh rỗi hiếm hoi, cô cùng Lương Tịnh, Hứa Tiểu Phù chị chị em em gặp nhau ăn tối.
Sau khi hẹn địa điểm ăn uống trong nhóm WeChat “Vườn ươm của phú bà”, Ân Tô Tô nằm trên giường một lúc mới lê cơ thể “thân tàn ma dại” của mình đứng dậy tắm rửa.
Chị em thật sự là không bao giờ ngại gặp nhau khi không trang điểm.
Đêm qua Ân Tô Tô bị con thú nào đó siết chặt cả đêm, kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, thậm chí còn lười đánh kem nền, cô tắm xong thay quần áo rồi ra ngoài hẹn hò với bạn bè.
Lái xe suốt chặng đường, lúc bảy giờ tối, Ân Tô Tô trang bị vũ khí đầy đủ đã đến địa chỉ mà Lương Tịnh gửi trong nhóm, một câu lạc bộ nhà hàng Trung Quốc tư nhân tên là “Tứ Thời Cảnh”.
Khi vào phòng riêng, thấy Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù đã đến, hai cô gái trẻ đang nói về một số tin đồn sốt dẻo, rất chăm chú vào cuộc trò chuyện, lông mày và khuôn mặt rất phấn chấn.
Ân Tô Tô tiện tay ném chiếc Hermes Himalayan của mình lên chiếc ghế ăn bên cạnh, ngồi xuống, rót cho mình một tách trà rồi thản nhiên hỏi: “Hai người nói gì mà vui thế?”
“Chị đang nói với Tiểu Phù chuyện chị tặng em vũ khí bí mật.” Nhân vật chính của chủ đề bàn tán đã đến hiện trường, trên mặt Lương Tịnh tràn đầy vui sướng kích động, ánh mắt cực kỳ mờ ám.
Bên này, khi nghe đến từ “vũ khí bí mật”, Ân Tô Tô đang uống nước không kịp chuẩn bị phun ra một ngụm: “Phụt!”
“Xem em kìa, kích động cái gì chứ.” Lương Tịnh thấy cô sặc, vội vàng đưa tay vuốt ve tấm lưng người chị em yêu quý của mình, đưa khăn giấy cho cô, cười cười nhỏ giọng nói: “Sao rồi, thứ đó có tác dụng không?”
Khuôn mặt trắng như tuyết của Ân Tô Tô đột nhiên đỏ bừng, cô lấy khăn giấy lau miệng, không nói nên lời ngước nhìn Lương Tịnh nói: “Trước tiên không bàn đến có tác dụng hay không. Chị ơi, em thực sự rất tò mò, chiếc ghế vừa biến thái vừa độc ác như vậy chị tìm ở đâu thế?”
“À, chị có một người bạn bắt đầu kinh doanh cách đây vài năm, mở một siêu thị sản phẩm dành cho người lớn ở quê nhà, kết quả là thị trường năm nay ế ẩm, siêu thị nhỏ của cô ấy đóng cửa vào tháng trước, rất nhiều hàng hóa không thể xoay xở được.” Lương Tịnh vừa nói, giọng vừa trầm xuống một chút, “Những thứ đó của cô ấy đều là đồ tốt, chị nghĩ thầm, chẳng phải đúng lúc phù hợp với em sao? Cho nên chị đã xin cô ấy một số thứ, ngoài cái ghế đó ra, còn có những thứ khác, chị sẽ trực tiếp gửi đến nhà em, em không cần phải đến lấy đâu.”
Sau khi nghe chị quản lý nói, Ân Tô Tô gần như không chỉ biểu diễn qua đời tại chỗ cho cô ấy xem. Cô đưa tay lên trán, im lặng mười giây mới xấu hổ nói: “Chị Lương, em rất cảm kích lòng tốt của chị, rất cảm kích sự quan tâm và tình yêu của chị dành cho em và đồng chí Phí Nghi Chu, xuất phát điểm của chị cũng rất tốt, nhưng em chân thành đề nghị chị đừng khởi xướng, đừng đưa cho em bất kỳ đạo cụ kỳ lạ nào nữa.”
Chỉ riêng chiếc ghế đó thôi đã khiến Phí Nghi Chu suýt chút nữa đã lấy đi nửa cái mạng của cô, nếu có món đồ khác, cô thực sự sợ mình sẽ chết trẻ vì thận hư.
“Sao vậy? Thứ đó không dễ sử dụng sao? Chiếc ghế chị gửi là bảo bối của cửa hàng cô ấy đó, doanh số bán hàng đứng đầu quanh năm mà.”
Lương Tịnh lẩm bẩm bối rối, nhìn Ân Tô Tô từ đầu đến chân, phát hiện Ân Tô Tô quấn một chiếc khăn lụa cao cấp quanh cổ, không khỏi khẽ cau mày hỏi cô: “Mùa hè mà em quấn kín mình như vậy làm gì? Không sợ nóng sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Tiểu Phù ở bên cạnh phụ họa, “Tô Tô, chị vừa bước vào em liền có cảm giác như chị và bọn em sống ở hai mùa ấy. Trời nóng như vậy mà chị mặc áo dài tay, quấn khăn lụa quanh cổ, chị mau cởi ra đi.”
Ân Tô Tô nghẹn nước bọt, chột dạ kéo chiếc khăn lụa lên cao hơn một chút, cười khô khan với Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù: “Phòng này không phải có bật điều hòa à, chị không nóng, không hề nóng chút nào.”
“Trán chị đổ mồ hôi cả rồi kìa, còn nói không nóng?” Đồng chí Tiểu Phù ngây thơ không hề nhận ra sự xấu hổ của Ân Tô Tô, vừa nói vừa đưa tay nhéo vào góc khăn lụa của Ân Tô Tô, không nói một lời kéo xuống: “Nào để em cởi cho chị!”
“A không cần…”
Ân Tô Tô vội vàng cố gắng ngăn cản cô ấy, nhưng đã quá muộn, khi chiếc khăn lụa bị Hứa Tiểu Phù kéo ra, những vết dâu tây mơ hồ trên cổ cô lập tức lộ ra ánh sáng rực rỡ, không bị cản trở mà phản chiếu trong tầm mắt của những người có mặt.
Một cơn gió mùa thu cuốn theo những chiếc lá rơi, không khí trong giây lát chìm vào im lặng.
Hai giây sau, Hứa Tiểu Phù cầm chiếc khăn lụa của Ân Tô Tô, kinh ngạc thở ra một hơi, hỏi: “Cổ chị bị làm sao vậy?”
Mặt Ân Tô Tô càng đỏ hơn, cô vội vàng túm lấy chiếc khăn lụa rồi buộc lại, ngượng ngùng do dự: “Đêm qua muỗi nhiều quá, chị lại đặc biệt thu hút muỗi nên vết đốt khá nặng.”
Hứa Tiểu Phù càng sửng sốt hơn, cô ấy mở to đôi mắt đen láy, nói: “Hóa ra trong Phí trạch cũng có muỗi sao? Nhìn những vết đốt của chị, những con muỗi đó to cỡ nào chứ, chẳng lẽ là biến dị?”
Ân Tô Tô: “…”
Ân Tô Tô im lặng. Suy cho cùng, đồng chí Tiểu Phù là một đứa trẻ chưa hề biết yêu, trái tim và tâm hồn trong sáng như một tờ giấy trắng, về chi tiết cụ thể vết “muỗi đốt”, cô không định kể cho Tiểu Phù nghe, chỉ cong môi một cách vụng về và lịch sự nói: “Có thể lắm.”
Lương Tịnh ở một bên đã nhìn thấu hồng trần.
Lương Tịnh cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm, sau đó hắng giọng vui vẻ, đổi chủ đề cứu Ân Tô Tô khỏi biển sâu xấu hổ, “Tất cả chúng ta đều có mặt rồi, chị bảo phục vụ dọn món lên nhé?”
Ân Tô Tô nhanh chóng trả lời: “Vâng được, em đói lâu rồi.”
Lương Tịnh nhấn chuông phục vụ, các món ăn lần lượt được dọn lên bàn.
Hôm nay Ân Tô Tô bị liệt trên giường gần như cả ngày, hầu như không ăn gì, đói đến mức cầm đũa bắt đầu ăn liền ăn lấy ăn để. Đang ăn uống vui vẻ thì nghe thấy tiếng điện thoại di động trong túi, cho biết đã nhận được tin nhắn WeChat mới.
Cô mở khóa màn hình và nhấp vào.
Lương Tịnh: [Phí tiên sinh thật bạo, chúc em sinh em bé thành công.]
Lương Tịnh: [Gấu nhỏ tung hoa.jpg]
Ân Tô Tô:…
Mặt Ân Tô Tô đen xì ngẩng đầu liếc sang một bên, nhàn nhạt liếc nhìn Lương Tịnh bên cạnh, sau đó gõ trả lời: [Mời chị tự mình trải nghiệm.]
Lương Tịnh bật cười.
Kể từ khi Ân Tô Tô kết hôn, thời gian của cô đều dồn hết cho công việc và chồng kim chủ, lâu lắm rồi bạn thân mới ngồi cùng nhau trò chuyện và ăn uống nhàn nhã như thế này. Ăn được nửa bữa, mấy cô gái càng trò chuyện rôm rả, dứt khoát mở chai rượu vang đỏ ra uống.
Nhìn thấy Lương Tịnh khéo léo pha rượu, Hứa Tiểu Phù có chút khẩn trương, do dự: “Chị Lương, chúng ta uống một chai có phải quá nhiều không? Tửu lượng của em và Tô Tô đều rất kém.”
“Không sao.” Lương Tịnh bình tĩnh nói: “Hai người mỗi người uống một ly, phần còn lại là của chị, chị sẽ không để hai em say đâu.”
Tuy nhiên, chị Lương cuối cùng đã đánh giá quá cao tửu lượng của hai tân binh, kết quả bữa tối của chị em là cả Ân Tô Tô và Hứa Tiểu Phù đều say khướt.
Vì vậy, khi đại thiếu gia của nhà họ Phí nhận được cuộc gọi của Lương Tịnh, chạy đến nhà hàng riêng Tứ Thời Cảnh vào lúc mười giờ tối, vừa bước vào cửa phòng riêng đã nhìn thấy cảnh tượng sau:
Cô vợ yêu quý của anh, say khướt mê mang, khuôn mặt như lửa đốt, mềm mại ngồi trên thảm, ôm đùi Lương Tịnh mà khóc lớn, không ngừng thút thít nói: “Đều là lỗi từ cái ghế đó của chị! Chị có biết đêm qua tên háo sắc Phí Nghi Chu đó đã giữ em đến tận bốn giờ rưỡi sáng không hu hu hu! Có phải chị muốn em chết không hu hu hu!”
Lương Tịnh: “…”
Phí Nghi Chu: “…”
Ánh mắt họ chạm nhau, không khí đông cứng lại, vô cùng xấu hổ.
May mắn thay, đại thiếu gia nhà họ Phí và chị Lương đều là người gặp qua sóng to gió lớn, có thể dễ dàng xử lý một cảnh tượng nhỏ như vậy.
Lương Tịnh nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, áy náy nói: “Ngại quá Phí tiên sinh, Tô Tô uống hơi nhiều.”
“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, yên tâm.” Phí Nghi Chu lạnh lùng gật đầu với Lương Tịnh, sau đó tiến lên vài bước, cúi xuống bế cô mèo say rượu trên mặt đất lên, dùng tay đỡ đầu cô rồi rời đi mà không nhìn lại.
Nhìn bóng lưng của đại công tử Phí gia, Lương Tịnh nhếch môi, ánh mắt phức tạp và ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Nếu như nhớ không lầm thì chị em nhà mình đã nhiều năm không say rồi.
Nói cách khác, con trai cả nhà họ Phí chưa bao giờ nhìn thấy khía cạnh hoang dã của tiểu thư Ân Tô Tô khi cô say rượu.
Lúc này… có cần nhắc nhở một chút không?
Ngay lúc Lương Tịnh đang đấu tranh thì cửa phòng riêng đã mở ra đóng lại, cắt đứt hoàn toàn ánh mắt phân vân và có phần áy náy của Lương Tịnh.
*
Sau khi rời câu lạc bộ, Phí Nghi Chu bế Ân Tô Tô lên chiếc Rolls-Royce Phantom, bảo chú Trương quay về khu Nam Tân.
Anh cụp mắt nhìn người trong lòng mình, cô gái say rượu giống như một con mèo con thơm mùi rượu, nhẹ nhàng nép vào lòng anh, mí mắt rũ xuống, mặt đỏ bừng, trông say khướt nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn, mềm mại.
Phí Nghi Chu nhìn cô, suy nghĩ có chút xoay chuyển, anh không khỏi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má cô, thấp giọng đau lòng nói: “Tửu lượng không tốt mà còn uống nhiều như vậy.”
Cô gái nhỏ trong lòng anh không ngẩng đầu lên mà tựa vào hõm cổ anh mơ hồ lẩm bẩm: “Em uống nhiều khi nào, rõ ràng chỉ có một ly.”
Trong lòng Phí Nghi Chu buồn cười, lạnh lùng trêu chọc: “Một ly liền say, đáng gờm thật.”
Ân Tô Tô im lặng hai giây rồi mơ hồ nói gì đó, “Chồng, em muốn…”
Sau khi say rượu, giọng nói của cô có chút mơ hồ, lần này Phí Nghi Chu hoàn toàn không nghe được cô đang nói gì, liền quay đầu lại, áp tai trái vào gần đôi môi đỏ mọng của cô, hỏi lại: “Em muốn gì?”
Ân Tô Tô lại lẩm bẩm.
Phí Nghi Chu khẽ cau mày, nhưng vẫn không nghe rõ, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nóng bừng của cô, nhẹ giọng nói: “Anh không nghe rõ, em nhắm mắt ngủ một lát trước đi.”
Nhưng sau đó, một cảnh tượng mà đại thiếu gia sẽ không bao giờ quên đã xảy ra—-
Cô gái nhỏ đột nhiên vòng tay qua cổ anh, ghé sát vào tai anh, lớn tiếng hùng hồn gào lên: “Em nói – Phí Nghi Chu, em muốn xem anh múa thoát y!”
Phí Nghi Chu: “…?”
Chú Trương ngồi ở ghế lái: “…?”